Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 224: Ai da, không biết xấu hổ (4)
“Phù, tin tức này mới chảy ra ba bốn ngày, cũng không biết thật giả. Nhưng ta nghe nói Tam điện hạ ít ngày nữa sẽ khởi hành tới dược tháp Ngu quốc học tập.”
“Nếu có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, vậy cần đi học tập ở dược tháp làm gì?”
“Ha hả, không thể nói không thể nói. Chuyện hoàng thất, chúng ta ít để ý thì tốt hơn.”
Thực khách Tiên phủ nghị luận, Mộ Khinh Ca không nghe được. Lúc này nàng đang nghe Chu thúc giới thiệu về vị Tam hoàng tử Ly quốc kia.
“Phượng Vu Quy? Quốc họ của Ly quốc là Phượng.” Mộ Khinh Ca thấp giọng thì thầm. Nhớ tới vị kia ủy thác nàng tìm trượng phu, một mình tới trấn Lạc Nhật Tần quốc kinh doanh khách điếm Phượng Nương. Còn có Mặc Dương từng nói qua chuyện đại công chúa Ly quốc biến mất. Nàng than nhẹ một hồi, gọi Mặc Dương tới để hắn tranh thủ mấy ngày ở Hoán Đô truy xét một phen.
Chuyện Phượng Nương và Mộc Dịch, nàng vẫn chưa quên. Chỉ là khổ nỗi chưa tìm ra manh mối mà thôi.
“Mộ Ca, lúc nào chúng ta rời khỏi Hoán Đô?” Vệ Quản Quản có chút nóng vội hỏi.
Mộ Ca muốn đi Ngu quốc, vậy sau khi rời Hoán Đô sẽ phải tới Đà thành. Tới Đà thành, chính là địa bàn của bọn họ, mới có thể hảo hảo chiêu đãi nàng.
Mộ Khinh Ca trầm ngâm một chút, nói: “Ta còn muốn ở lại mấy ngày.” Dịch đông lạnh còn chưa tới tay, nàng tạm thời không thể rời đi.
Nhưng lúc này nàng cũng không tính tiêu tiền đi mua.
Vạn Tượng Lâu hố nàng, còn muốn tiền của nàng? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Nếu dịch đông lạnh ở chỗ Vạn Tượng Lâu Hoán Đô, vậy nàng đi tới lấy.
Mộ Khinh Ca trả lời, làm Vệ Quản Quản có chút thất vọng, nhưng không có miễn cưỡng: “Được rồi. Vậy chúng ta chờ huynh. Xe ngựa và đám diễm mã của huynh, chúng ta đều mang đến. Ngay tại chỗ ở chúng ta, huynh theo chúng ta cùng trở về đi.”
…
Ban đêm, trong hoàng cung Ly quốc. Tẩm cung thuộc về Tam hoàng tử Phượng Vu Quy truyền đến tiếng thở gấp, gầm nhẹ khiến người huyết dịch sôi trào.
Thanh âm đan chéo vào nhau làm người mơ màng. Phủ lên toàn bộ tẩm cung đều nhiễm hơi thở ái muội.
Hồi lâu sau, thanh âm mới dần dần bình ổn.
Dưới màn trướng lớn tẩm cung, hai cỗ thân thể trắng như tuyết vẫn như cũ quấn lấy nhau.
Trong lòng ngực Phượng Vu Quy, nằm một nữ tử kiều mị. Ngũ quan nàng có lẽ không thể xưng là tuyệt sắc, nhưng lại có một loại mị hoặc trời sinh. Giơ tay nhấc chân đều mang phong tình mê người. Một ánh mắt, là đủ khiến người thần hồn điên đảo.
Đây là tục xưng trời sinh mị cốt, đối với nam nhân có lực hấp dẫn trí mạng.
Phượng Vu Quy yêu thảm loại mị hoặc phát ra từ xương cốt của nàng. Đối với nàng ta sủng ái có thêm, thậm chí còn đối với em ruột của nàng ta nhiều lần dễ dàng tha thứ và phóng túng.
“Điện hạ, hôm nay Mị nhi hầu hạ người tốt không?” Chu Mị Nhi dựa vào trong ngực Phượng Vu Quy, đầu ngón tay như vô tình cố ý xẹt qua lồng ngực hắn.
Thần sắc trên mặt Phượng Vu Quy vẫn chưa thoả mãn, ngữ khí gảy nhẹ: “Vậy là đủ? Mị nhi không khỏi quá coi thường ta.” Nói xong, hắn lật người lại.
Trong khoảnh khắc, giường dưới trướng lần nữa truyền ra tiếng cười duyên của Chu Mị Nhi.
Mây mưa xong, Chu Mị Nhi cảm giác lần này Phượng Vu Quy tận hứng rồi, mới hướng hắn đưa ra chuyện bào đệ đã xin mình: “Điện hạ, Mị nhi cũng chỉ có một đệ đệ. Chu gia cũng chỉ có một hương khói, người cần phải thay Mị nhi chiếu cố nhiều hơn nha!”
Nhắc tới Chu Lực, Phượng Vu Quy hơi hơi nhíu mày: “Đệ đệ nàng quá gây chuyện rồi. Chuyện lần này liên lụy tới thiếu chủ Vạn Tượng Lâu. Thế lực Vạn Tượng Lâu rất lớn, cho dù là phụ hoàng cũng không muốn trở mặt cùng bọn họ. Để cho Chu Lực chịu đựng chút đi.”
Mục đích không đạt thành, đáy mắt Mị nhi có chút hoả khí. Nhưng vẫn mềm mại như cũ nói: “Vậy đệ ấy làm sao bây giờ? Toàn bộ gia sản bị người lừa đi, hộ vệ trong phủ đã chết bảy tám phần, cũng đã chán nản đến Hoán Đô tìm điện hạ nương tựa rồi.”
Nhắc tới cái này, chân mày Phượng Vu Quy nhíu chặt hơn. Ngữ khí mơ hồ có chút không kiên nhẫn: “Vậy để hắn trước tiên đợi ở Hoán Đô, ta còn không đến mức nuôi không nổi hắn.”
Nghe ra Phượng Vu Quy đã không kiên nhẫn được nữa, Chu Mị Nhi lập tức câm miệng không dây dưa.
Hầu hạ Phượng Vu Quy thời gian lâu như vậy, nàng đã nắm được tính tình của vị hoàng tử này. Ngày thường không chọc đến hắn, ngược lại dễ nói chuyện. Nhưng nếu quá mức vượt qua quy củ, hắn mà máu lạnh lên thì sẽ không nể tình cũ gì.
Chuyện đệ đệ quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn phải giữ được địa vị của mình trong lòng Tam điện hạ.
Chu Mị Nhi thông minh kết thúc đề tài, lần nữa lợi dụng tiền vốn thân thể của mình, dẫn Phượng Vu Quy vào hoan triều.
…
Ở Hoán Đô ba ngày, Mộ Khinh Ca thăm dò vị trí Vạn Tượng Lâu ở Hoán Đô. Cũng điều tra rõ lúc này Hàn Thải Thải không ở trong Vạn Tượng Lâu.
Tao bao thiếu chủ không có ở đây, làm Mộ Khinh Ca giảm áp lực nhiều.
Dù sao thực lực Hàn Thải Thải còn đó. Nếu hắn toạ trấn trong lâu, hành trình đầu trộm đuôi cướp lần này của nàng chỉ sợ sẽ không thuận lợi.
Đêm nay, là thời khắc Mộ Khinh Ca tính toán hành động.
Thừa dịp nguyệt hắc phong cao (*), trộm dịch đông lạnh về tay xong sẽ lập tức đi Đà thành.
(*) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ.
Hạ quyết tâm, Mộ Khinh Ca một mình hành động.
Mượn cảnh ban đêm của Hoán Đô yểm hộ, Mộ Khinh Ca nhanh chóng đi tới Vạn Tượng Lâu ở Hoán Đô. Lúc trước quan sát, nàng phát hiện bố cục Vạn Tượng Lâu Hoán Đô giống như đúc với bố cục Vạn Tượng Lâu Trĩ thành.
Nàng không biết đây có phải tiêu chuẩn phối trí của Vạn Tượng Lâu không. Nhưng bất kể nguyên nhân vì sao, kết quả vẫn là tiện nghi nàng.
Mộ Khinh Ca từng nhiều lần ra vào Vạn Tượng Lâu Trĩ thành, sớm đã nhìn thấu bố cục trong đó.
Dễ dàng tiến vào Vạn Tượng Lâu, Mộ Khinh Ca đi tới hướng vị trí bảo khố.
Toàn bộ Vạn Tượng Lâu vắng tanh, ngẫu nhiên có người tuần tra cũng chỉ làm theo phép mà thôi.
Mộ Khinh Ca hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ Vạn Tượng Lâu tự tin như vậy, đồ đạc của mình sẽ không mất đi sao?
Thẳng đến khi nàng tới trước bảo khố Vạn Tượng Lâu, cảm nhận được ngăn cản phía trước mới hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra bên ngoài bảo khố Vạn Tượng Lâu có thiết lập cấm chế!
Con mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại, càng cảm thấy lai lịch Vạn Tượng Lâu không tầm thường.
Tại Lâm Xuyên đại lục, người hiểu được cấm chế hầu như không có. Vạn Tượng Lâu lại có thủ bút lớn như vậy hạ xuống cấm chế cho toàn bộ bảo khố, bảo đảm an toàn.
Hơn nữa bề ngoài cấm chế này hình như rất cao cấp, ít nhất không phải loại nàng hiện tại có thể phá giải.
Suy nghĩ một chút, lòng bàn tay Mộ Khinh Ca khẽ chuyển. Một chủy thủ đen tuyền lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Đây là thù lao Phượng Nương trả trước cho nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng tới.
Manh Manh nói qua, chủy thủ bán thần khí có thể phá bỏ một bộ phận cấm chế.
Chỉ mong trước mắt là phạm vi nó có thể bộc phá…
“Nếu có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, vậy cần đi học tập ở dược tháp làm gì?”
“Ha hả, không thể nói không thể nói. Chuyện hoàng thất, chúng ta ít để ý thì tốt hơn.”
Thực khách Tiên phủ nghị luận, Mộ Khinh Ca không nghe được. Lúc này nàng đang nghe Chu thúc giới thiệu về vị Tam hoàng tử Ly quốc kia.
“Phượng Vu Quy? Quốc họ của Ly quốc là Phượng.” Mộ Khinh Ca thấp giọng thì thầm. Nhớ tới vị kia ủy thác nàng tìm trượng phu, một mình tới trấn Lạc Nhật Tần quốc kinh doanh khách điếm Phượng Nương. Còn có Mặc Dương từng nói qua chuyện đại công chúa Ly quốc biến mất. Nàng than nhẹ một hồi, gọi Mặc Dương tới để hắn tranh thủ mấy ngày ở Hoán Đô truy xét một phen.
Chuyện Phượng Nương và Mộc Dịch, nàng vẫn chưa quên. Chỉ là khổ nỗi chưa tìm ra manh mối mà thôi.
“Mộ Ca, lúc nào chúng ta rời khỏi Hoán Đô?” Vệ Quản Quản có chút nóng vội hỏi.
Mộ Ca muốn đi Ngu quốc, vậy sau khi rời Hoán Đô sẽ phải tới Đà thành. Tới Đà thành, chính là địa bàn của bọn họ, mới có thể hảo hảo chiêu đãi nàng.
Mộ Khinh Ca trầm ngâm một chút, nói: “Ta còn muốn ở lại mấy ngày.” Dịch đông lạnh còn chưa tới tay, nàng tạm thời không thể rời đi.
Nhưng lúc này nàng cũng không tính tiêu tiền đi mua.
Vạn Tượng Lâu hố nàng, còn muốn tiền của nàng? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Nếu dịch đông lạnh ở chỗ Vạn Tượng Lâu Hoán Đô, vậy nàng đi tới lấy.
Mộ Khinh Ca trả lời, làm Vệ Quản Quản có chút thất vọng, nhưng không có miễn cưỡng: “Được rồi. Vậy chúng ta chờ huynh. Xe ngựa và đám diễm mã của huynh, chúng ta đều mang đến. Ngay tại chỗ ở chúng ta, huynh theo chúng ta cùng trở về đi.”
…
Ban đêm, trong hoàng cung Ly quốc. Tẩm cung thuộc về Tam hoàng tử Phượng Vu Quy truyền đến tiếng thở gấp, gầm nhẹ khiến người huyết dịch sôi trào.
Thanh âm đan chéo vào nhau làm người mơ màng. Phủ lên toàn bộ tẩm cung đều nhiễm hơi thở ái muội.
Hồi lâu sau, thanh âm mới dần dần bình ổn.
Dưới màn trướng lớn tẩm cung, hai cỗ thân thể trắng như tuyết vẫn như cũ quấn lấy nhau.
Trong lòng ngực Phượng Vu Quy, nằm một nữ tử kiều mị. Ngũ quan nàng có lẽ không thể xưng là tuyệt sắc, nhưng lại có một loại mị hoặc trời sinh. Giơ tay nhấc chân đều mang phong tình mê người. Một ánh mắt, là đủ khiến người thần hồn điên đảo.
Đây là tục xưng trời sinh mị cốt, đối với nam nhân có lực hấp dẫn trí mạng.
Phượng Vu Quy yêu thảm loại mị hoặc phát ra từ xương cốt của nàng. Đối với nàng ta sủng ái có thêm, thậm chí còn đối với em ruột của nàng ta nhiều lần dễ dàng tha thứ và phóng túng.
“Điện hạ, hôm nay Mị nhi hầu hạ người tốt không?” Chu Mị Nhi dựa vào trong ngực Phượng Vu Quy, đầu ngón tay như vô tình cố ý xẹt qua lồng ngực hắn.
Thần sắc trên mặt Phượng Vu Quy vẫn chưa thoả mãn, ngữ khí gảy nhẹ: “Vậy là đủ? Mị nhi không khỏi quá coi thường ta.” Nói xong, hắn lật người lại.
Trong khoảnh khắc, giường dưới trướng lần nữa truyền ra tiếng cười duyên của Chu Mị Nhi.
Mây mưa xong, Chu Mị Nhi cảm giác lần này Phượng Vu Quy tận hứng rồi, mới hướng hắn đưa ra chuyện bào đệ đã xin mình: “Điện hạ, Mị nhi cũng chỉ có một đệ đệ. Chu gia cũng chỉ có một hương khói, người cần phải thay Mị nhi chiếu cố nhiều hơn nha!”
Nhắc tới Chu Lực, Phượng Vu Quy hơi hơi nhíu mày: “Đệ đệ nàng quá gây chuyện rồi. Chuyện lần này liên lụy tới thiếu chủ Vạn Tượng Lâu. Thế lực Vạn Tượng Lâu rất lớn, cho dù là phụ hoàng cũng không muốn trở mặt cùng bọn họ. Để cho Chu Lực chịu đựng chút đi.”
Mục đích không đạt thành, đáy mắt Mị nhi có chút hoả khí. Nhưng vẫn mềm mại như cũ nói: “Vậy đệ ấy làm sao bây giờ? Toàn bộ gia sản bị người lừa đi, hộ vệ trong phủ đã chết bảy tám phần, cũng đã chán nản đến Hoán Đô tìm điện hạ nương tựa rồi.”
Nhắc tới cái này, chân mày Phượng Vu Quy nhíu chặt hơn. Ngữ khí mơ hồ có chút không kiên nhẫn: “Vậy để hắn trước tiên đợi ở Hoán Đô, ta còn không đến mức nuôi không nổi hắn.”
Nghe ra Phượng Vu Quy đã không kiên nhẫn được nữa, Chu Mị Nhi lập tức câm miệng không dây dưa.
Hầu hạ Phượng Vu Quy thời gian lâu như vậy, nàng đã nắm được tính tình của vị hoàng tử này. Ngày thường không chọc đến hắn, ngược lại dễ nói chuyện. Nhưng nếu quá mức vượt qua quy củ, hắn mà máu lạnh lên thì sẽ không nể tình cũ gì.
Chuyện đệ đệ quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn phải giữ được địa vị của mình trong lòng Tam điện hạ.
Chu Mị Nhi thông minh kết thúc đề tài, lần nữa lợi dụng tiền vốn thân thể của mình, dẫn Phượng Vu Quy vào hoan triều.
…
Ở Hoán Đô ba ngày, Mộ Khinh Ca thăm dò vị trí Vạn Tượng Lâu ở Hoán Đô. Cũng điều tra rõ lúc này Hàn Thải Thải không ở trong Vạn Tượng Lâu.
Tao bao thiếu chủ không có ở đây, làm Mộ Khinh Ca giảm áp lực nhiều.
Dù sao thực lực Hàn Thải Thải còn đó. Nếu hắn toạ trấn trong lâu, hành trình đầu trộm đuôi cướp lần này của nàng chỉ sợ sẽ không thuận lợi.
Đêm nay, là thời khắc Mộ Khinh Ca tính toán hành động.
Thừa dịp nguyệt hắc phong cao (*), trộm dịch đông lạnh về tay xong sẽ lập tức đi Đà thành.
(*) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ.
Hạ quyết tâm, Mộ Khinh Ca một mình hành động.
Mượn cảnh ban đêm của Hoán Đô yểm hộ, Mộ Khinh Ca nhanh chóng đi tới Vạn Tượng Lâu ở Hoán Đô. Lúc trước quan sát, nàng phát hiện bố cục Vạn Tượng Lâu Hoán Đô giống như đúc với bố cục Vạn Tượng Lâu Trĩ thành.
Nàng không biết đây có phải tiêu chuẩn phối trí của Vạn Tượng Lâu không. Nhưng bất kể nguyên nhân vì sao, kết quả vẫn là tiện nghi nàng.
Mộ Khinh Ca từng nhiều lần ra vào Vạn Tượng Lâu Trĩ thành, sớm đã nhìn thấu bố cục trong đó.
Dễ dàng tiến vào Vạn Tượng Lâu, Mộ Khinh Ca đi tới hướng vị trí bảo khố.
Toàn bộ Vạn Tượng Lâu vắng tanh, ngẫu nhiên có người tuần tra cũng chỉ làm theo phép mà thôi.
Mộ Khinh Ca hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ Vạn Tượng Lâu tự tin như vậy, đồ đạc của mình sẽ không mất đi sao?
Thẳng đến khi nàng tới trước bảo khố Vạn Tượng Lâu, cảm nhận được ngăn cản phía trước mới hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra bên ngoài bảo khố Vạn Tượng Lâu có thiết lập cấm chế!
Con mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại, càng cảm thấy lai lịch Vạn Tượng Lâu không tầm thường.
Tại Lâm Xuyên đại lục, người hiểu được cấm chế hầu như không có. Vạn Tượng Lâu lại có thủ bút lớn như vậy hạ xuống cấm chế cho toàn bộ bảo khố, bảo đảm an toàn.
Hơn nữa bề ngoài cấm chế này hình như rất cao cấp, ít nhất không phải loại nàng hiện tại có thể phá giải.
Suy nghĩ một chút, lòng bàn tay Mộ Khinh Ca khẽ chuyển. Một chủy thủ đen tuyền lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Đây là thù lao Phượng Nương trả trước cho nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng tới.
Manh Manh nói qua, chủy thủ bán thần khí có thể phá bỏ một bộ phận cấm chế.
Chỉ mong trước mắt là phạm vi nó có thể bộc phá…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook