Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 205: Không hố chết ngươi được (1)
Edit: Diệp Lưu Nhiên
“Mộ Ca, chúng ta không làm cái gì sao?” Vệ Quản Quản rời khỏi cửa ghế lô, mặt đẹp tức giận hỏi Mộ Khinh Ca.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi nâng, bưng chén trà lên nhấp nhẹ: “Không sao, Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan là thật. Ta cần gì phải từ chối?” Không cần nhìn, nàng cũng có thể mường tượng ra trăm sắc thái của bọn họ.
Người âm thầm bố trí muốn nhìn nàng mất mặt, chỉ sợ phải thất vọng rồi.
Nàng không chỉ có lòng tin với Đan thần truyền thừa, mà càng có lòng tin với năng lực luyện đan của mình.
Mộ Khinh Ca bình tĩnh, khiến Liên Nhi hiếu kỳ. Theo lý thuyết, người bị tính kế cho dù không tức giận, cũng không nên bình tĩnh như vậy đi.
“Quả nhiên, nhân vật yêu nghiệt giống như thiếu chủ. Không phải phàm nhân như họ có thể phỏng đoán tâm tư.”
Trong lòng Liên Nhi tự bảo mình.
“Nuốt xuống rồi!”
Bên ngoài ghế lô đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
Xem ra vị Cát thiếu chủ kia đã ăn vào Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan.
Vệ Quản Quản lập tức quay người chạy ra, dựa vào cửa ghế lô hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Thời khắc chú ý động tĩnh bên ngoài. Vệ Kỳ cũng khẩn trương nắm chặt nắm tay, duỗi dài cổ.
Hắn rất muốn chạy ra xem cùng muội muội, nhưng nhìn bộ dáng Mộ Khinh Ca bình tĩnh như thế. Hắn lại cảm thấy nếu mình cũng như muội muội, thì trông mình có vẻ không thành thục, bị Mộ Khinh Ca xem nhẹ.
Cho nên hắn đành phải vất vả nhẫn nại ngồi tại chỗ, đôi mắt nhỏ như vô ý rơi vào chỗ cửa cạnh Vệ Quản Quản.
“Đan dược vào miệng liền tan, đan hương lại nồng như thế. Không phải đan dược bình thường.”
Trong lúc chờ đợi, có người nhẹ giọng nghị luận.
Lời này vừa ra, lập tức có người khinh thường nói: “Ngươi nói nhảm hả? Đan dược cực phẩm cao cấp sao có thể bình thường? Chúng ta tò mò là nó có thần kỳ như Vạn Tượng Lâu khoác lác không.”
Đấu giá sư nghe câu này, cười đạm nhiên: “Cũng không phải, Vạn Tượng Lâu chỉ thuật lại hiệu quả tác dụng qua lời của chủ nhân đan dược mà thôi.”
“Câm miệng cho lão phu!” Cát gia chủ khẩn trương quan sát động tĩnh nhi tử, nhịn không được rống lên.
Con của hắn bây giờ tình huống không rõ. Những kẻ này còn có tâm tình nói mát, thật là tức chết hắn.
Cát gia chủ giận dữ, thanh âm nghị luận dần tắt.
Ai cũng không muốn thời điểm này đi động vào họng súng.
Ngay cả Chu công tử cực thích kiếm chuyện, lúc này cũng phái người chú ý động tĩnh bên ngoài. Tự mình tránh ở ghế lô chơi đùa với mỹ nhân.
Cát gia chủ quát, không làm nhiều kẻ tỏ thái độ.
“Ối! Cát gia thiếu chủ mở mắt rồi!” Đột nhiên trong đám người, có người bộc phát ra kinh ngạc cảm thán.
Một câu, đem ánh mắt của mọi người tập trung vào nam tử suy nhược trên cáng.
“A… Nóng quá.” Cát gia thiếu chủ bị cảm giác nóng rát trong cơ thể kích thích mở bừng mắt. Đầu óc trì độn, hắn căn bản không biết vì sao mình lại bị đưa tới đây, vì sao bị nhiều người vây xem như vậy.
“Tỉnh tỉnh, Cát thiếu chủ đã tỉnh lại.” Vệ Quản Quản chú ý chặt chẽ động thái bên ngoài, kích động nói.
Nhưng nàng vừa dứt lời, Cát thiếu chủ lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
Tiếng ho khan kia khiến yết hầu mọi người đều ngứa, đồng loạt lui về sau mấy bước.
Cát gia chủ thần sắc đại biến, ôm chặt nhi tử mình, khẩn trương hỏi: “Nhi tử của ta, con làm sao vậy? Khó chịu ở đâu!”
Cát thiếu chủ không ngừng ho khan, căn bản không trả lời được phụ thân. Nắm chặt vạt áo mình, ho đến đổ mồ hôi. Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Đột nhiên, hai con ngươi Cát thiếu chủ trừng lớn. ‘Phốc’ một tiếng, phun ra một vũng máu đen, nhiễm đỏ cả vạt áo.
Một màn này, kích thích hốc mắt Cát gia chủ muốn nứt ra. Hung hăng nhìn chằm chằm vào đấu giá sư Vạn Tượng Lâu: “Nếu con ta có mệnh hệ gì, chắc chắc sẽ bắt Vạn Tượng Lâu các ngươi bồi thường!”
“Cát gia chủ, trước đó chúng ta đã nói rồi, bổn lâu không đảm bảo dược hiệu. Nếu ngài muốn báo thù cho nhi tử, nên đi tìm chủ nhân đan dược đã thổi phồng tác dụng kì diệu của nó.” Đấu giá sư cười lạnh.
Cát gia chủ hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Không xong! Mộ Ca, Cát thiếu chủ kia hộc máu. Chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Vệ Quản Quản trắng nhợt nhìn Mộ Khinh Ca.
Mà người sau lại vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, nhìn không ra chút hoảng loạn.
Vệ Kỳ âm thầm quan sát nàng. Lo lắng trong lòng vì Mộ Khinh Ca bình tĩnh mà mạc danh tiêu tán. Hắn nói với muội muội: “Đừng nóng vội, nhìn lại xem. Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca.”
“Phụ thân.” Thanh âm suy yếu từ bên người Cát gia chủ truyền đến.
Lập tức, kéo tất cả lực chú ý về.
“Con tốt hơn nhiều rồi.” Cát thiếu chủ ngẩng đầu, nhìn phụ thân nghiêm túc nói.
Tuy rằng vẫn suy yếu như trước, nhưng khí tức đã không còn ‘như có như không’.
Ánh mắt Cát gia chủ co rụt lại, lập tức đỡ lấy khủyu tay nhi tử, lần nữa xác định: “Nhi tử, con bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Cát thiếu chủ tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nghiêm túc cảm thụ biến hoá trong cơ thể một phen. Nói với phụ thân: “Lúc trước con cảm giác xương mình vỡ vụn, kinh mạch đứt từng khúc, phế phủ suy kiệt, cả người đau đớn, hô hấp không thuận. Nhưng bây giờ, con chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, đau thấu xương cũng dần biến mất. Giờ ngoại trừ mệt mỏi chút, con không có cảm giác không ổn gì.”
Lời nói này, khiến mọi người vây xem trong lòng hoảng hốt. Đáy mắt đấu giá sư Vạn Tượng Lâu kinh ngạc, càng hiện lên một tia u ám.
“Là thật.” Vui sướng cực lớn, lập tức làm Cát gia chủ tâm hoa nộ phóng. (*)
(*) Tâm hoa nộ phóng: 心花怒放 – xīn huā nù fàng (lòng như hoa nở rộ – hình dung nội tâm cực kỳ cao hứng)
Cát thiếu chủ lại gật đầu xác nhận lần nữa.
Thậm chí vì muốn để phụ thân tin tưởng mình, còn đứng lên khỏi cáng đi vài bước.
Lần này, khiến đám đông càng khiếp sợ hơn.
Vừa rồi bộ dáng Cát thiếu chủ bị nâng vào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Mà mới chỉ có một lát, một người hấp hối có thể đứng có thể đi. Sao không khiến người xem thấy kỳ?
“Nhi tử ta không sao! Nhi tử ta thật sự không sao!” Cát gia chủ kích động đến lão lệ tung hoành.
“Đan dược này thật sự thần kỳ!”
“Đúng là thế, không thấy trạng thái bây giờ của Cát thiếu chủ sao?”
“Ai nha, bảo bối như vậy cư nhiên để chúng ta bỏ lỡ!”
Thanh âm nghị luận nổi lên, mà lúc này đấu giá sư lại đột nhiên nói: “Vì đảm bảo cho Cát gia chủ, không bằng để Đan trưởng lão của bổn lâu tự mình kiểm tra thân thể Cát thiếu chủ.”
“Hừ, cái lão gia hoả này là không muốn thấy Cát thiêú chủ tốt đi?” Vệ Quản Quản đang kích động, nghe đấu giá sư nói thế, lập tức không vui.
Vệ Kỳ lúc này đã thả lỏng hẳn, đối với Mộ Khinh Ca cợt nhả nói: “Ta thấy bọn chúng lo lắng chúng ta thông đồng với Cát gia chủ làm bộ. Ta nói đúng không?”
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Thực tế kết quả thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ. Nàng chỉ muốn nhìn xem, khi sự thật ở ngay trước mắt, người giật dây kia sẽ kết thúc trò khôi hài này thế nào.
Ngoài ghế lô, Cát gia đắm chìm trong sự khôi phục của nhi tử. Nghe đấu giá sư nói thế, lập tức cảm kích nói: “Vậy rất tốt, làm phiền Đan trưởng lão rồi.”
Rất nhanh, thân thể mượt mà ba người Mộ Khinh Ca quen thuộc, Đan Thần Tử một đầu tóc bạc đi ra.
“Hừ! Lão đầu đáng giận!” Vệ Quản Quản nghiến răng hung tợn nói.
Sắc mặt Vệ Kỳ cũng không tốt hơn, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: “Mộ Ca, sau này chúng ta không nên làm ăn cùng Vạn Tượng Lâu.”
Mộ Khinh Ca nhẹ giương khoé miệng, ánh mắt trêu tức nhìn Liên Nhi lúng túng một bên, nói: “Được.”
Trả lời dứt khoát, làm đầu vai Liên Nhi run lên. Đầu vùi xuống càng thấp.
…
Đan Thần Tử cẩn thận kiểm tra thân thể Cát thiếu chủ, hai con mắt khôn khéo co rụt lại. Chấn động thu liễm lại đáy mắt, hắn mới nói với Cát gia chủ: “Nội thương trên người Cát thiếu chủ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian, là có thể khôi phục như ban đầu.”
Nghe Đan Thần Tử nói vậy, trong mắt Cát gia chủ tức khắc kinh hỉ.
Hắn ôm quyền cúi đầu, cảm kích nói: “Đa tạ Đan trưởng lão. Trăm vạn lượng hoàng kim sẽ dâng sau. Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng, thỉnh Đan trưởng lão và quý lâu tạo điều kiện.”
Hai con ngươi Đan trưởng lão nhíu lại, chờ hắn nói.
Cát gia chủ nói: “Thỉnh giúp Cát mỗ tới gặp chủ nhân đan dược. Phụ tử chúng ta muốn đích thân cảm tạ.”
“Chuyện này… Lão phu còn phải hỏi chủ nhân đan dược.” Đan Thần Tử cười miễn cưỡng, trong lòng lại có chút chột dạ. Mộ Ca khôn khéo hắn rõ mồn một. Tính kế xong, còn tự mình đưa đến cửa, không phải là tìm chết sao?
“Làm phiền Đan trưởng lão!” Nhưng Cát gia chủ lại không biết liên quan trong đó. Thấy Đan Thần Tử đáp ứng, liền vui vẻ phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt vàng mang tới.
“Mộ Ca, chúng ta không làm cái gì sao?” Vệ Quản Quản rời khỏi cửa ghế lô, mặt đẹp tức giận hỏi Mộ Khinh Ca.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi nâng, bưng chén trà lên nhấp nhẹ: “Không sao, Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan là thật. Ta cần gì phải từ chối?” Không cần nhìn, nàng cũng có thể mường tượng ra trăm sắc thái của bọn họ.
Người âm thầm bố trí muốn nhìn nàng mất mặt, chỉ sợ phải thất vọng rồi.
Nàng không chỉ có lòng tin với Đan thần truyền thừa, mà càng có lòng tin với năng lực luyện đan của mình.
Mộ Khinh Ca bình tĩnh, khiến Liên Nhi hiếu kỳ. Theo lý thuyết, người bị tính kế cho dù không tức giận, cũng không nên bình tĩnh như vậy đi.
“Quả nhiên, nhân vật yêu nghiệt giống như thiếu chủ. Không phải phàm nhân như họ có thể phỏng đoán tâm tư.”
Trong lòng Liên Nhi tự bảo mình.
“Nuốt xuống rồi!”
Bên ngoài ghế lô đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
Xem ra vị Cát thiếu chủ kia đã ăn vào Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan.
Vệ Quản Quản lập tức quay người chạy ra, dựa vào cửa ghế lô hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Thời khắc chú ý động tĩnh bên ngoài. Vệ Kỳ cũng khẩn trương nắm chặt nắm tay, duỗi dài cổ.
Hắn rất muốn chạy ra xem cùng muội muội, nhưng nhìn bộ dáng Mộ Khinh Ca bình tĩnh như thế. Hắn lại cảm thấy nếu mình cũng như muội muội, thì trông mình có vẻ không thành thục, bị Mộ Khinh Ca xem nhẹ.
Cho nên hắn đành phải vất vả nhẫn nại ngồi tại chỗ, đôi mắt nhỏ như vô ý rơi vào chỗ cửa cạnh Vệ Quản Quản.
“Đan dược vào miệng liền tan, đan hương lại nồng như thế. Không phải đan dược bình thường.”
Trong lúc chờ đợi, có người nhẹ giọng nghị luận.
Lời này vừa ra, lập tức có người khinh thường nói: “Ngươi nói nhảm hả? Đan dược cực phẩm cao cấp sao có thể bình thường? Chúng ta tò mò là nó có thần kỳ như Vạn Tượng Lâu khoác lác không.”
Đấu giá sư nghe câu này, cười đạm nhiên: “Cũng không phải, Vạn Tượng Lâu chỉ thuật lại hiệu quả tác dụng qua lời của chủ nhân đan dược mà thôi.”
“Câm miệng cho lão phu!” Cát gia chủ khẩn trương quan sát động tĩnh nhi tử, nhịn không được rống lên.
Con của hắn bây giờ tình huống không rõ. Những kẻ này còn có tâm tình nói mát, thật là tức chết hắn.
Cát gia chủ giận dữ, thanh âm nghị luận dần tắt.
Ai cũng không muốn thời điểm này đi động vào họng súng.
Ngay cả Chu công tử cực thích kiếm chuyện, lúc này cũng phái người chú ý động tĩnh bên ngoài. Tự mình tránh ở ghế lô chơi đùa với mỹ nhân.
Cát gia chủ quát, không làm nhiều kẻ tỏ thái độ.
“Ối! Cát gia thiếu chủ mở mắt rồi!” Đột nhiên trong đám người, có người bộc phát ra kinh ngạc cảm thán.
Một câu, đem ánh mắt của mọi người tập trung vào nam tử suy nhược trên cáng.
“A… Nóng quá.” Cát gia thiếu chủ bị cảm giác nóng rát trong cơ thể kích thích mở bừng mắt. Đầu óc trì độn, hắn căn bản không biết vì sao mình lại bị đưa tới đây, vì sao bị nhiều người vây xem như vậy.
“Tỉnh tỉnh, Cát thiếu chủ đã tỉnh lại.” Vệ Quản Quản chú ý chặt chẽ động thái bên ngoài, kích động nói.
Nhưng nàng vừa dứt lời, Cát thiếu chủ lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
Tiếng ho khan kia khiến yết hầu mọi người đều ngứa, đồng loạt lui về sau mấy bước.
Cát gia chủ thần sắc đại biến, ôm chặt nhi tử mình, khẩn trương hỏi: “Nhi tử của ta, con làm sao vậy? Khó chịu ở đâu!”
Cát thiếu chủ không ngừng ho khan, căn bản không trả lời được phụ thân. Nắm chặt vạt áo mình, ho đến đổ mồ hôi. Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Đột nhiên, hai con ngươi Cát thiếu chủ trừng lớn. ‘Phốc’ một tiếng, phun ra một vũng máu đen, nhiễm đỏ cả vạt áo.
Một màn này, kích thích hốc mắt Cát gia chủ muốn nứt ra. Hung hăng nhìn chằm chằm vào đấu giá sư Vạn Tượng Lâu: “Nếu con ta có mệnh hệ gì, chắc chắc sẽ bắt Vạn Tượng Lâu các ngươi bồi thường!”
“Cát gia chủ, trước đó chúng ta đã nói rồi, bổn lâu không đảm bảo dược hiệu. Nếu ngài muốn báo thù cho nhi tử, nên đi tìm chủ nhân đan dược đã thổi phồng tác dụng kì diệu của nó.” Đấu giá sư cười lạnh.
Cát gia chủ hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Không xong! Mộ Ca, Cát thiếu chủ kia hộc máu. Chúng ta làm sao bây giờ?” Sắc mặt Vệ Quản Quản trắng nhợt nhìn Mộ Khinh Ca.
Mà người sau lại vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, nhìn không ra chút hoảng loạn.
Vệ Kỳ âm thầm quan sát nàng. Lo lắng trong lòng vì Mộ Khinh Ca bình tĩnh mà mạc danh tiêu tán. Hắn nói với muội muội: “Đừng nóng vội, nhìn lại xem. Chúng ta phải tin tưởng Mộ Ca.”
“Phụ thân.” Thanh âm suy yếu từ bên người Cát gia chủ truyền đến.
Lập tức, kéo tất cả lực chú ý về.
“Con tốt hơn nhiều rồi.” Cát thiếu chủ ngẩng đầu, nhìn phụ thân nghiêm túc nói.
Tuy rằng vẫn suy yếu như trước, nhưng khí tức đã không còn ‘như có như không’.
Ánh mắt Cát gia chủ co rụt lại, lập tức đỡ lấy khủyu tay nhi tử, lần nữa xác định: “Nhi tử, con bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Cát thiếu chủ tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nghiêm túc cảm thụ biến hoá trong cơ thể một phen. Nói với phụ thân: “Lúc trước con cảm giác xương mình vỡ vụn, kinh mạch đứt từng khúc, phế phủ suy kiệt, cả người đau đớn, hô hấp không thuận. Nhưng bây giờ, con chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, đau thấu xương cũng dần biến mất. Giờ ngoại trừ mệt mỏi chút, con không có cảm giác không ổn gì.”
Lời nói này, khiến mọi người vây xem trong lòng hoảng hốt. Đáy mắt đấu giá sư Vạn Tượng Lâu kinh ngạc, càng hiện lên một tia u ám.
“Là thật.” Vui sướng cực lớn, lập tức làm Cát gia chủ tâm hoa nộ phóng. (*)
(*) Tâm hoa nộ phóng: 心花怒放 – xīn huā nù fàng (lòng như hoa nở rộ – hình dung nội tâm cực kỳ cao hứng)
Cát thiếu chủ lại gật đầu xác nhận lần nữa.
Thậm chí vì muốn để phụ thân tin tưởng mình, còn đứng lên khỏi cáng đi vài bước.
Lần này, khiến đám đông càng khiếp sợ hơn.
Vừa rồi bộ dáng Cát thiếu chủ bị nâng vào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Mà mới chỉ có một lát, một người hấp hối có thể đứng có thể đi. Sao không khiến người xem thấy kỳ?
“Nhi tử ta không sao! Nhi tử ta thật sự không sao!” Cát gia chủ kích động đến lão lệ tung hoành.
“Đan dược này thật sự thần kỳ!”
“Đúng là thế, không thấy trạng thái bây giờ của Cát thiếu chủ sao?”
“Ai nha, bảo bối như vậy cư nhiên để chúng ta bỏ lỡ!”
Thanh âm nghị luận nổi lên, mà lúc này đấu giá sư lại đột nhiên nói: “Vì đảm bảo cho Cát gia chủ, không bằng để Đan trưởng lão của bổn lâu tự mình kiểm tra thân thể Cát thiếu chủ.”
“Hừ, cái lão gia hoả này là không muốn thấy Cát thiêú chủ tốt đi?” Vệ Quản Quản đang kích động, nghe đấu giá sư nói thế, lập tức không vui.
Vệ Kỳ lúc này đã thả lỏng hẳn, đối với Mộ Khinh Ca cợt nhả nói: “Ta thấy bọn chúng lo lắng chúng ta thông đồng với Cát gia chủ làm bộ. Ta nói đúng không?”
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Thực tế kết quả thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ. Nàng chỉ muốn nhìn xem, khi sự thật ở ngay trước mắt, người giật dây kia sẽ kết thúc trò khôi hài này thế nào.
Ngoài ghế lô, Cát gia đắm chìm trong sự khôi phục của nhi tử. Nghe đấu giá sư nói thế, lập tức cảm kích nói: “Vậy rất tốt, làm phiền Đan trưởng lão rồi.”
Rất nhanh, thân thể mượt mà ba người Mộ Khinh Ca quen thuộc, Đan Thần Tử một đầu tóc bạc đi ra.
“Hừ! Lão đầu đáng giận!” Vệ Quản Quản nghiến răng hung tợn nói.
Sắc mặt Vệ Kỳ cũng không tốt hơn, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: “Mộ Ca, sau này chúng ta không nên làm ăn cùng Vạn Tượng Lâu.”
Mộ Khinh Ca nhẹ giương khoé miệng, ánh mắt trêu tức nhìn Liên Nhi lúng túng một bên, nói: “Được.”
Trả lời dứt khoát, làm đầu vai Liên Nhi run lên. Đầu vùi xuống càng thấp.
…
Đan Thần Tử cẩn thận kiểm tra thân thể Cát thiếu chủ, hai con mắt khôn khéo co rụt lại. Chấn động thu liễm lại đáy mắt, hắn mới nói với Cát gia chủ: “Nội thương trên người Cát thiếu chủ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian, là có thể khôi phục như ban đầu.”
Nghe Đan Thần Tử nói vậy, trong mắt Cát gia chủ tức khắc kinh hỉ.
Hắn ôm quyền cúi đầu, cảm kích nói: “Đa tạ Đan trưởng lão. Trăm vạn lượng hoàng kim sẽ dâng sau. Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng, thỉnh Đan trưởng lão và quý lâu tạo điều kiện.”
Hai con ngươi Đan trưởng lão nhíu lại, chờ hắn nói.
Cát gia chủ nói: “Thỉnh giúp Cát mỗ tới gặp chủ nhân đan dược. Phụ tử chúng ta muốn đích thân cảm tạ.”
“Chuyện này… Lão phu còn phải hỏi chủ nhân đan dược.” Đan Thần Tử cười miễn cưỡng, trong lòng lại có chút chột dạ. Mộ Ca khôn khéo hắn rõ mồn một. Tính kế xong, còn tự mình đưa đến cửa, không phải là tìm chết sao?
“Làm phiền Đan trưởng lão!” Nhưng Cát gia chủ lại không biết liên quan trong đó. Thấy Đan Thần Tử đáp ứng, liền vui vẻ phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt vàng mang tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook