Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu
-
Chương 38
Sáu ngày, sáu ngày im lặng thần kỳ. Vô luận là ban ngày hay ban đêm,
không có bất cứ kẻ nào tới đây, ta thậm chí đã một lần nghĩ rằng chính mình may
mắn được mọi người quên lãng. Sự thật đã chứng minh, vận khí tốt không bao giờ
mò đến chỗ ta! Hiện tại ta đang an vị trên kiệu và trên đường nhận lệnh đến chỗ
Hoàng Hậu để bồi tiếp nàng xem diễn.
Ta nhớ rõ ràng tình cảnh ngày đó khi Vũ Nhân rời đi. Sau khi trải qua một thời gian dài trầm tĩnh tựa như tra tấn, ta nghe thấy một thanh âm thở dài sâu thẳm như ảo giác của Vũ Nhân, “Ta nên thanh tỉnh từ sớm, ngươi quả thật chuyện gì cũng hiểu được”. Thanh âm của hắn thật ảm đạm, nhưng khi hắn ra về, ta còn nghe được lời hắn quở trách bọn cung nữ cùng thái giám trong sân, “Lại có người dám bén mảng đến đây, xem ta nghiêm trị thế nào!”. Hắn đã nói như vậy, hơn nữa ban đêm còn phái người mang đến đây một khối binh phù. Đó là khối binh phù có thể điều động cấm vệ quân, hắn đem một phần tư binh quyền tại kinh thành giao cho ta. Mà hiện tại lệnh bài đang nằm trên tay ta, trên mặt vàng ròng điêu khắc một đầu hổ uy phong lẫm lẫm. Vũ Nhân, ta có thể hiểu được ý tứ của ngươi. Ngày đó Vũ Nhân đi rồi, ta cùng Diên Tử nói chuyện rất nhiều, phần lớn thời gian là ta hỏi hắn đáp. Tựa như đã bị Vũ Nhân ảnh hưởng, sau khi Vũ Nhân rời đi, biểu hiện của Diên Tử đặc biệt bình thường, từ đầu đến cuối cũng không làm ra hành vi gì quá khích, được hỏi sẽ đáp. Lúc hắn rời đi liền lưu lại một câu, “Thế gian này thật sự không có gì đáng hối hận?”. Hắn hối hận điều gì? Ta không biết, cũng không muốn biết.
“Nữ quan, Hoàng Hậu nương nương triệu kiến người sẽ không có chuyện gì chứ? Người phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị dây vào”
“Còn có sự tình gì chứ? Thái giám tuyên triệu không phải đã nói ta đến chỉ để nghe diễn thôi sao!”. Thường Nghĩa băn khoăn là có lý do. Ngay tại thời điểm này Hoàng Hậu cư nhiên có tâm tình nhàn hạ thoải mái xem diễn, hơn nữa lại còn kiên trì muốn đem một nữ quan nho nhỏ như ta triệu đến làm bạn, chuyện này thật không thể tưởng tượng được. Nàng muốn làm gì a?
“Thường Nghĩa, có thể hầu hạ nương nương là phúc khí của nô tài chúng ta, điểm này ngươi tuyệt đối không thể quên”. Nhắc nhở này kỳ thật là dư thừa. Ta biết biểu hiện của hắn trước mặt người khác so với ta còn tốt hơn, ra vẻ một nô tài trung thành, toàn tâm toàn lực vì chủ tử mà bán mạng nhưng lại có thể mượn sức và mượn lòng người. Chỉ mất vài ngày, đại bộ phận người trong viện đã chọn hắn làm chủ, sai đâu đánh đó. Thậm chí vị cung nữ quản sự phẩm vị cao hơn hắn cũng răm rắp nghe theo lời hắn. Lúc ta mới dọn vào viện cũng không được trật tự như vậy, nào là vị trí, chức vụ, tất cả mọi người đều được hắn an bài đâu vào đó, chính mình nên làm công việc gì… điểm này khiến ta thật bất ngờ. Ta càng nguyện ý làm một người ngốc, không giao tiếp với bất luận kẻ nào.
“Nô tài hiểu, là nô tài lắm miệng”, hắn ứng phó với ta một câu, gương mặt cau có từ khi nhận được lệnh tuyên triệu vẫn không giãn ra, “Nữ quan, miệng vết thương của người không sao chứ? Hành động đứng lên ngồi xuống phải cẩn thận một chút, động tác hành lễ cũng không nên quá mạnh. Nô tài tin tưởng nương nương sẽ không trách tội người”
“Đã biết”, ta lên tiếng rồi điều chỉnh tư thế một chút để thoải mái hơn. Mấy ngày nay ta hoàn toàn nhờ vào Thường Nghĩa chiếu cố. Hết thảy việc ăn uống hay bôi thuốc đều một tay hắn lo liệu, hắn cơ hồ cực nhọc cả ngày lẫn đêm túc trực bên giường ta, rốt cuộc hắn là loại người nào? Thật sự chỉ là một tiểu thái giám muốn tìm một bóng cây to để dựa vào sao? Ta hy vọng là thế!
“Nữ quan, đã tới”, Thường Nghĩa nhỏ giọng mang suy nghĩ của ta kéo về, hắn liếc mắt nhìn binh phù trong tay ta.
“Được rồi”, ta kéo ống tay áo che binh phù lại rồi sửa sang trang phục, lưng cũng cố gắng ngồi thẳng một chút.
“Chào nữ quan”, một cung nữ trẻ tuổi từ đại môn bước tới cúi đầu hành lễ. Cử chỉ của nàng rất bình thản, động tác cũng thập phần linh hoạt. Ta phát hiện nàng đeo trên ngón trỏ một chiếc nhẫn lam ngọc khá to. Nhìn những ngón tay tinh tế mềm mại kia cùng chiếc nhẫn nọ, ta cảm thấy buồn cười. Nếu nàng là cung nữ bên người Hoàng Hậu thì chiếc nhẫn kia mới tuyệt đối không buồn cười. Nó đại biểu cho địa vị đặc thù của nữ tử này trước mặt Hoàng Hậu. Mà một cung nữ địa vị đặc thù như vậy hiện tại lại đứng trước mặt ta hành lễ, xem ra “người bên trong” đặc biệt phân phó nàng đứng nơi này chuẩn bị nghênh đón ta. Lúc này không còn là lúc nở nụ cười nữa, thật đáng sợ, “Nô tỳ Xuân Nhị phụng chỉ Hoàng Hậu nương nương đứng đây chờ kiệu nữ quan”
“Nguyên lai là Xuân Nhị tỷ tỷ”, ta ra lệnh cho cỗ kiệu hạ xuống rồi dùng thái độ thân thiết tươi cười mà nhanh chóng đứng lên. Động tác quá nhanh động đến miệng vết thương sinh đau, ta chú ý Thường Nghĩa có dấu hiệu muốn tiến lên nâng đỡ. Ta lặng lẽ hướng hắn phất tay áo và cắn chặt răng để sự đau đớn không hiện lên hai má. Ta đáp lễ nàng, “Xin chào tỷ tỷ, ta làm sao dám kinh động đến tỷ tỷ? Thanh Nguyệt có thể tự mình đi vào”
“Thỉnh nữ quan đừng nói vậy, nô tỳ không dám nhận”, Xuân Nhị miệng nói không dám nhận nhưng vẫn chờ ta hành lễ xong mới vươn tay đỡ ta, “Đây là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, nữ quan không cần câu nệ. Lại nói nữ quan thân mình không thoải mái, nói đến nói đi cũng là vì… không nói, không nói nữa”. Nàng nói đến đó chợt dừng lại, tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì không nên nói. Trong ánh mắt của nàng tinh quang chớp động, ta tin tưởng nàng cố ý nói cho ta nghe. Bởi vì nàng đứng chần chừ hồi lâu, sau khi khẳng định ta đã nghe rõ mới tiếp tục lên tiếng, “Nữ quan di chuyển không tiện, Hoàng Hậu đặc chỉ ân thưởng người ngồi kiệu tiến vào, đây chính là thiên đại ân điển a!”
Trán ta bắt đầu đổ mồ hôi, Thường Nghĩa nói không sai, Hoàng Hậu gọi ta đến nơi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là xem diễn, “Tỷ tỷ, Thanh Nguyệt có chết muôn lần cũng không dám lỗ mãng như thế. Cứ để Thanh Nguyệt tự mình đi vào thôi, không sao cả!”
Tựa như rất vừa lòng với câu trả lời của ta, Xuân Nhị vui vẻ vỗ tay ta rồi nói, “Được rồi, ta biết ngươi là một người biết quỷ củ, có tiến có lui. Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, trong hoàng cung ai dám không tuân? Ngươi cứ làm theo ý chỉ đi, bọn họ cũng không phải là người không biết kiên nhẫn”, lời này cực kỳ thân thiết nhưng ta nghe rất rõ ý tứ cảnh cáo hàm xúc trong đó, hoặc nói là uy hiếp.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể quay vào kiệu, trong lòng run sợ theo Xuân Nhị tiến vào Di Viên. Bên trong quả thật rất lớn, đình lâu cột trụ chạm trổ công phu, cổ thụ hai bên che trời, tiếng chim hót truyền đến ríu rít. Hướng mắt nhìn lên, ta bắt gặp vài loại chim sắc sỡ nhảy nhót trong những chiếc lồng sắt, giọng hót của chúng thật êm tai. Chỉ là, chúng đập cánh va chạm lung tung, tựa hồ muốn phá lồng mà bay ra.
“Bọn chúng có tên gọi là Cát Tường, mấy ngày trước từ ngoài cung đã hiến cho nương nương giải khuây”. Phát hiện ta luôn dõi mắt nhìn lồng chim, Xuân Nhị tươi cười dừng cước bộ, nàng sai người đem một lồng sắt tiên đến trước mặt ta, “Nương nương cảm thấy tiếng hót của nó dễ nghe nên rất thích nên phân phó chúng ta chăm sóc nó tại nơi này. Nữ quan cũng nhìn xem, nghe nói bên ngoài không dễ nhìn thấy chúng đâu”
Là chim chóc vừa được đưa vào cung không bao lâu sao? Khó trách chúng vẫn muốn phá lồng bay ra ngoài! Vốn dĩ là cánh chim tự do tự tại chốn núi rừng nhưng hiện tại lại bị vây hãm trong lồng sắt hoa lệ. Chim a, ngươi cũng không cam lòng, đúng không? Ta tiếp nhận lồng sắt mà nhìn đến ngẩn người. Ta tựa như có thể thấy được quang cảnh khoái hoạt trước kia của nó. Trong quang cảnh kia, có mưa gió, có đói khát, nhưng không có lồng sắt, không có nhân loại nhìn nó chỉ trỏ.
Tính tình của loài chim kia xem ra thật mãnh liệt. Bị ta giữ trên tay, nó im lặng một hồi, đột nhiên đập cánh hung hăng bay thẳng về phía ta. Tuy bị lồng sắt ngăn trở nhưng ta vẫn có thể cảm giác được sự phẫn nộ của nó, “A… !”, ta suýt chút nữa đánh rơi lồng sắt.
Nữ quan! Nữ quan! Tất cả mọi người đều chạy lại đây. Thường Nghĩa trực tiếp đặt lồng sắt xuống đất rồi tự mình nhìn chằm chằm ta, kiểm tra xem ta có chỗ nào không ổn. Xuân Nhị cũng khoát tay lên vai ta, tựa như muốn khiến ta an tâm.
“Súc sinh chết tiệt! Nữ quan, không kinh động đến người chứ?!”, Xuân Nhị vỗ bả vai ta đồng thời nhấc chân đá lồng sắt đi thật xa. Chú chim kia sợ hãi kêu lên, đôi cánh càng đập hoảng loạn. Lần này nay cả lồng sắt cũng bị tấn công, “Người đâu, còn không đem súc sinh này ra làm thịt!”, nói xong, nàng quay lại nhìn tiểu thái giám vừa mang lồng sắt đến dâng cho ta, hiện tại hắn đang quỳ trên mặt đất, Xuân Nhị quát lên, “Đồ vô dụng, một con chim cũng không thuần phục được, giữ ngươi lại có lợi ích gì, lại còn làm kinh ngạc nữ quan. Đem hắn ra ngoài đánh hai mươi trượng!”
“Tỷ tỷ, Thanh Nguyệt không sao, là Thanh Nguyệt sơ ý đánh rơi lồng sắt”, thấy Xuân Nhị muốn giết con chim kia, trong lúc nhất thời ta đã quên mất thân phận của mình kỳ thật cũng là “chim lồng cá chậu”, ta lên tiếng muốn cứu nó, “Tỷ tỷ, đó là sủng vật nương nương yêu thích, không thể a!”
“Nữ quan sai rồi!”, trái ngược với vẻ mặt ôn hòa, lời nói của Xuân Nhị mang theo băng lãnh, “Loài chim này được đưa đến cho nương nương giải khuây, nhưng dã tính của nó rất khó thuần dưỡng, nói cách khác, nó đã không còn giá trị đối với nương nương. Một thứ đồ chơi không thể khiến nương nương vui vẻ thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất là cái chết. Người nói có phải không, nữ quan!”
Toàn thân ta lạnh run, ta đã mơ hồ hiểu được tại sao hôm nay Hoàng Hậu lại bảo ta đến đây. Hoàng cung căn bản không phải là nơi để người ở, “Tỷ tỷ nói đúng. Thanh Nguyệt nghe lời chỉ bảo”. Nhớ lại thân phận của chính mình, ta quay đầu không nỡ nhìn lại chú chim Cát Tường kia đang bị người lôi ra ngoài. Là ta hại nó! Nếu ta không chú ý đến nó… Hoàng Hậu, ngươi “rung cây dọa khỉ” sao? Ta cứng rắn quyết tâm không nghe thanh âm cầu xin tha thứ của tiểu thái giám kia, ta biết, ta càng nói nhiều thì kết cục của hắn không chừng sẽ càng thảm hơn.
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, rốt cục ta đã trông thấy Hoàng Hậu đang ngồi xa xa bên bờ hồ thưởng thức tiết mục trình diễn trong thủy đình giữa hồ. Giọng hát du dương uyển chuyển kia không ngừng theo sóng nước truyền lại đây, tiếng ca nương theo làn nước quả thật có ý nhị khác!
Phát hiện bên kia chỉ có Hoàng Hậu, ta nhỏ giọng hỏi Xuân Nhị bên cạnh. Chuyện vừa rồi qua đi, nàng lại trở về một Xuân Nhị tỷ tỷ hiền lành dễ gần, “Tỷ tỷ, tại sao chỉ có mỗi Hoàng Hậu nương nương? Những nương nương khác không đến bồi tiếp sao?”
“Hôm nay nương nương chỉ triệu kiến một mình người”, nàng cười thần bí, “Nữ quan, nương nương đặc biệt coi trọng người”
“Thanh Nguyệt không dám”, ta ý thức được hôm nay có lẽ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Khẽ cắn môi, phân phó thái giám hạ kiệu, ta đứng lên nói, “Tỷ tỷ, trước mặt nương nương, Thành Nguyệt thật sự không dám lỗ mãng. Thanh Nguyệt muốn tự mình qua đó!”
“Chuyện này… ”, sau một giây do dự ngắn ngủi, Xuân Nhị lộ ra nét mặt vừa lòng. Biểu hiện kính sợ cùng kinh sợ của ta đối với Hoàng Hậu khiến nàng rất hài lòng. Nàng gật đầu nói, “Cũng được, vậy người phải cẩn thận một chút, đừng để động miệng vết thương”. Cho là mục đích đã đạt được, Xuân Nhị không hề đưa ra dị nghị. Nàng phân phó thái giám giúp đỡ ta rồi chính mình đi phía trước dẫn đường.
“Nô tỳ Thanh Nguyệt khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”, ta cố gắng quỳ xuống đất hành lễ, vài vết thương trên người nứt ra cực kỳ đau đớn. Ta vô cùng cung kính quỳ trên mặt đất, sau gáy đổ mồ hôi lạnh.
Xuân Nhị đã trở lại bên người Hoàng Hậu, nàng hướng Hoàng Hậu gật đầu. Sau khi Hoàng Hậu nhìn động tác của nàng mới bày ra bộ dạng trưởng giả hòa ái hiền lành dễ gần, khuôn mặt tươi cười hướng ta nói, “Được rồi, nơi này là Di Viên, là nơi thoải mái vui vẻ, không cần giữ lễ tiết như vậy, đứng lên đi”
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương”, ta chịu đựng đau đớn khấu đầu một cái mới đứng lên, cảm giác được sau lưng có dòng chất lỏng chảy xuống, công lao dưỡng thương mấy ngày nay xem như đổ sông đổ biển. Dưới chân loạng choạng, ta đứng có chút không vững, cũng may ta vẫn có thể gắng gượng được.
Chú ý đến động tác chật vật của ta, Hoàng Hậu trách mắng, “Đứa nhỏ này, trên người còn thương tích không biết sao? Khi hành lễ cũng nên cẩn thận một chút, chẳng lẽ bản cung còn có thể trách tội ngươi không chu toàn lễ số? Mau ngồi xuống, ngồi bên cạnh bản cung”
“Đa tạ nương nương ân điển”, ta vừa định dập đầu tạ ơn nhưng Hoàng Hậu đã ngăn cản.
“Được rồi được rồi, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút câu nệ. Hôm nay bản cung cho gọi ngươi đến để giải sầu, không phải để ngươi hành hạ thân mình, đừng hành lễ nữa, không khéo lại bị thương”, thời điểm Hoàng Hậu nói chuyện đã có thái giám mang ghế đến đặt bên cạnh nàng. Nhìn thấy ghế dựa không tốt lắm, Hoàng Hậu phân phó Xuân Nhị, “Nhị Nhi, ngươi tìm một chiếc đệm dày đến đây, càng mềm mại càng tốt”
“Tuân lệnh nương nương”
“Nương nương, không dám làm phiền Xuân Nhị tỷ tỷ, nô tỳ có thể ngồi được rồi!”, ta nhanh chóng tỏ vẻ chuyện này không quan hệ đến mình, Hoàng Hậu là nữ nhân nham hiểm, nàng càng hòa ái dễ gần càng khiến ta có cảm giác tình thế không ổn.
“Nghe lời bản cung, ngồi thoải mái mới nói chuyện tốt hơn”
“Nô tỳ tuân mệnh”
Ta ngồi lên ba tầng đệm mềm mại trên ghế, tiếng hát từ bờ hồ bên kia truyền đến không còn êm tai như trước. Tuy nắng hạ chói chang nhưng ta vẫn cảm giác được từng đợt khí lạnh thổi qua. Ta tựa như nhìn nhìn thấy trước mắt chú chim Cát Tường kia, chỉ là nó đã mất đi sinh mệnh. Ta sợ!
Ta nhớ rõ ràng tình cảnh ngày đó khi Vũ Nhân rời đi. Sau khi trải qua một thời gian dài trầm tĩnh tựa như tra tấn, ta nghe thấy một thanh âm thở dài sâu thẳm như ảo giác của Vũ Nhân, “Ta nên thanh tỉnh từ sớm, ngươi quả thật chuyện gì cũng hiểu được”. Thanh âm của hắn thật ảm đạm, nhưng khi hắn ra về, ta còn nghe được lời hắn quở trách bọn cung nữ cùng thái giám trong sân, “Lại có người dám bén mảng đến đây, xem ta nghiêm trị thế nào!”. Hắn đã nói như vậy, hơn nữa ban đêm còn phái người mang đến đây một khối binh phù. Đó là khối binh phù có thể điều động cấm vệ quân, hắn đem một phần tư binh quyền tại kinh thành giao cho ta. Mà hiện tại lệnh bài đang nằm trên tay ta, trên mặt vàng ròng điêu khắc một đầu hổ uy phong lẫm lẫm. Vũ Nhân, ta có thể hiểu được ý tứ của ngươi. Ngày đó Vũ Nhân đi rồi, ta cùng Diên Tử nói chuyện rất nhiều, phần lớn thời gian là ta hỏi hắn đáp. Tựa như đã bị Vũ Nhân ảnh hưởng, sau khi Vũ Nhân rời đi, biểu hiện của Diên Tử đặc biệt bình thường, từ đầu đến cuối cũng không làm ra hành vi gì quá khích, được hỏi sẽ đáp. Lúc hắn rời đi liền lưu lại một câu, “Thế gian này thật sự không có gì đáng hối hận?”. Hắn hối hận điều gì? Ta không biết, cũng không muốn biết.
“Nữ quan, Hoàng Hậu nương nương triệu kiến người sẽ không có chuyện gì chứ? Người phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị dây vào”
“Còn có sự tình gì chứ? Thái giám tuyên triệu không phải đã nói ta đến chỉ để nghe diễn thôi sao!”. Thường Nghĩa băn khoăn là có lý do. Ngay tại thời điểm này Hoàng Hậu cư nhiên có tâm tình nhàn hạ thoải mái xem diễn, hơn nữa lại còn kiên trì muốn đem một nữ quan nho nhỏ như ta triệu đến làm bạn, chuyện này thật không thể tưởng tượng được. Nàng muốn làm gì a?
“Thường Nghĩa, có thể hầu hạ nương nương là phúc khí của nô tài chúng ta, điểm này ngươi tuyệt đối không thể quên”. Nhắc nhở này kỳ thật là dư thừa. Ta biết biểu hiện của hắn trước mặt người khác so với ta còn tốt hơn, ra vẻ một nô tài trung thành, toàn tâm toàn lực vì chủ tử mà bán mạng nhưng lại có thể mượn sức và mượn lòng người. Chỉ mất vài ngày, đại bộ phận người trong viện đã chọn hắn làm chủ, sai đâu đánh đó. Thậm chí vị cung nữ quản sự phẩm vị cao hơn hắn cũng răm rắp nghe theo lời hắn. Lúc ta mới dọn vào viện cũng không được trật tự như vậy, nào là vị trí, chức vụ, tất cả mọi người đều được hắn an bài đâu vào đó, chính mình nên làm công việc gì… điểm này khiến ta thật bất ngờ. Ta càng nguyện ý làm một người ngốc, không giao tiếp với bất luận kẻ nào.
“Nô tài hiểu, là nô tài lắm miệng”, hắn ứng phó với ta một câu, gương mặt cau có từ khi nhận được lệnh tuyên triệu vẫn không giãn ra, “Nữ quan, miệng vết thương của người không sao chứ? Hành động đứng lên ngồi xuống phải cẩn thận một chút, động tác hành lễ cũng không nên quá mạnh. Nô tài tin tưởng nương nương sẽ không trách tội người”
“Đã biết”, ta lên tiếng rồi điều chỉnh tư thế một chút để thoải mái hơn. Mấy ngày nay ta hoàn toàn nhờ vào Thường Nghĩa chiếu cố. Hết thảy việc ăn uống hay bôi thuốc đều một tay hắn lo liệu, hắn cơ hồ cực nhọc cả ngày lẫn đêm túc trực bên giường ta, rốt cuộc hắn là loại người nào? Thật sự chỉ là một tiểu thái giám muốn tìm một bóng cây to để dựa vào sao? Ta hy vọng là thế!
“Nữ quan, đã tới”, Thường Nghĩa nhỏ giọng mang suy nghĩ của ta kéo về, hắn liếc mắt nhìn binh phù trong tay ta.
“Được rồi”, ta kéo ống tay áo che binh phù lại rồi sửa sang trang phục, lưng cũng cố gắng ngồi thẳng một chút.
“Chào nữ quan”, một cung nữ trẻ tuổi từ đại môn bước tới cúi đầu hành lễ. Cử chỉ của nàng rất bình thản, động tác cũng thập phần linh hoạt. Ta phát hiện nàng đeo trên ngón trỏ một chiếc nhẫn lam ngọc khá to. Nhìn những ngón tay tinh tế mềm mại kia cùng chiếc nhẫn nọ, ta cảm thấy buồn cười. Nếu nàng là cung nữ bên người Hoàng Hậu thì chiếc nhẫn kia mới tuyệt đối không buồn cười. Nó đại biểu cho địa vị đặc thù của nữ tử này trước mặt Hoàng Hậu. Mà một cung nữ địa vị đặc thù như vậy hiện tại lại đứng trước mặt ta hành lễ, xem ra “người bên trong” đặc biệt phân phó nàng đứng nơi này chuẩn bị nghênh đón ta. Lúc này không còn là lúc nở nụ cười nữa, thật đáng sợ, “Nô tỳ Xuân Nhị phụng chỉ Hoàng Hậu nương nương đứng đây chờ kiệu nữ quan”
“Nguyên lai là Xuân Nhị tỷ tỷ”, ta ra lệnh cho cỗ kiệu hạ xuống rồi dùng thái độ thân thiết tươi cười mà nhanh chóng đứng lên. Động tác quá nhanh động đến miệng vết thương sinh đau, ta chú ý Thường Nghĩa có dấu hiệu muốn tiến lên nâng đỡ. Ta lặng lẽ hướng hắn phất tay áo và cắn chặt răng để sự đau đớn không hiện lên hai má. Ta đáp lễ nàng, “Xin chào tỷ tỷ, ta làm sao dám kinh động đến tỷ tỷ? Thanh Nguyệt có thể tự mình đi vào”
“Thỉnh nữ quan đừng nói vậy, nô tỳ không dám nhận”, Xuân Nhị miệng nói không dám nhận nhưng vẫn chờ ta hành lễ xong mới vươn tay đỡ ta, “Đây là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, nữ quan không cần câu nệ. Lại nói nữ quan thân mình không thoải mái, nói đến nói đi cũng là vì… không nói, không nói nữa”. Nàng nói đến đó chợt dừng lại, tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì không nên nói. Trong ánh mắt của nàng tinh quang chớp động, ta tin tưởng nàng cố ý nói cho ta nghe. Bởi vì nàng đứng chần chừ hồi lâu, sau khi khẳng định ta đã nghe rõ mới tiếp tục lên tiếng, “Nữ quan di chuyển không tiện, Hoàng Hậu đặc chỉ ân thưởng người ngồi kiệu tiến vào, đây chính là thiên đại ân điển a!”
Trán ta bắt đầu đổ mồ hôi, Thường Nghĩa nói không sai, Hoàng Hậu gọi ta đến nơi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là xem diễn, “Tỷ tỷ, Thanh Nguyệt có chết muôn lần cũng không dám lỗ mãng như thế. Cứ để Thanh Nguyệt tự mình đi vào thôi, không sao cả!”
Tựa như rất vừa lòng với câu trả lời của ta, Xuân Nhị vui vẻ vỗ tay ta rồi nói, “Được rồi, ta biết ngươi là một người biết quỷ củ, có tiến có lui. Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, trong hoàng cung ai dám không tuân? Ngươi cứ làm theo ý chỉ đi, bọn họ cũng không phải là người không biết kiên nhẫn”, lời này cực kỳ thân thiết nhưng ta nghe rất rõ ý tứ cảnh cáo hàm xúc trong đó, hoặc nói là uy hiếp.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể quay vào kiệu, trong lòng run sợ theo Xuân Nhị tiến vào Di Viên. Bên trong quả thật rất lớn, đình lâu cột trụ chạm trổ công phu, cổ thụ hai bên che trời, tiếng chim hót truyền đến ríu rít. Hướng mắt nhìn lên, ta bắt gặp vài loại chim sắc sỡ nhảy nhót trong những chiếc lồng sắt, giọng hót của chúng thật êm tai. Chỉ là, chúng đập cánh va chạm lung tung, tựa hồ muốn phá lồng mà bay ra.
“Bọn chúng có tên gọi là Cát Tường, mấy ngày trước từ ngoài cung đã hiến cho nương nương giải khuây”. Phát hiện ta luôn dõi mắt nhìn lồng chim, Xuân Nhị tươi cười dừng cước bộ, nàng sai người đem một lồng sắt tiên đến trước mặt ta, “Nương nương cảm thấy tiếng hót của nó dễ nghe nên rất thích nên phân phó chúng ta chăm sóc nó tại nơi này. Nữ quan cũng nhìn xem, nghe nói bên ngoài không dễ nhìn thấy chúng đâu”
Là chim chóc vừa được đưa vào cung không bao lâu sao? Khó trách chúng vẫn muốn phá lồng bay ra ngoài! Vốn dĩ là cánh chim tự do tự tại chốn núi rừng nhưng hiện tại lại bị vây hãm trong lồng sắt hoa lệ. Chim a, ngươi cũng không cam lòng, đúng không? Ta tiếp nhận lồng sắt mà nhìn đến ngẩn người. Ta tựa như có thể thấy được quang cảnh khoái hoạt trước kia của nó. Trong quang cảnh kia, có mưa gió, có đói khát, nhưng không có lồng sắt, không có nhân loại nhìn nó chỉ trỏ.
Tính tình của loài chim kia xem ra thật mãnh liệt. Bị ta giữ trên tay, nó im lặng một hồi, đột nhiên đập cánh hung hăng bay thẳng về phía ta. Tuy bị lồng sắt ngăn trở nhưng ta vẫn có thể cảm giác được sự phẫn nộ của nó, “A… !”, ta suýt chút nữa đánh rơi lồng sắt.
Nữ quan! Nữ quan! Tất cả mọi người đều chạy lại đây. Thường Nghĩa trực tiếp đặt lồng sắt xuống đất rồi tự mình nhìn chằm chằm ta, kiểm tra xem ta có chỗ nào không ổn. Xuân Nhị cũng khoát tay lên vai ta, tựa như muốn khiến ta an tâm.
“Súc sinh chết tiệt! Nữ quan, không kinh động đến người chứ?!”, Xuân Nhị vỗ bả vai ta đồng thời nhấc chân đá lồng sắt đi thật xa. Chú chim kia sợ hãi kêu lên, đôi cánh càng đập hoảng loạn. Lần này nay cả lồng sắt cũng bị tấn công, “Người đâu, còn không đem súc sinh này ra làm thịt!”, nói xong, nàng quay lại nhìn tiểu thái giám vừa mang lồng sắt đến dâng cho ta, hiện tại hắn đang quỳ trên mặt đất, Xuân Nhị quát lên, “Đồ vô dụng, một con chim cũng không thuần phục được, giữ ngươi lại có lợi ích gì, lại còn làm kinh ngạc nữ quan. Đem hắn ra ngoài đánh hai mươi trượng!”
“Tỷ tỷ, Thanh Nguyệt không sao, là Thanh Nguyệt sơ ý đánh rơi lồng sắt”, thấy Xuân Nhị muốn giết con chim kia, trong lúc nhất thời ta đã quên mất thân phận của mình kỳ thật cũng là “chim lồng cá chậu”, ta lên tiếng muốn cứu nó, “Tỷ tỷ, đó là sủng vật nương nương yêu thích, không thể a!”
“Nữ quan sai rồi!”, trái ngược với vẻ mặt ôn hòa, lời nói của Xuân Nhị mang theo băng lãnh, “Loài chim này được đưa đến cho nương nương giải khuây, nhưng dã tính của nó rất khó thuần dưỡng, nói cách khác, nó đã không còn giá trị đối với nương nương. Một thứ đồ chơi không thể khiến nương nương vui vẻ thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất là cái chết. Người nói có phải không, nữ quan!”
Toàn thân ta lạnh run, ta đã mơ hồ hiểu được tại sao hôm nay Hoàng Hậu lại bảo ta đến đây. Hoàng cung căn bản không phải là nơi để người ở, “Tỷ tỷ nói đúng. Thanh Nguyệt nghe lời chỉ bảo”. Nhớ lại thân phận của chính mình, ta quay đầu không nỡ nhìn lại chú chim Cát Tường kia đang bị người lôi ra ngoài. Là ta hại nó! Nếu ta không chú ý đến nó… Hoàng Hậu, ngươi “rung cây dọa khỉ” sao? Ta cứng rắn quyết tâm không nghe thanh âm cầu xin tha thứ của tiểu thái giám kia, ta biết, ta càng nói nhiều thì kết cục của hắn không chừng sẽ càng thảm hơn.
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, rốt cục ta đã trông thấy Hoàng Hậu đang ngồi xa xa bên bờ hồ thưởng thức tiết mục trình diễn trong thủy đình giữa hồ. Giọng hát du dương uyển chuyển kia không ngừng theo sóng nước truyền lại đây, tiếng ca nương theo làn nước quả thật có ý nhị khác!
Phát hiện bên kia chỉ có Hoàng Hậu, ta nhỏ giọng hỏi Xuân Nhị bên cạnh. Chuyện vừa rồi qua đi, nàng lại trở về một Xuân Nhị tỷ tỷ hiền lành dễ gần, “Tỷ tỷ, tại sao chỉ có mỗi Hoàng Hậu nương nương? Những nương nương khác không đến bồi tiếp sao?”
“Hôm nay nương nương chỉ triệu kiến một mình người”, nàng cười thần bí, “Nữ quan, nương nương đặc biệt coi trọng người”
“Thanh Nguyệt không dám”, ta ý thức được hôm nay có lẽ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Khẽ cắn môi, phân phó thái giám hạ kiệu, ta đứng lên nói, “Tỷ tỷ, trước mặt nương nương, Thành Nguyệt thật sự không dám lỗ mãng. Thanh Nguyệt muốn tự mình qua đó!”
“Chuyện này… ”, sau một giây do dự ngắn ngủi, Xuân Nhị lộ ra nét mặt vừa lòng. Biểu hiện kính sợ cùng kinh sợ của ta đối với Hoàng Hậu khiến nàng rất hài lòng. Nàng gật đầu nói, “Cũng được, vậy người phải cẩn thận một chút, đừng để động miệng vết thương”. Cho là mục đích đã đạt được, Xuân Nhị không hề đưa ra dị nghị. Nàng phân phó thái giám giúp đỡ ta rồi chính mình đi phía trước dẫn đường.
“Nô tỳ Thanh Nguyệt khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”, ta cố gắng quỳ xuống đất hành lễ, vài vết thương trên người nứt ra cực kỳ đau đớn. Ta vô cùng cung kính quỳ trên mặt đất, sau gáy đổ mồ hôi lạnh.
Xuân Nhị đã trở lại bên người Hoàng Hậu, nàng hướng Hoàng Hậu gật đầu. Sau khi Hoàng Hậu nhìn động tác của nàng mới bày ra bộ dạng trưởng giả hòa ái hiền lành dễ gần, khuôn mặt tươi cười hướng ta nói, “Được rồi, nơi này là Di Viên, là nơi thoải mái vui vẻ, không cần giữ lễ tiết như vậy, đứng lên đi”
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương”, ta chịu đựng đau đớn khấu đầu một cái mới đứng lên, cảm giác được sau lưng có dòng chất lỏng chảy xuống, công lao dưỡng thương mấy ngày nay xem như đổ sông đổ biển. Dưới chân loạng choạng, ta đứng có chút không vững, cũng may ta vẫn có thể gắng gượng được.
Chú ý đến động tác chật vật của ta, Hoàng Hậu trách mắng, “Đứa nhỏ này, trên người còn thương tích không biết sao? Khi hành lễ cũng nên cẩn thận một chút, chẳng lẽ bản cung còn có thể trách tội ngươi không chu toàn lễ số? Mau ngồi xuống, ngồi bên cạnh bản cung”
“Đa tạ nương nương ân điển”, ta vừa định dập đầu tạ ơn nhưng Hoàng Hậu đã ngăn cản.
“Được rồi được rồi, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút câu nệ. Hôm nay bản cung cho gọi ngươi đến để giải sầu, không phải để ngươi hành hạ thân mình, đừng hành lễ nữa, không khéo lại bị thương”, thời điểm Hoàng Hậu nói chuyện đã có thái giám mang ghế đến đặt bên cạnh nàng. Nhìn thấy ghế dựa không tốt lắm, Hoàng Hậu phân phó Xuân Nhị, “Nhị Nhi, ngươi tìm một chiếc đệm dày đến đây, càng mềm mại càng tốt”
“Tuân lệnh nương nương”
“Nương nương, không dám làm phiền Xuân Nhị tỷ tỷ, nô tỳ có thể ngồi được rồi!”, ta nhanh chóng tỏ vẻ chuyện này không quan hệ đến mình, Hoàng Hậu là nữ nhân nham hiểm, nàng càng hòa ái dễ gần càng khiến ta có cảm giác tình thế không ổn.
“Nghe lời bản cung, ngồi thoải mái mới nói chuyện tốt hơn”
“Nô tỳ tuân mệnh”
Ta ngồi lên ba tầng đệm mềm mại trên ghế, tiếng hát từ bờ hồ bên kia truyền đến không còn êm tai như trước. Tuy nắng hạ chói chang nhưng ta vẫn cảm giác được từng đợt khí lạnh thổi qua. Ta tựa như nhìn nhìn thấy trước mắt chú chim Cát Tường kia, chỉ là nó đã mất đi sinh mệnh. Ta sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook