Tuyệt Thế Toàn Năng
Chương 85: Suy nghĩ của Khiếu Thiên

Lấy lời nói của Khiếu Thiên, luôn đem mình trở thành bạn bè với bọn Gia Vệ nói chuyện, bây giờ cũng là như vậy.

Chỉ có điều, hai người Gia Vệ và Mị Cơ làm sao có thể tin tưởng mặt ngoài cố tình tạo thành này của Khiếu Thiên.

Nếu như chỉ cần chống lại một người Khiếu Thiên, Gia Vệ và Mị Cơ vẫn dám chắc chắn, nhưng bây giờ, muốn đồng thời đối phó thêm hai người Tuyết và Hồng so với Khiếu Thiên còn mạnh mẽ hơn, sự chắc chắn của Gia Vệ và Mị Cơ lại ít đi nhiều.

“Thế nào, các ngươi còn chưa suy nghĩ kỹ sao?” Khiếu Thiên mở miệng nói, hắn lúc này hơi nghiêng người, muốn ngăn Hồng đang có ý định ra tay.

“Muốn chúng ta bó tay chịu trói, căn bản không có khả năng.” Mị Cơ lạnh lùng nói, nếu không đánh lại, cũng phải xuất thủ phản kháng, mặc dù cuối cùng có chết, cũng không hối tiếc.

Đây là một loại bất khuất, một loại kiên cường, hai người Gia Vệ và Mị Cơ cũng hiểu, đồng thời dưới sự huấn luyện của Thiếu tá, hai người đều có thể làm được.

Khiếu Thiên không nói gì thêm, chỉ là cau mày, mở miệng thở dài.

Tiếng thở dài này làm cho Gia Vệ và Mị Cơ rất nghi hoặc.

Xem bộ dáng của Khiếu Thiên, giống như là tiếc hận, lại giống như đã dự liệu từ trước.

Vừa lúc đó, Gia Vệ và Mị Cơ con ngươi đồng thời thu nhỏ lại, vốn Hồng đứng sau lưng Khiếu Thiên vậy mà lại biến mất lúc nào không thấy.

“Cẩn thận”. Ngay khi Mị Cơ chuẩn bị xoay người nhìn chung quanh một chút, thanh âm của Gia Vệ vang lên.

Chỉ thấy một cây kiếm nhật lóe ra hàn quang lạnh lẽo xuất hiện giữa hai người Gia Vệ và Mị Cơ, lưỡi kiếm quay sang Mị Cơ, hướng về Mị Cơ chém tới.

Cú chém tới bất thình lình, ngay cả Gia Vệ cũng chỉ chú ý đến thanh kiếm nhật này, không có chú ý tới thân ảnh của Hồng.

Tốc độ của Mị Cơ vốn rất nhanh, thân pháp của nàng cùng Tiềm Long số 2 tương đương nhau, tốc độ ổn định chính là điểm mạnh của nàng, ngay khi thanh âm của Gia Vệ vang lên, nàng liền trực tiếp ngửa người ra phía sau, thanh kiếm nhật kia cắt đứt mất một ít tóc của nàng, nhưng không thể làm nàng bị thương.

Chỉ có điều, tốc độ của Hồng rất nhanh, một chém không trúng, liền trực tiếp xoay ngược lưỡi kiếm, chém xuống phía dưới.

Mà Mị Cơ lúc này, cơ thể đang ngửa lên trên, trạng thái như vậy đúng là hành động bất tiện, một kiếm này nàng rất có thể tránh không thoát.

Gia Vệ sắc mặt đại biến, dao găm trên đùi nắm trong tay từ lâu, lấy tốc độ nhanh nhất của mình hướng về phía sau ót của Hồng đâm tới, ý muốn vây Ngụy cứu Triệu, lấy kích sát Hồng để giải cứu Mị Cơ.

Chỉ có điều, một lưỡi lãnh nhận màu bạc xuất hiện trước người Gia Vệ, ngăn cản hướng đi của Gia Vệ.
(DG: lãnh nhận: dao sắc lạnh)

Theo sau đó, thân ảnh một đầu tóc bạc của Tuyết xuất hiện trong tầm mắt da vệ, lưỡi lãnh nhận màu bạc kia là vũ khí của hắn, là một loại vũ khí dao chỉ có lưỡi, được hắn kẹp giữa ngón trỏ cùng ngón giữa, dài chừng 10cm, lóe ra hàn quang lạnh lẽo, khiến người ta nhìn cũng phát lạnh trong người.

Gia Vệ chau mày, vừa định toàn lực đột phá Tuyết đi giải cứu Mị Cơ, liền thấy phía sau Tuyết, Mị Cơ lấy ngân châm chặn lại kiếm nhật của Hồng, ngăn lại một kiếm trí mạng này, đồng thời an toàn lùi qua một bên, cùng Hồng chính diện đối mặt.

Chứng kiến tình huống này, Gia Vệ hơi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt chợt ngưng trọng nhìn về Tuyết đứng phía trước.

Hắn như cũ vẫn là vẻ cười nhạt, cùng điệu cười nhạt của Khiếu Thiên bất đồng, Khiếu Thiên nét cười nhạt trên mặt có vẻ tùy ý, một chút cũng không cứng nhắc, tất cả đều hài hòa cân đối.

Mà điệu cười nhạt của Tuyết, loại này nhìn giống như một chút cũng không cứng nhắc, đồng thời cực kỳ hài hòa cân đối, nhưng lại có thể làm cho hắn nổi bật giống như là một bức tượng điêu khắc vậy, như một vật thể không có sinh mạng, đây chỉ là biểu tình được điêu khắc ra, khiến người ta vĩnh viễn không cảm thấy không hài hòa, nhưng sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Thậm chí hỉ nộ ái ố, người khác cũng nhìn không thấy.

Mắt được gọi là cửa sổ của tâm hồn, cũng là như vậy, không có một chút biến hóa, Gia Vệ không nhìn thấy gì trong đó, có điều trong lòng Gia Vệ cảm giác được một ít bi thương.

Là Tuyết và Hồng cảm thấy bi thương.

Gia Vệ tự hỏi đây là cảnh giới thứ hai trong ba cảnh giới nhân sinh sao? Gia Vệ bắt đầu hoài nghi.

Quá kỳ quái rồi, kỳ quái lại làm cho Gia Vệ cảm thấy bình thường.

Hai người kia giống như là người máy vậy, nhưng Gia Vệ biết rõ, đây là hai người sống sờ sờ.

Nhưng người sống trở thành tình huống không khác gì người máy, như vậy sao lại không để cho người ta cảm thấy bi thương chứ?

Không biết hai người này đã bị huấn luyện như thế nào mới biến thành như vậy, Gia Vệ cho rằng có thể bọn họ bị vây ở cảnh giới thứ ba của nhân sinh, nhưng thật ra là kết quả của việc huấn luyện bọn họ, cũng không phải là bọn họ trải qua nhân sinh phong phú cùng trải ngộ.

Không có chần chờ bao nhiêu, Tuyết liền bắt đầu động thủ với Gia Vệ.

Tốc độ của Tuyết cực nhanh, khiến cho Gia Vệ chống lại rất chật vật, tuy rằng lực công kích của Tuyết không xem là rất lớn, thế nhưng tốc độ của hắn, khiến Gia Vệ phải hết sức chăm chú chống đối mới được, bằng không trên người cũng sẽ bị lưỡi lãnh nhận của Tuyết gây thương tích.

Âm thanh va chạm vang lên, lưỡi lãnh nhận kẹp giữa hai ngón tay Tuyết va chạm với dao găm của Gia Vệ, vị trí lãnh nhận không có xảy ra một tý thay đổi nào, có thể thấy được Tuyết dùng cỡ nào lực để kẹp lấy dao.

Có điều, điều này cũng làm cho Gia Vệ nhìn ra một ít kẽ hở.

Hai ngón kẹp lấy lãnh nhận, ý muốn dùng tốc độ nhanh một chiêu giết địch, mà bây giờ Gia Vệ ngăn cản được Tuyết, nếu như Gia Vệ có thể đem lực đạo tập trung ở trên dao găm, để cho dao găm cùng lãnh nhận va chạm, như vậy Tuyết còn có thể kẹp lấy lãnh nhận sao?

Nghĩ tới đây, Gia Vệ trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh, cước bộ lùi về phía sau, sau khi Tuyết theo kịp, đột nhiên tiến lại phía trước, dưới chân phát lực, phần eo phát lực, sao đó đem lực đạo tập trung vào trên cánh tay phải, đem dao găm cầm trong tay phải trực tiếp hướng về lãnh nhận của Tuyết chém tới.

“Choeng…”

Âm thanh va chạm vang lên, ánh lửa đột nhiên xuất hiện, dao găm trong tay Gia Vệ chém vào trên lãnh nhận của Tuyết.

Nhưng mà sắc mặt còn không có xuất hiện vẻ kinh hỉ, hắn đã bị làm cho khiếp sợ, sắc mặt đại biến lùi ra.

Chỉ thấy, ngay khi dao găm chém vào trên lãnh nhận, lúc lãnh nhận sắp bị chém bay đi, Tuyết vậy mà hạ cánh tay xuống, khiến lãnh nhận kia lại khéo léo lật mặt trái rơi vào trên mu bàn tay, lần này vị trí của lãnh nhận tuy rằng có hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại có thể điều chỉnh trở lại.

Thế nhưng một chém kia của Gia Vệ, há lại có thể dễ dàng tiếp lấy hay sao?

Mu bàn tay Tuyết trong nháy mắt bị da tróc thịt bong, thậm chí lộ ra xương trắng dày đặc, nhưng biểu tình của Tuyết cũng không có biến hóa một tý gì, điệu cười nhạt bao trùm trên khuôn mặt hắn, vẫn giữ nguyên trên mặt hắn như trước.

Gia Vệ lui về phía sau, Tuyết cũng không có đuổi theo, mà đứng lại đó không nhúc nhích, có điều hai mắt chăm chú nhìn vào Gia Vệ.

Mà lúc này, Hồng đối chiến cùng Mị Cơ đang chiếm hết thượng phong cũng ngừng lại, biểu tình băng lãnh trên mặt nàng giống điệu cười nhạt trên mặt Tuyết, giống như là mặt nạ, chưa từng thay đổi.

Lúc này, hai người đều nhìn về phía trước, là hướng của Khiếu Thiên nãy giờ vẫn không hề động.

Gia Vệ và Mị Cơ đều là vẻ mặt nghi hoặc, hai người bọn họ liếc nhau một cái, liền cùng nhìn về phía Khiếu Thiên, hai người đã chú ý đến Tuyết và Hồng, phòng ngừa bọn họ bất ngờ tập kích.

Có điều, hai người Gia Vệ và Mị Cơ lúc này đều là một bụng đầy nghi hoặc.

Lấy lời nói của Khiếu Thiên lúc nãy, hơn nữa với quan sát của hai người, đã có thể xác định, hai người Tuyết và Hồng hẳn là cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm cho bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà không có khả năng ngăn cản được thậm chí là bất phân thắng bại.

Mà bây giờ, Hồng đối chiến với Mị Cơ tuy rằng chiếm được thượng phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đánh bại Mị Cơ, bắt giữ so với giết chết càng khó, Hồng muốn giết chết Mị Cơ cơ hồ là việc không thể nào, làm sao có thể bắt giữ Mị Cơ?

Thậm chí Tuyết đối chiến với Gia Vệ dĩ nhiên lại rơi vào hạ phong.

Ngay từ đầu, Gia Vệ tuy rằng ở thế hạ phong, thế nhưng không bao lâu liền thành cục diện ngang nhau, cùng Tuyết ngang sức, mà cuối cùng, Gia Vệ phát hiện kẽ hở của Tuyết, liền một chiêu chiếm được thượng phong.

Nếu như tiếp tục, thế thượng phong của Gia Vệ sẽ càng thêm rõ ràng, thậm chí Gia Vệ có lòng tin sau khi thể lực hai người cùng tiêu hao không ít, có thể giết chết Tuyết.

Tình huống này, so với tình huống Gia Vệ và Mị Cơ tưởng tượng thực sự là khác biệt ngày và đêm.

Vốn là hai người bọn họ muốn bất khuất tử trận, mà bây giờ, bọn hắn căn bản không có khả năng tử trận, nguyên nhân là thực lực của bọn họ đủ để cho bản thân mình sống sót.

Ánh mắt bốn người cùng tập trung vào trên mặt Khiếu Thiên, lúc này, trên mặt Khiếu Thiên lại xuất hiện một bộ cười khổ.

“Hắn cho ta tự do suy nghĩ, để cho ta tự mình phân rõ thị phi, để cho ta đưa ra sự lựa chọn, đây chính là lựa chọn của ta.” Khiếu Thiên mở miệng nói, nhìn như thản nhiên, nhưng Gia Vệ có thể nhìn ra, biểu hiện thản nhiên của Khiếu Thiên vẫn có chút kích động.

“Lựa chọn sao?” Sau một lát, Tuyết nói chuyện đầu tiên, thanh âm của hắn cùng điệu cười nhạt trên mặt bất đồng, có vẻ rất là cứng nhắc, rất băng lãnh, giống như không phải thanh âm của loài người phát ra, mà giống như là tổng hợp của các loại thanh âm cứng nhắc.

Mà ngay lúc này, Hồng trực tiếp nhảy lên, biến mất ở trong rừng, từ đầu đến cuối, nàng không có nói câu nào, đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi.

Tuyết vẫn nhìn Khiếu Thiên, một lát sau đó, mới mở miệng nói lần nữa, nói: “Từ nay về sau, hắn sẽ đem ngươi trở thành địch nhân, con trai ruột của mình sẽ là địch nhân của mình, cuộc sống của hắn có lẽ càng thêm cao hứng.”

“Có một ngày như vậy, mặc kệ hắn có bỏ qua cho ta hay không, ta cũng sẽ không làm thương hại hắn.” Trên mặt Khiếu Thiên lại khôi phục nét cười nhạt, thoạt nhìn lúc này, hắn cùng với Tuyết giống như là cùng một người.

Nghe lời nói của Tuyết và Khiếu Thiên, Gia Vệ và Mị Cơ đều nhíu mày, không rõ là chuyện gì.

Có điều không đợi Gia Vệ và Mị Cơ biết rõ, Tuyết cũng nhảy lên một cái, biến mất ở trong rừng.

Nới đây chỉ còn lại Gia Vệ, Mị Cơ và Khiếu Thiên với vẻ mặt cười nhạt.

“Còn nhớ không, ta đã nói, nếu như đổi thành một kết quả khác, chúng ta có thể là anh chị em đấy.” Khiếu Thiên mở miệng nói, trên mặt xuất hiện dáng tươi cười chân thành.

Gia Vệ lông mày nhăn lại, lắc đầu nói: “Chúng ta không có khả năng trở thành anh em.”

Mị Cơ cũng lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hài hòa trang nhã.

“Không thành anh em được sao?” nụ cười nhạt trên mặt Khiếu Thiên cũng không có biến mất, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Rất nhiều người cũng bất mãn với cuộc sống của mình, muốn bắt đầu lại, nhưng cơ hội bắt đầu lại, căn bản không tồn tại. Cho nên mỗi người chỉ cần biết, cuộc sống của mình, là của riêng mình, tự mình sắp đặt lấy, như vậy trong lòng của bọn họ đều sẽ có cảm giác thành công, mà sắp đặt cuộc sống của người khác, cũng sẽ khiến rất nhiều người trong lòng có cảm giác thành công, thế nhưng, người bị sắp đặt cuộc sống, sẽ tồn tại giống như một cái xác không hồn. Các ngươi không giống cái xác không hồn, mà ta cũng không muốn làm cái xác không hồn.”

Nói đến đây, Khiếu Thiên dừng một chút, cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm, nói: “Cho nên, ta làm trái ý muốn của hắn, hắn muốn phải bắt được các ngươi, buộc người đã từng là đại ca hắn xuất hiện, buộc người đã từng chân chính là đại ca của hắn xuất hiện, thế nhưng ta đối với Tuyết và Hồng hạ độc, làm cho bọn họ không thể bảo trì thực lực để bắt các ngươi, như vậy hắn sẽ hận ta, đây không phải con đường hắn đã sắp đặt cho ta, nói lên rằng ta đã đi ra khỏi thế giới đã sắp đặt của hắn.”

Khiếu Thiên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Ta tự do rồi, nhưng ta cũng mờ mịt rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương