Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 189: Tiểu công tử tuấn tú nhà ai (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ngữ khí kích động, dẫn đến lời của hắn trở nên có chút không lưu loát.

“Chính là hắn! Ta tận mắt thấy hắn trở về Lạc Đô, tuy hắn hiện không mặc chiến giáp, nhưng ta sẽ không nhận sai!” Người nhận ra thân phận Mộ Khinh Ca khẳng định nói.

“Tiểu tước gia cư nhiên tới trấn Lạc Nhật?!” Thanh âm kinh ngạc cảm thán nổi lên bốn phía. Trong mắt mỗi người đều kích động.

Bây giờ Mộ Khinh Ca không còn mang xú danh, có thể nói là mỹ danh truyền xa. Bởi vì một màn nàng tức giận giết Hàn Thịnh, thật sự quá hả giận! Quá chấn động!

Hơn nữa nàng ở Tần hoàng cung một chiêu giết chết cao thủ thanh cảnh của Đồ quốc, diệt khí thế Đồ quốc.

Về sau hoàng cung Tần quốc biến đổi, loáng thoáng đều có bóng dáng của nàng.

Khiến nàng triệt để gỡ xuống danh hào phế vật hoàn khố.

Trước đó không lâu truyền đến trận chiến Lạc Nhật hoang nguyên, Tần quốc đại thắng Đồ quốc. Thậm chí hoàng đế Đồ quốc chật vật trốn về Đồ quốc, đều bởi vì Mộ Khinh Ca.

Thành lập Tần quốc nhiều năm như vậy, tử địch Đồ quốc của Tần quốc lần đầu tiên đưa tới hàng thư, nguyện ý thần phục Tần quốc.

Từng chuyện từng sự tích truyền ra, danh vọng Mộ Khinh Ca ở Tần quốc, thậm chí Đồ quốc đều bạo tăng liên tục! Khác nhau chính là, nàng chính là Chiến thần đời mới ở Tần quốc, được người kính ngưỡng. Mà ở Đồ quốc thì là ma quỷ khủng bố làm người sợ hãi!

“Thật là Tiểu tước gia!”

“Tiểu tước gia đã đến trấn Lạc Nhật chúng ta!”

Trong lúc nhất thời, tin tức Mộ Khinh Ca tới trấn Lạc Nhật như mọc cánh truyền khắp toàn bộ trấn.

Những nữ mạo hiểm giả như hán tử, một đám như tiêm máu gà muốn được Mộ Khinh Ca ưu ái, chạy đến khách điếm nàng nghỉ, lượn lờ qua lại.

Khách điếm Mộc Dịch, gian phòng không lớn. Được Long Nha Vệ hào sảng bao hết.

Nghe nói lão bản khách điếm này, là một vị thiếu phụ vũ mị đa tình. Mười năm trước, trượng phu của nàng tiến vào Lạc Nhật sâm lâm mạo hiểm, nhưng không trở lại. Nàng ở chỗ này mở một khách điếm, chờ trượng phu trở về. Mỗi lần có người ở trọ muốn đi Lạc Nhật sâm lâm, nàng đều sẽ lấy phương thức giảm miễn phí ở trọ đổi về tin tức của chồng mình.

Đáng tiếc, mười năm qua đi. Nàng vẫn chưa chờ được tin trượng phu mình về, nhưng vẫn luôn không từ bỏ.

Thời gian dài, vị thiếu phụ này ở trấn Lạc Nhật nhận được không ít người tôn trọng. Vì vậy cũng sẽ không có người đến tìm nàng gây sự.

Quét tước tốt gian phòng, Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng. Bài trí lịch sự tao nhã, giường sạch sẽ. Bên cửa sổ đặt một bình hoa, hoa tươi nở rộ. Cho thấy bà chủ nhanh nhẹn cẩn thận.

Hài lòng nhẹ gật đầu, Mộ Khinh Ca tùy ý ngồi xuống mặt ghế trong phòng.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt bận rộn chuyển ra một ít hành lý theo thói quen Mộ Khinh Ca. Bố trí gian phòng cho thoải mái dễ chịu.

Mặc Dương dẫn đầu Long Nha Vệ rất nhanh đã hiểu rõ địa hình trấn Lạc Nhật. An bài cương vị, thời khắc thủ hộ an toàn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không ngăn cản bọn hắn.

Tuân thủ nghiêm ngặt chức mình, bất kì thời điểm nào đều không thể lơi lỏng. Vốn chính là yêu cầu của nàng đối với Long Nha Vệ.

Rất nhanh Mặc Dương trở về, hướng nàng phục mệnh.

Nghe xong Mặc Dương an bài, Mộ Khinh Ca đối với việc thân phận mình bại lộ không có quá nhiều cảm giác. Chỉ là hỏi: “Những người khác thế nào?” Nàng nói lời này, không đầu không đuôi. Nhưng Mặc Dương nghe thì đã hiểu.

Hắn nói: “Long Nha Vệ ngoại trừ một tổ này đi theo tiểu tước gia. Những người còn lại đã dựa theo Tiểu tước gia phân phó, hội hợp cùng các phân bộ Vạn Liệt quân.”

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Nàng muốn Long Nha Vệ không phải là con hổ không răng không vuốt, muốn là một bảo kiếm tùy thời bảo trì sắc bén.

Lần này đi Ngu quốc, nàng không cần phải mang theo tất cả Long Nha Vệ. Liền đem bọn họ tản ra, cùng Vạn Liệt quân lấy chiến dưỡng chiến. Mà tổ hai mươi người đi theo nàng, và Mặc Dương cũng sẽ tùy thời chờ đợi bên người nàng. Chờ nàng tới mục đích cần tới, cũng sẽ tản bọn họ ra, tìm kiếm phương thức tôi luyện bản thân.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện ngoài cửa có bóng người đong đưa.

Bộ dáng kia, không giống như cố ý nghe lén. Ngược lại giống như đang do dự vào hay không.

Mặc Dương nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chờ đợi chỉ thị của nàng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, chậm rãi lắc đầu.

Thấy vậy, Mặc Dương trầm mặc, khoanh tay đứng bên người nàng.

Mộ Khinh Ca tựa lưng vào ghế ngồi. Ngón cái nhẹ vỗ về chỉ sáo trên ngón trỏ. Hai con ngươi híp lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Đợi một hồi, người ngoài cửa rốt cuộc hạ quyết tâm, gõ cửa phòng Mộ Khinh Ca.

“Vào đi.” Thanh âm lạnh nhạt phát ra từ miệng Mộ Khinh Ca.

Cửa phòng két một tiếng, mở ra.

Một thiếu phụ tuổi chừng ba mươi đi vào. Thân nàng như liễu yếu, dáng người thướt tha. Hơi hơi mỉm cười, mị thái tràn lan, diễm lệ vô cùng. Bạch y thuần tịnh mặc trên người, làm cho nàng thêm phần phong tình vạn chủng.

Nàng rũ mắt đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Đi tới trước vài bước, đột nhiên quỳ trên mặt đất.

Động tác của nàng, làm con ngươi Mộ Khinh Ca hơi co rụt lại. Nhếch nhẹ môi, nhìn không ra hỉ nộ.

Mặc Dương tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: “Nàng ấy là lão bản nương của khách điếm này, danh gọi là Phượng nương.”

Mộ Khinh Ca nháy mắt hiểu ra. Cơ hồ biết được thân phận thiếu phụ này, nàng lập tức đoán được dụng ý nàng ấy xuất hiện trong phòng mình.

“Ngươi muốn ta tìm trượng phu ngươi?” Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn về phía nàng.

Phượng nương ngẩng đầu. Đôi môi cắn chặt trở nên hồng nhuận mê người. Nàng thản nhiên nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thật mạnh trả lời: “Vâng.”

“Ta không cần ngươi giảm miễn phí phòng.” Khoé môi Mộ Khinh Ca hơi câu, nghiền ngẫm nói.

Phượng nương vẫn chưa lùi bước, ngược lại nói: “Phượng nương biết. Cho nên mới tới cửa muốn nhờ.”

Trong ánh mắt nàng không có sợ hãi, cũng không hèn mọn. Ngược lại, giữa lông mày ẩn ẩn có một tia quý khí. Chỉ là bị nàng cố tình ẩn đi.

‘Người này không đơn giản.’ Trong lòng Mộ Khinh Ca đánh giá.

“Ngươi dùng cái gì trao đổi với ta?” Mộ Khinh Ca thu liễm suy nghĩ trong mắt, nhìn nàng.

Phượng nương là có chuẩn bị đến đây. Nàng tựa hồ đoán được Mộ Khinh Ca sẽ hỏi câu này. Nàng không chút do dự lấy ra một vật trong lòng, trong mắt cắt đứt một tia không muốn cuối cùng. Hai tay nâng lên đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn xuống, dừng ở vật trên tay nàng.

Đó là một thanh chủy thủ chế tạo rất tinh mỹ. Dùng các màu châu báu khảm nạm, hào quang bắn ra bốn phía.

‘Chủ nhân! Đây là một thanh bán Thần khí!’ Thanh âm Manh Manh đột nhiên vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

Bán Thần khí?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi loé, lại bình tĩnh hỏi: ‘Ngươi sao lại xuất hiện?’

‘Người ta ngửi thấy hương vị của bán thần khí, mới chạy nhanh ra truyền tin cho chủ nhân.’ Manh Manh ủy khuất nói. Ở phiến không gian không có tên, Manh Manh thân thể xấu hổ cao bằng ngón cái, lẩm bẩm cái miệng nhỏ đỏ rực.

‘Cái gì gọi là bán thần khí?’ Mộ Khinh Ca lười để ý nàng bán manh, trực tiếp hỏi.

Mà lúc nàng dò hỏi Manh Manh, Phượng nương cũng mở miệng: “Tiểu tước gia, đây là vật trân quý nhất ta có thể lấy ra. Nó chém sắt như chém bùn, có thể phá rớt cảnh giới phòng ngự bao gồm tử cảnh. Bây giờ ta dùng nó trao đổi, chỉ cầu Tiểu tước gia có thể tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, giúp ta tìm kiếm tung tích trượng phu Mộc Dịch. Dù tìm không thấy người, chỉ có một tia manh mối đã tốt rồi. Cho dù cuối cùng không có kết quả, chủy thủ này Phượng nương sẽ không lấy về. Xem như cảm kích Tiểu tước gia lao khổ.”

‘Chủ nhân, nàng ta nói không sai. Bán thần khí thật ra là không luyện chế Thần khí hoàn thành. Ngoại trừ không thể biến hoá hình thái, cùng với Thần khí thì không khác gì lắm. Mà chủy thủ này, còn có khả năng ngay cả nàng ấy cũng không biết. Chính là có thể xuyên thấu kết giới cấm chế nhất định. Là thứ tốt đó! Chờ chủ nhân kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư. Nấu lại nó một hồi, nó sẽ càng lợi hại hơn rồi!’ Manh Manh kích động nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương