Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
-
Chapter 1 Tiểu Nhị dâng rượu
Bắc Lương Vương phủ tọa lạc trên Thanh Lương Sơn với thế rồng cuộn hổ ngồi, cai quản ngàn vạn môn hộ, là một nơi vô cùng đông đúc.
Bắc Lương Vương Từ Kiêu là một vị công huân võ thần còn giữ vững được địa vị từ rất lâu tới nay, hắn khác họ vua, quyền cao chức trọng, có thể nói ngoài bảo tọa của hoàng đế ra thì không thiếu thứ gì, tại ba châu Tây Bắc, hắn chính là một vị chúa tể, một tay che trời, vì vậy mà tại triều đình và cả giang hồ đều có kẻ ghen ghét hoặc muốn dựa dẫm và khen chê đủ điều.
Những đại thần cũng có quyền hành lớn trong triều đình, nhẹ thì lén lút mắng một tiếng Từ mọi rợ, nặng hơn với những kẻ dụng ý khó dò, còn tru tâm chụp cho cái mũ "Nhị hoàng đế".
Hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương vương đích thân mở trung môn, bày ra nghi thức huy hoàng để nghênh đón một vị lão đạo tiên phong đạo cốt. Bọn hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói là thần tiên đến từ thánh địa Đạo giáo, Long Hổ Sơn, vị thần tiên ấy chọn trúng tiểu vương gia si ngốc, muốn thu làm đệ tử, đây chính là thiên đại phúc duyên, Bắc Lương Vương phủ cũng chẳng ai hiểu ra sao, chỉ có thể giải thích là người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
Nhắc đến tiểu vương gia cũng thật lấy làm lạ, tiểu vương gia từ lúc ra đời lại không khóc, học chữ thì dốt đặc cán mai, sáu tuổi mới biết nói chuyện, có điều, cái tên của hắn ta lại rất uy vũ khí phái, Từ Long Tượng, nghe đồn cái tên này cũng là do lão thần tiên Long Hổ Sơn đặt cho, còn nói sau mười hai năm sẽ đến chính thức thu đồ, hôm nay chính là ngày kì hạn.
Một chỗ sân nhỏ trong vương phủ, sư tổ Đạo môn Long Hổ Sơn đời thứ nhất đang vân vê một sợi râu trắng như tuyết, chau mày, trên lưng đeo một thanh kiếm đào, phối hợp với tướng mạo của hắn ta, quả thực phải được gọi là xuất trần, ai nhìn đều muốn khen từ đáy lòng một tiếng thế ngoại cao nhân.
Nhưng lần thu đồ này hiển nhiên gặp phải trở ngại không nhỏ, cũng không phải bên phía vương phủ có dị nghị gì, mà là đồ đệ tương lai của hắn ta thật là quá cứng đầu, giờ tên tiểu tử đó đang ngồi xổm dưới một gốc cây lê, chổng mông về phía sư phó, vị đại nhân vật mà luận địa vị có thể xếp ba vị trí đầu trong đạo thống thiên hạ, về phần võ công, ba mươi vị trí đầu chắc cũng phải có.
Ngay cả Đại Trụ quốc Bắc Lương vương cũng đang phải cùng ngồi xổm hảo ngôn khuyên bảo, dụ dỗ, "Nhi tử à, đến Long Hổ Sơn học thành một thân bản sự, về sau ai dám nói ngươi ngốc, ngươi liền đánh hắn, quan văn võ tướng tam phẩm trở xuống, ngươi cứ đánh chết cũng không sao, cha chống lưng cho ngươi."
"Con à, ngươi khí lực lớn, không học võ để được người đời xưng tụng thiên hạ thập đại cao thủ thì thật là quá đáng tiếc. Học thành về, cha sẽ cho ngươi làm một cái chức kỵ đô úy, cưỡi ngựa ngũ sắc, người mặc trọng giáp, trông sẽ rất khí phái đó."
Nhưng tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, cứ mải nhìn xống mặt đất một cách say sưa ngon lành.
"Hoàng man nhi, ngươi không phải thích ăn mứt quả à, trên Long Hổ Sơn kia khắp nơi là núi hoang, ngươi đến đâu cũng thấy mứt quả đó. Triệu thiên sư, có đúng thế không?"
Lão thần tiên bất đắc dĩ, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, cũng liên tục gật đầu nói phải. Thu đồ đệ mà phải dùng cách này thật là quá khó coi, truyền ra ngoài chắc chắn làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng dù là Đại Trụ quốc mang trên mình chức quan nhất phẩm, sau một hồi miệng đắng lưỡi khô thì thiếu niên vẫn chẳng có chút phản ứng gì, thậm chí là có vẻ còn không kiên nhẫn được vì lão cha cứ ồn ào mãi, hắn bèn chổng mông lên, đánh rắm cái đùng, sau đó còn không quên nhếch miệng cười thơ thẩn với lão cha đang mặt mày xám xịt.
Làm cho Bắc Lương vương tức giận đến mức đưa tay muốn đánh, nhưng giằng co một hồi, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi. Thứ nhất là không nỡ lòng mà đánh, thứ hai là đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tên nhi tử này xứng đáng với danh tự của nó, Từ Long Tượng, lấy từ "Long lực lớn nhất trong thủy hành, tượng lực đệ nhất trong lục hành, uy mãnh như kim cương, chính là Long Tượng", đừng nhìn biệt hiệu hoàng man nhi mà coi nó là kẻ ngây ngốc, dù một chữ cũng không biết, cả người còn gầy yếu, xanh vàng hơn cả đám bạn đồng lứa, nhưng khí lực trong thân thể gầy yếu đó lại rất dọa người.
Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Đông Bắc Cẩm Châu đến Nam bộ diệt sáu nước hung nô lớn nhỏ, đồ hơn bảy mươi thành trì, lại đến Tây Nam trấn áp mười sáu tộc man di, có loại mãnh tướng thể lực kinh người nào mà chưa từng gặp qua, nhưng trời sinh đồng cân thiết cốt lực có thể nhổ núi sông như tiểu nhi tử thì thật chưa từng có.
Từ Kiêu thầm thở dài một hơi, nếu hoàng man nhi có thể thông minh hơn một chút, tâm trí khôn rộng hơn một chút, tương lai nhất định có thể trở thành mãnh tướng vô song.
Hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về phía vị đạo sĩ già, chỉ biết cười xấu hổ một tiếng, người sau ra hiệu ánh mắt tỏ ý không quan trọng, chỉ là trong lòng cũng khó tránh khỏi bi thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook