Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 226: Mộ tiểu tước gia thanh danh đại chấn (1)
“Mộ Ca, huynh xem phía trước chính là Đà thành chúng ta.” Vệ Quản Quản kích động chỉ vào hình dáng kiến trúc mơ hồ phía trước, giới thiệu cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nhìn về phía tường thành như cự thú phủ phục dưới đất.
Đà thành, là thành lớn nổi danh Ly quốc.
Đại thành gần biên cương Tây Nam Ly quốc, cũng gần với Ngu quốc nhất.
Tường thành màu xám tro, ít đi phần khoa trương, nhiều thêm phần nghiêm cẩn.
Còn chưa tới gần, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được sự nặng nề ập vào mặt!
Vệ Kỳ cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca. Bởi vì ngựa mình cưỡi không dám tới gần hắc diễm, hắn chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất định với nàng.
Ở trên ngựa duỗi lưng một cái, Vệ Kỳ thả lỏng nói: “Rốt cuộc về nhà rồi! Mộ Ca, huynh tới Đà thành nhất định phải ở nhà chúng ta. Bằng không không coi là bằng hữu!”
“Đúng đúng đúng! Mộ Ca cùng về nhà với chúng ta đi, muội muốn phụ thân gặp huynh.” Vệ Quản Quản nói, hai má thiếu nữ thẹn thùng.
Mộ Khinh Ca không chú ý tới ái muội trong lời nói của nàng, mà Vệ Kỳ lại chú ý tới.
Mắt hắn tối sầm lại, chậm vài bước vòng đến phía sau Vệ Quản Quản, lôi kéo ống tay áo của nàng để nàng quay đầu lại.
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt muội muội, Vệ Kỳ hạ giọng nói: “Ta nói, ngươi đừng có đánh chủ ý lên Mộ Ca. Hắn không thích hợp với ngươi.”
“Gì mà không thích hợp với ta?” Vệ Quản Quản lập tức dựng ngược mày liễu. Đột nhiên con ngươi nàng vừa chuyển, cười tà ác: “Không thích hợp với ta, vậy thích hợp với ngươi phải không? Thúi đoạn tụ, cách Mộ Ca nhà chúng ta xa một chút!”
Dứt lời nàng thả tay áo mình xuống, kẹp bụng ngựa đuổi theo Mộ Khinh Ca.
“Này! Ta không phải đoạn tụ!” Vệ Kỳ giận dữ biện giải cho mình.
Lời hắn nói, tiêu tán trong không khí.
Vệ Quản Quản đi tới bên người Mộ Khinh Ca, truy vấn: “Mộ Ca, huynh chưa trả lời ta đâu.” Nụ cười nàng rất ngọt, có một ma lực làm cảm nhiễm người.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, chăm chú nhìn một chút, gật đầu đáp ứng lời mời của huynh muội Vệ gia.
Thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, Vệ Quản Quản tươi cười càng thêm xán lạn.
Dư quang nàng nhìn thấy ca ca đuổi theo, đột nhiên ghé sát vào Mộ Khinh Ca nhắc nhở: “Mộ Ca, huynh phải cách tiểu tử Vệ Kỳ xa một chút. Trước muội còn không phát hiện, sau khi gặp huynh muội mới biết Vệ Kỳ là thúi đoạn tụ!”
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, đã thành thói quen hai huynh muội nhà này công kích lẫn nhau.
Về phần Vệ Kỳ có đoạn tụ hay không, nàng không quan tâm, cũng sẽ không can thiệp.
“Lần trước muội nói, mẫu thân muội bệnh không khỏi?” Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Vệ Quản Quản sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ đưa ra chuyện này, nhưng vẫn gật đầu. Nhắc tới mẫu thân, bộ dáng vốn hưng phấn của nàng lập tức thu liễm lại. Ánh mắt ngập nước che kín đau thương: “Mẫu thân muội không biết bị bệnh lạ gì, chỉ có thể dựa vào Tà Dương quỳ làm trì hoãn lại. Phụ thân muội mỗi ngày đều ở bên cạnh mẫu thân, mặt mày ủ rũ, lòng muội rất khó chịu!”
‘Xem ra Vệ Lâm Lang là người si tình.’ Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Nàng tu tập đan thần truyền thừa đến nay, đối với lý giải dược vật không ngừng bay vọt. Bệnh của mẫu thân nhà hai huynh muội Vệ gia kì quái như vậy, khiến nàng có vài phần tò mò muốn đi xem.
Chỉ là yêu cầu này có phần đường đột, nhất thời mở miệng không tốt lắm.
“Mộ Ca, sao huynh lại đột nhiên hỏi về mẫu thân muội?” Vệ Quản Quản tò mò nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca không che giấu, nói thẳng: “Điểm đến du lịch của ta lần này là học tập dược tháp ở Ngu quốc. Nghe thấy tình huống của mẫu thân muội, có chút mạo muội muốn đi xem, đến cùng là dạng nghi nan tạp chứng gì khiến vô số Đan sư và Dược sư đều thúc thủ vô sách.”
“Thì ra là vậy.” Vệ Quản Quản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Muội và ca ca đã lén nói rồi, cùng huynh đi học tập dược tháp vì cứu mẫu thân. Chờ vào nhà, muội dẫn huynh đi gặp nương muội.”
Má nàng đột nhiên đỏ lên, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều: “Nương muội nhìn thấy huynh sẽ rất cao hứng.”
“Cái gì?” Không nghe rõ, Mộ Khinh Ca đành phải hỏi lại lần nữa.
Vệ Quản Quản giống như thú nhỏ bị chấn kinh, hoảng loạn lắc đầu phủ nhận: “Không, không có gì.”
Mộ Khinh Ca không nghi ngờ gì, nhẹ gật đầu không hỏi lại.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới cửa thành Đà thành.
Cửa thành Đà thành có binh lính gác, người đi qua đều phải kiểm tra giấy thông hành. Nếu chưa kịp có giấy thông hành, phải đứng ở một bên đăng kí tên mình, lai lịch nguyên quán, rồi nguyên nhân vào thành, lúc nào rời, vân vân,…
Quản lý kỷ luật nghiêm minh, Mộ Khinh Ca âm thầm gật đầu. Đối với năng lực quản lý của Vệ Lâm Lang lau mắt nhìn.
“Mộ Ca, chúng ta trước tiên chờ ở đây một chút.” Vệ Kỳ đi tới bên người Mộ Khinh Ca, nói.
Mộ Ca nâng mắt nhìn phía trước, Chu thúc trước một bước dẫn hai người theo, một người trong đó là Mặc Dương.
“Các huynh vừa đến, chưa làm giấy thông hành, Chu thúc qua nói với bọn họ một tiếng. Bằng không với bộ dáng cứng nhắc của bọn họ, phỏng chừng sẽ ngăn trước huynh và bọn Mặc Dương lại đăng ký, kiểm tra xong mới cho đi.” Vệ Kỳ giải thích nói.
Vệ Quản Quản cũng đồng ý gật đầu, bĩu môi bất mãn nói: “Đúng vậy. Huynh không biết đầu óc bọn họ có bao nhiêu cứng nhắc đâu. Có một lần, nha đầu bên cạnh muội rời thành giúp muội làm việc. Bởi vì đi vội vàng quên mang giấy thông hành, lúc trở lại bọn họ không cho nàng ấy vào thành, tức giận đến muội phải tự mình ra khỏi phủ xách nàng ấy về.”
Mộ Khinh Ca nghe xong, đuôi lông mày nhướng nhẹ, phát biểu cái nhìn của mình: “Ta cảm thấy như vậy khá tốt.”
Trước đó nàng cố ý nghiên cứu qua vị trí địa lý Đà thành, rất lý giải nguyên nhân Vệ Lâm Lang cho kiểm tra nghiêm khắc như thế.
Đà thành thuộc về biên cương Tây Nam Ly quốc, gần Ngu quốc. Đồng thời lại tiếp giáp cánh rừng nổi danh Ly quốc. Nghe nói rừng rậm tồn tại rất nhiều linh thú phi hành. Nếu không phải người Ly quốc không tinh thông phương pháp thuần thú, chắc chắn bọn họ sẽ có được một chi quân đội không chiến mạnh mẽ.
Dưới sự dẫn dắt của Chu thúc, rất nhanh đã xong thủ tục đăng kí vào thành.
Lúc trở về, Chu thúc nói: “Giấy thông hành phải chờ mai mới lấy được. Đến lúc đó sẽ có người trực tiếp mang vào phủ, Mộ công tử tạm thời chờ thêm một ngày.”
“Làm phiền Chu thúc.” Mộ Khinh Ca gật đầu mỉm cười.
Thấy đội ngũ thật dài ngoài thành nghiêm cẩn kiểm tra, Mộ Khinh Ca có chút may mắn gặp huynh muội Vệ gia. Nếu không sợ chính nàng dẫn người vào, nhất thời nửa khắc còn chưa vào được.
Một đám người, dưới ánh mắt hâm mộ của người xếp hàng thuận lợi tiến vào Đà thành. Có lẽ bởi vì dấu hiệu Thành chủ phủ trên người Chu thúc bọn họ có tác dụng kinh sợ, cho nên vẫn chưa có người nhảy ra tự tìm phiền toái.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nhìn về phía tường thành như cự thú phủ phục dưới đất.
Đà thành, là thành lớn nổi danh Ly quốc.
Đại thành gần biên cương Tây Nam Ly quốc, cũng gần với Ngu quốc nhất.
Tường thành màu xám tro, ít đi phần khoa trương, nhiều thêm phần nghiêm cẩn.
Còn chưa tới gần, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được sự nặng nề ập vào mặt!
Vệ Kỳ cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca. Bởi vì ngựa mình cưỡi không dám tới gần hắc diễm, hắn chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất định với nàng.
Ở trên ngựa duỗi lưng một cái, Vệ Kỳ thả lỏng nói: “Rốt cuộc về nhà rồi! Mộ Ca, huynh tới Đà thành nhất định phải ở nhà chúng ta. Bằng không không coi là bằng hữu!”
“Đúng đúng đúng! Mộ Ca cùng về nhà với chúng ta đi, muội muốn phụ thân gặp huynh.” Vệ Quản Quản nói, hai má thiếu nữ thẹn thùng.
Mộ Khinh Ca không chú ý tới ái muội trong lời nói của nàng, mà Vệ Kỳ lại chú ý tới.
Mắt hắn tối sầm lại, chậm vài bước vòng đến phía sau Vệ Quản Quản, lôi kéo ống tay áo của nàng để nàng quay đầu lại.
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt muội muội, Vệ Kỳ hạ giọng nói: “Ta nói, ngươi đừng có đánh chủ ý lên Mộ Ca. Hắn không thích hợp với ngươi.”
“Gì mà không thích hợp với ta?” Vệ Quản Quản lập tức dựng ngược mày liễu. Đột nhiên con ngươi nàng vừa chuyển, cười tà ác: “Không thích hợp với ta, vậy thích hợp với ngươi phải không? Thúi đoạn tụ, cách Mộ Ca nhà chúng ta xa một chút!”
Dứt lời nàng thả tay áo mình xuống, kẹp bụng ngựa đuổi theo Mộ Khinh Ca.
“Này! Ta không phải đoạn tụ!” Vệ Kỳ giận dữ biện giải cho mình.
Lời hắn nói, tiêu tán trong không khí.
Vệ Quản Quản đi tới bên người Mộ Khinh Ca, truy vấn: “Mộ Ca, huynh chưa trả lời ta đâu.” Nụ cười nàng rất ngọt, có một ma lực làm cảm nhiễm người.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, chăm chú nhìn một chút, gật đầu đáp ứng lời mời của huynh muội Vệ gia.
Thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, Vệ Quản Quản tươi cười càng thêm xán lạn.
Dư quang nàng nhìn thấy ca ca đuổi theo, đột nhiên ghé sát vào Mộ Khinh Ca nhắc nhở: “Mộ Ca, huynh phải cách tiểu tử Vệ Kỳ xa một chút. Trước muội còn không phát hiện, sau khi gặp huynh muội mới biết Vệ Kỳ là thúi đoạn tụ!”
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, đã thành thói quen hai huynh muội nhà này công kích lẫn nhau.
Về phần Vệ Kỳ có đoạn tụ hay không, nàng không quan tâm, cũng sẽ không can thiệp.
“Lần trước muội nói, mẫu thân muội bệnh không khỏi?” Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Vệ Quản Quản sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ đưa ra chuyện này, nhưng vẫn gật đầu. Nhắc tới mẫu thân, bộ dáng vốn hưng phấn của nàng lập tức thu liễm lại. Ánh mắt ngập nước che kín đau thương: “Mẫu thân muội không biết bị bệnh lạ gì, chỉ có thể dựa vào Tà Dương quỳ làm trì hoãn lại. Phụ thân muội mỗi ngày đều ở bên cạnh mẫu thân, mặt mày ủ rũ, lòng muội rất khó chịu!”
‘Xem ra Vệ Lâm Lang là người si tình.’ Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.
Nàng tu tập đan thần truyền thừa đến nay, đối với lý giải dược vật không ngừng bay vọt. Bệnh của mẫu thân nhà hai huynh muội Vệ gia kì quái như vậy, khiến nàng có vài phần tò mò muốn đi xem.
Chỉ là yêu cầu này có phần đường đột, nhất thời mở miệng không tốt lắm.
“Mộ Ca, sao huynh lại đột nhiên hỏi về mẫu thân muội?” Vệ Quản Quản tò mò nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca không che giấu, nói thẳng: “Điểm đến du lịch của ta lần này là học tập dược tháp ở Ngu quốc. Nghe thấy tình huống của mẫu thân muội, có chút mạo muội muốn đi xem, đến cùng là dạng nghi nan tạp chứng gì khiến vô số Đan sư và Dược sư đều thúc thủ vô sách.”
“Thì ra là vậy.” Vệ Quản Quản gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Muội và ca ca đã lén nói rồi, cùng huynh đi học tập dược tháp vì cứu mẫu thân. Chờ vào nhà, muội dẫn huynh đi gặp nương muội.”
Má nàng đột nhiên đỏ lên, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều: “Nương muội nhìn thấy huynh sẽ rất cao hứng.”
“Cái gì?” Không nghe rõ, Mộ Khinh Ca đành phải hỏi lại lần nữa.
Vệ Quản Quản giống như thú nhỏ bị chấn kinh, hoảng loạn lắc đầu phủ nhận: “Không, không có gì.”
Mộ Khinh Ca không nghi ngờ gì, nhẹ gật đầu không hỏi lại.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới cửa thành Đà thành.
Cửa thành Đà thành có binh lính gác, người đi qua đều phải kiểm tra giấy thông hành. Nếu chưa kịp có giấy thông hành, phải đứng ở một bên đăng kí tên mình, lai lịch nguyên quán, rồi nguyên nhân vào thành, lúc nào rời, vân vân,…
Quản lý kỷ luật nghiêm minh, Mộ Khinh Ca âm thầm gật đầu. Đối với năng lực quản lý của Vệ Lâm Lang lau mắt nhìn.
“Mộ Ca, chúng ta trước tiên chờ ở đây một chút.” Vệ Kỳ đi tới bên người Mộ Khinh Ca, nói.
Mộ Ca nâng mắt nhìn phía trước, Chu thúc trước một bước dẫn hai người theo, một người trong đó là Mặc Dương.
“Các huynh vừa đến, chưa làm giấy thông hành, Chu thúc qua nói với bọn họ một tiếng. Bằng không với bộ dáng cứng nhắc của bọn họ, phỏng chừng sẽ ngăn trước huynh và bọn Mặc Dương lại đăng ký, kiểm tra xong mới cho đi.” Vệ Kỳ giải thích nói.
Vệ Quản Quản cũng đồng ý gật đầu, bĩu môi bất mãn nói: “Đúng vậy. Huynh không biết đầu óc bọn họ có bao nhiêu cứng nhắc đâu. Có một lần, nha đầu bên cạnh muội rời thành giúp muội làm việc. Bởi vì đi vội vàng quên mang giấy thông hành, lúc trở lại bọn họ không cho nàng ấy vào thành, tức giận đến muội phải tự mình ra khỏi phủ xách nàng ấy về.”
Mộ Khinh Ca nghe xong, đuôi lông mày nhướng nhẹ, phát biểu cái nhìn của mình: “Ta cảm thấy như vậy khá tốt.”
Trước đó nàng cố ý nghiên cứu qua vị trí địa lý Đà thành, rất lý giải nguyên nhân Vệ Lâm Lang cho kiểm tra nghiêm khắc như thế.
Đà thành thuộc về biên cương Tây Nam Ly quốc, gần Ngu quốc. Đồng thời lại tiếp giáp cánh rừng nổi danh Ly quốc. Nghe nói rừng rậm tồn tại rất nhiều linh thú phi hành. Nếu không phải người Ly quốc không tinh thông phương pháp thuần thú, chắc chắn bọn họ sẽ có được một chi quân đội không chiến mạnh mẽ.
Dưới sự dẫn dắt của Chu thúc, rất nhanh đã xong thủ tục đăng kí vào thành.
Lúc trở về, Chu thúc nói: “Giấy thông hành phải chờ mai mới lấy được. Đến lúc đó sẽ có người trực tiếp mang vào phủ, Mộ công tử tạm thời chờ thêm một ngày.”
“Làm phiền Chu thúc.” Mộ Khinh Ca gật đầu mỉm cười.
Thấy đội ngũ thật dài ngoài thành nghiêm cẩn kiểm tra, Mộ Khinh Ca có chút may mắn gặp huynh muội Vệ gia. Nếu không sợ chính nàng dẫn người vào, nhất thời nửa khắc còn chưa vào được.
Một đám người, dưới ánh mắt hâm mộ của người xếp hàng thuận lợi tiến vào Đà thành. Có lẽ bởi vì dấu hiệu Thành chủ phủ trên người Chu thúc bọn họ có tác dụng kinh sợ, cho nên vẫn chưa có người nhảy ra tự tìm phiền toái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook