Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 184: Đánh Đồ Quốc, Tiểu tước gia thật ngầu (3)
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mặc Dương trả lời: “Vạn Liệt quân đều dựa theo Tiểu tước gia phân phó, từng người tiến vào các đại thành trì Đồ quốc. Ẩn núp ở chỗ tối, tùy thời mà động.”
“Rất tốt.” Mộ Khinh Ca hài lòng đối với hành động của Vạn Liệt quân.
Nàng đứng lên, chân váy hồng sam trên người thả xuống. Giơ tay phủi ít góc áo, nàng khoanh tay ra khỏi phòng, nói với Long Nha Vệ chờ đã lâu: “Một khắc (mười lăm phút) sau, bắt đầu hành động. Dựa theo kế hoạch lúc trước, từng người đi tìm mục tiêu của mình.”
“Vâng! Tiểu tước gia!”
Năm trăm Long Nha Vệ chỉnh tề trả lời. Thanh âm áp chế tốt ở trong tiểu viện, không có truyền ra chút nào.
“Hoàng cung Đồ quốc… Ta tự mình đi một chuyến.” Khoé miệng Mộ Khinh Ca nổi lên nụ cười nghiền ngẫm, đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh băng.
Mười lăm phút sau, trong tiểu viện đã không có bất kì tung tích gì.
Thậm chí dấu vết sinh hoạt cũng đều bị khéo léo xoá đi. Phảng phất nơi này chỉ là toà nhà cũ bình thường, đã nhiều năm không có người ở qua.
Ngoài viện, nam nhân đua rượu ầm ĩ, nữ nhân ái muội trêu đùa, vẫn như cũ.
Nhìn như ban đêm bình thường, lại định trước tương lai trở thành ác mộng đáng sợ đối với tất cả người Đồ quốc, khó có thể phai mờ.
…
Hoàng cung Đồ quốc, không tinh xảo tao nhã, trầm ổn đại khí như hoàng cung Tần. Càng nhiều là cảm giác tục tằng và dã man. Đồ quốc sùng bái đồ đằng, ở mỗi một góc nhỏ hoàng cung đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Dựa theo bản đồ lấy được, Mộ Khinh Ca dễ dàng tiến vào hoàng cung.
Trong bóng tối, nàng cẩn thận thu liễm hơi thở của mình. Làm vậy để không kinh động đến mấy lão quái vật ẩn sâu trong hoàng cung Đồ quốc.
Nàng hành động lúc này, là muốn cho Đồ quốc tuyệt đối rung động. Nếu bị người phát hiện, vậy liền không dễ chơi rồi.
Nếu Tần quốc có mấy lão quái vật tử cảnh trấn quốc, vậy nàng tuyệt đối tin tưởng Đồ quốc cũng có.
Cũng may, những lão quái vật luôn luôn ở sâu tại chỗ bí ẩn. Không có nguy cơ diệt quốc, rất khó đi ra. Nếu không, Mộ Khinh Ca sẽ không triển khai kế hoạch này.
Quả nhiên sau khi tiến vào hoàng cung Đồ quốc, Mộ Khinh Ca liền cảm nhận được hai đạo khí tức hùng mạnh đảo qua trên đỉnh hoàng cung, giống như đèn pha.
Hai khí tức này cường đại hơn nàng, khiến cho nàng có thể dễ dàng kết luận. Đây là cường giả tử cảnh trong hoàng cung Đồ quốc.
Trong hoàng thất Đồ quốc có hai tử cảnh, phát hiện này coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Tất cả quốc gia, tử cảnh trung thành với hoàng thất đều cực kỳ bảo mật. Có thể nói, đây là át chủ bài cuối cùng đối với an nguy hoàng thất. Ai cũng sẽ không dễ dàng để lộ lá bài tẩy của mình ra.
Giống như Đồ quốc, tuyên bố bên ngoài chỉ có một vị tử cảnh. Đêm nay lại bị Mộ Khinh Ca phát hiện, chí ít có hai người.
Cũng như Tần quốc, tin tức Mộ Hùng là tử cảnh tuyệt sẽ không dễ dàng lộ ra.
Tránh khỏi cường giả rà quét, Mộ Khinh Ca ngủ đông trong bóng đêm, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Nàng không tin, cao thủ tử cảnh Đồ quốc có thể suốt đêm thủ vệ an bình hoàng cung.
Nếu thật là như vậy, vị tử cảnh Đồ quốc này cũng quá không có địa vị.
Quả nhiên Mộ Khinh Ca chờ nửa canh giờ, hai đạo hơi thở khủng bố thuộc về tử cảnh biến mất.
Lại đợi một lúc, Mộ Khinh Ca mới ra khỏi bóng đêm hướng tới chỗ hoàng đế Đồ quốc ở. Nhưng nơi nàng đi vào lại là tẩm cung một sủng phi của hắn…
Chờ Mộ Khinh Ca dạo qua một vòng, tiến vào tẩm cung của hoàng đế Đồ quốc, không gian của nàng có thêm một cái bao tải chứa trang phục.
Như quỷ mị tiến vào tẩm cung hoàng đế.
Trong cung điện, truyền đến tiếng ngáy như sấm. Xem ra vị hoàng đế Đồ quốc này ngủ rất ngon.
Mộ Khinh Ca lặng yên không tiếng động tiêu sái tới trước cửa sổ, đẩy màn che ra. Thấy được bộ dáng hoàng đế Đồ quốc.
‘Trời! Quả thật so với Thiệu mập mạp còn béo hơn!’ Mộ Khinh Ca chán ngấy rùng mình một cái. Ánh mắt chuyển qua nhìn mỹ nhân ngủ bên cạnh hoàng đế Đồ quốc.
Lập tức, cảm giác củ cải trắng bị tay heo chụp lấy tập kích chạy lên não.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca loé lên lạnh lẽo, khoé miệng nổi lên một tia cười lạnh. Vung tay lên, sương khói không màu không mùi bay ra từ tay nàng, bị hoàng đế Đồ quốc ngửi vào.
Trong khoảnh khắc, hoàng đế vốn đã ngủ trầm, càng giống như lợn chết.
Lấy ra một cái bao tải trên không trung, Mộ Khinh Ca nhét hoàng đế Đồ quốc vào trong. Trói tốt xong, nàng nghĩ nghĩ, gọi Cô Nhai ra.
“Ngươi muốn ta khiêng con heo mập này ra ngoài?” Cô Nhai đen mặt. Biểu tình tràn đầy không tình nguyện.
Mộ Khinh Ca bĩu môi, da mặt dày nói: “Việc tốn thể lực như này ngươi không biết xấu hổ để ta làm à?”
Biểu lộ tiểu ngạo kiều, làm Cô Nhai lập tức buồn bực.
Hắn có thể vi phạm ý nguyện của Mộ Khinh Ca, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tư Mạch.
Cô Nhai đau buồn nhận mệnh nhấc bao tải hoàng đế Đồ quốc, đen mặt biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca.
‘Hu hu hu, lần sau để người ta gặp Thánh chủ, nhất định phải cầu xin đổi đi nơi khác. Không bao giờ muốn chơi cùng vị đại tiểu thư này nữa, nàng bắt nạt người! Nội tâm bảo bảo bị tổn thương!’ Cô Nhai bưng trái tim nhỏ yếu ớt rời đi, trong lòng lần nữa quyết định muốn rời xa nữ ác ma này.
Vị đại tiểu thư này, giày vò người khác còn làm bộ.
Hắn đi theo bên cạnh nàng lâu như vậy, tận mắt nhìn thấy nàng tôi luyện bọn nhãi ranh Long Nha Vệ thế nào, đùa chết đám người hoàng cung Tần quốc ra sao.
Ngay lúc này, hắn không thể không bội phục nàng lớn mật. Không ngoan ngoãn đi chiến trường Lạc Nhật hoang nguyên, cư nhiên chạy tới hang ổ của người ta bắt trộm Hoàng đế!
Này là ra bài không theo lẽ thường, làm Cô Nhai cảm thấy con đường tương lai của chủ tử mình chính là một mảnh đen tối.
Có Cô Nhai hỗ trợ, Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng hơn nhiều.
Phủi tay, Mộ Khinh Ca lặng yên ra khỏi hoàng cung Đồ quốc.
Trời, dần sáng.
Thanh âm náo nhiệt cả đêm trong Vương Đình, cũng yên tĩnh xuống.
Khi mặt trời vừa lên, thủ vệ chuẩn bị mở cửa thành. Lại hoảng sợ nhìn về phía trên tường thành, vô số tóc phiêu đãng phất phơ.
Mỗi một bó tóc đều buộc một khối mộc bài, mặt trên có khắc tên chủ nhân bó tóc.
Những người này, từng kẻ đều có địa vị ở Đồ quốc. Không phải là quý tộc, thì là quan viên. Thậm chí, còn có tóc của phi tần trong cung.
Mấy trăm mấy nghìn bó tóc treo trên tường thành, theo gió phiêu đãng. Trận thế kia thật sự chấn động vô cùng, đồ sộ vô cùng.
“Đại đại đại… Người!” Một tên tiểu binh thủ thành, ở trên những mộc bài nhìn thấy cái tên quen thuộc. Là thủ vệ tướng quân phụ trách cửa thành này, cấp trên trực tiếp của hắn. Lập tức, sắc mặt hắn trắng bệch, đang định xoay người chạy đi báo cáo. Cũng tại lúc xoay người, nhìn thấy tướng quân thủ thành mang biểu tình khủng bố đi tới. Mà trên đầu hắn, tóc bị cắt tan tác như chó gặm.
Hắn rất nhanh từ đám tóc thấy tên của mình, vẻ mặt trở nên âm hiểm khó dò. Cuối cùng hoá thành tái nhợt nghĩ mà sợ.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu kẻ cắt tóc hắn không phải cắt tóc, mà là đầu hắn…
Cái ý nghĩ này, không chỉ có xuất hiện trong đầu hắn. Đủ loại quan lại quý tộc sau khi tỉnh dậy, thấy đỉnh đầu mình mát lạnh.
Nhưng, này chỉ vừa mới bắt đầu…
Ngoài cửa thành, rất nhanh tụ tập vô số bá tánh Đồ quốc. Nhưng đám tóc chưa kịp thu làm chấn động bọn họ. Cho dù bọn họ trời sinh hiếu chiến, cũng bị cảnh tượng đồ sộ trấn trụ.
Có thể thần không biết quỷ không hay tròn một đêm lấy tóc của những người này, rốt cuộc là người nào? Có bao nhiêu lợi hại?
Gần như là từng bá tánh Đồ quốc nhìn tóc tung bay, đều ăn ý cảm nhận được cổ mình hơi lạnh. Phảng phất có vũ khí sắc bén gác lên, máu đọng lại.
Mà trong thành, thành trì ầm ĩ một đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều phủ kín giấy trắng chữ đen.
Trên giấy chỉ có một câu, dùng hai loại chữ viết.
Một loại là chữ người Đồ quốc quen thuộc, một loại chữ xa lạ khác, có thể nhận ra đó là chữ Tần quốc.
Mặt trên viết…
[Nhiễu người Tần quốc, trước cạo đầu. Tái phạm, lấy đầu!]
Mặc Dương trả lời: “Vạn Liệt quân đều dựa theo Tiểu tước gia phân phó, từng người tiến vào các đại thành trì Đồ quốc. Ẩn núp ở chỗ tối, tùy thời mà động.”
“Rất tốt.” Mộ Khinh Ca hài lòng đối với hành động của Vạn Liệt quân.
Nàng đứng lên, chân váy hồng sam trên người thả xuống. Giơ tay phủi ít góc áo, nàng khoanh tay ra khỏi phòng, nói với Long Nha Vệ chờ đã lâu: “Một khắc (mười lăm phút) sau, bắt đầu hành động. Dựa theo kế hoạch lúc trước, từng người đi tìm mục tiêu của mình.”
“Vâng! Tiểu tước gia!”
Năm trăm Long Nha Vệ chỉnh tề trả lời. Thanh âm áp chế tốt ở trong tiểu viện, không có truyền ra chút nào.
“Hoàng cung Đồ quốc… Ta tự mình đi một chuyến.” Khoé miệng Mộ Khinh Ca nổi lên nụ cười nghiền ngẫm, đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh băng.
Mười lăm phút sau, trong tiểu viện đã không có bất kì tung tích gì.
Thậm chí dấu vết sinh hoạt cũng đều bị khéo léo xoá đi. Phảng phất nơi này chỉ là toà nhà cũ bình thường, đã nhiều năm không có người ở qua.
Ngoài viện, nam nhân đua rượu ầm ĩ, nữ nhân ái muội trêu đùa, vẫn như cũ.
Nhìn như ban đêm bình thường, lại định trước tương lai trở thành ác mộng đáng sợ đối với tất cả người Đồ quốc, khó có thể phai mờ.
…
Hoàng cung Đồ quốc, không tinh xảo tao nhã, trầm ổn đại khí như hoàng cung Tần. Càng nhiều là cảm giác tục tằng và dã man. Đồ quốc sùng bái đồ đằng, ở mỗi một góc nhỏ hoàng cung đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Dựa theo bản đồ lấy được, Mộ Khinh Ca dễ dàng tiến vào hoàng cung.
Trong bóng tối, nàng cẩn thận thu liễm hơi thở của mình. Làm vậy để không kinh động đến mấy lão quái vật ẩn sâu trong hoàng cung Đồ quốc.
Nàng hành động lúc này, là muốn cho Đồ quốc tuyệt đối rung động. Nếu bị người phát hiện, vậy liền không dễ chơi rồi.
Nếu Tần quốc có mấy lão quái vật tử cảnh trấn quốc, vậy nàng tuyệt đối tin tưởng Đồ quốc cũng có.
Cũng may, những lão quái vật luôn luôn ở sâu tại chỗ bí ẩn. Không có nguy cơ diệt quốc, rất khó đi ra. Nếu không, Mộ Khinh Ca sẽ không triển khai kế hoạch này.
Quả nhiên sau khi tiến vào hoàng cung Đồ quốc, Mộ Khinh Ca liền cảm nhận được hai đạo khí tức hùng mạnh đảo qua trên đỉnh hoàng cung, giống như đèn pha.
Hai khí tức này cường đại hơn nàng, khiến cho nàng có thể dễ dàng kết luận. Đây là cường giả tử cảnh trong hoàng cung Đồ quốc.
Trong hoàng thất Đồ quốc có hai tử cảnh, phát hiện này coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Tất cả quốc gia, tử cảnh trung thành với hoàng thất đều cực kỳ bảo mật. Có thể nói, đây là át chủ bài cuối cùng đối với an nguy hoàng thất. Ai cũng sẽ không dễ dàng để lộ lá bài tẩy của mình ra.
Giống như Đồ quốc, tuyên bố bên ngoài chỉ có một vị tử cảnh. Đêm nay lại bị Mộ Khinh Ca phát hiện, chí ít có hai người.
Cũng như Tần quốc, tin tức Mộ Hùng là tử cảnh tuyệt sẽ không dễ dàng lộ ra.
Tránh khỏi cường giả rà quét, Mộ Khinh Ca ngủ đông trong bóng đêm, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Nàng không tin, cao thủ tử cảnh Đồ quốc có thể suốt đêm thủ vệ an bình hoàng cung.
Nếu thật là như vậy, vị tử cảnh Đồ quốc này cũng quá không có địa vị.
Quả nhiên Mộ Khinh Ca chờ nửa canh giờ, hai đạo hơi thở khủng bố thuộc về tử cảnh biến mất.
Lại đợi một lúc, Mộ Khinh Ca mới ra khỏi bóng đêm hướng tới chỗ hoàng đế Đồ quốc ở. Nhưng nơi nàng đi vào lại là tẩm cung một sủng phi của hắn…
Chờ Mộ Khinh Ca dạo qua một vòng, tiến vào tẩm cung của hoàng đế Đồ quốc, không gian của nàng có thêm một cái bao tải chứa trang phục.
Như quỷ mị tiến vào tẩm cung hoàng đế.
Trong cung điện, truyền đến tiếng ngáy như sấm. Xem ra vị hoàng đế Đồ quốc này ngủ rất ngon.
Mộ Khinh Ca lặng yên không tiếng động tiêu sái tới trước cửa sổ, đẩy màn che ra. Thấy được bộ dáng hoàng đế Đồ quốc.
‘Trời! Quả thật so với Thiệu mập mạp còn béo hơn!’ Mộ Khinh Ca chán ngấy rùng mình một cái. Ánh mắt chuyển qua nhìn mỹ nhân ngủ bên cạnh hoàng đế Đồ quốc.
Lập tức, cảm giác củ cải trắng bị tay heo chụp lấy tập kích chạy lên não.
Đáy mắt Mộ Khinh Ca loé lên lạnh lẽo, khoé miệng nổi lên một tia cười lạnh. Vung tay lên, sương khói không màu không mùi bay ra từ tay nàng, bị hoàng đế Đồ quốc ngửi vào.
Trong khoảnh khắc, hoàng đế vốn đã ngủ trầm, càng giống như lợn chết.
Lấy ra một cái bao tải trên không trung, Mộ Khinh Ca nhét hoàng đế Đồ quốc vào trong. Trói tốt xong, nàng nghĩ nghĩ, gọi Cô Nhai ra.
“Ngươi muốn ta khiêng con heo mập này ra ngoài?” Cô Nhai đen mặt. Biểu tình tràn đầy không tình nguyện.
Mộ Khinh Ca bĩu môi, da mặt dày nói: “Việc tốn thể lực như này ngươi không biết xấu hổ để ta làm à?”
Biểu lộ tiểu ngạo kiều, làm Cô Nhai lập tức buồn bực.
Hắn có thể vi phạm ý nguyện của Mộ Khinh Ca, nhưng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tư Mạch.
Cô Nhai đau buồn nhận mệnh nhấc bao tải hoàng đế Đồ quốc, đen mặt biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca.
‘Hu hu hu, lần sau để người ta gặp Thánh chủ, nhất định phải cầu xin đổi đi nơi khác. Không bao giờ muốn chơi cùng vị đại tiểu thư này nữa, nàng bắt nạt người! Nội tâm bảo bảo bị tổn thương!’ Cô Nhai bưng trái tim nhỏ yếu ớt rời đi, trong lòng lần nữa quyết định muốn rời xa nữ ác ma này.
Vị đại tiểu thư này, giày vò người khác còn làm bộ.
Hắn đi theo bên cạnh nàng lâu như vậy, tận mắt nhìn thấy nàng tôi luyện bọn nhãi ranh Long Nha Vệ thế nào, đùa chết đám người hoàng cung Tần quốc ra sao.
Ngay lúc này, hắn không thể không bội phục nàng lớn mật. Không ngoan ngoãn đi chiến trường Lạc Nhật hoang nguyên, cư nhiên chạy tới hang ổ của người ta bắt trộm Hoàng đế!
Này là ra bài không theo lẽ thường, làm Cô Nhai cảm thấy con đường tương lai của chủ tử mình chính là một mảnh đen tối.
Có Cô Nhai hỗ trợ, Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng hơn nhiều.
Phủi tay, Mộ Khinh Ca lặng yên ra khỏi hoàng cung Đồ quốc.
Trời, dần sáng.
Thanh âm náo nhiệt cả đêm trong Vương Đình, cũng yên tĩnh xuống.
Khi mặt trời vừa lên, thủ vệ chuẩn bị mở cửa thành. Lại hoảng sợ nhìn về phía trên tường thành, vô số tóc phiêu đãng phất phơ.
Mỗi một bó tóc đều buộc một khối mộc bài, mặt trên có khắc tên chủ nhân bó tóc.
Những người này, từng kẻ đều có địa vị ở Đồ quốc. Không phải là quý tộc, thì là quan viên. Thậm chí, còn có tóc của phi tần trong cung.
Mấy trăm mấy nghìn bó tóc treo trên tường thành, theo gió phiêu đãng. Trận thế kia thật sự chấn động vô cùng, đồ sộ vô cùng.
“Đại đại đại… Người!” Một tên tiểu binh thủ thành, ở trên những mộc bài nhìn thấy cái tên quen thuộc. Là thủ vệ tướng quân phụ trách cửa thành này, cấp trên trực tiếp của hắn. Lập tức, sắc mặt hắn trắng bệch, đang định xoay người chạy đi báo cáo. Cũng tại lúc xoay người, nhìn thấy tướng quân thủ thành mang biểu tình khủng bố đi tới. Mà trên đầu hắn, tóc bị cắt tan tác như chó gặm.
Hắn rất nhanh từ đám tóc thấy tên của mình, vẻ mặt trở nên âm hiểm khó dò. Cuối cùng hoá thành tái nhợt nghĩ mà sợ.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu kẻ cắt tóc hắn không phải cắt tóc, mà là đầu hắn…
Cái ý nghĩ này, không chỉ có xuất hiện trong đầu hắn. Đủ loại quan lại quý tộc sau khi tỉnh dậy, thấy đỉnh đầu mình mát lạnh.
Nhưng, này chỉ vừa mới bắt đầu…
Ngoài cửa thành, rất nhanh tụ tập vô số bá tánh Đồ quốc. Nhưng đám tóc chưa kịp thu làm chấn động bọn họ. Cho dù bọn họ trời sinh hiếu chiến, cũng bị cảnh tượng đồ sộ trấn trụ.
Có thể thần không biết quỷ không hay tròn một đêm lấy tóc của những người này, rốt cuộc là người nào? Có bao nhiêu lợi hại?
Gần như là từng bá tánh Đồ quốc nhìn tóc tung bay, đều ăn ý cảm nhận được cổ mình hơi lạnh. Phảng phất có vũ khí sắc bén gác lên, máu đọng lại.
Mà trong thành, thành trì ầm ĩ một đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều phủ kín giấy trắng chữ đen.
Trên giấy chỉ có một câu, dùng hai loại chữ viết.
Một loại là chữ người Đồ quốc quen thuộc, một loại chữ xa lạ khác, có thể nhận ra đó là chữ Tần quốc.
Mặt trên viết…
[Nhiễu người Tần quốc, trước cạo đầu. Tái phạm, lấy đầu!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook