Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
-
Chương 178: Tiểu tước gia nam nữ đều giết (1)
Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong vùng ngoại ô ngoài Lạc Đô, một ngôi mộ dựng nên ở nơi phong cảnh cực kỳ tú lệ.
Nhìn phần mộ, là mới xây. Được người cẩn thận dùng cỏ xanh trải lên, xây sửa cắt tỉa gọn gàng. Trước mộ lập một tấm bia đá, mặt trên khắc một hàng chữ: Mộ Khinh Ca chi thê, Tần thị Diệc Liên chi mộ!
Mộ Khinh Ca một thân nhung trang, khoanh chân ngồi trước mộ. Áo choàng đỏ như lửa hạ xuống mặt cỏ. Phía sau nàng, Long Nha Vệ đều thống nhất một chân quỳ trên đất. Trầm mặc như tượng, không có bất kì ai quấy nhiễu chủ nhân bọn họ.
Tần Diệc Liên không an táng trong mộ viên hoàng thất Tần quốc.
Nàng bảo Tần Cẩn Thần thuyết phục Vân phi, mang Tần Diệc Liên ra ngoài. Tự mình chọn hoàn cảnh thanh u, phong cảnh hữu tình làm chỗ cho nàng ấy an nghỉ.
Không cứu được Tần Diệc Liên, có lẽ sẽ trở thành một tiếc nuối trong nội tâm. Nhưng nàng không bởi vì thế mà trầm luân trong đó.
Gió mát lướt nhẹ qua ngọn cây, mang đến thanh âm sàn sạt.
Như ca như khóc, uyển chuyển mà du dương.
Hai tay Mộ Khinh Ca đặt trên đầu gối, nhìn bia đá tự tay khắc chữ. Thấp giọng nói: “Liên Liên, ta chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện như vậy cho muội. Mong muội an giấc ngàn thu.”
Ngọn cỏ trên mộ xanh đón gió đung đưa, phảng phất như đáp lời Mộ Khinh Ca.
Trong mơ hồ, Mộ Khinh Ca tựa như thấy được trên mộ huyễn hoá ra thân ảnh Tần Diệc Liên, tươi cười thuần khiết nhìn nàng. Đôi mắt to đơn thuần thấu hiểu, không bị bất kì cái gì ô nhiễm.
Hai mắt nàng hơi nhíu lại, nhẹ nâng cằm nhìn về phía bóng người hư ảo kia.
Nàng không biết là hồn Tần Diệc Liên trở về, hay do ảo giác của nàng. Nhưng biết rõ giờ này khắc này, nàng không muốn đánh vỡ. Nếu là mộng, vậy khiến nó tiếp tục nữa đi…
“Liên Liên…” Mộ Khinh Ca nỉ non một câu. Nàng nhìn thấy Tần Diệc Liên cười với mình. Trong nụ cười mang theo ngọt ngào ấm áp như hồi mới gặp, khiến nàng cảm thấy tốt đẹp.
“Tiểu ca ca, muội khiêu vũ cho huynh xem.” Hoảng hốt, Mộ Khinh Ca nghe được thanh âm Tần Diệc Liên. Ngọt ngào mềm mại như khi còn sống.
Không tự giác, nàng nhẹ gật đầu.
Lúc này nàng không lạnh lùng từ chối.
Thân ảnh hư ảo trên mộ nhẹ nhàng nhảy múa, như nghê hồng, lại như thải điệp. Là điệu múa đẹp nhất Mộ Khinh Ca từng thấy.
Nàng xem rất chăm chú, không có bất kỳ biểu tình và động tác gì. Khoé miệng cũng vì vậy mà mơ hồ giương lên.
Một khúc dừng múa, trong lúc bất tri bất giác, bầu trời bỗng dưng phiêu xuống bông tuyết.
Bông tuyết nhẹ bay như lông ngỗng hạ xuống, dừng trên mặt cỏ giữa mộ xanh.
Đám người Long Nha Vệ kinh ngạc trong lòng. Nhìn bầu trời bay xuống bông tuyết, trên mặt cương nghị lạnh lùng tràn đầy nghi hoặc. Đây cũng không phải là mùa tuyết rơi.
Rất nhanh vùng đất bị nhuộm trắng. Trên người Mộ Khinh Ca và Long Nha Vệ đã trải lên một tầng màu trắng mỏng.
Bọn hắn vẫn không nhúc nhích, thần sắc trong mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu đỏ bị tầng trắng bao phủ.
Cao lớn, lại mang theo từng điểm đau thương.
“Tiểu ca ca, Liên Liên nhảy có đẹp mắt không?” Thân ảnh hư ảo dí dỏm chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt chờ mong đợi Mộ Khinh Ca trả lời.
Cặp mắt to cong như trăng khuyết, trong khe hở lộ ra tinh quang.
Mộ Khinh Ca mạnh gật đầu. Ý cười bên khoé miệng càng sâu vài phần.
Cặp mắt thấu triệt của nàng (Mộ Khinh Ca) lần đầu tiên bỏ qua lý trí, chỉ để lại thân ảnh Tần Diệc Liên xinh đẹp, khắc sâu vào tâm.
Trên xiêm y nàng (Tần Diệc Liên) không bị máu tươi nhuộm đỏ, lồng ngực nàng không bị mũi tên kia bắn nát. Nàng còn có thể mang theo tươi cười thuần mỹ sáng lạn, trước sau như một vây quanh bên nàng (Mộ Khinh Ca). Dùng thanh âm mềm mại ngọt ngào gọi nàng ‘tiểu ca ca’.
“Tiểu ca ca, muội mời huynh ăn kẹo. Đây chính là kẹo Liên Liên thích nhất đó.” Mộ Khinh Ca đồng ý, làm cho hai con mắt trăng khuyết càng cong. Nàng (Tần Diệc Liên) vươn tay, trong tay cầm một viên kẹo đưa về phía Mộ Khinh Ca.
Lại mời nàng (Mộ Khinh Ca) ăn kẹo sao?
Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương. Nàng nhớ rõ lần gặp lại ở rừng đào, tiểu công chúa này mời mình ăn kẹo. Lại bị mình bỏ qua.
Dường như từ đó về sau, tiểu công chúa biết nàng sẽ từ chối, nên không mời nàng ăn kẹo nữa.
Thì ra mời nàng ăn kẹo, là phương thức tiểu công chúa biểu đạt thích một người.
Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng tay lên, mở tay nhận lấy viên kẹo kia, là chia sẻ đồ vật yêu thích nhất.
Thân ảnh thấp thỏm chờ đợi, sau khi nhìn Mộ Khinh Ca giơ tay liền tươi cười mừng rỡ. Nàng đem kẹo cẩn thận từng li từng tí đặt vào lòng bàn tay Mộ Khinh Ca.
Kẹo trắng tinh, vào tay cảm giác lạnh lẽo.
Sương mù mê man trong mắt như thủy triều thối lui, trước mắt không có thân ảnh Tần Diệc Liên. Mà lòng bàn tay nàng, là bông tuyết đã hoà tan.
Là ảo giác sao?
Mộ Khinh Ca rút tay về, rũ mắt nhìn bông tuyết đang tan thành giọt nước.
Nắm chặt, nước tuyết chảy qua kẽ ngón tay. Nàng nhìn về phía mộ bia Tần Diệc Liên, nhẹ giọng nói: “Liên Liên, ta đi đây. Sau này trở lại thăm muội.”
Dứt lời, nàng đứng lên. Bông tuyết trên người rơi xuống.
Long Nha Vệ lập tức đứng thẳng. Bông tuyết trên người nương theo chấn động rớt xuống mặt đất, hoà làm một thể với tuyết trắng trên đất.
“Đi.” Mộ Khinh Ca xoay người, phân phó Long Nha Vệ.
Mang theo Long Nha Vệ rời khỏi nơi này, cũng hoàn thành trong lòng thương tiếc với Tần Diệc Liên.
Sau khi nàng rời khỏi, tuyết lớn dần ngừng lại. Bầu trời trong sáng, trong suốt như gương, phản chiếu tất cả ảnh ngược dưới mặt đất vào trong đó.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Trên đất tuyết, xuất hiện một hàng dấu chân. Một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trước mộ Tần Diệc Liên.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ vỗ về hàng chữ trên bia mộ. Ngũ quan lành lạnh tuyệt diễm mang theo một tia phức tạp và tâm tình bi thương.
“Liên Liên, ta không biết muội cũng thích hắn.” Nàng nói.
Ánh mắt nàng rơi vào chữ “Thê” trên bia mộ, khoé miệng cười khổ. Dùng giọng nói hâm mộ nói: “Ta bỗng dưng hâm mộ muội.” Hâm mộ muội có thể yêu đơn thuần như thế, dũng cảm yêu như thế.
“Có lẽ cũng chỉ có người như muội, mới có thể khiến hắn dừng chân.” Nàng thu hồi tay, chậm rãi đứng dậy. Nhìn tuyết mỏng bao trùm trên mộ xanh, đôi mắt lành lạnh hiện lên một tia thống khổ: “Ta nên làm gì bây giờ?”
…
Tần hoàng cung, Tần Cẩn Thần xử lý xong một ít chính vụ. Trở về tẩm cung tạm thời mình ở.
Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy một thân ảnh ngoài ý muốn.
Thân thể nàng mảnh khảnh, đứng trong bóng râm. Tựa như khói nhẹ, tùy thời tiêu tán. Một thân bạch y, tóc đen không hề trang điểm. Cùng với ngũ quan lãnh diễm của nàng, lại nhiều thêm vài phần phong tư.
“Trường Nhạc?” Tần Cẩn Thần đi qua, hô tên của người này.
Tần Diệc Dao chậm rãi dời mắt, ánh mắt lành lạnh rơi vào người Tần Cẩn Thần: “Hoàng huynh, hôm nay ta đi xem Liên Liên.”
Tần Cẩn Thần chậm bước, đối với lời Tần Diệc Dao nhẹ nhàng gật đầu. Trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tần Diệc Dao nhìn hắn. Đánh giá hồi lâu, mới nói: “Ta không nghĩ tới, cuối cùng sẽ là huynh. Mà huynh lại có thể tiêu sái từ bỏ ngôi vị hoàng đế.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần đạm mạc xa cách, không có chút gợn sóng.
Hắn nhấc khoé môi, tươi cười không thấy độ ấm: “Trong lòng muội đại khái cho rằng, ta mới là người có mưu tính sâu nhất đi.”
“Không.” Tần Diệc Dao chậm rãi lắc đầu: “Nếu huynh nhìn trúng giang sơn này, hôm nay sẽ không làm chuyện thoái nhượng.”
“Muội vì sao không cho rằng, ta đẩy Thất hoàng đệ lên là để chấp chưởng tất cả phía sau màn?” Ánh mắt Tần Cẩn Thần không gợn sóng, hơi thở trong điện phảng phất lạnh vài phần.
Tần Diệc Dao cười khổ rũ mắt: “Cũng thế, đều không quan hệ với ta. Ta hôm nay tới gặp huynh, chỉ là muốn cầu huynh một chuyện.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần loé lên, mím môi không nói.
Tần Diệc Dao nhìn về phía hắn, dùng thanh âm chưa bao giờ nghiêm túc nói: “Xoá tên ta khỏi hoàng thất, hoàng thất Tần không còn Tần Diệc Dao.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần hơi co rụt lại, đoán được dụng ý của nàng: “Muội muốn rời đi? Vĩnh viễn không trở về?”
Tần Diệc Dao cô đơn cười: “Trở về làm gì? Nơi đây còn gì đáng giá để ta lưu luyến?”
“Muội tính đi đâu? Mộ Khinh Ca đâu? Muội cũng tính không bao giờ gặp lại hắn sao?” Tần Cẩn Thần truy vấn.
Trong vùng ngoại ô ngoài Lạc Đô, một ngôi mộ dựng nên ở nơi phong cảnh cực kỳ tú lệ.
Nhìn phần mộ, là mới xây. Được người cẩn thận dùng cỏ xanh trải lên, xây sửa cắt tỉa gọn gàng. Trước mộ lập một tấm bia đá, mặt trên khắc một hàng chữ: Mộ Khinh Ca chi thê, Tần thị Diệc Liên chi mộ!
Mộ Khinh Ca một thân nhung trang, khoanh chân ngồi trước mộ. Áo choàng đỏ như lửa hạ xuống mặt cỏ. Phía sau nàng, Long Nha Vệ đều thống nhất một chân quỳ trên đất. Trầm mặc như tượng, không có bất kì ai quấy nhiễu chủ nhân bọn họ.
Tần Diệc Liên không an táng trong mộ viên hoàng thất Tần quốc.
Nàng bảo Tần Cẩn Thần thuyết phục Vân phi, mang Tần Diệc Liên ra ngoài. Tự mình chọn hoàn cảnh thanh u, phong cảnh hữu tình làm chỗ cho nàng ấy an nghỉ.
Không cứu được Tần Diệc Liên, có lẽ sẽ trở thành một tiếc nuối trong nội tâm. Nhưng nàng không bởi vì thế mà trầm luân trong đó.
Gió mát lướt nhẹ qua ngọn cây, mang đến thanh âm sàn sạt.
Như ca như khóc, uyển chuyển mà du dương.
Hai tay Mộ Khinh Ca đặt trên đầu gối, nhìn bia đá tự tay khắc chữ. Thấp giọng nói: “Liên Liên, ta chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện như vậy cho muội. Mong muội an giấc ngàn thu.”
Ngọn cỏ trên mộ xanh đón gió đung đưa, phảng phất như đáp lời Mộ Khinh Ca.
Trong mơ hồ, Mộ Khinh Ca tựa như thấy được trên mộ huyễn hoá ra thân ảnh Tần Diệc Liên, tươi cười thuần khiết nhìn nàng. Đôi mắt to đơn thuần thấu hiểu, không bị bất kì cái gì ô nhiễm.
Hai mắt nàng hơi nhíu lại, nhẹ nâng cằm nhìn về phía bóng người hư ảo kia.
Nàng không biết là hồn Tần Diệc Liên trở về, hay do ảo giác của nàng. Nhưng biết rõ giờ này khắc này, nàng không muốn đánh vỡ. Nếu là mộng, vậy khiến nó tiếp tục nữa đi…
“Liên Liên…” Mộ Khinh Ca nỉ non một câu. Nàng nhìn thấy Tần Diệc Liên cười với mình. Trong nụ cười mang theo ngọt ngào ấm áp như hồi mới gặp, khiến nàng cảm thấy tốt đẹp.
“Tiểu ca ca, muội khiêu vũ cho huynh xem.” Hoảng hốt, Mộ Khinh Ca nghe được thanh âm Tần Diệc Liên. Ngọt ngào mềm mại như khi còn sống.
Không tự giác, nàng nhẹ gật đầu.
Lúc này nàng không lạnh lùng từ chối.
Thân ảnh hư ảo trên mộ nhẹ nhàng nhảy múa, như nghê hồng, lại như thải điệp. Là điệu múa đẹp nhất Mộ Khinh Ca từng thấy.
Nàng xem rất chăm chú, không có bất kỳ biểu tình và động tác gì. Khoé miệng cũng vì vậy mà mơ hồ giương lên.
Một khúc dừng múa, trong lúc bất tri bất giác, bầu trời bỗng dưng phiêu xuống bông tuyết.
Bông tuyết nhẹ bay như lông ngỗng hạ xuống, dừng trên mặt cỏ giữa mộ xanh.
Đám người Long Nha Vệ kinh ngạc trong lòng. Nhìn bầu trời bay xuống bông tuyết, trên mặt cương nghị lạnh lùng tràn đầy nghi hoặc. Đây cũng không phải là mùa tuyết rơi.
Rất nhanh vùng đất bị nhuộm trắng. Trên người Mộ Khinh Ca và Long Nha Vệ đã trải lên một tầng màu trắng mỏng.
Bọn hắn vẫn không nhúc nhích, thần sắc trong mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu đỏ bị tầng trắng bao phủ.
Cao lớn, lại mang theo từng điểm đau thương.
“Tiểu ca ca, Liên Liên nhảy có đẹp mắt không?” Thân ảnh hư ảo dí dỏm chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt chờ mong đợi Mộ Khinh Ca trả lời.
Cặp mắt to cong như trăng khuyết, trong khe hở lộ ra tinh quang.
Mộ Khinh Ca mạnh gật đầu. Ý cười bên khoé miệng càng sâu vài phần.
Cặp mắt thấu triệt của nàng (Mộ Khinh Ca) lần đầu tiên bỏ qua lý trí, chỉ để lại thân ảnh Tần Diệc Liên xinh đẹp, khắc sâu vào tâm.
Trên xiêm y nàng (Tần Diệc Liên) không bị máu tươi nhuộm đỏ, lồng ngực nàng không bị mũi tên kia bắn nát. Nàng còn có thể mang theo tươi cười thuần mỹ sáng lạn, trước sau như một vây quanh bên nàng (Mộ Khinh Ca). Dùng thanh âm mềm mại ngọt ngào gọi nàng ‘tiểu ca ca’.
“Tiểu ca ca, muội mời huynh ăn kẹo. Đây chính là kẹo Liên Liên thích nhất đó.” Mộ Khinh Ca đồng ý, làm cho hai con mắt trăng khuyết càng cong. Nàng (Tần Diệc Liên) vươn tay, trong tay cầm một viên kẹo đưa về phía Mộ Khinh Ca.
Lại mời nàng (Mộ Khinh Ca) ăn kẹo sao?
Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương. Nàng nhớ rõ lần gặp lại ở rừng đào, tiểu công chúa này mời mình ăn kẹo. Lại bị mình bỏ qua.
Dường như từ đó về sau, tiểu công chúa biết nàng sẽ từ chối, nên không mời nàng ăn kẹo nữa.
Thì ra mời nàng ăn kẹo, là phương thức tiểu công chúa biểu đạt thích một người.
Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng tay lên, mở tay nhận lấy viên kẹo kia, là chia sẻ đồ vật yêu thích nhất.
Thân ảnh thấp thỏm chờ đợi, sau khi nhìn Mộ Khinh Ca giơ tay liền tươi cười mừng rỡ. Nàng đem kẹo cẩn thận từng li từng tí đặt vào lòng bàn tay Mộ Khinh Ca.
Kẹo trắng tinh, vào tay cảm giác lạnh lẽo.
Sương mù mê man trong mắt như thủy triều thối lui, trước mắt không có thân ảnh Tần Diệc Liên. Mà lòng bàn tay nàng, là bông tuyết đã hoà tan.
Là ảo giác sao?
Mộ Khinh Ca rút tay về, rũ mắt nhìn bông tuyết đang tan thành giọt nước.
Nắm chặt, nước tuyết chảy qua kẽ ngón tay. Nàng nhìn về phía mộ bia Tần Diệc Liên, nhẹ giọng nói: “Liên Liên, ta đi đây. Sau này trở lại thăm muội.”
Dứt lời, nàng đứng lên. Bông tuyết trên người rơi xuống.
Long Nha Vệ lập tức đứng thẳng. Bông tuyết trên người nương theo chấn động rớt xuống mặt đất, hoà làm một thể với tuyết trắng trên đất.
“Đi.” Mộ Khinh Ca xoay người, phân phó Long Nha Vệ.
Mang theo Long Nha Vệ rời khỏi nơi này, cũng hoàn thành trong lòng thương tiếc với Tần Diệc Liên.
Sau khi nàng rời khỏi, tuyết lớn dần ngừng lại. Bầu trời trong sáng, trong suốt như gương, phản chiếu tất cả ảnh ngược dưới mặt đất vào trong đó.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Trên đất tuyết, xuất hiện một hàng dấu chân. Một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trước mộ Tần Diệc Liên.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ vỗ về hàng chữ trên bia mộ. Ngũ quan lành lạnh tuyệt diễm mang theo một tia phức tạp và tâm tình bi thương.
“Liên Liên, ta không biết muội cũng thích hắn.” Nàng nói.
Ánh mắt nàng rơi vào chữ “Thê” trên bia mộ, khoé miệng cười khổ. Dùng giọng nói hâm mộ nói: “Ta bỗng dưng hâm mộ muội.” Hâm mộ muội có thể yêu đơn thuần như thế, dũng cảm yêu như thế.
“Có lẽ cũng chỉ có người như muội, mới có thể khiến hắn dừng chân.” Nàng thu hồi tay, chậm rãi đứng dậy. Nhìn tuyết mỏng bao trùm trên mộ xanh, đôi mắt lành lạnh hiện lên một tia thống khổ: “Ta nên làm gì bây giờ?”
…
Tần hoàng cung, Tần Cẩn Thần xử lý xong một ít chính vụ. Trở về tẩm cung tạm thời mình ở.
Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy một thân ảnh ngoài ý muốn.
Thân thể nàng mảnh khảnh, đứng trong bóng râm. Tựa như khói nhẹ, tùy thời tiêu tán. Một thân bạch y, tóc đen không hề trang điểm. Cùng với ngũ quan lãnh diễm của nàng, lại nhiều thêm vài phần phong tư.
“Trường Nhạc?” Tần Cẩn Thần đi qua, hô tên của người này.
Tần Diệc Dao chậm rãi dời mắt, ánh mắt lành lạnh rơi vào người Tần Cẩn Thần: “Hoàng huynh, hôm nay ta đi xem Liên Liên.”
Tần Cẩn Thần chậm bước, đối với lời Tần Diệc Dao nhẹ nhàng gật đầu. Trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tần Diệc Dao nhìn hắn. Đánh giá hồi lâu, mới nói: “Ta không nghĩ tới, cuối cùng sẽ là huynh. Mà huynh lại có thể tiêu sái từ bỏ ngôi vị hoàng đế.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần đạm mạc xa cách, không có chút gợn sóng.
Hắn nhấc khoé môi, tươi cười không thấy độ ấm: “Trong lòng muội đại khái cho rằng, ta mới là người có mưu tính sâu nhất đi.”
“Không.” Tần Diệc Dao chậm rãi lắc đầu: “Nếu huynh nhìn trúng giang sơn này, hôm nay sẽ không làm chuyện thoái nhượng.”
“Muội vì sao không cho rằng, ta đẩy Thất hoàng đệ lên là để chấp chưởng tất cả phía sau màn?” Ánh mắt Tần Cẩn Thần không gợn sóng, hơi thở trong điện phảng phất lạnh vài phần.
Tần Diệc Dao cười khổ rũ mắt: “Cũng thế, đều không quan hệ với ta. Ta hôm nay tới gặp huynh, chỉ là muốn cầu huynh một chuyện.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần loé lên, mím môi không nói.
Tần Diệc Dao nhìn về phía hắn, dùng thanh âm chưa bao giờ nghiêm túc nói: “Xoá tên ta khỏi hoàng thất, hoàng thất Tần không còn Tần Diệc Dao.”
Ánh mắt Tần Cẩn Thần hơi co rụt lại, đoán được dụng ý của nàng: “Muội muốn rời đi? Vĩnh viễn không trở về?”
Tần Diệc Dao cô đơn cười: “Trở về làm gì? Nơi đây còn gì đáng giá để ta lưu luyến?”
“Muội tính đi đâu? Mộ Khinh Ca đâu? Muội cũng tính không bao giờ gặp lại hắn sao?” Tần Cẩn Thần truy vấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook