Tuyệt Thế Vũ Thần
-
Chương 1094: Tiểu Thế Giới
- Hả? Thời điểm Lâm Phong xuất hiện lần nữa phát hiện mình đã không còn bên trong Hoang hải, mà đang ở một vùng phế tích, một toà đại điện đổ nát.
Lâm Phong đưa mắt đánh giá bốn phía, trong lòng khẽ run, dưới đáy Hoang hải vậy mà thật sự có cung điện, suy đoán Đại Hại Trùng có thể là sự thật, đây là di tích chiến trường thượng cổ, nơi này đã từng xảy ra đại chiến đáng sợ. Thế nhưng cái ánh sáng kia là cái gì? Vì sao thời điểm chạm đến ánh sáng đó thân thể của hắn trực tiếp biến mất, rồi xuất hiện nơi này?
- Ánh sáng!
Nhưng vào lúc này vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, chỉ thấy bên trong phế tích dường như có rất nhiều điểm sáng. Chân mạnh mẽ đạp xuống mặt đất một cái, nhất thời đống Hoang hải tàn trên mặt đất bị một trận gió khủ.ng bố thổi tan, khi nhìn thấy những vật phía dưới, con ngươi Lâm Phong lại một lần nữa mở lớn, nhìn chằm chằm những thứ đó.
- Thi hài, thật nhiều hài cốt!
Rốt cuộc vào thời kỳ thượng cổ nơi này đã xảy chiến đấu khủn.g bố cỡ nào, vì sao lại có nhiều thi hài xuất hiện như vậy. Thi hài ngàn vạn năm không mục nát, thậm chí thân thể cũng còn nguyên, có thể tưởng tượng được những người này trước khi ch.ết chí ít đều là cấp bậc Tôn giả, hài cốt Thiên Vũ cũng không thể bảo tồn lâu đến ngàn vạn năm như vậy, đặc biệt là nơi kh.ủng bố như dưới đáy Hoang hải này.
- Những hào quang này, là Tử Linh, quả nhiên như Đại Hại Trùng đã nói, ngàn vạn năm bất tử.
Khóe miệng Lâm Phong co giật, hắn biết mình thật sự đã đi tới chiến trường viễn cổ rồi, cường giả cấp bậc Tôn giả cũng giống như con kiến ch.ết ở đây.
- Xuy.
.. Một luồng hào quang Tử Linh phóng thẳng tới phía Lâm Phong, từng sợi lục quang giống như một đôi mắt kh.ủng bố.
- Ông!
Trong tay Lâm Phong phóng ra một đoàn hỏa diễm khủ.ng bố, bàn tay mạnh mẽ nắm tới Tử Linh, trong khoảnh khắc Tử Linh bị ngọn lửa trói buộc phát ra tiếng kêu thê thảm, yêu tà, quỷ dị. Gia tăng cường độ hỏa diễm, ngọn lửa màu đen lan tràn mà ra, lộ ra lực lượng luyện hóa vạn vật, đây là lực lượng luyện hóa ngày xưa Ma Hoàng truyền thụ cho hắn, ngày xưa dựa vào nó, Lâm Phong mới có thể phá tan thân thể Ngọc Hoàng, luyện hóa trái tim đối phương. Lực lượng luyện hóa này cực kỳ huyền ảo, cho tới tận bây giờ Lâm Phong cũng không thể hiểu sâu xa thấu đáo, chỉ đạt được một tia chân ý trong đó cũng đã có được uy lực kh.ng bố. Nhưng Lâm Phong vận dụng lực lượng luyện hóa đáng sợ như thế, mà Tử Linh vẫn còn đang giãy dụa muốn lao ra, không bị luyện hóa ch.ết. Lâm Phong cảm giác thấy có chút lãnh, cho dù Cùng Kỳ, tên kia khi xưa là Tử Linh cũng không chịu nổi hắn luyện hóa như vậy, có thể tưởng tượng được, chủ nhân Tử Linh này khi còn sống kh.ủng bố đến mức nào. Tuy rằng không thể đánh đồng hai người với nhau nhưng có thể thấy được sự mạnh mẽ của đối phương, một Tôn giả nếu để cho hắn luyện cũng bị hắn luyện ch.ết.
- Đúng rồi, Cùng Kỳ!
Bàn tay Lâm Phong vung lên, Cùng Kỳ từ trong Tuyết Yêu Tháp lập tức xuất hiện. Người này quơ quơ đầu, sau đó dung cặp mắt, như kẻ trộm bắt đầu quan sát, đánh giá xung quanh, rồi đột nhiên nhảy dựng lên:
- Tiểu tử kia, ngươi chạy đến nơi nào vậy, sao lại có nhiều Tử Linh như thế.
- Dưới đáy Hoang hải, đây có thể là một cái chiến trường thượng cổ, những người này đều là người đã ngã xuống.
Lâm Phong rốt cục luyện ch.ết Tử Linh kia, quay về nói với Cùng Kỳ:
- Ngụy Đế, thời điểm ta dưới đáy Hoang hải đụng phải một chút ánh sáng sau đó liền xuất hiện ở đây, đây là có chuyện gì? - Chiến trường thượng cổ, đụng phải một chút ánh sáng? Con mắt khổng lồ của Cùng Kỳ bắt đầu lấp loé khiến cho Lâm Phong nổi cả da gà, lão già này lại đang có ý đồ gì đây.
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thực sự nghịch thiên rồi, địa phương tốt như vậy cũng có thể tìm tới, làm sao không còn sớm nói cho ta biết!
Cùng Kỳ đánh giá Lâm Phong giống như đang nhìn quái vật, đây là di tích chiến trường viễn cổ đó, lão đương nhiên biết sau khi Lâm Phong chạm vào một chút ánh sáng kia, rồi xuất hiện ở đây là có ý nghĩa như thế nào.
- Vận khí nghịch thiên? Lâm Phong nghi ngờ nhìn Cùng Kỳ, nói: - Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao bằng hữu của ta sau khi tới lại khuyên ta không nên đi xuống.
- Bằng hữu ngươi thì biết cái gì, nơi như thế này đương nhiên không phải nơi mà gã có thể đến, đương nhiên cho rằng rất nguy hiểm, nhưng lại không biết có bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn tìm tới đây.
Cùng Kỳ có chút buồn bực mắng một tiếng, bằng hữu chó má gì vậy, địa phương tốt như thế vậy mà lại khuyên người ta không nên đi xuống.
- Tiểu tử, nếu địa phương như thế này bị người ngoại giới biết được, đủ để dẫn lên một hồi sóng gió.
Người bằng hữu kia của ngươi cũng đủ nghịch thiên! Cùng Kỳ trào phúng khiến Lâm Phong một trận ngạc nhiên, quả nhiên, lão già này sẽ không có cái gì mà không biết. Đại Hại Trùng đến từ đế quốc Thiên Trì của Càn Vực, kiến thức tự nhiên có hạn, cho rằng nơi này rất nguy hiểm nên khuyên hắn không nên đi xuống
- Chà chà nếu có một bộ thân thể Hoàng Vũ.
.. Hai mắt Cùng Kỳ tỏa sáng, bất quá rất nhanh mặt của lão lại xụ xuống, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như muốn đem Lâm Phong nuốt xuống, khiến Lâm Phong run rẩy lui lại mấy bước. Lão già Cùng Kỳ này suýt chút nữa quên, lão bị tên khốn Lâm Phong này sử dụng Phong Linh Thuật, phong ấn bên trong khối thân thể yêu thú này.
- Ngụy Đế, đừng thừa nước đục thả câu với ta, đây rốt cuộc là nơi nào? Lâm Phong nghe được Cùng Kỳ nói cái gì mà thân thể Hoàng Vũ, càng không nhịn được muốn biết rồi.
- Đúng là nhà quê lên tỉnh!
Cùng Kỳ khinh bỉ nhìn Lâm Phong một chút, lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo muốn ăn đòn, nói với Lâm Phong:
- Đây là Tiểu thế giới!
- Tiểu thế giới? Lâm Phong vẻ mặt kinh ngạc.
- Ai!
!! bản đế đường đường là Đại Đế, quan sát thiên địa mà ngươi đi theo bên cạnh ta thế nhưng lại cái gì cũng không biết. Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời thở dài vô cùng cô đơn, khiến Lâm Phong hận không thể một quyền đập tới, lão khốn này quá muốn ăn đòn, rốt cuộc ai theo ai chứ?
- Ngươi từng tiến vào Dương gia, bước lên Thiên Đài, chẳng lẽ lại không biết những nơi đó là Tiểu thế giới sao? Cùng Kỳ hung hăng khinh bỉ Lâm Phong.
- Dương gia, Thiên Đài!
Con ngươi Lâm Phong lấp lóe, lại nghĩ tới vị trí Thần Cung trên hư không, những chỗ này thật giống như không tồn tại trên thế gian, phải khởi động cánh cửa hư không thì mới xuất hiện. Ví dụ như Thiên Đài, Thiên Cảnh thành ngày xưa cũng không có Thiên Đài, nhưng mà sau khi thang trời hạ xuống Thiên Đài giống như từ trên trời rơi xuống, bây giờ còn liên kết với ngoại giới. Lẽ nào những chỗ này đều là Tiểu thế giới?
- Cường giả Hoàng Vũ đều có thể tế luyện ra Tiểu thế giới của bản thân, trở thành một phương không gian có thể tồn tại độc lập, cũng có thể liên kết với ngoại giới.
Trong lịch sử xa xôi của Cửu Tiêu đại lục, không biết từng xuất hiện bao nhiêu Hoàng Vũ, bởi vậy cũng có thật nhiều Tiểu thế giới bảo tồn với thế gian. Cũng giống như Dương gia, nếu ngày xưa, tổ tiên bọn họ không có xuất hiện cường giả Hoàng Vũ, như vậy bọn họ nhất định đã chiếm được một mảnh Tiểu thế giới của Hoàng Vũ khác. Nếu đúng vậy thì Dương gia này đúng đê hèn, vậy mà lại trộm thân thể người khác để chế tạo thành phủ đệ cho mình. Cùng Kỳ chậm rãi nói, giúp Lâm Phong rõ ràng một ít nghi hoặc ngày xưa, liền tỷ như Bí Cảnh ở Càn Vực, chỗ của Ngọc Hoàng trong Bí Cảnh, hóa ra là một mảnh Tiểu thế giới mênh mông.
- Ngươi vừa nãy va chạm vào tia sáng sau đó mới tiến vào nơi đây, như vậy tia sáng kia tất nhiên chính là mảnh Tiểu thế giới này.
Tiểu thế giới có thể là một giọt nước, một hạt cát, cũng có thể là một ánh sao, một vũng thanh tuyền, biến ảo hàng nghìn hàng vạn, nhìn không thấu. Vì lẽ đó ta mới nói ngươi có vận khí nghịch thiên, tiến vào Tiểu thế giới của một vị Hoàng Vũ, hơn nữa còn là Hoàng Vũ đã ch.ết rồi, như vậy đồ vật của y... Chà chà! Nghĩ tới đây con mắt Cùng Kỳ lại sáng lên, giống như là phát hiện bảo tàng to lớn, Lâm Phong híp mắt, lão khốn này không có lòng tốt a.
- Đại Hại Trùng nói y tiến vào một chỗ, đạt được truyền thừa mới may mắn sống tiếp, xem ra cũng tiến vào bên trong một Tiểu thế giới, có lẽ chính y cũng không biết chính mình đạt được cái gì, còn lầm tưởng nó thành thiên đại hiểm cảnh.
Lâm Phong nháy mắt suy đoán ra một ít chuyện, mảnh đất dưới đáy Hoang hải có rất nhiều tia sáng, nếu như toàn bộ đều là Tiểu thế giới…. như vậy bọn chúng đều đại biểu cho một vị Hoàng Vũ, nơi này đã từng xảy ra đại chiến khiến rất nhiều Hoàng Vũ ngã xuống. Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Phong bắt đầu nhảy lên, nhiều Hoàng Vũ vẫn lạc như vậy, nếu hắn có thể tiến vào Tiểu thế giới của tất cả bọn họ... Như vậy... Lâm Phong lòng đang run rẩy! Còn có, nếu Đại Hại Trùng tiến vào trong một Tiểu thế giới đạt được truyền thừa, như vậy U U, Quân Mạc Tích cùng với Vân Phi Dương ba người bọn họ thì sao? Có phải cũng tiến vào một trong những Tiểu thế giới ở đây hay không, nếu bọn họ cũng đạt được truyền thừa của những nhân vật, như vậy bọn họ cũng đều có hy vọng còn sống! Nhịp tim Lâm Phong đập rất nhanh, hy vọng dâng lên mãnh liệt, Tiểu thế giới, nơi Hoàng Vũ ở!
- Tiểu tử đừng ở đấy mà ảo tưởng, mặc dù Tiểu thế giới không có người sống, nhưng Hoàng Vũ mặc dù ch.ết rồi cũng không phải dễ trêu chọc như vậy.
Trước tiên giải quyết những Tử Linh này đi đã. Cùng Kỳ đem suy nghĩ Lâm Phong đang bay xa ngàn vạn dặm kéo về. Lúc này Lâm Phong mới ý thức được, xác thực bản thân nghĩ quá đơn giản, Tiểu thế giới của Hoàng Vũ làm sao có thể xông vào dễ dàng như vậy, nói không chừng nguy cơ trùng trùng, bằng không thì Đại Hại Trùng cũng sẽ không sợ hãi như vậy, khi hắn đi xuống.
- Lão bất tử!
Lâm Phong âm thầm nguyền rủa Cùng Kỳ, thấp giọng mắng:
- Ngươi cắn nuốt Hư Hỏa, hỏa diễm khẳng định mạnh mẽ hơn ta, giết những Tử Linh này hẳn càng dễ dàng hơn, vậy mà lại muốn ta một mình xuất lực!
- Tiểu tử nói thế làm sao, nếu không có bản Đế giúp ngươi trấn thủ, ngươi có thể còn sống mà đi ra hay không còn là một vấn đề.
Còn những vật nhỏ này, tự ngươi động thủ giải quyết là được, bản Đế khinh thường ra tay. Cùng Kỳ xám xịt chạy đến phía sau Lâm Phong, có rất nhiều Tử Linh bắt đầu đánh về phía bên này rồi.
- Đại Đế rác rưởi gì đây!
Lâm Phong vô cùng buồn bực, nhìn những đốm lửa lục sắc kia, nhiều Tử Linh như vậy, có luyện cũng khó mà luyện ch.ết.
- Xuy!
Một Tử Linh phóng tới phía Lâm Phong, lao thẳng vào mi tâm của hắn, dường như muốn chui vào thay thế hắn.
- Đốt!
Bàn tay Lâm Phong run lên, trong khoảnh khắc một đám lửa bao phủ lấy Tử Linh kia, nhưng mà không chút nào ngăn trở được Tử Linh tiến lên, Tử Linh tiếp tục vồ giết về phía hắn. Mạng mấy thứ này thật cứng, Lâm Phong phiền muộn vô cùng, cái lão khốn nạn kia giờ khắc này thế nhưng lại rụt rè trốn phía sau hắn, đầu cũng rụt vào như rùa, thật cmn không biết là thứ gì, quả thực vô sỉ đến cực điểm, Nghiệp Hư Chi Viêm để lão cắn nuốt vô ích rồi.
- Xuy, xuy.
.. Từng đám từng đám lửa phóng tới phía Lâm Phong, đều lao thẳng đến mi tâm hắn. Những Tử Linh này đều dưỡng dục ra một tia sinh mệnh, muốn chiếm bộ thân thể này làm của riêng, coi hắn thành vật chủ kí sinh.
Lâm Phong đưa mắt đánh giá bốn phía, trong lòng khẽ run, dưới đáy Hoang hải vậy mà thật sự có cung điện, suy đoán Đại Hại Trùng có thể là sự thật, đây là di tích chiến trường thượng cổ, nơi này đã từng xảy ra đại chiến đáng sợ. Thế nhưng cái ánh sáng kia là cái gì? Vì sao thời điểm chạm đến ánh sáng đó thân thể của hắn trực tiếp biến mất, rồi xuất hiện nơi này?
- Ánh sáng!
Nhưng vào lúc này vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, chỉ thấy bên trong phế tích dường như có rất nhiều điểm sáng. Chân mạnh mẽ đạp xuống mặt đất một cái, nhất thời đống Hoang hải tàn trên mặt đất bị một trận gió khủ.ng bố thổi tan, khi nhìn thấy những vật phía dưới, con ngươi Lâm Phong lại một lần nữa mở lớn, nhìn chằm chằm những thứ đó.
- Thi hài, thật nhiều hài cốt!
Rốt cuộc vào thời kỳ thượng cổ nơi này đã xảy chiến đấu khủn.g bố cỡ nào, vì sao lại có nhiều thi hài xuất hiện như vậy. Thi hài ngàn vạn năm không mục nát, thậm chí thân thể cũng còn nguyên, có thể tưởng tượng được những người này trước khi ch.ết chí ít đều là cấp bậc Tôn giả, hài cốt Thiên Vũ cũng không thể bảo tồn lâu đến ngàn vạn năm như vậy, đặc biệt là nơi kh.ủng bố như dưới đáy Hoang hải này.
- Những hào quang này, là Tử Linh, quả nhiên như Đại Hại Trùng đã nói, ngàn vạn năm bất tử.
Khóe miệng Lâm Phong co giật, hắn biết mình thật sự đã đi tới chiến trường viễn cổ rồi, cường giả cấp bậc Tôn giả cũng giống như con kiến ch.ết ở đây.
- Xuy.
.. Một luồng hào quang Tử Linh phóng thẳng tới phía Lâm Phong, từng sợi lục quang giống như một đôi mắt kh.ủng bố.
- Ông!
Trong tay Lâm Phong phóng ra một đoàn hỏa diễm khủ.ng bố, bàn tay mạnh mẽ nắm tới Tử Linh, trong khoảnh khắc Tử Linh bị ngọn lửa trói buộc phát ra tiếng kêu thê thảm, yêu tà, quỷ dị. Gia tăng cường độ hỏa diễm, ngọn lửa màu đen lan tràn mà ra, lộ ra lực lượng luyện hóa vạn vật, đây là lực lượng luyện hóa ngày xưa Ma Hoàng truyền thụ cho hắn, ngày xưa dựa vào nó, Lâm Phong mới có thể phá tan thân thể Ngọc Hoàng, luyện hóa trái tim đối phương. Lực lượng luyện hóa này cực kỳ huyền ảo, cho tới tận bây giờ Lâm Phong cũng không thể hiểu sâu xa thấu đáo, chỉ đạt được một tia chân ý trong đó cũng đã có được uy lực kh.ng bố. Nhưng Lâm Phong vận dụng lực lượng luyện hóa đáng sợ như thế, mà Tử Linh vẫn còn đang giãy dụa muốn lao ra, không bị luyện hóa ch.ết. Lâm Phong cảm giác thấy có chút lãnh, cho dù Cùng Kỳ, tên kia khi xưa là Tử Linh cũng không chịu nổi hắn luyện hóa như vậy, có thể tưởng tượng được, chủ nhân Tử Linh này khi còn sống kh.ủng bố đến mức nào. Tuy rằng không thể đánh đồng hai người với nhau nhưng có thể thấy được sự mạnh mẽ của đối phương, một Tôn giả nếu để cho hắn luyện cũng bị hắn luyện ch.ết.
- Đúng rồi, Cùng Kỳ!
Bàn tay Lâm Phong vung lên, Cùng Kỳ từ trong Tuyết Yêu Tháp lập tức xuất hiện. Người này quơ quơ đầu, sau đó dung cặp mắt, như kẻ trộm bắt đầu quan sát, đánh giá xung quanh, rồi đột nhiên nhảy dựng lên:
- Tiểu tử kia, ngươi chạy đến nơi nào vậy, sao lại có nhiều Tử Linh như thế.
- Dưới đáy Hoang hải, đây có thể là một cái chiến trường thượng cổ, những người này đều là người đã ngã xuống.
Lâm Phong rốt cục luyện ch.ết Tử Linh kia, quay về nói với Cùng Kỳ:
- Ngụy Đế, thời điểm ta dưới đáy Hoang hải đụng phải một chút ánh sáng sau đó liền xuất hiện ở đây, đây là có chuyện gì? - Chiến trường thượng cổ, đụng phải một chút ánh sáng? Con mắt khổng lồ của Cùng Kỳ bắt đầu lấp loé khiến cho Lâm Phong nổi cả da gà, lão già này lại đang có ý đồ gì đây.
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thực sự nghịch thiên rồi, địa phương tốt như vậy cũng có thể tìm tới, làm sao không còn sớm nói cho ta biết!
Cùng Kỳ đánh giá Lâm Phong giống như đang nhìn quái vật, đây là di tích chiến trường viễn cổ đó, lão đương nhiên biết sau khi Lâm Phong chạm vào một chút ánh sáng kia, rồi xuất hiện ở đây là có ý nghĩa như thế nào.
- Vận khí nghịch thiên? Lâm Phong nghi ngờ nhìn Cùng Kỳ, nói: - Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao bằng hữu của ta sau khi tới lại khuyên ta không nên đi xuống.
- Bằng hữu ngươi thì biết cái gì, nơi như thế này đương nhiên không phải nơi mà gã có thể đến, đương nhiên cho rằng rất nguy hiểm, nhưng lại không biết có bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn tìm tới đây.
Cùng Kỳ có chút buồn bực mắng một tiếng, bằng hữu chó má gì vậy, địa phương tốt như thế vậy mà lại khuyên người ta không nên đi xuống.
- Tiểu tử, nếu địa phương như thế này bị người ngoại giới biết được, đủ để dẫn lên một hồi sóng gió.
Người bằng hữu kia của ngươi cũng đủ nghịch thiên! Cùng Kỳ trào phúng khiến Lâm Phong một trận ngạc nhiên, quả nhiên, lão già này sẽ không có cái gì mà không biết. Đại Hại Trùng đến từ đế quốc Thiên Trì của Càn Vực, kiến thức tự nhiên có hạn, cho rằng nơi này rất nguy hiểm nên khuyên hắn không nên đi xuống
- Chà chà nếu có một bộ thân thể Hoàng Vũ.
.. Hai mắt Cùng Kỳ tỏa sáng, bất quá rất nhanh mặt của lão lại xụ xuống, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như muốn đem Lâm Phong nuốt xuống, khiến Lâm Phong run rẩy lui lại mấy bước. Lão già Cùng Kỳ này suýt chút nữa quên, lão bị tên khốn Lâm Phong này sử dụng Phong Linh Thuật, phong ấn bên trong khối thân thể yêu thú này.
- Ngụy Đế, đừng thừa nước đục thả câu với ta, đây rốt cuộc là nơi nào? Lâm Phong nghe được Cùng Kỳ nói cái gì mà thân thể Hoàng Vũ, càng không nhịn được muốn biết rồi.
- Đúng là nhà quê lên tỉnh!
Cùng Kỳ khinh bỉ nhìn Lâm Phong một chút, lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo muốn ăn đòn, nói với Lâm Phong:
- Đây là Tiểu thế giới!
- Tiểu thế giới? Lâm Phong vẻ mặt kinh ngạc.
- Ai!
!! bản đế đường đường là Đại Đế, quan sát thiên địa mà ngươi đi theo bên cạnh ta thế nhưng lại cái gì cũng không biết. Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời thở dài vô cùng cô đơn, khiến Lâm Phong hận không thể một quyền đập tới, lão khốn này quá muốn ăn đòn, rốt cuộc ai theo ai chứ?
- Ngươi từng tiến vào Dương gia, bước lên Thiên Đài, chẳng lẽ lại không biết những nơi đó là Tiểu thế giới sao? Cùng Kỳ hung hăng khinh bỉ Lâm Phong.
- Dương gia, Thiên Đài!
Con ngươi Lâm Phong lấp lóe, lại nghĩ tới vị trí Thần Cung trên hư không, những chỗ này thật giống như không tồn tại trên thế gian, phải khởi động cánh cửa hư không thì mới xuất hiện. Ví dụ như Thiên Đài, Thiên Cảnh thành ngày xưa cũng không có Thiên Đài, nhưng mà sau khi thang trời hạ xuống Thiên Đài giống như từ trên trời rơi xuống, bây giờ còn liên kết với ngoại giới. Lẽ nào những chỗ này đều là Tiểu thế giới?
- Cường giả Hoàng Vũ đều có thể tế luyện ra Tiểu thế giới của bản thân, trở thành một phương không gian có thể tồn tại độc lập, cũng có thể liên kết với ngoại giới.
Trong lịch sử xa xôi của Cửu Tiêu đại lục, không biết từng xuất hiện bao nhiêu Hoàng Vũ, bởi vậy cũng có thật nhiều Tiểu thế giới bảo tồn với thế gian. Cũng giống như Dương gia, nếu ngày xưa, tổ tiên bọn họ không có xuất hiện cường giả Hoàng Vũ, như vậy bọn họ nhất định đã chiếm được một mảnh Tiểu thế giới của Hoàng Vũ khác. Nếu đúng vậy thì Dương gia này đúng đê hèn, vậy mà lại trộm thân thể người khác để chế tạo thành phủ đệ cho mình. Cùng Kỳ chậm rãi nói, giúp Lâm Phong rõ ràng một ít nghi hoặc ngày xưa, liền tỷ như Bí Cảnh ở Càn Vực, chỗ của Ngọc Hoàng trong Bí Cảnh, hóa ra là một mảnh Tiểu thế giới mênh mông.
- Ngươi vừa nãy va chạm vào tia sáng sau đó mới tiến vào nơi đây, như vậy tia sáng kia tất nhiên chính là mảnh Tiểu thế giới này.
Tiểu thế giới có thể là một giọt nước, một hạt cát, cũng có thể là một ánh sao, một vũng thanh tuyền, biến ảo hàng nghìn hàng vạn, nhìn không thấu. Vì lẽ đó ta mới nói ngươi có vận khí nghịch thiên, tiến vào Tiểu thế giới của một vị Hoàng Vũ, hơn nữa còn là Hoàng Vũ đã ch.ết rồi, như vậy đồ vật của y... Chà chà! Nghĩ tới đây con mắt Cùng Kỳ lại sáng lên, giống như là phát hiện bảo tàng to lớn, Lâm Phong híp mắt, lão khốn này không có lòng tốt a.
- Đại Hại Trùng nói y tiến vào một chỗ, đạt được truyền thừa mới may mắn sống tiếp, xem ra cũng tiến vào bên trong một Tiểu thế giới, có lẽ chính y cũng không biết chính mình đạt được cái gì, còn lầm tưởng nó thành thiên đại hiểm cảnh.
Lâm Phong nháy mắt suy đoán ra một ít chuyện, mảnh đất dưới đáy Hoang hải có rất nhiều tia sáng, nếu như toàn bộ đều là Tiểu thế giới…. như vậy bọn chúng đều đại biểu cho một vị Hoàng Vũ, nơi này đã từng xảy ra đại chiến khiến rất nhiều Hoàng Vũ ngã xuống. Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Phong bắt đầu nhảy lên, nhiều Hoàng Vũ vẫn lạc như vậy, nếu hắn có thể tiến vào Tiểu thế giới của tất cả bọn họ... Như vậy... Lâm Phong lòng đang run rẩy! Còn có, nếu Đại Hại Trùng tiến vào trong một Tiểu thế giới đạt được truyền thừa, như vậy U U, Quân Mạc Tích cùng với Vân Phi Dương ba người bọn họ thì sao? Có phải cũng tiến vào một trong những Tiểu thế giới ở đây hay không, nếu bọn họ cũng đạt được truyền thừa của những nhân vật, như vậy bọn họ cũng đều có hy vọng còn sống! Nhịp tim Lâm Phong đập rất nhanh, hy vọng dâng lên mãnh liệt, Tiểu thế giới, nơi Hoàng Vũ ở!
- Tiểu tử đừng ở đấy mà ảo tưởng, mặc dù Tiểu thế giới không có người sống, nhưng Hoàng Vũ mặc dù ch.ết rồi cũng không phải dễ trêu chọc như vậy.
Trước tiên giải quyết những Tử Linh này đi đã. Cùng Kỳ đem suy nghĩ Lâm Phong đang bay xa ngàn vạn dặm kéo về. Lúc này Lâm Phong mới ý thức được, xác thực bản thân nghĩ quá đơn giản, Tiểu thế giới của Hoàng Vũ làm sao có thể xông vào dễ dàng như vậy, nói không chừng nguy cơ trùng trùng, bằng không thì Đại Hại Trùng cũng sẽ không sợ hãi như vậy, khi hắn đi xuống.
- Lão bất tử!
Lâm Phong âm thầm nguyền rủa Cùng Kỳ, thấp giọng mắng:
- Ngươi cắn nuốt Hư Hỏa, hỏa diễm khẳng định mạnh mẽ hơn ta, giết những Tử Linh này hẳn càng dễ dàng hơn, vậy mà lại muốn ta một mình xuất lực!
- Tiểu tử nói thế làm sao, nếu không có bản Đế giúp ngươi trấn thủ, ngươi có thể còn sống mà đi ra hay không còn là một vấn đề.
Còn những vật nhỏ này, tự ngươi động thủ giải quyết là được, bản Đế khinh thường ra tay. Cùng Kỳ xám xịt chạy đến phía sau Lâm Phong, có rất nhiều Tử Linh bắt đầu đánh về phía bên này rồi.
- Đại Đế rác rưởi gì đây!
Lâm Phong vô cùng buồn bực, nhìn những đốm lửa lục sắc kia, nhiều Tử Linh như vậy, có luyện cũng khó mà luyện ch.ết.
- Xuy!
Một Tử Linh phóng tới phía Lâm Phong, lao thẳng vào mi tâm của hắn, dường như muốn chui vào thay thế hắn.
- Đốt!
Bàn tay Lâm Phong run lên, trong khoảnh khắc một đám lửa bao phủ lấy Tử Linh kia, nhưng mà không chút nào ngăn trở được Tử Linh tiến lên, Tử Linh tiếp tục vồ giết về phía hắn. Mạng mấy thứ này thật cứng, Lâm Phong phiền muộn vô cùng, cái lão khốn nạn kia giờ khắc này thế nhưng lại rụt rè trốn phía sau hắn, đầu cũng rụt vào như rùa, thật cmn không biết là thứ gì, quả thực vô sỉ đến cực điểm, Nghiệp Hư Chi Viêm để lão cắn nuốt vô ích rồi.
- Xuy, xuy.
.. Từng đám từng đám lửa phóng tới phía Lâm Phong, đều lao thẳng đến mi tâm hắn. Những Tử Linh này đều dưỡng dục ra một tia sinh mệnh, muốn chiếm bộ thân thể này làm của riêng, coi hắn thành vật chủ kí sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook