Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 143: Vương giả trở về (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

________________________

“Gia gia, này không có gì. Chỉ là hình thức mà thôi.” Mộ Khinh Ca không để bụng nói.

Quan lễ, là chuyện đại sự của nam tử thanh niên. Phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa, bẩm báo tông miếu, ghi vào gia phả. Mà nàng thân là nữ tử, vốn nên làm lễ cập kê. Mang lên thoa (trâm cài tóc), mà không phải mào. Nhưng hôm nay nàng là thân phận nam tử, chỉ có thể dựa theo lễ nghi nam tử.

Trong vô hình, tước đoạt hết thảy Mộ Khinh Ca nên có, sao có thể không khiến Mộ Hùng và Mộ Liên Dung áy náy?

Mộ Liên Dung lôi kéo Mộ Khinh Ca nói: “Cô cô biết con không thích phiền toái, cho nên nghi thức sẽ không quá phức tạp. Đến ngày đó con nhịn một chút, ứng phó xong rồi, liền xong việc.”

Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Rời khỏi từ đường, lúc Mộ Khinh Ca trở lại Trì Vân uyển, hai nha đầu Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã sửa sang lại phòng ốc lâu không ở. Mang hành lý đều bày biện tốt, hết thảy đều giống như Mộ Khinh Ca chưa bao giờ rời đi.

Nghỉ ngơi trong phủ một hồi, Mộ Khinh Ca mới cưỡi Hắc diễm hướng tới hoàng cung.

Lúc trước mang tới nhiều diễm mã, nàng sớm đã sai người đưa đến chỗ Mộ Hùng. Mộ Hùng vì tránh phiền toái, cũng cố ý chọn lựa năm con diễm mã đưa vào cung, hiến cho Tần Thương.

Vì vậy lúc thị vệ coi giữ cửa cung nhìn thấy diễm mã của Mộ Khinh Ca. Có hâm mộ, nhưng không có kinh ngạc.

Chỉ là âm thầm so sánh con diễm mã thần tuấn này cùng năm con nuôi dưỡng trong cung. Cho ra kết luận, con diễm mã Mộ Khinh Ca lấy làm toạ kỵ càng thêm vương giả chi phong, tuấn mỹ kiện tráng.

Một đường tới cửa cung, không thể cưỡi ngựa đi vào. Mộ Khinh Ca chỉ đành bỏ ngựa lại, dùng hai chân đi tới gặp Tần Thương.

Đối với lòng nghi ngờ nặng và ích kỷ của hoàng đế, Mộ Khinh Ca thực sự không có hảo cảm gì. Lần đó gặp ở thư phòng, hai người hàn huyên vài câu không có ý nghĩa, nàng đã bị Tần Thương tống ra ngoài.

Xoay người, nàng đi về hướng nội cung.

Trong hoàng cung, còn có một người nhất định nàng phải đi thỉnh an. Đó chính là Thái hậu!

Lễ nghi lễ nghi, thật làm cho người ta thích không nổi!

Nghĩ đến lời của gia gia, Mộ Khinh Ca chỉ có thể hướng tới Từ Tường cung của Thái hậu. Vì không muốn để lại nhược điểm, tạo cơ hội cho người công kích.

Chỉ là Mộ Khinh Ca không nghĩ tới, bản thân nhẫn nại tới Từ Tường cung, lại bị cho ăn bế môn canh (canh cửa).

Người trong cung đi ra truyền lời, nói Thái hậu đang ngủ trưa. Để cho nàng tự hành xuất cung, chờ ngày khác Thái hậu triệu kiến. Ý tứ chính là: Thái hậu không phải ngươi muốn gặp là có thể gặp. Ngoan ngoãn về nhà đợi, lúc nào Thái hậu nhớ tới, có hứng thú gặp ngươi sẽ gọi ngươi tới.

Hây hẩy tay áo, Mộ Khinh Ca xoay người rời đi.

Không gặp? Hợp ý nàng!

Nàng vẫn chưa quên, hôm nay tiến cung đi gặp hai người ngày đó phái người ám sát nàng.

Vừa rồi nàng không ở ngự thư phòng lấy tính mạng mỗ bệ hạ, đã xem như nàng vì đại cục không thể không nhẫn nại vài phần, được chứ?

Hướng tới phương hướng xuất cung, Mộ Khinh Ca không khỏi nhanh bước hơn.

Không khí trong hoàng cung này, mỏng manh làm nàng khó chịu.

Đột nhiên nàng cảm thấy phía sau có người đánh úp tới, không mang theo ác ý gì.

Ánh mắt chớp động, nàng thả xuống phòng ngự, tùy ý để người sau bay nhào đến.

Bỗng chốc trước mắt nàng tối sầm, bị đôi tay nhỏ mềm mại mang theo hương khí nhàn nhạt bao trùm hai con mắt.

“Đoán xem ta là ai!” Cố ý đè thấp thanh âm, mang theo vui sướng khó che giấu truyền đến từ phía sau.

Mặc dù chủ nhân thanh âm này cố ý che giấu, Mộ Khinh Ca vẫn lập tức phân biệt ra được thân phận của người đến. Khoé miệng nàng hơi hơi giương lên, không nhúc nhích nói: “Vĩnh Hoan công chúa.”

“A! Tiểu ca ca thật không vui, cư nhiên nhanh như vậy đã bị huynh nhận ra rồi!” Hai tay trước mắt lập tức buông ra, thanh hương quấn quanh chóp mũi phiêu nhiên đi xa.

Mộ Khinh Ca một lần nữa khôi phục thị giác, xoay người nhìn về phía thiếu nữ cao đến đầu vai mình.

Thiếu nữ so với một năm trước gặp, lớn hơn một chút. Nhưng mà mặt bánh bao không có thay đổi bao nhiêu, ngũ quan càng thêm thanh tú tinh xảo, mang theo một loại thuần mỹ không nhiễm tạp chất.

Cung váy buộc ngực cao cao, phụ trợ cho nàng càng thêm xinh đẹp. Làn váy rộng nhiều thêm vài phần linh động và phiêu dật.

Tóc dài không còn chải hai bím tóc sừng, mà đơn giản búi một bím tóc, thuận theo đầu vai hạ xuống. Mái tóc đen chỉ đơn giản cài ít trang trí, tươi mát thoát tục.

“Tiểu ca ca, huynh rốt cuộc đã trở về. Huynh là đến xem Liên Liên sao?” Tần Diệc Liên đáng yêu nháy mắt hỏi.

Chờ mong trong ánh mắt làm cho người ta không đành lòng phủ nhận.

Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn nói lời thật: “Ta tới gặp phụ hoàng ngươi, còn có Thái hậu.”

Tình hình thực tế, làm cho Tần Diệc Liên cong cái miệng nhỏ nhắn, không thuận theo nói: “Tiểu ca ca không tới xem Liên Liên, là không nhớ Liên Liên sao. Còn có, Liên Liên viết thật nhiều tin cho tiểu ca ca. Tiểu ca ca một phong cũng không trả lời.”

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, đột nhiên không biết hướng tiểu công chúa giải thích chuyện này thế nào.

Những bức thư kia, nàng không chỉ không trả lời. Hơn nữa đến xem còn không xem.

“Tiểu ca ca, mừng huynh đã về! Để hoan nghênh huynh về, Liên Liên mời huynh ăn kẹo!” Cũng may, Tần Diệc Liên không tính toán dây dưa chuyện này. Chủ động lấy ra một khối kẹo đưa cho Mộ Khinh Ca.

Kẹo gần ngay trước mắt, làm Mộ Khinh Ca nhớ tới hai người lần thứ hai gặp nhau.

Tiểu công chúa ngây thơ cũng nói muốn mời nàng ăn kẹo, lại bị nàng bỏ qua. Từ đó về sau, nàng (Tần Diệc Liên) không nhắc lại mời mình ăn kẹo nữa.

Có lẽ ở trong lòng tiểu công chúa, kẹo là nàng yêu thích. Đem đồ vật yêu thích chia sẻ ra, là biểu lộ nàng đối với người kia hảo cảm đi.

Nhưng loại hảo cảm này lại làm Mộ Khinh Ca cảm thấy kháng cự.

Trước có một Tần Diệc Dao, nàng hiện giờ chỉ có thể giả bộ làm như không thấy, cũng không thể lại rước thêm nợ hoa đào nữa.

Cho nên Mộ Khinh Ca lùi về sau một bước, không vươn tay nhận kẹo của Tần Diệc Liên, chỉ là nhàn nhạt lắc đầu nói: “Ta không thích ăn kẹo, đa tạ hảo ý của công chúa.”

“Như vậy a! Vậy được rồi.” Tần Diệc Liên hiểu chuyện không có miễn cưỡng, chỉ là có chút tự nhiên không vui cất kẹo lại.

Giây tiếp theo cả người nàng giống như không có việc gì, đối với Mộ Khinh Ca lộ ra nụ cười sáng lạn nói: “Tiểu ca ca mấy ngày này không có ở đây, Liên Liên cũng không có nhàn rỗi nhé. Ta học xong rất nhiều vũ đạo, ta nhảy cho tiểu ca ca nhìn được không? Ta nghe mẫu phi từng nói qua, tiểu ca ca nhảy múa rất tốt.”

“Ngày khác đi.” Mộ Khinh Ca mỉm cười nhã nhặn từ chối.

“Tiểu ca ca không có thời gian sao?” Hai vai Tần Diệc Liên lập tức xụ xuống, trên mặt bánh bao lộ ra nồng đậm thất vọng.

“Ừm, có chút chuyện cần phải đi xử lý.” Mộ Khinh Ca thuận theo lời nàng nói.

“Vậy được rồi, chờ tiểu ca ca lần sau rảnh lại xem Liên Liên múa.” Tần Diệc Liên tuy mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Ừm.” Mộ Khinh Ca tùy ý lên tiếng.

Lập tức khiến cho hai mắt Tần Diệc Liên sáng rọi lên. Nàng chìa ngón tay nhỏ của mình cong lên, tiến đến trước mặt Mộ Khinh Ca làm nũng nói: “Ngoắc tay câu, bằng không tiểu ca ca lại quên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương