Tuyệt Thế Phàm Nhân
-
Chương 87: Ở lại làm ma canh cửa đi
Vài ngày sau, Tôn Dương ở tại nhà của Lão Nhân để cho lão giúp hắn điều trị, lão nhân này được người khác gọi là Tiên Y Sư, tên là Tiên Sách. Còn hai tỷ muội Tiên Liên và Tiên Linh là cháu gái ruột của lão, hai cô gái này từ nhỏ đã sống cùng gia gia, ngay cả diện mạo của cha mẹ cũng chưa từng thấy, cho nên khi nhắc đến cha mẹ, các nàng cũng không có phản ứng gì mấy, chỉ là hơi tiếc nuối một chút mà thôi.
Với lại mấy ngày này, từ trong miệng tỷ muội Tiên Liên, Tôn Dương biết được rất nhiều chuyện xảy ra bên ngoài, theo như lời của Tiên Liên nói thì hiện tại ở trong khu vực thành Tây Ninh đang rất hỗn loạn, mà nguyên nhân chủ yếu là do thời gian gần đây thì luyện Hoang Nguyên kết thúc, rất nhiều thanh thiếu niên của các gia tộc trở về thực lực đều tăng mạnh. Vì vậy mới dẫn đến sự trỗi dậy của các gia tộc, bắt đầu chính diện tranh chấp đấu đá nhau, dẫn đến trong thành cực kỳ đại loạn.
Tôn Dương còn nghe nói trong số những thanh thiếu niên trở về lần này, thậm chí đã có người bước vào Địa Tướng cảnh, làm rạng danh gia tộc. Ví dụ như đại thiếu gia nhà họ Chu, Chu Đức Toàn và tiểu thư của phủ thành chủ Lý Man Man.
Sự trưởng thành của những người này chính là cốt lõi của gia tộc, vì thế cho nên rất nhiều người kiên dè bắt đầu lựa chọn đầu nhập phe cánh, nhất là nhà họ Chu chiếm phần lớn số đông, bởi vì nghe nói hai tháng trước lão Thái Gia của Chu gia đã đột phá vào Thiên Tướng cảnh, có y chống đỡ cho nên đã đưa gia tộc lên tầm cao mới, mà con cháu gia tộc này cũng ỷ lại vào đều này cho nên càng ngày càng hống hách lộng hành.
Tỷ như người mà hôm trước Tiên Linh nhắc đến, Chu Chính thiếu gia nhỏ tuổi của Chu gia, hắn càng ngày càng không xem ai ra gì? Ngang ngược muốn làm gì thì làm, muốn đánh người thì đánh, muốn cường bạo nữ nhân thì cường bạo, không cần lý do, mà cái lý do duy nhất là cũng chỉ vì hắn có quyền thế dựa vào.
Tôn Dương nghe hết những điều này hắn cũng chỉ lắc đầu cho qua, đối với những loại tình huống này, theo thực hắn ngày càng tăng thì hắn càng dễ hiểu ra được nhiều chuyện, kẻ nào có lực lượng mạnh thì kẻ đó là vi tôn, con voi ỷ lớn dẫm chết con kiến là chuyện hết sức bình thường.
Theo suy nghĩ của hắn hiện tại, mặc cho ai làm gì thì làm, còn hắn an tĩnh dưỡng thương, chỉ mong đừng có kẻ nào xui xẻo đi chọc đến hắn là được.
Tiên lão nhân sau khi xem qua tình trạng của Tôn Dương đã có nói, hắn vì bị một nguồn năng lượng nào đó cực mạnh xung đột với thân thể, dẫn đến lục phủ ngũ tạng bị tàn phá nghiêm trọng, kinh mạch thì xuất hiện đầy vết rạn gần như nứt vỡ. Với tình trạng này nếu không mất đến vài năm chỉ sợ là sẽ không thể hoàn toàn khỏi hẳn được.
Tôn Dương cũng chỉ đành thuận theo, đằng nào cũng đã vậy rồi không bằng ở lại nơi này một thời gian, cũng coi như là tu dưỡng lại tâm tính.
Những thời gian sau đó, Tôn Dương hằng ngày ngoài việc uống thuốc đúng giờ ra, thời gian còn lại hắn đều dành để đi bổ củi, hoặc là đi bộ lên đỉnh đồi núi nhìn ánh bình minh và ngắm mặt trời lặng.
Mỗi ngày lại lặp lại giống một ngày, thời gian theo đó cũng trôi đi qua, ba năm liền như vậy gắn với một cái cuộc sống an nhàn của một thanh niên hai mươi tuổi, trong ba năm này Tôn Dương gần như quên đi rằng mình còn có một thân lực lượng mạnh mẽ, chỉ an phận sống một cuộc sống tu dưỡng của thường dân.
Hằng ngày hắn đều bị Tiên Linh bám riết bắt nạt, có khi thì đòi hắn dẫn lên núi xem mặt trời lặng, có khi thì muốn hắn dẫn nàng vào rừng săn thú, có khi lại muốn hắn dẫn nàng ra ngoài thành chơi đùa. Mà cô nàng này bây giờ cũng đã mười sáu tuổi, thân hình phát triển đầy đặn, lớn lên cũng đã xinh đẹp không hề thua kém tỷ tỷ Tiên Liên của nàng, chỉ có điều tính cách cô nàng này hơi ngang ngược bướng bỉnh một chút, nhưng lòng dạ đều rất tốt, đây đều là do tỷ tỷ của nàng đã cất công dạy dỗ.
Còn Tiên Liên thì càng ngày dường như càng quan tâm đến Tôn Dương hơn một chút, mọi thứ dành cho Tôn Dương nàng đều cất công tự tay đi làm cho hắn, đôi lúc còn hay ngồi nói chuyện thăm dò xem Tôn Dương hắn đã có ý trung nhân nào chưa? Tất cả những điều này Tôn Dương đều hiểu, chỉ là hiện tại hắn giả làm một tên trâu ngốc cho nên cái gì cũng không biết, không quá đề cập đến.
OoO
Một ngày này cũng giống như thường lệ, Tiên Linh và Tôn Dương đi ngắm mặt trời lặng từ trên núi trở về, cô nàng vừa đi vừa nhảy nhót linh hoạt hỏi Tôn Dương.
" Tiểu Ngưu à tiểu Ngưu, ngươi ở trong nhà ta ba năm, ngoài việc đi lên xuống núi mỗi ngày và bổ củi ra, ngươi còn biết làm gì không? "
" Không biết… " Tôn Dương ngắn gọn trả lời.
" Thật là không biết? Vậy nếu như có một ngày, ta và tỷ tỷ bị người bắt nạt, ngươi có thể giúp chúng ta không? "
" Ngươi nói cái gì vậy? Ai lại có thể bắt nạt được ngươi…? "
" Thì ta nói thí dụ vậy? Ngươi chỉ cần trả lời xem ngươi có giúp hay là không giúp là được…"
" Chỉ cần có ta thì không ai bắt nạt được các ngươi…" Tôn Dương nói một câu chắc như đinh đóng cột, sau đó liền thong dong đi lướt qua Tiên Linh, tư thế nhẹ nhàng đi xuống núi.
Tiên Linh nhìn bóng lưng hắn trong ánh chiều lặng, nàng như cảm giác được hắn đang rất lẻ loi cô độc, nhưng mà lời nói của hắn vừa rồi thật bá đạo, dường như nàng nghe không quen tai khi câu nói này phát ra từ miệng của Tiểu Ngưu mà nàng biết.
Hai người một trước một sau lẳng lặng đi xuống núi, khi vừa về đến nhà thì bất chợt nghe từ trong nhà tiếng hét khổ sở chói tai của Tiên Liên vang lên. Cả hai người cấp tốc chạy về đến thì cảnh tượng đập vào trước mặt là Tiên Liên đang nằm bất tỉnh giữa sàn, trên người nàng y phục đều bị xé tung bừa bãi, mà trên ghế bên cạnh đó là một tên thanh niên ăn mặc quần là áo lụa đang ngồi vênh mặt, gác chân lên bàng hưởng thụ.
" Tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta…" Tiên Linh hét lên chói tai, nàng nhìn tỷ tỷ của mình nằm dưới sàn mà trong lòng muôn vàn đau đớn khó tả… " Chu Chính, ngươi là đồ súc sinh… Đồ súc sinh lấy oán trả ơn…"
" Ồ lại thêm một mỹ nhân, nào đến đây hầu hạ bổn thiếu gia luôn một thể… " Chu Chính vẫn ung dung không thèm để tâm lời của Tiên Linh nói, hắn lại dùng ánh mắt dâm tà nhìn lướt lên xuống thân thể của Tiên Linh nói.
" Ngươi là đồ ma quỷ, trả tỷ tỷ lại cho ta…"
" Nói nhảm, ta còn chưa đụng đến cái kia thì nàng ta đã ngất… Vốn đang định mang nàng ta về thì ngươi lại đến dâng lên miệng cho ta, đã vậy thì mang ngươi đi luôn một thể…" Chu Chính hung hăng nói.
" Đi… Ai cho các ngươi đi… Đã đến rồi thì ở lại làm ma giữ cửa cho nhà này đi…" m thanh lạnh lẽo của Tôn Dương vang lên, vừa rồi khi nhìn thấy Tiên Liên nằm dưới đất, quần áo tơi tả, hắn đã suýt chút nữa không kiềm chế được, nhưng khi nghe tên kia nói còn chưa đụng đến nàng thì hắn lại thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật Tiên Liên mà bị tên này cường bạo thì chỉ sợ hắn sẽ hối hận, cả đời đều mang tội với nàng.
Nhưng việc những kẻ này lại dám lộng hành ngang ngược, ngay cả nhà dân cũng dám xông vào cường bạo nữ nhi nhà người ta, những loại chuyện này Tôn Dương hắn không thấy thì thôi, đã chứng kiến rồi thì dù là bất cứ kẻ nào hắn đều không nhìn đến, mặc kệ ngươi có thân phận hay địa vị gì, chỉ cần chạm đến giới hạn của ta thì ta giết.
" Ngươi là kẻ nào? Không biết bổn thiếu gia là ai hay sao mà lớn lối như vậy? " Chu Chính tức giận nói.
" Chết " đáp lại hắn có một chữ, sau đó từng tên lâu la bên cạnh Chu Chính liền bị cắt ra thành từng mảnh rơi xuống đất, Tôn Dương vẫn đứng đó không hề động đậy, chỉ là ánh mắt hắn bây giờ đã biến đổi trở nên cực kỳ sắc lạnh.
" Ngươi… Đây là…. Ngươi dám giết người của Chu gia ta…" " Mau, mau chạy về bẩm báo cho lão Thái Gia ta biết, có người dám động thủ trên đầu Chu Gia.." Chu Chính kinh hoảng kêu lên, sau đó hắn ra lệnh cho một tên nô nhân còn lại bảo hắn chạy về bẩm báo.
" Ta ở đây đợi, ngươi có thể đi bẩm báo… À quên, sợ người Chu gia không tin, cho nên ngươi mang theo cái này trở về đi… Có cái này bọn hắn nhất định sẽ tin " Tôn Dương nghĩ nghĩ sau đó đưa tay vẫy một cái, cái đầu của Chu Chính còn mang theo vẻ mặt kinh hoàng lăn xuống, Tôn Dương tiện chân đá nó về hướng của tên nô nhân kia nói tiếp " Cho ngươi ba cái hô hấp, không cầm lấy rồi đi bẩm báo thì ngươi cũng ở lại đi…"
Tên nô nhân nhìn Tôn Dương như nhìn một tên sát tinh, hắn vội vàng nắm lấy cái đầu của Chu Chính rồi cấp tốc bỏ chạy, chỉ sợ chậm trễ thì mạng mình cũng phải để lại nơi này mất.
Tên nô nhân vừa đi, Tôn Dương khôi phục lại vẽ mặt tiểu Ngưu hiền lành bình thường, hắn phủi phủi tay làm như không có chuyện gì, đi đến bế Tiên Liên lên sau đó nhìn Tiên Linh nói… " Cái đống lộn xộn này ngươi xử lý được không? " Đống lộn xộn trong miệng hắn, ý là nói mấy cái thi thể trên mặt đất.
Nhưng mà Tiên Linh dường như không có nghe thấy lời hắn nói, hiện tại nàng ta đã cứng đờ cả người, hai mắt mở to đến hết cỡ dán vào người Tôn Dương như không thể tin được.
" Này, ngươi đã bị dọa cho vỡ mật rồi sao? " Tôn Dương lại lên tiếng nói, hắn cũng buồn bực thầm nghĩ " Có cần phải ngạc nhiên đến trình độ này không? "
" Tiểu tiểu Ngưu… Ngươi ngươi vừa rồi mới làm gì? " Tiên Linh mờ mịt hỏi, nàng cảm thấy giống như mình đang ảo tưởng, tên tiểu Ngưu mà suốt ngày ngây ngây ngốc ngốc làm sao lại có thể làm được những chuyện này, đây là giết người đó, mà người bị giết còn là thiếu gia của Chu gia. Nghĩ lại vẽ mặt vừa rồi của Tiểu Ngưu, nàng cảm thấy thật sợ hãi và xa lạ.
" Ngươi cũng thấy rồi còn gì? Giết thì cũng đã giết rồi, ngươi không cần phải căn thẳng như vậy…"
Với lại mấy ngày này, từ trong miệng tỷ muội Tiên Liên, Tôn Dương biết được rất nhiều chuyện xảy ra bên ngoài, theo như lời của Tiên Liên nói thì hiện tại ở trong khu vực thành Tây Ninh đang rất hỗn loạn, mà nguyên nhân chủ yếu là do thời gian gần đây thì luyện Hoang Nguyên kết thúc, rất nhiều thanh thiếu niên của các gia tộc trở về thực lực đều tăng mạnh. Vì vậy mới dẫn đến sự trỗi dậy của các gia tộc, bắt đầu chính diện tranh chấp đấu đá nhau, dẫn đến trong thành cực kỳ đại loạn.
Tôn Dương còn nghe nói trong số những thanh thiếu niên trở về lần này, thậm chí đã có người bước vào Địa Tướng cảnh, làm rạng danh gia tộc. Ví dụ như đại thiếu gia nhà họ Chu, Chu Đức Toàn và tiểu thư của phủ thành chủ Lý Man Man.
Sự trưởng thành của những người này chính là cốt lõi của gia tộc, vì thế cho nên rất nhiều người kiên dè bắt đầu lựa chọn đầu nhập phe cánh, nhất là nhà họ Chu chiếm phần lớn số đông, bởi vì nghe nói hai tháng trước lão Thái Gia của Chu gia đã đột phá vào Thiên Tướng cảnh, có y chống đỡ cho nên đã đưa gia tộc lên tầm cao mới, mà con cháu gia tộc này cũng ỷ lại vào đều này cho nên càng ngày càng hống hách lộng hành.
Tỷ như người mà hôm trước Tiên Linh nhắc đến, Chu Chính thiếu gia nhỏ tuổi của Chu gia, hắn càng ngày càng không xem ai ra gì? Ngang ngược muốn làm gì thì làm, muốn đánh người thì đánh, muốn cường bạo nữ nhân thì cường bạo, không cần lý do, mà cái lý do duy nhất là cũng chỉ vì hắn có quyền thế dựa vào.
Tôn Dương nghe hết những điều này hắn cũng chỉ lắc đầu cho qua, đối với những loại tình huống này, theo thực hắn ngày càng tăng thì hắn càng dễ hiểu ra được nhiều chuyện, kẻ nào có lực lượng mạnh thì kẻ đó là vi tôn, con voi ỷ lớn dẫm chết con kiến là chuyện hết sức bình thường.
Theo suy nghĩ của hắn hiện tại, mặc cho ai làm gì thì làm, còn hắn an tĩnh dưỡng thương, chỉ mong đừng có kẻ nào xui xẻo đi chọc đến hắn là được.
Tiên lão nhân sau khi xem qua tình trạng của Tôn Dương đã có nói, hắn vì bị một nguồn năng lượng nào đó cực mạnh xung đột với thân thể, dẫn đến lục phủ ngũ tạng bị tàn phá nghiêm trọng, kinh mạch thì xuất hiện đầy vết rạn gần như nứt vỡ. Với tình trạng này nếu không mất đến vài năm chỉ sợ là sẽ không thể hoàn toàn khỏi hẳn được.
Tôn Dương cũng chỉ đành thuận theo, đằng nào cũng đã vậy rồi không bằng ở lại nơi này một thời gian, cũng coi như là tu dưỡng lại tâm tính.
Những thời gian sau đó, Tôn Dương hằng ngày ngoài việc uống thuốc đúng giờ ra, thời gian còn lại hắn đều dành để đi bổ củi, hoặc là đi bộ lên đỉnh đồi núi nhìn ánh bình minh và ngắm mặt trời lặng.
Mỗi ngày lại lặp lại giống một ngày, thời gian theo đó cũng trôi đi qua, ba năm liền như vậy gắn với một cái cuộc sống an nhàn của một thanh niên hai mươi tuổi, trong ba năm này Tôn Dương gần như quên đi rằng mình còn có một thân lực lượng mạnh mẽ, chỉ an phận sống một cuộc sống tu dưỡng của thường dân.
Hằng ngày hắn đều bị Tiên Linh bám riết bắt nạt, có khi thì đòi hắn dẫn lên núi xem mặt trời lặng, có khi thì muốn hắn dẫn nàng vào rừng săn thú, có khi lại muốn hắn dẫn nàng ra ngoài thành chơi đùa. Mà cô nàng này bây giờ cũng đã mười sáu tuổi, thân hình phát triển đầy đặn, lớn lên cũng đã xinh đẹp không hề thua kém tỷ tỷ Tiên Liên của nàng, chỉ có điều tính cách cô nàng này hơi ngang ngược bướng bỉnh một chút, nhưng lòng dạ đều rất tốt, đây đều là do tỷ tỷ của nàng đã cất công dạy dỗ.
Còn Tiên Liên thì càng ngày dường như càng quan tâm đến Tôn Dương hơn một chút, mọi thứ dành cho Tôn Dương nàng đều cất công tự tay đi làm cho hắn, đôi lúc còn hay ngồi nói chuyện thăm dò xem Tôn Dương hắn đã có ý trung nhân nào chưa? Tất cả những điều này Tôn Dương đều hiểu, chỉ là hiện tại hắn giả làm một tên trâu ngốc cho nên cái gì cũng không biết, không quá đề cập đến.
OoO
Một ngày này cũng giống như thường lệ, Tiên Linh và Tôn Dương đi ngắm mặt trời lặng từ trên núi trở về, cô nàng vừa đi vừa nhảy nhót linh hoạt hỏi Tôn Dương.
" Tiểu Ngưu à tiểu Ngưu, ngươi ở trong nhà ta ba năm, ngoài việc đi lên xuống núi mỗi ngày và bổ củi ra, ngươi còn biết làm gì không? "
" Không biết… " Tôn Dương ngắn gọn trả lời.
" Thật là không biết? Vậy nếu như có một ngày, ta và tỷ tỷ bị người bắt nạt, ngươi có thể giúp chúng ta không? "
" Ngươi nói cái gì vậy? Ai lại có thể bắt nạt được ngươi…? "
" Thì ta nói thí dụ vậy? Ngươi chỉ cần trả lời xem ngươi có giúp hay là không giúp là được…"
" Chỉ cần có ta thì không ai bắt nạt được các ngươi…" Tôn Dương nói một câu chắc như đinh đóng cột, sau đó liền thong dong đi lướt qua Tiên Linh, tư thế nhẹ nhàng đi xuống núi.
Tiên Linh nhìn bóng lưng hắn trong ánh chiều lặng, nàng như cảm giác được hắn đang rất lẻ loi cô độc, nhưng mà lời nói của hắn vừa rồi thật bá đạo, dường như nàng nghe không quen tai khi câu nói này phát ra từ miệng của Tiểu Ngưu mà nàng biết.
Hai người một trước một sau lẳng lặng đi xuống núi, khi vừa về đến nhà thì bất chợt nghe từ trong nhà tiếng hét khổ sở chói tai của Tiên Liên vang lên. Cả hai người cấp tốc chạy về đến thì cảnh tượng đập vào trước mặt là Tiên Liên đang nằm bất tỉnh giữa sàn, trên người nàng y phục đều bị xé tung bừa bãi, mà trên ghế bên cạnh đó là một tên thanh niên ăn mặc quần là áo lụa đang ngồi vênh mặt, gác chân lên bàng hưởng thụ.
" Tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta…" Tiên Linh hét lên chói tai, nàng nhìn tỷ tỷ của mình nằm dưới sàn mà trong lòng muôn vàn đau đớn khó tả… " Chu Chính, ngươi là đồ súc sinh… Đồ súc sinh lấy oán trả ơn…"
" Ồ lại thêm một mỹ nhân, nào đến đây hầu hạ bổn thiếu gia luôn một thể… " Chu Chính vẫn ung dung không thèm để tâm lời của Tiên Linh nói, hắn lại dùng ánh mắt dâm tà nhìn lướt lên xuống thân thể của Tiên Linh nói.
" Ngươi là đồ ma quỷ, trả tỷ tỷ lại cho ta…"
" Nói nhảm, ta còn chưa đụng đến cái kia thì nàng ta đã ngất… Vốn đang định mang nàng ta về thì ngươi lại đến dâng lên miệng cho ta, đã vậy thì mang ngươi đi luôn một thể…" Chu Chính hung hăng nói.
" Đi… Ai cho các ngươi đi… Đã đến rồi thì ở lại làm ma giữ cửa cho nhà này đi…" m thanh lạnh lẽo của Tôn Dương vang lên, vừa rồi khi nhìn thấy Tiên Liên nằm dưới đất, quần áo tơi tả, hắn đã suýt chút nữa không kiềm chế được, nhưng khi nghe tên kia nói còn chưa đụng đến nàng thì hắn lại thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật Tiên Liên mà bị tên này cường bạo thì chỉ sợ hắn sẽ hối hận, cả đời đều mang tội với nàng.
Nhưng việc những kẻ này lại dám lộng hành ngang ngược, ngay cả nhà dân cũng dám xông vào cường bạo nữ nhi nhà người ta, những loại chuyện này Tôn Dương hắn không thấy thì thôi, đã chứng kiến rồi thì dù là bất cứ kẻ nào hắn đều không nhìn đến, mặc kệ ngươi có thân phận hay địa vị gì, chỉ cần chạm đến giới hạn của ta thì ta giết.
" Ngươi là kẻ nào? Không biết bổn thiếu gia là ai hay sao mà lớn lối như vậy? " Chu Chính tức giận nói.
" Chết " đáp lại hắn có một chữ, sau đó từng tên lâu la bên cạnh Chu Chính liền bị cắt ra thành từng mảnh rơi xuống đất, Tôn Dương vẫn đứng đó không hề động đậy, chỉ là ánh mắt hắn bây giờ đã biến đổi trở nên cực kỳ sắc lạnh.
" Ngươi… Đây là…. Ngươi dám giết người của Chu gia ta…" " Mau, mau chạy về bẩm báo cho lão Thái Gia ta biết, có người dám động thủ trên đầu Chu Gia.." Chu Chính kinh hoảng kêu lên, sau đó hắn ra lệnh cho một tên nô nhân còn lại bảo hắn chạy về bẩm báo.
" Ta ở đây đợi, ngươi có thể đi bẩm báo… À quên, sợ người Chu gia không tin, cho nên ngươi mang theo cái này trở về đi… Có cái này bọn hắn nhất định sẽ tin " Tôn Dương nghĩ nghĩ sau đó đưa tay vẫy một cái, cái đầu của Chu Chính còn mang theo vẻ mặt kinh hoàng lăn xuống, Tôn Dương tiện chân đá nó về hướng của tên nô nhân kia nói tiếp " Cho ngươi ba cái hô hấp, không cầm lấy rồi đi bẩm báo thì ngươi cũng ở lại đi…"
Tên nô nhân nhìn Tôn Dương như nhìn một tên sát tinh, hắn vội vàng nắm lấy cái đầu của Chu Chính rồi cấp tốc bỏ chạy, chỉ sợ chậm trễ thì mạng mình cũng phải để lại nơi này mất.
Tên nô nhân vừa đi, Tôn Dương khôi phục lại vẽ mặt tiểu Ngưu hiền lành bình thường, hắn phủi phủi tay làm như không có chuyện gì, đi đến bế Tiên Liên lên sau đó nhìn Tiên Linh nói… " Cái đống lộn xộn này ngươi xử lý được không? " Đống lộn xộn trong miệng hắn, ý là nói mấy cái thi thể trên mặt đất.
Nhưng mà Tiên Linh dường như không có nghe thấy lời hắn nói, hiện tại nàng ta đã cứng đờ cả người, hai mắt mở to đến hết cỡ dán vào người Tôn Dương như không thể tin được.
" Này, ngươi đã bị dọa cho vỡ mật rồi sao? " Tôn Dương lại lên tiếng nói, hắn cũng buồn bực thầm nghĩ " Có cần phải ngạc nhiên đến trình độ này không? "
" Tiểu tiểu Ngưu… Ngươi ngươi vừa rồi mới làm gì? " Tiên Linh mờ mịt hỏi, nàng cảm thấy giống như mình đang ảo tưởng, tên tiểu Ngưu mà suốt ngày ngây ngây ngốc ngốc làm sao lại có thể làm được những chuyện này, đây là giết người đó, mà người bị giết còn là thiếu gia của Chu gia. Nghĩ lại vẽ mặt vừa rồi của Tiểu Ngưu, nàng cảm thấy thật sợ hãi và xa lạ.
" Ngươi cũng thấy rồi còn gì? Giết thì cũng đã giết rồi, ngươi không cần phải căn thẳng như vậy…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook