Tuyệt Thế Toàn Năng
-
Chương 40: Lương Ngọc Kiệt, Triệu Oánh Oánh
- Buông nàng ra.
Một tiếng gầm giận dữ trực tiếp vang lên.
Âm thanh gầm lên giận dữ này, cũng không phải rất vang dội, tại bên trong quán rượu căn bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
Chỉ có điều, từ lúc tiếng rống giận dữ này vang lên, ngồi bên cạnh bàn có mười năm tên vệ sĩ tất cả đều đồng thời đứng dậy, đem tất cả bọn họ cùng Gia Vệ đang ngồi tại bàn rượu vây lại.
Xảy ra chuyện như vậy, khiến cho một số ít con nhà giàu cùng vài ông chủ đang uống rượu tán gái gần đó đều nhanh chân tránh xa, đứng thật xa nơi này ra.
Tất cả mọi người ở đây đều tự biết người biết mình, tuy rằng ở chỗ này không có người nghèo, thế nhưng người giàu cũng cần phải phân ra đẳng cấp.
Có thể tới những quán bar như thế này, trong nhà ít nhất cũng phải có tài sản trên ngàn vạn, mà trong quán rượu có không ít hơn ba người, tài sản trong nhà đều vượt qua con số triệu đồng.
Mà lúc này đây, Tôn Diệu Kiệt cùng bốn người thanh niên bên cạnh đều buông mấy cô gái bên người ra, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Gia Vệ.
Vốn bọn họ cho rằng Gia Vệ là một người không quan trọng gì, giống như người đi đường vậy, thậm chí bọn họ còn đoán rằng Gia Vệ là người hầu của Tiền Nhạc Nhạc, một tên tay sai mà thôi.
Loại tay sai như vậy, mỗi người bọn họ đều có rất nhiều, căn bản không thèm để ý.
Thế nhưng, bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, Gia Vệ lại dám ở trước mặt Tôn Diệu Kiệt đem Tiền Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực.
Tuy rằng Tiền Nhạc Nhạc còn không có thực sự trở thành chị dâu của Tôn Diệu Kiệt, thế nhưng sự việc sớm đã truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đã biết, Tiền Nhạc Nhạc đã trở thành người của Tôn Diệu Huy, cho nên không có ai còn dám ra tay đối với Tiền Nhạc Nhạc.
Mà hôm nay, Gia Vệ làm như vậy, không khác gì trực tiếp cho Tôn Diệu Huy một cái tát, cũng chính là trước mặt mọi người cho Tôn Diệu Huy một cái tát.
- Thế nào? Tao ôm một chút bạn gái của tao, có liên quan đến mày sao?
Gia Vệ vẫn cười nhạt như cũ, tay trái buông bàn tay Tiền Nhạc Nhạc ra, bắt đầu giơ lên vuốt ve khuôn mặt Tiền Nhạc Nhạc.
- Ranh con, mày có gan đó.
Tôn Diệu Kiệt cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đá văng bàn rượu trước người ra, nhưng một cước đá ra, bàn rượu chỉ là rung động một chút, cũng không có di chuyển.
Ngược lại trên bàn rượu có một ít chai rượu bị làm đổ, rơi vãi trên mặt đất.
- Tiền Nhạc Nhạc, cô làm như vậy, đối với cô không có lợi đâu.
Tôn Diệu Kiệt quay qua Tiền Nhạc Nhạc nói, chợt trực tiếp khoát tay chặn lại, mười năm tên vệ sĩ đứng phía sau hắn liền hướng chỗ ngồi Gia Vệ vây lại.
Gia Vệ vẫn cười nhạt, kết quả hắn muốn chính là như thế này, về phần mười năm tên vệ sĩ kia, Gia Vệ thật đúng là không có để ở trong lòng.
- Không phải chuyện của cô nữa rồi, rời khỏi nơi này đi, đừng để bọn họ làm cô bị thương.
Gia Vệ quay qua Tiền Nhạc Nhạc thấp giọng nói, chợt đứng dậy buông Tiền Nhạc Nhạc ra, thân thể hướng về bên cạnh bước tới, vừa vặn che ở trước người Tiền Nhạc Nhạc.
Thấy Gia Vệ như vậy, trên mặt Tôn Diệu Kiệt càng tức giận hơn, hắn trực tiếp giận dữ hét lên:
- Đãnh gẫy hai tay hai chân hắn cho ta.
Tiếng hét Tôn Diệu Kiệt mới vừa dứt, liền có hai vệ sĩ trực tiếp hướng về phía Gia Vệ xông tới, mà bên cạnh Tôn Diệu Kiệt là bốn người thanh niên cùng hai cô gái kia, đều là nở nụ cười nhạt, lần thứ hai ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ có điều, còn không đợi hai tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt đụng tới Gia Vệ, một thanh âm hừ lạnh liền vang lên, thanh âm băng lãnh này không khác gì tiếng rắn độc:
- Tôn thiếu, không biết quy củ của quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ sao?
Người vây xem bên cạnh tránh ra một con đường, một thanh niên mang theo mười mấy người vệ sĩ cường tráng đi tới, vẻ mặt hắn cười nhạt nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, cũng không có nhìn qua Gia Vệ.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Tôn Diệu Kiệt hơi đổi, chẳng qua cũng không có chùn bước, hai mắt hắn híp lại, nói:
- Lương thiếu, lấy quan hệ của hai nhà chúng ta, ngươi định đứng nhìn huynh đệ ta ở chỗ này bị người khác làm mất hết mặt mũi ư?
Cái người tên Lương thiếu kia đến bên ghế salon cạnh Gia Vệ ngồi xuống, liếc nhìn Tôn Diệu Kiệt, nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ thì quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này của chúng ta cũng không cần phải mở cửa nữa. Đã đến nơi này thì đều là khách, ngay cả khách nhân cũng không bảo vệ được, ai sẽ còn đến 'Ánh Sáng Thế Kỷ' chơi nữa đây? Về phần giao tình, giờ không phải là lúc bàn về chuyện này.
- Lương thiếu, ngươi định không để cho Tôn Diệu Kiệt ta chút mặt mũi nào sao?
Tôn Diệu Kiệt sắc mặt trở nên âm trầm, thấp giọng nói.
Lương thiếu lắc đầu, không nói gì, thế nhưng từ thái độ cũng đã cho thấy tất cả.
- Hừ, nghĩ mình là một đại nhân vật sao? Đây là địa bàn của ngươi, không sai, nhưng chả lẽ ngươi định cả đời trốn ở chỗ này?
Đúng lúc này, trong hai cô gái có vẻ mặt cao ngạo kia, một người có vẻ mặt thành thục lạnh lùng nói.
Lương thiếu khẽ ngẩng đầu, hai mắt híp lại nhìn về phía cô gái kia.
Sau một lát, hắn mới mở miệng nói:
- Quy củ chính là như vậy, không muốn tuân thủ, đừng có tới nơi này nữa.
- Ngươi. . .
Cô gái kia tức giận, trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, ngươi có thể làm gì được ta?
Thấy cô gái này cùng Lương thiếu tranh đấu, Tôn Diệu Kiệt cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, vài người khác cũng không nói gì, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, nhưng trong hai con mắt lại toát ra vẻ náo nhiệt.
Bất quá người thanh niên bên cạnh Tôn Diệu Kiệt kia, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, sợ muội muội của mình vào lúc này lại không biết nặng nhẹ mà ra mặt hộ người khác.
Nhưng mà, sự tình làm hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra, chỉ thấy muội muội của hắn lớn lên trông cũng xinh đẹp nhưng đầu óc quá mức đơn giản cũng mang vẻ mặt cười nhạt đứng dậy, chỉ vào Lương thiếu nói thẳng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám quản sự tình của chúng ta? Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, để cho hắn biết dám động vào nữ nhân của Diệu Huy ca, sẽ có kết quả gì.
- Tôn Diệu Huy sao?
Lương thiếu ngẩng đầu lên, căn bản không có nhìn về phía tiểu cô nương kia, khiến cho người thanh niên kia buông lỏng một hơi.
Lương thiếu mắt nhìn Tôn Diệu Kiệt, lại nhìn cô gái mới vừa rồi đứng lên cùng hắn đấu khẩu, biểu hiện trên mặt vẫn không đổi, như cũ là một vẻ cười nhạt giống như rắn độc, nói:
- Quy củ là như thế, ai cũng không thể thay đổi được.
Tôn Diệu Kiệt nhăn chặt mày lại, hắn cũng không có mở miệng nói cái gì, mà là nhìn về phía cô bé bên cạnh kia.
- Đem hai cánh tay của hắn tháo xuống cho ta.
Mà lúc này, cô bé kia trực tiếp hướng vệ sĩ phía sau nàng ra lệnh, sau đó nhìn về phía Lương thiếu, cười lạnh nói:
- Ta thật không tin Lương Ngọc Kiệt ngươi, thật dám đụng đến Triệu Oánh Oánh ta.
Thanh âm Triệu Oánh Oánh vừa dứt, năm vệ sĩ phía sau nàng đều đồng thời đứng lên, mười lăm vệ sĩ, có tới năm người là tới bảo vệ Triệu Oánh Oánh, mười người khác mới là bảo vệ cho bọn người Tôn Diệu Kiệt.
Lương Ngọc Kiệt không nói gì, hắn đang không ngừng vuốt ve chân chén rượu để trên mặt bàn.
Chẳng qua, phía sau hắn một gã đại hán đầu trọc ăn mặc rất tùy ý cũng đã đứng lên, hắn âm hiểm cười một tiếng, một mình tiến lên ngăn cản năm vệ sĩ kia, nói:
- Đánh nhau ở Ánh Sáng Thế Kỷ, các ngươi con mẹ nó muốn chết.
- Đập vỡ mồm hắn cho ta.
Triệu Oánh Oánh tức giận, chỉ vào tên vệ sĩ kia nói.
Năm tên vệ sĩ không chút do dự, đều bắt đầu động thủ, đầu tiên là hai tên vệ sĩ hướng về phía đại hán kia đánh tới, một người đánh bên trên, một người đánh bên dưới, rất rõ ràng năm tên vệ sĩ này cũng là người luyện võ, đồng thời kết hợp lại cùng một chỗ thì thực lực sẽ mạnh lên không ít.
- Tới hay lắm. . .
Thủ hạ của Lương Ngọc Kiệt cũng chính là đại hán kia, trực tiếp cười lớn một tiếng, cũng không có né tránh, mặc cho nắm tay cùng chân của hai người đánh lên trên người mình, thân thể của hắn cũng chỉ lung lay một chút.
- Các ngươi con mẹ nó là đàn bà sao?
Đại hán quát to một tiếng, hai vươn tay ra trực tiếp nắm lấy đầu của hai tên vệ sĩ, hai tay hợp lại, đầu của hai vệ sĩ liền đập vào nhau, máu tươi bắn ra làm cho trong quán bar xuất hiện một hồi hỗn loạn.
- Quách Thành, không nên quá nặng tay, gây kinh hãi cho khách nhân của chúng ta thì không tốt.
Lương Ngọc Kiệt lúc này mở miệng nói, thanh âm như cũ là cái loại thanh âm của rắn độc, khiến người ta nghe thấy không rét mà run.
Hai mắt Tôn Diệu Kiệt nheo lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, đây chính là hoàn toàn trở mặt, tuy rằng Tôn gia bọn họ cùng Lương gia đối đầu nhau, nhưng dưới loại tình huống hoàn toàn trở mặt này, Tôn Diệu Kiệt cũng thật hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn tự nhiên hiểu được, lấy thực lực của mình căn bản đối phó không nổi Lương Ngọc Kiệt , chỉ có ca ca của hắn Tôn Diệu Huy, mới có thể không đem Lương Ngọc Kiệt để vào trong mắt.
- Một đám phế vật, ai có thể đem miệng hắn đập nát, ta sẽ thưởng cho người đó một trăm vạn.
Triệu Oánh Oánh giống như người điên hét lớn, vẻ mặt nàng trông rất dữ tợn, khiến cho cái vẻ đẹp thanh tú trên khuôn mặt nàng lúc đầu hoàn toàn biến mất.
Còn lại có ba tên vệ sĩ, nhưng vừa nghe Triệu Oánh Oánh nói như vậy, vốn trong mắt ba người tràn đầy vẻ ngưng trọng, thì lúc này trong mắt lại tràn đầy lửa nóng.
Một trăm vạn, bọn họ phải làm vệ sĩ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Không lâu sau, trong tay phải ba người đều xuất hiện một cây côn gấp, cái này chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của bọn họ, có thể co duỗi, thuận tiện mang theo bên người, có điều cho dù là như thế, dưới tình huống bình thường, bọn họ cũng sẽ không mang ra dùng.
Thấy ba người lấy ra vũ khí, đám vệ sĩ phía sau Lương Ngọc Kiệt cũng muốn tiến lên trợ giúp, nhưng lại bị Quách thành ngăn lại, chỉ thấy hắn âm hiểm cười nói:
- Không cần các ngươi lên, ba người bọn hắn, ta có thể đối phó.
Lương Ngọc Kiệt liếc nhìn Quách thành, sau đó gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau không cần lên hỗ trợ.
Lần này là ba đấu một, ba tên vệ sĩ thân hình không hơn kém Quách Thành đều cầm vũ khí, mà Quách thành không có cầm vũ khí, nhưng khí thế của hắn cũng hơn xa ba người.
- Lo lắng cái gì, các ngươi đều lên hết cho ta.
Triệu Oánh Oánh nhìn về phía đám vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt, trực tiếp tức giận nói.
Nghe lời nói của Triệu Oánh Oánh, bốn người thanh niên kia đều nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, giống như muốn hỏi ý kiến của hắn vậy.
Vẻ mặt Tôn Diệu Kiệt trở nên âm trầm, hắn nhìn Lương Ngọc Kiệt, lại nhìn Quách Thành, cuối cùng nhìn về phía Gia Vệ cùng người vẫn đứng sau lưng Gia Vệ chưa rời khỏi - Tiền Nhạc Nhạc
- Hai người các ngươi đi lấy cánh tay của tiểu tử kia cho ta, những người khác đi hỗ trợ đi.
Tôn Diệu Kiệt lạnh lùng nói.
Mặt khác bốn người thanh niên kia cũng gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau bọn họ nghe theo lời của Tôn Diệu Kiệt.
Lại thêm mười người gia nhập vào cuộc chiến, hai người hướng về phía Gia Vệ đi tới, tám người ngăn ở giữa Gia Vệ cùng Lương Ngọc Kiệt, không cho người của Lương Ngọc Kiệt nhúng tay vào.
Chỉ có điều, Lương Ngọc Kiệt lúc này cũng đã ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau đại hán đi ngăn lại, bọn họ vượt qua Quách thành, đi ngăn cản vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng mà, không biết Lương Ngọc Kiệt là muốn sớm đi xử lý chuyện này, hay là hắn căn bản cũng không có để ý tới an toàn của Gia Vệ, hai vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt kia đã đi tới trước người Gia Vệ, nắm đấm cùng cú đá sẽ rất nhanh đánh tới trên người Gia Vệ, người của Lương Ngọc Kiệt chỉ là đi ngăn cản tám người kia, mà không có đến trợ giúp Gia Vệ.
Trong mắt Gia Vệ tinh quang chợt lóe, cũng đã đến lúc hắn động thủ rồi, nếu như không phải người của Tôn Diệu Kiệt xuất thủ trước, lát nữa Lương đội trưởng dẫn người đến thì sẽ không dễ giải quyết.
Chỉ có điều, không đợi Gia Vệ xuất thủ, một thân ảnh trực tiếp bay đến, nện ở trên người hai vệ sĩ đang đánh tới Gia Vệ, đồng thời dư lực không giảm mà còn hướng về Gia Vệ đập qua.
Trên mặt Gia Vệ hiện lên vẻ giận dữ, dùng sức ngăn cản thân ảnh đang bay tới, sau đó nhìn về phía đại hán tên Quách Thành kia, thân ảnh vừa bay tới, là do chính hắn dùng vệ sĩ của Triệu Oánh Oánh ném tới.
Không ai chú ý tới Gia Vệ, tất cả mọi người đều quên mất Gia Vệ, người chung quanh đều đưa ánh mắt lên người những tên vệ sĩ kia, một cuộc đánh lộn sắp sửa diễn ra.
Song đúng lúc đó, một chai rượu trực tiếp nện ở trên đầu cái người tên Quách Thành kia, thanh âm chai rượu vỡ vụn khiến cho tất cả những người đang đánh nhau đều phải dừng lại, âm nhạc trong quán bar cũng đã tạm ngừng, giờ khắc này xung quanh có vẻ rất im lặng.
Mà đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Mới vừa rồi là ngươi cầm tên kia ném ta sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook