Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 29: Tiểu Ca nhi không ngoan
Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
Khí tức cường đại, nghiền áp hết thảy mọi thứ trong rừng.
Trong lòng Mộ Ca mắng một tiếng: "Xúi quẩy!" Lại nghe được một thanh âm làm cho người ta khó quên.
"Tiểu Ca nhi lại không ngoan."
Ngữ khí rõ ràng cao ngạo, tôn quý lạnh lùng, lại cố tình lộ ra sủng nịch ngọt chết người.
Mộ Ca sửng sốt, giây tiếp theo, liền cảm thấy chính mình rơi vào một cái ôm ấm áp mà cường đại. Mặc dù chỉ cách lớp y phục, nhưng nàng đều có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Mùi thơm lạ lùng quen thuộc bay tới, chui vào chóp mũi nàng.
Tiếp theo, một khuôn mặt tuấn tú khuynh thế vô song ánh vào đôi mắt nàng. Giống như một vị thần, tuấn mỹ vô đạo, ngũ quan tìm không ra một tia khuyết điểm nhỏ nhặt, tựa hồ phiếm một tầng oánh quang nhàn nhạt.
"Cuồng rình lén!" Mộ Ca nghiến răng xuất ra ba chữ.
Người đến sửng sốt, ba chữ "cuồng rình lén" giống như con kiến thuận theo lỗ tai hắn, chui vào đáy lòng. Ba chữ nghiến răng nghiến lợi này, làm hắn nhớ tới bọn họ lúc mới gặp.
Dưới ánh trăng, đom đóm làm bạn, thiếu nữ lạnh nhạt một mình dưới dòng suối tẩy trừ một thân dơ bẩn.
Nàng là người đầu tiên có gan đối mặt với hắn, dám chất vấn hắn.
Mà cố tình, một người như vậy, thậm chí ngay cả xích cảnh cũng không phải.
Khi hắn ở trước mặt nàng bày ra thực lực kinh người, hắn nhìn đến lại không phải sợ hãi hèn mọn, mà là một loại ý chí hiếu thắng mãnh liệt.
Hơn nữa, nàng nhìn thấy dung mạo kinh thế của hắn, cũng không giống như những nữ tử khác lộ ra thần tình háo sắc. Trừ bỏ ánh mắt lộ ra kinh diễm chốc lát lúc đầu, hắn không thể nhìn thấy bất luận một tia cảm xúc nào khác.
Cặp mắt kia bình tĩnh không gợn sóng, khiến tâm hắn yên lặng bao năm đột nhiên nhảy lên. Tựa hồ, hắn muốn đem bộ dáng chính mình thật sâu rót vào trong con mắt kia, rất muốn nhìn đến đôi mắt kia phá vỡ bình tĩnh.
Nàng, thật đặc biệt.
Dung nhan khuynh thế, ngũ quan góc cạnh tuấn mỹ chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe miệng quyến rũ ra một tia tiếu ý. Hắn nhìn hồng y xinh đẹp bị thương không nhẹ trong ngực mình. Màu đỏ tục khí, vốn là màu sắc hắn chán ghét nhất. Cố tình, mặc trên người nàng khiến hắn chán ghét không nổi, ngược lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Phảng phất, trên thế giới này, chỉ có màu đỏ mãnh liệt, mới có thể họa ra sự khác biệt của nàng.
Hồng y bị rách hư, lây dính không ít máu và bùn. Rõ ràng mình đầy thương tích, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia lại tràn đầy kiệt ngạo và bất khuất.
"Buông ta ra, lão yêu quái!" Bị bạch y nam tử khuynh thế ôm vào trong ngực, Mộ Ca lại không có chút nào xấu hổ. Biết rõ đánh không lại người trước mắt, nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt bất mãn của mình.
Lão yêu quái?
Tư Mạch khẽ nhướng mày kiếm, bản thân lúc nào biến thành lão yêu quái?
"Ngươi bị thương." Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, Tư Mạch vẫn đè lại khó hiểu trong lòng, nhắc nhở Mộ Ca.
Mộ Ca trong lòng liếc trắng mắt một cái. Không cần hắn nhắc nhở, nàng cũng biết chính mình bị thương.
"Vô nghĩa." Ánh mắt Mộ Ca bỏ qua một bên, hừ lạnh một tiếng.
Thái độ lạnh nhạt, không có chọc Tư Mạch tức giận, ngược lại khiến hắn hứng thú càng sâu.
"Là hắn đả thương ngươi?" Ánh mắt Tư Mạch một khi rời khỏi Mộ Ca, liền biến trở về như bình thường cô lãnh mà cao quý. Khi nhìn thấy thi thể Bắc Minh lão nhân, sâu trong con ngươi hổ phách mê hoặc hiện lên một cỗ sát ý.
Người hắn để ý, cư nhiên có người dám thương tổn?
"Uh, hắn đả thương ta, ta giết hắn. Cũng coi như là thanh toán xong." Mộ Ca bình tĩnh trả lời. Nàng cũng không biết, mình tại sao lại ma xui quỷ khiến đi giải thích một câu.
Tư Mạch sửng sốt, trong lòng buồn cười.
Còn tính toán như vậy? Người khác tổn hại nàng, nàng giết người khác, xem như thanh toán xong? Mặc dù có cái gì đó không đúng, nhưng Tư Mạch không thể phủ nhận, hắn thực thích loại phương thức tính toán này.
Đặc biệt là, loại phương thức tính toán này dùng trên người Mộ Ca. Hắn thậm chí cảm thấy rằng đấy là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên, nếu là nàng đả thương người khác?
Ân, đả thương liền đả thương. Tiểu Ca nhi không giết người, người nọ hẳn là nên mang ơn đội nghĩa, đa tạ Tiểu Ca nhi nhân từ không phải sao?
Nếu lúc này, suy nghĩ trong lòng Tư Mạch, bị hai người Cô Nhai và Cô Dạ âm thầm đi theo biết được. Chỉ sợ bọn họ sẽ ôm đầu khóc rống, thương tiếc tam quan chủ tử của bọn họ đã dần bị vặn vẹo.
"Ngoan, ăn dược này vào." Trong lúc nói chuyện, bàn tay dài rộng của Tư Mạch nhiều thêm một hạt đan dược phiếm thanh quang, mùi hương nồng đậm.
Mộ Ca liếc nhìn đan dược kia, chớp mắt cự tuyệt: "Không cần."
Mộ Ca cự tuyệt, trong mắt Tư Mạch giống hệt tiểu hài tử giận dỗi. Hắn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng dỗ dành: "Ăn dược, liền sẽ tốt."
"Không cần, không dùng, không ăn."
"Tiểu Ca nhi nghe lời, ăn một cái."
"Không ăn! Ta cảnh cáo ngươi không được dùng từ xưng hô buồn nôn như vậy với ta."
"Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta liền cân nhắc lời đề nghị của ngươi."
"Ngươi cút xéo."
Cuộc đối thoại ngây thơ, theo gió càng truyền càng xa, chui vào trong tai hai người hộ pháp đang âm thầm đi theo kia.
Hai người cũng nhịn không được run lên, dùng ánh mắt trao đổi.
"Chủ tử thật sự bị bệnh."
"Hơn nữa bệnh cũng không nhẹ."
"Làm sao bây giờ?"
"Khó giải..."
Hai người bi ai rơi lệ đầy mặt quay đầu đi. Vì sao bọn họ lại có cảm giác hình tượng vị chủ tử anh minh thần võ, người lạ chớ gần trong tâm trí bọn họ đang càng ngày càng đi xa?
_______________________
Khí tức cường đại, nghiền áp hết thảy mọi thứ trong rừng.
Trong lòng Mộ Ca mắng một tiếng: "Xúi quẩy!" Lại nghe được một thanh âm làm cho người ta khó quên.
"Tiểu Ca nhi lại không ngoan."
Ngữ khí rõ ràng cao ngạo, tôn quý lạnh lùng, lại cố tình lộ ra sủng nịch ngọt chết người.
Mộ Ca sửng sốt, giây tiếp theo, liền cảm thấy chính mình rơi vào một cái ôm ấm áp mà cường đại. Mặc dù chỉ cách lớp y phục, nhưng nàng đều có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Mùi thơm lạ lùng quen thuộc bay tới, chui vào chóp mũi nàng.
Tiếp theo, một khuôn mặt tuấn tú khuynh thế vô song ánh vào đôi mắt nàng. Giống như một vị thần, tuấn mỹ vô đạo, ngũ quan tìm không ra một tia khuyết điểm nhỏ nhặt, tựa hồ phiếm một tầng oánh quang nhàn nhạt.
"Cuồng rình lén!" Mộ Ca nghiến răng xuất ra ba chữ.
Người đến sửng sốt, ba chữ "cuồng rình lén" giống như con kiến thuận theo lỗ tai hắn, chui vào đáy lòng. Ba chữ nghiến răng nghiến lợi này, làm hắn nhớ tới bọn họ lúc mới gặp.
Dưới ánh trăng, đom đóm làm bạn, thiếu nữ lạnh nhạt một mình dưới dòng suối tẩy trừ một thân dơ bẩn.
Nàng là người đầu tiên có gan đối mặt với hắn, dám chất vấn hắn.
Mà cố tình, một người như vậy, thậm chí ngay cả xích cảnh cũng không phải.
Khi hắn ở trước mặt nàng bày ra thực lực kinh người, hắn nhìn đến lại không phải sợ hãi hèn mọn, mà là một loại ý chí hiếu thắng mãnh liệt.
Hơn nữa, nàng nhìn thấy dung mạo kinh thế của hắn, cũng không giống như những nữ tử khác lộ ra thần tình háo sắc. Trừ bỏ ánh mắt lộ ra kinh diễm chốc lát lúc đầu, hắn không thể nhìn thấy bất luận một tia cảm xúc nào khác.
Cặp mắt kia bình tĩnh không gợn sóng, khiến tâm hắn yên lặng bao năm đột nhiên nhảy lên. Tựa hồ, hắn muốn đem bộ dáng chính mình thật sâu rót vào trong con mắt kia, rất muốn nhìn đến đôi mắt kia phá vỡ bình tĩnh.
Nàng, thật đặc biệt.
Dung nhan khuynh thế, ngũ quan góc cạnh tuấn mỹ chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe miệng quyến rũ ra một tia tiếu ý. Hắn nhìn hồng y xinh đẹp bị thương không nhẹ trong ngực mình. Màu đỏ tục khí, vốn là màu sắc hắn chán ghét nhất. Cố tình, mặc trên người nàng khiến hắn chán ghét không nổi, ngược lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Phảng phất, trên thế giới này, chỉ có màu đỏ mãnh liệt, mới có thể họa ra sự khác biệt của nàng.
Hồng y bị rách hư, lây dính không ít máu và bùn. Rõ ràng mình đầy thương tích, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia lại tràn đầy kiệt ngạo và bất khuất.
"Buông ta ra, lão yêu quái!" Bị bạch y nam tử khuynh thế ôm vào trong ngực, Mộ Ca lại không có chút nào xấu hổ. Biết rõ đánh không lại người trước mắt, nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt bất mãn của mình.
Lão yêu quái?
Tư Mạch khẽ nhướng mày kiếm, bản thân lúc nào biến thành lão yêu quái?
"Ngươi bị thương." Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, Tư Mạch vẫn đè lại khó hiểu trong lòng, nhắc nhở Mộ Ca.
Mộ Ca trong lòng liếc trắng mắt một cái. Không cần hắn nhắc nhở, nàng cũng biết chính mình bị thương.
"Vô nghĩa." Ánh mắt Mộ Ca bỏ qua một bên, hừ lạnh một tiếng.
Thái độ lạnh nhạt, không có chọc Tư Mạch tức giận, ngược lại khiến hắn hứng thú càng sâu.
"Là hắn đả thương ngươi?" Ánh mắt Tư Mạch một khi rời khỏi Mộ Ca, liền biến trở về như bình thường cô lãnh mà cao quý. Khi nhìn thấy thi thể Bắc Minh lão nhân, sâu trong con ngươi hổ phách mê hoặc hiện lên một cỗ sát ý.
Người hắn để ý, cư nhiên có người dám thương tổn?
"Uh, hắn đả thương ta, ta giết hắn. Cũng coi như là thanh toán xong." Mộ Ca bình tĩnh trả lời. Nàng cũng không biết, mình tại sao lại ma xui quỷ khiến đi giải thích một câu.
Tư Mạch sửng sốt, trong lòng buồn cười.
Còn tính toán như vậy? Người khác tổn hại nàng, nàng giết người khác, xem như thanh toán xong? Mặc dù có cái gì đó không đúng, nhưng Tư Mạch không thể phủ nhận, hắn thực thích loại phương thức tính toán này.
Đặc biệt là, loại phương thức tính toán này dùng trên người Mộ Ca. Hắn thậm chí cảm thấy rằng đấy là chuyện đương nhiên.
Dĩ nhiên, nếu là nàng đả thương người khác?
Ân, đả thương liền đả thương. Tiểu Ca nhi không giết người, người nọ hẳn là nên mang ơn đội nghĩa, đa tạ Tiểu Ca nhi nhân từ không phải sao?
Nếu lúc này, suy nghĩ trong lòng Tư Mạch, bị hai người Cô Nhai và Cô Dạ âm thầm đi theo biết được. Chỉ sợ bọn họ sẽ ôm đầu khóc rống, thương tiếc tam quan chủ tử của bọn họ đã dần bị vặn vẹo.
"Ngoan, ăn dược này vào." Trong lúc nói chuyện, bàn tay dài rộng của Tư Mạch nhiều thêm một hạt đan dược phiếm thanh quang, mùi hương nồng đậm.
Mộ Ca liếc nhìn đan dược kia, chớp mắt cự tuyệt: "Không cần."
Mộ Ca cự tuyệt, trong mắt Tư Mạch giống hệt tiểu hài tử giận dỗi. Hắn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng dỗ dành: "Ăn dược, liền sẽ tốt."
"Không cần, không dùng, không ăn."
"Tiểu Ca nhi nghe lời, ăn một cái."
"Không ăn! Ta cảnh cáo ngươi không được dùng từ xưng hô buồn nôn như vậy với ta."
"Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta liền cân nhắc lời đề nghị của ngươi."
"Ngươi cút xéo."
Cuộc đối thoại ngây thơ, theo gió càng truyền càng xa, chui vào trong tai hai người hộ pháp đang âm thầm đi theo kia.
Hai người cũng nhịn không được run lên, dùng ánh mắt trao đổi.
"Chủ tử thật sự bị bệnh."
"Hơn nữa bệnh cũng không nhẹ."
"Làm sao bây giờ?"
"Khó giải..."
Hai người bi ai rơi lệ đầy mặt quay đầu đi. Vì sao bọn họ lại có cảm giác hình tượng vị chủ tử anh minh thần võ, người lạ chớ gần trong tâm trí bọn họ đang càng ngày càng đi xa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook