Tuyệt Thế Toàn Năng
Chương 87: Nhiệm vụ cấp S

“Đây là năm cái nhiệm vụ đơn giản, ngoài một người được giao cho nhiệm vụ cấp S, nhiệm vụ của bốn người khác cấp S cũng chưa tới, bình thường mà nói, loại nhiệm vụ này căn cứ chúng ta sẽ không nhận đâu, có điều lần này vừa lúc huấn luyện năng lực tự chủ của các ngươi một chút, cho nên mới nhận đấy.” Trên vòng tay của Thiếu tá xuất hiện năm cái hình ảnh, là năm phong thư được phong kín, mấy người Gia Vệ cũng không biết nội dung trong đó, nhưng lại có thể biết năm cái nhiệm vụ này không có đơn giản.

Năm người bọn họ chấp hành qua một lần nhiệm vụ, chính là lần đi tới hầm mỏ kia, nhiệm vụ đó được xem là nhiệm vụ cấp S, nhưng cùng lần này bất đồng, lần trước năm người bọn họ cùng nhau hành động, đều có thể đưa ra ý kiến. Mà bây giờ, mỗi người bọn họ phải đi chấp hành một nhiệm vụ.

“Đưa cái nhiệm vụ cấp S kia giao cho ta đi.” Gia Vệ mở miệng nói, cũng không chần chờ, tay trái vươn ra điểm vào trên cái phong thư nhiệm vụ cấp S một cái, phong thư kia liền hóa thành một đạo lưu quang tiến nhập vào vòng tay trên tay Gia Vệ rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà lúc đó, trong đầu Gia Vệ liền có thêm một đoạn thông tin, chính là giới thiệu về cái nhiệm vụ cấp S kia.

Thấy Gia Vệ lựa chọn nhiệm vụ cấp S kia, bốn người Hỏa Thương cũng không nói gì thêm, dù sao trong năm người, Gia Vệ là mạnh nhất, những người khác muốn đơn độc hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, cũng sẽ vô cùng khó khăn.

Không bao lâu, bốn người Hỏa Thương cũng đều chọn xong nhiệm vụ, bốn nhiệm vụ kia độ khó không kém nhau bao nhiêu, cho nên bốn người cũng không cần lựa chọn, mỗi người đều tùy ý nhận lấy một cái.

“Buổi tối hôm nay sẽ đem các ngươi đến địa điểm chỉ định, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, cho dù cần sự trợ giúp gì, cũng có thể thông qua vòng tay liên lạc với căn cứ, căn cứ sẽ cho ngươi thông tin cần có và trợ giúp.” Thiếu tá vẻ mặt nghiêm túc nói.

Dù sao cả đám Gia Vệ còn quá nhỏ, trong năm người, Gia Vệ cũng không phải là nhỏ nhất, nhỏ nhất là Tiểu Cường và Thỏ, hai người bọn họ mới mười tám tuổi, so với Gia Vệ còn nhỏ tuổi hơn một ít.

Mười tám tuổi thành thành viên cấp A, trong lịch sử căn cứ cũng rất hiếm thấy, mà bọn họ tuy rằng chấp hành nhiệm vụ chưa được xem là cấp S nhiệm vụ, nhưng vẫn làm người khác thấy lo lắng.

“Chúng ta đã biết.” Mấy người Gia Vệ gật đầu.

Thiếu tá cũng gật đầu, rồi rời khỏi đây.

“Nhiệm vụ lần này, nhất định phải hoàn thành, trải qua nhiệm vụ hầm mỏ kia, chúng ta cũng biết đây không phải trò đùa, mà tùy lúc có thể mất đi tính mạng.” Thiếu tá đi rồi, Hỏa Thương thanh âm trầm xuống nói.

Gia Vệ gật đầu nói, “Không sai, đây không phải trò đùa, không thể có một sai lầm gì, bởi vì nếu có điểm sai lầm, cái giá phải trả có thể là tính mạng của chúng ta.”

“Về phần thực lực, chúng ta cũng đủ rồi, không chỉ là tự bảo vệ mình, hoàn thành nhiệm cũng không phải khó khăn nhiều, nhưng chỉ sợ từng trải quá ít, đến lúc đó lại không biết xử lý như thế nào.” Mị Cơ cảm thán nói, nàng nói như vậy cũng không phải nói mình, mà là nói Thỏ và Tiểu Cường.

Hai người họ, một người hồn nhiên như tiểu loli, một người thì như đại nam hài lại hay ngại ngùng, làm sao có thể yên tâm về bọn họ được?

“Ta không sao, nhiệm vụ của ta rất dễ hoàn thành.” Thỏ vội vàng nói.

Tiểu Cường sắc mặt cũng đỏ lên, có điều cũng mở miệng nói: “Nhiệm vụ của ta cũng không khó.”

“Vậy thì được, bất kể như thế nào, an toàn của mình là quan trọng nhất, có biết không?” Hỏa Thương vỗ vai Tiểu Cường, nói.

Mấy người đều gật gật đầu, chứng tỏ mình đã biết.

Tiếp đó, năm người dùng điểm cống hiến của mình đi đổi lấy vật dụng, năm người cũng đổi thêm một ít thuốc, phòng ngừa trong khi làm nhiệm vụ bị thương.

Gia Vệ cũng đổi lấy một khẩu súng, dù Gia Vệ dùng súng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nhiệm vụ lần này rất có thể phải dùng tới, cho nên liền tùy ý đổi một cây.

Đương nhiên Gia Vệ cũng thông qua vòng tay xem được một chút phương pháp sử dụng súng, lúc này mới phát hiện, chính mình đổi lấy một khẩu súng ngắn FN57 cũng không tệ.

Vào lúc đêm tối, năm người được năm cái trực thăng mang ra khỏi căn cứ, hướng về phía ngoài bay đi.

Hệ thống quân chi viện khổng lồ của căn cứ cũng rất nhanh được vận hành, trước đây tuy rằng cũng đã vận hành, thế nhưng cũng chỉ là đối với các thành viên cũ, bây giờ năm thành viên mới cùng đi làm nhiệm vụ lần đầu tiên của mình, tinh thần của tất cả mọi người đều hoàn toàn nâng lên gấp đôi.

Gia Vệ khi tỉnh lại, còn đang trên trực thăng, bị nhốt trong tủ sinh học, Gia Vệ cũng không làm động tác gì, chỉ an tĩnh nằm ở trong đó, nhưng ngủ không được, lần đầu tiên đơn độc đi chấp hành nhiệm vụ, trong lòng Gia Vệ cũng rất khẩn trương.

Dù sao thù lao nhiệm vụ này so với thù lao nhiệm vụ cấp S lần trước cao hơn, được mười lăm huyết sắc cống hiến điểm, nếu như đổi thành tiền mà nói, đủ cho Gia Vệ trở thành một nhà triệu phú.

Không biết đi tiếp bao lâu, trực thăng rốt cục hạ xuống, tủ sinh học của Gia Vệ cũng được đưa ra khỏi trực thăng, ngay sau đó, Gia Vệ chợt cảm thấy trên cánh tay đột nhiên mát lạnh, hắn chờ thời gian thích liền mở mắt ra.

Ở đây, không hề giống nơi trực thăng đã đưa tới trước kia, trước kia trực thăng mang bọn Gia Vệ ra ngoài rồi để họ lại ở nơi không người, mà bây giờ, trực thăng dĩ nhiên dừng lại trên đỉnh một tòa nhà.

Đây là một tòa nhà trung tâm thành phố, mà tòa nhà này rất cao, tại thành phố này cũng là công trình kiến trúc số một số hai.

Nhớ tới nội dung nhiệm vụ lần này, Gia Vệ đột nhiên cảm thấy mười lăm huyết sắc cống hiến điểm có chút hơi ít.

Dù sao hắn lần này là cần bảo vệ người khác, là một phú bà trong nhà có hàng trăm triệu, chỉ cần hắn biểu hiện thật tốt, tiện tay còn không cho mấy chục triệu hay sao?

Không bao lâu, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, mà những người khác trên trực thăng, cũng mở cửa đi xuống.

“Xin chào, ta là Trịnh Tung, đội trưởng đội hành động lần này. » Nam tử thoạt nhìn trên dưới 40 tuổi vươn tay phải ra với Gia Vệ, nói.

Hắn thân cũng không cao lắm, cùng Gia Vệ bây giờ gần bằng nhau, khoảng trên dưới 1m76, mà Trịnh Tung vóc người cũng không lộ ra vẻ cường tráng, có điều Gia Vệ lại có thể nhìn ra, trên cánh tay hắn, đều là cơ bắp, có thể thấy được khí lực của hắn so với mấy người to xác thì còn lớn hơn.

Đồng thời Trịnh Tung này tuy rằng lần đầu tiên gặp Gia Vệ, nhưng nụ cười trên mặt lại như là nhìn thấy bạn bè vậy, làm cho Gia Vệ cảm giác thân thuộc không gì sánh được nhưng lý trý mách bảo làm cho Gia Vệ có chút đề phòng.

Gia Vệ đối với sự tồn tại của người này cũng không kinh ngạc, tin tức trong nhiệm vụ nói, ngoại trừ Gia Vệ ra, người cần bảo vệ còn mời thêm vệ sĩ, mà Gia Vệ là do quốc gia đưa cho nàng làm vệ sĩ, nàng không cần trả tiền.

Rất nhiều người cũng nghĩ hàng tiện lợi cũng không phải hàng tốt, huống chi lại là đồ miễn phí.

Cho nên lúc này Gia Vệ có vị trí như thế nào trong lòng người cần bảo vệ kia, có thể nghĩ ra được.

« Ta là Long Tứ. » Gia Vệ vươn tay phải cùng Trịnh Tung bắt tay, trên mặt tươi cười nói.

Thấy nụ cười trên mặt Gia Vệ tự nhiên như vậy, Trịnh Tung cũng sửng sốt, tên nhóc này mới có mười tám tuổi, lại đạt được loại cảnh giới này, làm cho hắn rất là kinh ngạc.

Cười cười, tịnh tung lúc này mới đứng thẳng thân mình, vươn tay nói : « Trác nữ sĩ đã chờ ngươi bên trong, một giờ sau, chúng ta sẽ xuất phát. »

Gia Vệ gật đầu, cũng không chần chờ, theo hướng Trịnh Tung chỉ đi tới.

Trịnh Tung theo sau lưng Gia Vệ, hai con mắt không có rời khỏi cước bộ của Gia Vệ, sau một lát, hắn liền nhíu mày, không bao lâu lại cười khổ lắc đầu.

Trịnh Tung là trụ cột của công ty vệ sĩ kia, khả năng toàn diện là đứng đầu, bây giờ được dùng giá cao mời tới, tự nhiên là muốn có một tràng đại chiến, để cho thanh danh của mình càng thêm lớn.

Biết được người quốc gia phái tới muốn đoạt bát cơm của hắn, anh em dưới tay hắn tuy rằng đều không cam lòng, nhưng Trịnh Tung cũng không có lưu tâm mấy.

Hắn tuy rằng chưa từng đi lính, thế nhưng biết thực lực của những người tham gia quân ngũ như thế nào, hắn có lòng tin vượt lên trước tên lính được phái tới này.

Nhưng Trịnh Tung như thế nào cũng không ngờ, người quốc gia phái tới, cư nhiên lại là một thanh niên, một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi.

Có điều Trịnh Tung cũng không có coi thường Gia Vệ, năng lực ứng biến của Gia Vệ khiến Trịnh Tung phải kinh ngạc, nhưng Trịnh Tung nhìn mãi, cũng nhìn không ra Gia Vệ bất phàm chỗ nào, càng nhìn thân thủ Gia Vệ, Trịnh Tung càng nhìn không ra Gia Vệ thực lực như thế nào.

Không bao lâu, Gia Vệ và Trịnh Tung đi tới trong một gian phòng, mà nhìn thấy người trong phòng, Gia Vệ liền trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Trong phòng có bốn người, một người đàn ông, hai người phụ nữ còn có một đứa trẻ.

Người đàn ông kia vóc người cường tráng, trên lưng mang một balo cực lớn, balo tạo ra vết hằn, có thể đoán được đồ vật nam nhân kia vác trên lưng rất có thể là súng ống.

Người đàn ông này vẻ mặt kiêu ngạo, nhất là khi thấy Gia Vệ đi tới, trên mặt hắn càng lộ ra vẻ khinh thường.

Mà hai người nữ kia, một người đứng ở bên cạnh nam nhân cường tráng kia, trên tay vuốt ve một thanh tiểu đao, tóc ngắn phối hợp áo da bó sát người, đem các chỗ lồi lõm của nàng đều hiện ra.

Chỉ có điều, biểu tình trên mặt nữ tử, cũng làm cho ấn tượng của Gia Vệ đối với nàng không được tốt cho lắm.

Biểu tình trên mặt nữ tử, so với nam nhân cường tráng kia còn muốn kiêu ngạo hơn, thậm chí biểu tình khinh thường còn trực tiếp biểu hiện ra, nàng không hề kiêng kỵ nhìn Gia Vệ từ trên xuống dưới, liên tục phát ra tiếng cười “Xì Xì” khinh thường.

Một người nữ khác, lại ngồi ở phía sau bàn công tác, trên người mặc tây trang màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, trên sống mũi mang một loại kính không gọng, tóc buộc tỉ mĩ sau ót, làn da vô cùng mịn màng, tuy rằng cách ăn mặc của nàng biểu hiện ra nàng ít nhất cũng là một nữ nhân đã ngoài ba mươi tuổi, thế nhưng trong lòng Gia Vệ vẫn không khỏi đem nàng so sánh với Mị Cơ và Thỏ.

Lúc này, nữ nhân này còn đang chơi đùa với một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, thấy Gia Vệ đi tới, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, căn bản không có đem Gia Vệ nhìn ở trong mắt.

“Trác nữ sĩ, người này là Long Tứ quốc gia phái tới bảo vệ người.” Trịnh Tung tiến lên giới thiệu nói.

Gia Vệ bị lời nói của Trịnh Tung làm cho sửng sốt, trong tin tức nhiệm vụ có được ảnh ảnh chụp và thông tin về Trác Thiến, nhưng ảnh chụp so với người thật quá khác nhau, làm cho Gia Vệ không nhận ra được.

Trong ảnh chụp, Trác Thiến vẻ mặt màu sắc trang nhã, giống như băng tuyết Nữ Vương cao ngạo ở trên cao, khiến người ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên.

Mà Trác Thiến trong hiện thực, trên mặt cũng mang một dáng tươi cười mê người, mặc trang phục nghề nghiệp, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy giống như nữ nhân mỹ lệ xa cách người cả ngàn dặm, mà là một bà mẹ thiện tâm.

Càng làm Gia Vệ không giải thích được là, trong tin tức nói Trác Thiến là hai mươi sáu tuổi, một nữ nhân hai sáu tuổi liền có tài sản giá trị hàng trăm triệu, đã có con rồi? Đồng thời, một nữ nhân hai mươi sáu tuổi có tài sản giá trị hàng trăm triệu, lại là nữ nhân bình dị gần gũi như thế?

Ngay trong nháy mắt, Gia Vệ đoán ra được, nữ nhân này, có cố sự (chuyện xưa cũ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương