Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 222: Ai da, không biết xấu hổ (2)
Manh Manh tự não bổ, Mộ Khinh Ca không nghe vào. Nàng suy nghĩ đến câu nói khác của Manh Manh.
‘Người không phải huyết mạch hoả hệ thì không thể tồn trữ dị hoả sao?’ Mộ Khinh Ca hỏi.
Dị hoả thứ tốt như vậy không thể thu cho mình dùng, thật sự khiến nàng đau lòng! Quá lãng phí!
‘Là không có khả năng. Dù sao Manh bảo bảo không có nhìn thấy qua, cũng không có nghe nói qua.’ Manh Manh nói.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca khó nén thất vọng, nhưng không cố chấp.
Nàng đã có được thứ khiến người vô cùng hâm mộ, tổng không thể yêu cầu thứ nào tốt đều có một phần của mình đi!
Lúc Mộ Khinh Ca kết thúc cuộc nói chuyện với Manh Manh, bọn họ đã tới địa điểm gặp mặt đã ước định tốt.
Mộ Khinh Ca không quen thuộc Hoán Đô, vì vậy địa phương là Chu thúc chọn.
Vì để Mộ Khinh Ca dễ tìm, Chu thúc cố ý lựa chọn một tửu quán nổi danh Hoán Đô, tên là ‘Thực khách Tiên Phủ’. Nghe nói được cho là tấm danh thiếp của Hoán Đô, cực dễ tìm, đến tiểu hài tử ba tuổi cũng biết là ở đâu.
Chỉ là đám người Mộ Khinh Ca còn chưa tới gần Thực khách Tiên Phủ, đã nghe thấy thanh âm tranh chấp trong tửu quán truyền ra.
Bên ngoài tửu quán đã vây đầy ba tầng trong ba tầng ngoài đám người.
“Ngươi có ý gì? Không giảng nói lý? Chỗ này không phải ngươi mở, dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi?!”
Mộ Khinh Ca nhíu mày, thanh âm này hơi quen tai.
“Hừ, không phải ta mở thì thế nào? Tam điện hạ phải dùng bữa ở đây, đám đê tiện như các ngươi nên lăn ra xa đi!”
Thanh âm này… cũng rất quen thuộc! Mộ Khinh Ca lại nhướng mày.
Ấu Hà ghé sát vào tai Mộ Khinh Ca, nhẹ nói: “Gia, hình như là thanh âm Vệ tiểu thư.”
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Không sai, người nói chuyện vừa nãy chính là Vệ Quản Quản.
Mà một thanh âm nữa cũng làm nàng quen thuộc, cư nhiên là Chu công tử đào tẩu từ trấn Úc Trí.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Hàn Thải Thải nói không sai, họ Chu kia không trở về Trĩ thành, mà là đi tới Hoán Đô. Như vậy cũng tốt, thù mới hận cũ đều tính hết ở Hoán Đô đi.
Chỉ là sao huynh muội Vệ gia lại gặp họ Chu này? Còn lần nữa phát sinh mâu thuẫn?
Mặc Dương dẫn người mở đường trong đám đông.
Đám người chen chúc bị bắt dạt sang hai bên, trong lòng khó chịu, quay đầu lại chuẩn bị mắng to, lại nhìn thấy hồng y công tử cố tình mà đến. Dung mạo kia, tuyệt thế khuynh thành, thế gian khó có. Như hạo nguyệt, lại như kiêu dương, trở thành tiêu điểm trong đám người.
Nàng xuất hiện, làm cho những người bất mãn bị đẩy ra nháy mắt tiêu tán oán khí trong lòng. Ánh mắt si mê nhìn theo Mộ Khinh Ca di động.
Những tầm mắt đó không thèm che dấu lửa nóng, làm cho Mặc Dương không vui cau mày.
Môi mỏng kiên nghị hơi nhếch, tựa hồ đang áp chế tức giận.
Đám người dần tự động tản ra, Mộ Khinh Ca không hề bị ngăn trở bước lên bậc thang của Thực khách Tiên phủ. Dễ dàng thấy được tình huống bên trong.
Thực khách Tiên phủ rất lớn, bên trong có không ít thực khách xem náo nhiệt.
Mà lúc này người đứng ở cửa lớn không chỉ có huynh muội Vệ gia, còn có Chu thúc. Chu Lực bên kia ngoài mấy kẻ mặc trang phục thị vệ, còn có một nam tử cao lớn mặc trường bào đỏ sậm. Trên trường bào dùng kim tuyến thêu lên đồ án chim ưng.
Ngũ quan nam tử góc cạnh, tràn ngập khí dương cương. Không tính là tuấn mỹ, lại mang hương vị nói không nên lời. Có thể quy thành mỹ nam tử.
Chỉ là giữa mày hắn sinh ra cao ngạo có sẵn, phảng phất coi mình là vị thần cao cao tại thượng. Ánh mắt tràn đầy sắc bén không ai bì nổi.
Hắn đứng ở chỗ xa một chút, tựa hồ khinh thường tranh chấp như vậy.
Những thị vệ kia đều yên lặng thủ bên cạnh hắn. Chỉ có Chu Lực mặt đỏ tai hồng cãi nhau với huynh muội Vệ gia, đương nhiên trận chiến là vì tên nam nhân kia.
“Hừ, ngươi kiêu ngạo ở Trĩ thành, không thể tưởng được đến Hoán Đô dưới chân thiên tử ngươi vẫn còn ngang ngược càn rỡ như thế!” Vệ Kỳ hừ lạnh, vẻ mặt oán giận.
Chu Lực đắc ý nói: “Đây là bản lĩnh của bổn công tử, các ngươi lập tức cút ra ngoài. Đừng làm chướng mắt Tam điện hạ, ảnh hưởng tới Tam điện hạ dùng bữa.”
Hắn mở miệng một tiếng Tam điện hạ, tựa như sợ người chung quanh không biết hắn ỷ vào thế của ai.
Mà Tam điện hạ trong miệng hắn, giờ phút này lại lạnh nhạt đứng ở đó.
Chu thúc đứng phía sau huynh muội Vệ gia, thấy tranh chấp không ngừng, đành phải đi ra. Hướng người nọ chắp tay cúi người, chủ động báo ra gia môn: “Người của Vệ phủ Đà thành, tham kiến Tam điện hạ.”
Nghe thấy bốn chữ ‘Vệ phủ Đà thành’, Phượng Vu Quy rốt cuộc động.
Nhưng hắn động, cũng chỉ làm giới hạn ở ánh mắt hắn di động đến người Chu thúc.
Tầm mắt lạnh băng, mũi nhọn sắc bén, làm cho Chu thúc cảm thấy cột sống dâng lên hàn khí.
“Các ngươi là người của Đà thành Vệ Lâm Lang?” Phượng Vu Quy mở miệng. Thanh âm hắn rất thấp, mang theo khí phách duy ngã độc tôn.
“Vâng! Hai vị này là một đôi nhi tử nhi nữ của thành chủ.” Chu thúc vội vàng giải thích. Sau đó lại quay đầu ám hiệu hai tiểu tổ tông Vệ gia: “Thiếu gia tiểu thư, vị này chính là Tam điện hạ của Ly quốc ta.”
Ngụ ý, hai vị mau lại đây hành lễ. Tam điện hạ nhìn trên mặt mũi, xem phân thượng của lão cha bọn họ, cũng sẽ không đến mức làm khó. Chuyện này cũng kết thúc.
Nhưng huynh muội Vệ gia không phải loại người nhìn mặt người khác mà nói chuyện.
Tính tình ngay thẳng kia, lúc này hiển lộ không bỏ sót.
Vệ Quản Quản căn bản nghe không hiểu ám chỉ trong lời nói Chu thúc, nói thẳng: “Tam điện hạ thật là giỏi! Tam điện hạ thì có thể tùy ý đuổi người sao?”
Vệ Kỳ cũng vẻ mặt khinh thường, quay mặt đi.
Phản ứng của hai tiểu tổ tông này, làm trong lòng Chu thúc kêu khổ. Liều mạng nháy mắt, còn muốn thay bọn họ bồi tội: “Tam điện hạ, thiếu gia tiểu thư nhà ta không hiểu chuyện, mong Tam điện hạ chớ trách.”
“Song sinh nhà Vệ Lâm Lang, ngược lại có chút ý tứ.” Phượng Vu Quy không hề nhìn Chu thúc, gợi lên nụ cười làm cho người khác có một cảm giác nguy hiểm.
Ánh mắt hắn rơi vào người Vệ Quản Quản, thấy người sau sởn hết da gà, trực tiếp trốn sau lưng ca ca.
Bộ dạng chấn kinh kia, làm cho tia lửa trong mắt hắn càng lớn. Đôi mắt chăm chú nhìn vào Vệ Quản Quản, tựa hồ nơi đây chỉ có nàng.
“Nhìn cái gì vậy!” Vệ Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực chặn tầm mắt của Phượng Vu Quy.
Lập tức rước lấy đáy mắt người sau một trận sát ý.
Chuyện hình như càng ngày càng quá, trên trán Chu thúc khẩn trương đổ mồ hôi. Người khởi xướng là Chu Lực, lúc này càng thêm đắc ý, lỗ mũi đều muốn vểnh lên trời.
“Đây là thế nào?” Mộ Khinh Ca nhìn một màn diễn, rốt cuộc đi tới.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bao gồm thực khách và Phượng Vu Quy.
Khuôn mặt nhỏ khuynh thành tuyệt thế, đẹp đến bất phân nam nữ, khiến đáy mắt Phượng Vu Quy hiện lên một tia kinh diễm. Sâu trong mắt dâng lên cỗ ham muốn nồng đậm.
‘Người không phải huyết mạch hoả hệ thì không thể tồn trữ dị hoả sao?’ Mộ Khinh Ca hỏi.
Dị hoả thứ tốt như vậy không thể thu cho mình dùng, thật sự khiến nàng đau lòng! Quá lãng phí!
‘Là không có khả năng. Dù sao Manh bảo bảo không có nhìn thấy qua, cũng không có nghe nói qua.’ Manh Manh nói.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca khó nén thất vọng, nhưng không cố chấp.
Nàng đã có được thứ khiến người vô cùng hâm mộ, tổng không thể yêu cầu thứ nào tốt đều có một phần của mình đi!
Lúc Mộ Khinh Ca kết thúc cuộc nói chuyện với Manh Manh, bọn họ đã tới địa điểm gặp mặt đã ước định tốt.
Mộ Khinh Ca không quen thuộc Hoán Đô, vì vậy địa phương là Chu thúc chọn.
Vì để Mộ Khinh Ca dễ tìm, Chu thúc cố ý lựa chọn một tửu quán nổi danh Hoán Đô, tên là ‘Thực khách Tiên Phủ’. Nghe nói được cho là tấm danh thiếp của Hoán Đô, cực dễ tìm, đến tiểu hài tử ba tuổi cũng biết là ở đâu.
Chỉ là đám người Mộ Khinh Ca còn chưa tới gần Thực khách Tiên Phủ, đã nghe thấy thanh âm tranh chấp trong tửu quán truyền ra.
Bên ngoài tửu quán đã vây đầy ba tầng trong ba tầng ngoài đám người.
“Ngươi có ý gì? Không giảng nói lý? Chỗ này không phải ngươi mở, dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi?!”
Mộ Khinh Ca nhíu mày, thanh âm này hơi quen tai.
“Hừ, không phải ta mở thì thế nào? Tam điện hạ phải dùng bữa ở đây, đám đê tiện như các ngươi nên lăn ra xa đi!”
Thanh âm này… cũng rất quen thuộc! Mộ Khinh Ca lại nhướng mày.
Ấu Hà ghé sát vào tai Mộ Khinh Ca, nhẹ nói: “Gia, hình như là thanh âm Vệ tiểu thư.”
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Không sai, người nói chuyện vừa nãy chính là Vệ Quản Quản.
Mà một thanh âm nữa cũng làm nàng quen thuộc, cư nhiên là Chu công tử đào tẩu từ trấn Úc Trí.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Hàn Thải Thải nói không sai, họ Chu kia không trở về Trĩ thành, mà là đi tới Hoán Đô. Như vậy cũng tốt, thù mới hận cũ đều tính hết ở Hoán Đô đi.
Chỉ là sao huynh muội Vệ gia lại gặp họ Chu này? Còn lần nữa phát sinh mâu thuẫn?
Mặc Dương dẫn người mở đường trong đám đông.
Đám người chen chúc bị bắt dạt sang hai bên, trong lòng khó chịu, quay đầu lại chuẩn bị mắng to, lại nhìn thấy hồng y công tử cố tình mà đến. Dung mạo kia, tuyệt thế khuynh thành, thế gian khó có. Như hạo nguyệt, lại như kiêu dương, trở thành tiêu điểm trong đám người.
Nàng xuất hiện, làm cho những người bất mãn bị đẩy ra nháy mắt tiêu tán oán khí trong lòng. Ánh mắt si mê nhìn theo Mộ Khinh Ca di động.
Những tầm mắt đó không thèm che dấu lửa nóng, làm cho Mặc Dương không vui cau mày.
Môi mỏng kiên nghị hơi nhếch, tựa hồ đang áp chế tức giận.
Đám người dần tự động tản ra, Mộ Khinh Ca không hề bị ngăn trở bước lên bậc thang của Thực khách Tiên phủ. Dễ dàng thấy được tình huống bên trong.
Thực khách Tiên phủ rất lớn, bên trong có không ít thực khách xem náo nhiệt.
Mà lúc này người đứng ở cửa lớn không chỉ có huynh muội Vệ gia, còn có Chu thúc. Chu Lực bên kia ngoài mấy kẻ mặc trang phục thị vệ, còn có một nam tử cao lớn mặc trường bào đỏ sậm. Trên trường bào dùng kim tuyến thêu lên đồ án chim ưng.
Ngũ quan nam tử góc cạnh, tràn ngập khí dương cương. Không tính là tuấn mỹ, lại mang hương vị nói không nên lời. Có thể quy thành mỹ nam tử.
Chỉ là giữa mày hắn sinh ra cao ngạo có sẵn, phảng phất coi mình là vị thần cao cao tại thượng. Ánh mắt tràn đầy sắc bén không ai bì nổi.
Hắn đứng ở chỗ xa một chút, tựa hồ khinh thường tranh chấp như vậy.
Những thị vệ kia đều yên lặng thủ bên cạnh hắn. Chỉ có Chu Lực mặt đỏ tai hồng cãi nhau với huynh muội Vệ gia, đương nhiên trận chiến là vì tên nam nhân kia.
“Hừ, ngươi kiêu ngạo ở Trĩ thành, không thể tưởng được đến Hoán Đô dưới chân thiên tử ngươi vẫn còn ngang ngược càn rỡ như thế!” Vệ Kỳ hừ lạnh, vẻ mặt oán giận.
Chu Lực đắc ý nói: “Đây là bản lĩnh của bổn công tử, các ngươi lập tức cút ra ngoài. Đừng làm chướng mắt Tam điện hạ, ảnh hưởng tới Tam điện hạ dùng bữa.”
Hắn mở miệng một tiếng Tam điện hạ, tựa như sợ người chung quanh không biết hắn ỷ vào thế của ai.
Mà Tam điện hạ trong miệng hắn, giờ phút này lại lạnh nhạt đứng ở đó.
Chu thúc đứng phía sau huynh muội Vệ gia, thấy tranh chấp không ngừng, đành phải đi ra. Hướng người nọ chắp tay cúi người, chủ động báo ra gia môn: “Người của Vệ phủ Đà thành, tham kiến Tam điện hạ.”
Nghe thấy bốn chữ ‘Vệ phủ Đà thành’, Phượng Vu Quy rốt cuộc động.
Nhưng hắn động, cũng chỉ làm giới hạn ở ánh mắt hắn di động đến người Chu thúc.
Tầm mắt lạnh băng, mũi nhọn sắc bén, làm cho Chu thúc cảm thấy cột sống dâng lên hàn khí.
“Các ngươi là người của Đà thành Vệ Lâm Lang?” Phượng Vu Quy mở miệng. Thanh âm hắn rất thấp, mang theo khí phách duy ngã độc tôn.
“Vâng! Hai vị này là một đôi nhi tử nhi nữ của thành chủ.” Chu thúc vội vàng giải thích. Sau đó lại quay đầu ám hiệu hai tiểu tổ tông Vệ gia: “Thiếu gia tiểu thư, vị này chính là Tam điện hạ của Ly quốc ta.”
Ngụ ý, hai vị mau lại đây hành lễ. Tam điện hạ nhìn trên mặt mũi, xem phân thượng của lão cha bọn họ, cũng sẽ không đến mức làm khó. Chuyện này cũng kết thúc.
Nhưng huynh muội Vệ gia không phải loại người nhìn mặt người khác mà nói chuyện.
Tính tình ngay thẳng kia, lúc này hiển lộ không bỏ sót.
Vệ Quản Quản căn bản nghe không hiểu ám chỉ trong lời nói Chu thúc, nói thẳng: “Tam điện hạ thật là giỏi! Tam điện hạ thì có thể tùy ý đuổi người sao?”
Vệ Kỳ cũng vẻ mặt khinh thường, quay mặt đi.
Phản ứng của hai tiểu tổ tông này, làm trong lòng Chu thúc kêu khổ. Liều mạng nháy mắt, còn muốn thay bọn họ bồi tội: “Tam điện hạ, thiếu gia tiểu thư nhà ta không hiểu chuyện, mong Tam điện hạ chớ trách.”
“Song sinh nhà Vệ Lâm Lang, ngược lại có chút ý tứ.” Phượng Vu Quy không hề nhìn Chu thúc, gợi lên nụ cười làm cho người khác có một cảm giác nguy hiểm.
Ánh mắt hắn rơi vào người Vệ Quản Quản, thấy người sau sởn hết da gà, trực tiếp trốn sau lưng ca ca.
Bộ dạng chấn kinh kia, làm cho tia lửa trong mắt hắn càng lớn. Đôi mắt chăm chú nhìn vào Vệ Quản Quản, tựa hồ nơi đây chỉ có nàng.
“Nhìn cái gì vậy!” Vệ Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực chặn tầm mắt của Phượng Vu Quy.
Lập tức rước lấy đáy mắt người sau một trận sát ý.
Chuyện hình như càng ngày càng quá, trên trán Chu thúc khẩn trương đổ mồ hôi. Người khởi xướng là Chu Lực, lúc này càng thêm đắc ý, lỗ mũi đều muốn vểnh lên trời.
“Đây là thế nào?” Mộ Khinh Ca nhìn một màn diễn, rốt cuộc đi tới.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bao gồm thực khách và Phượng Vu Quy.
Khuôn mặt nhỏ khuynh thành tuyệt thế, đẹp đến bất phân nam nữ, khiến đáy mắt Phượng Vu Quy hiện lên một tia kinh diễm. Sâu trong mắt dâng lên cỗ ham muốn nồng đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook