Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 84: Hai đại giới chủ

" Là ai…." Trong hư không âm thanh bên phía Hư Ma Thần vang vọng đáp lại, nhưng người lên tiếng không phải là Hư Ma Thần mà là một người khác.

" Ha ha, đã trăm vạn năm trôi qua, đầu óc ngươi cũng bị mài đi không ít rồi nhỉ…?" Giọng nói kia lại châm biếm đáp lại.

" Ngươi… Là ngươi… Trường Sinh, giới chủ Hoang Nguyên giới… Hừ ngươi còn chưa chết…?"

" Ngươi cũng biết Linh Vật mà ta nắm giữ là thứ gì? Ngươi hỏi như vậy có cảm thấy mình ngu ngốc lắm không? "

" Hừ hay cho Cửu Mệnh Thiên Căn Thảo…?"

" Ngươi nhớ được thì tốt, nếu đã đến đông đủ rồi thì để bổn toạ tiễn thêm các ngươi một đoạn luôn thể, kết thúc một thời đại…"

" Ha ha ha nói hay lắm, bất quá nói là một chuyện, còn ngươi làm được hay không lại là chuyện khác… Hừm nực cười, để ta tiễn hết đám quái thai này xong rồi sẽ đến lượt ngươi…"

Bên này nguyên một đám người nghe được cuộc đối thoại kia, ai nấy lông tóc đều dựng đứng, hoá ra ở nơi này Hư Ma Thần vẫn chưa phải là kẻ đáng sợ nhất, mà ở phía sau còn có tồn tại đáng sợ hơn chưa lộ diện.

Giới chủ Ma Giới đời trước và giới chủ Hoang Nguyên giới, đây là cái khái niệm gì thì ai cũng rõ, một cái thế giới có biết bao nhiêu cường giả đỉnh cấp, nhưng cái danh hiệu giới chủ thì chỉ có thể dành cho một người đạp trên xương máu của toàn bộ cường giả ở thế giới đó mới lấy được, hay nói một cách dễ hiểu là một người nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, chạm đến cực hạn mà thế giới đó có thể thừa nhận không ai dám phạm hắn thì hắn chính là độc tôn với danh xưng giới chủ.

Mỗi thế giới đều chỉ có một giới chủ, mà lúc ở đây lại xuất hiện đến hai người, lại còn ở thế nước với lửa đối chọi gay gắt như vậy, điều này khẳng định là sắp có một hồi đại chiến cấp bậc đỉnh phong diễn ra. Nhưng trước lúc đó thì chỉ sợ sẽ không ai còn mạng để mà chứng kiến cảnh tượng đó, bởi vì trong không trung lúc này đã xuất hiện vô số mũi ám nhận đen kịt, số lượng nhiều như mưa rào trút xuống. Mỗi một mũi ám nhận đều mang theo lực xuyên phá cực mạnh, vật còn chưa tới thì khí thế đã khóa chặt mục tiêu, làm cho một đám người mặt mày đều trắng bệch.

Mà bốn người Tôn Dương lúc này lại là mục tiêu trung tâm, cả bốn người bọn họ cũng không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị khí thế kinh khủng kia khoá chặt không cựa nổi, cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng loạt ám nhận kia xuyên xuống mà không thể làm gì, nhất thời tình huống vừa rồi đáng lẽ phải xảy ra với Hư Ma Thần lại bị đảo ngược lại, cái cảm giác này cũng không dễ chịu chút nào.

" Khốn kiếp, ngươi vậy mà lại thật sự không biết xấu hổ, dám ra tay với tiểu bối…" Trường Sinh giới chủ vung tay, tức tốc một đám dây leo trong nháy mắt mọc lên giăng đầy một mảnh, mỗi một đầu dây leo vậy mà quấn lấy một đầu ám nhận, lực lượng sinh mệnh khủng bố mạnh mẽ triệt tiêu uy lực của ám nhận, sau đó lại vung ra bắn ngược chúng trở về với tốc độ còn nhanh hơn so với chúng bay đến, mà mục tiêu lại là Thánh Ma và Hư Ma Thần vẫn đang bị Tinh Liên khoá chặt.

Phốc phốc phốc hai tiếng hét thảm vang lên, hai đại ma đầu cứ như vậy bị người dễ dàng xuyên thủng, toàn thân đều bị xuyên thành tổ ong, ngay cả linh hồn muốn thoát ra ngoài bỏ chạy cũng bị lực lượng sinh mệnh cường đại cắn nuốt triệt để.

Cả bốn người Tôn Dương nhìn một màn này đều há hốc mồm, Hư Ma Thần trong mắt bọn hắn mạnh mẽ như vậy, vậy mà đứng trước người gọi là giới chủ này cũng không chịu nổi một kích bị người ta phản chấn lại, chỉ là một chiêu tùy tiện của người trả lại cho người thôi vậy mà hai cường giả cứ như thế bị xuyên thủng cắn nuốt. Sức mạnh của một giới chủ thật quá đáng sợ.

" Mấy tiểu hữu, các ngươi không cần phải quá kinh ngạc như vậy… Tên Hư Ma Thần đó đối với ta mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, cho dù là hắn ở thời kỳ toàn thịnh thì ta cũng có thể một kích diệt sát như thường thôi…" Trường Sinh giới chủ cười ôn hoà nhìn mấy người Tôn Dương nói.

" Hừ đúng là phế vật, đã phế đến như vậy rồi thì cũng nên chết đi cho đỡ chật đất.." Đại La giới chủ nhìn thi thể của Hư Ma Thần rơi xuống tức giận nói.

Á…. Aaaaaaaaaa… Tôn Dương đột nhiên đau đớn hét lên, toàn thân hắn bắt đầu rỉ ra máu tươi, có vẽ như hắn đã không còn cầm cự nổi nữa, hắn lập tức phóng người bay ra phía xa, tránh xa đám người một khoản.

" Tôn Dương ( Tôn Dương) " Tuyết Kỷ và Kiều Mộng Cầm âm thanh như nức nở hô lớn.

Sùng Văn và Phan Thanh Xuong hốc mắt cũng đỏ bừng, nhưng bọn hắn vẫn không lên tiếng, cũng không ngăn cản Tôn Dương chạy đi, người bằng hữu này phần ân tình này bọn hắn sẽ khắc ghi trong lòng.

Tôn Dương bay ra phía xa, hắn ngoảnh mặt nhìn lại tất cả mọi người, nụ cười đắng chát thê lương cuối cùng này dù muốn hay không hắng cũng phải cố cười coi như để nhắc nhở bằng hữu không cần vì hắn mà đau lòng.

Tinh Liên treo cao trên bầu trời như cảm nhận được cực hạn của Tôn Dương đã đến, nó liên tục xoay chuyển run động, năng lượng thần huyết bị phóng xuất ra ngoài tiêu tán vào thiên địa, theo đó những cánh sen cũng khép lại trở về trạng thái búp sen như củ, khi cánh sen cuối cùng khép lại, chỉ còn lại bốn cánh sen thì Tinh Liên cũng đã thu nhỏ lại bay đến bên cạnh Tôn Dương, bầu trời không biết từ lúc này đã trở lại như thường, lôi kiếp cũng đã biến mất.

Lốc cốc một vật nhỏ đen thui từ trên cao rơi xuống đỉnh đầu Tôn Dương, khi hắn nhìn rõ đó là vật gì thì há hốc miệng, hắn chợt nhớ tới Bách Biến Phong Linh. Cái vật nhỏ đó vốn là cư ngụ bên trong Tinh Liên, mà vừa nãy hắn cưỡng ép nở ra Tinh Liên sau đó đem Tinh Liên đi hứng lôi kiếp cho Sùng Văn, " Không lẻ cái cục đen thui này là….? Mẹ ơi, cái vật nhỏ này từ lúc đó đến giờ không phải vẫn ở trên đó hứng luôn kiếp đấy chứ? "

" Chi chi chi " Bách Biến Phong Linh toàn thân đen thui, nó mở đôi mắt to nhìn Tôn Dương tội nghiệp kêu lên.

" Ta sắp không được rồi, đoá hoa sen này nếu ngươi thích thì cho ngươi, cứ mang đi đi…" Tôn Dương cố mỉm cười vẫy tay nâng lấy Tinh Liên đưa đến trước mặt Bách Biến Phong Linh nói.

Áaa…. Tôn Dương vừa dứt lời, khắp người hắn giống như đồ sứ, từ trên xuống dưới đều bắn ra quang vựng màu đỏ thẫm, chỉ cần một cái chạm nhẹ tùy thời hắn đều sẽ tan vỡ, giây phút cuối cùng này trong đầu hắn bất chợt hiện lên hình bóng của cha mẹ, hình dáng nhỏ nhắn đáng yêu của Nhược Hy, gương mặt tuyệt mỹ của Huyền Trân cùng nụ cười dịu dàng, từng đoạn hình ảnh lướt qua trong đầu hắn, sau cùng là bóng dáng xinh đẹp tinh nghịch của Cẩm Linh, những đoạn hình ảnh từ ánh mắt đến nụ cười, từng cử chỉ hành động của nàng đều in lại trong đầu hắn.

" Nàng… Vĩnh biệt…." Quang vựng kích xạ mà ra, năng lượng thần huyết vẫn điên cuồng dâng lên " Chi chi chi " Tôn Dương tưởng chừng như sẽ nổ tan tành, đột nhiên Bách Biến Phong Linh như giận dữ kêu lên, nó ném Tinh Liên trở về cho Tôn Dương sau đó há miệng khẽ hấp, toàn bộ huyết khí và năng lượng thần huyết trên thân thể Tôn Dương đều bị một luồn hấp lực mạnh mẽ hút đi.

Năng lượng tràn ra bao nhiêu đều bị hút đi bấy nhiêu, mỗi một phần năng lượng bị hút đi Tôn Dương lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn cảm thấy thật kỳ diệu, hắn trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được, con Phong Linh này lại có một ngày nó là nhân tố chủ yếu quyết định sinh tử của mình.

OoO

" Ài thật bi ai cho một đời tuổi trẻ kiệt xuất…" Sau khi Tôn Dương chạy đi, tránh xa mọi người, Trường Sinh giới chủ cũng thở dài than tiếc nuối một tiếng.

" Các ngươi lui xuống dưới chữa thương thế đi, đợi kết giới mở ra rồi đi ra ngoài… Việc còn lại để ta giải quyết…" Trường Sinh giới chủ nhìn mấy người Sùng Văn nói.

Ba người đáp ứng một tiếng rồi hạ xuống Sa Hoả thành, nhìn toàn diện ở nơi này bây giờ đã cực kỳ thảm khốc, khắp nơi đều là xương cốt và máu tanh vỡ vụn, đây chính là hậu quả do Tinh Liên của Tôn Dương gây ra, lực lượng nghiền ép thật quá đáng sợ.

Mấy người Sùng Văn tìm kiếm một chỗ tương đối sạch sẽ rồi tụ lại với nhau, Tuyết Kỷ Kiều Mộng Cầm, Nhạn Kiến Sinh, ( Thiên n ( Thần côn) còn có một cô gái xinh đẹp là bằng hữu của Sùng Văn cũng đi đến. Hắn lấy ra bộ quần áo mới mặc lên người, sau đó nhìn cô gái mới đến kia hỏi. " Linh Cơ ngươi đến nơi này từ lúc nào? "

" Ta đến cùng lúc với ngươi " Linh Cơ mỉm cười đáp.

" Vậy lôi kiếp kia? " Sùng Văn lại hỏi

" Là ta và hắn làm " Linh Cơ lại chỉ vào Thần côn nói.

" Đúng vậy, là ta và nàng đã bày trận che đi bổn mạng của ngươi, mặc dù có hơi muộn một chút nhưng có còn hơn không.." Thiên n cũng gật đầu nói.

" Chỉ tiếc là hắn… Haiz thôi bỏ đi, tinh vận của hắn là do hắn tự tạo ra, tự mình nắm giữ, ta cũng không có cách nào tính toán ra cát hung để báo trước cho hắn. Hiện tại cũng không biết hắn thế nào rồi.." Thiên n ủ rủ nói.

Bên ngoài thành, một cái bóng đen lao nhanh hướng bên trong Sa Hoả thành bay vào, bóng người vừa đáp xuống đất thân hình mảnh khảnh lập tức nhảy lui về phía sau, tránh né để không dẫm đạp lên thi thể trên mặt đất, cô gái nhìn cảnh tượng khắp nơi đều là xương vỡ thịt nát, nơi nào cũng có máu tanh, nàng cau mày không hiểu.

Đôi chân dài trắng nõn bước đi từng bước bên trong thành, ánh mắt nàng liên tục đảo quanh như đang cố gắng tìm kiếm người quen, khi nàng vừa đi đến trung tâm nơi vừa xảy ra ác chiến thì liền thấy nhóm người Sùng Văn đang ngồi trị liệu. Đồng thời mấy người Sùng Văn, Phan Thanh Xương và Thiên n cũng nhận ra nàng. Cả ba người liếc mắt nhìn nhau thầm cười khổ, nếu như để nàng ta biết Tôn Dương đã không còn, với tính cách của nàng ta thì sẽ như thế nào đây.?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương