Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 105: Lặng lẽ đi trộm đồ

Lại thêm hai ngày trôi qua, trong hai ngày này lại có thêm một số tin đồn truyền ra. Ở Bắc Vực có một số đệ tử tông môn lớn thời gian gần đây cũng đã lặn lội đến Lăng Sương thành, nhưng không hiểu vì sao? Trong những ngày qua lại đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt cầm trong tay một cây búa lớn, đem mấy người kia đều gõ qua một lượt.

Đối với loại chuyện này, những người đến từ Bắc Vực kia đều vô cùng căm tức, nhưng lại chẳng thể làm gì được, bởi vì tên bịt mặt kia mỗi lần đến và đi đều vô ảnh vô tung, làm cho bọn hắn không có cách nào phòng bị, cho nên mới bị người gõ.

Đến hôm nay, bầu trời Lăng Sương thành đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, sức nóng khủng bố điên cuồng thiêu đốt không gian vặn vẹo, lúc này toàn bộ chúng nhân đều đang ngước lên bầu trời, giây phút chờ đợi sau bao nhiêu ngày rốt cuộc đã đến.

Dị Thú rốt cuộc muốn xuất thế, nhìn đám mây lửa vần lộn trên bầu trời, một đám mây có màu sắc đậm đặc đang di chuyển qua lại trong biển mây lửa, hình thái đám mây lửa này có chút kỳ dị, nhìn bề ngoài thì có thể thấy nó đặc biệt giống mây bình thường, nhưng nếu chú ý kỹ thì có thể phát hiện, khắp mọi ngóc ngách trên đám mây này đều có hoa văn màu vàng lưu chuyển, chỉ là bị hoả diễm bên ngoài che phủ cho nên không thể phát hiện ra mà thôi.

Cảnh tượng trên bầu trời biến động, làm cho vô số người đều dùng ánh mắt tham lam mà nhìn Dị Thú kia, không biết là ai đã lên tiếng hô lớn " Đó là… Dị Thú này cư nhiên là Tinh Nguyên Hỏa Vân thú trung cấp… Má ơi lần này có lẽ sẽ xuất động đến Tôn Giả rồi…"

" Cái gì Hoả Vân thú… Xong rồi xong rồi, lần này có nguy cơ Lăng Sương thành sẽ chìm trong biển lửa rồi.." Lại có người hốt hoảng kêu lên, lai lịch của Hỏa Vân thú thật sự quá đáng sợ, loại Dị Thú này công kích hỏa lực đều là công kích toàn diện, tất cả mọi thứ xung quanh có thể sẽ bị đốt thành tro bụi nếu như chọc giận nó.

Lúc này đã có vô số cường giả bay lên giữa không trung, đứng nhìn đám mây lửa đang quay cuồng to lớn kia, có vẻ như nhân loại trong mắt nó đều là nhỏ yếu đến đáng thương. Ở trên không trung các gia tộc ở Lăng Sương thành đều đã xuất động, dẫn đầu bay lên trước, tiếp đến là những thế lực ở bên ngoài đến ngấp nghé Dị Thú cũng đã bắt đầu động thân.

Hỏa Vân thú ở trên cao, nó nhìn thấy bên dưới có vô số nhân loại nhỏ bé đang muốn tiếp cận nó, nhất thời từng tiếng đùng đoàng vang lên, lại thấy vô số ánh lửa từ trên trời rơi xuống mang theo nhiệt độ nóng đến cực điểm, tốc độ của ánh lửa rơi nhanh không tưởng tượng nổi, số lượng lại nhiều không kể xiết.

" Hỏa Vân thú muốn công kích rồi, các vị cùng nhau hợp lực làm suy yếu nó trước. Còn về sau nếu ai có thể kết liễu được thì Dị Thú này sẽ thuộc về người đó… Các vị thấy thế nào?..." Người lên tiếng là gia chủ Lăng gia, Lăng Thiên Hữu. Nhìn Dị Thú cấp bậc này, chỉ sợ lão tổ bên trong gia tộc hắn cũng không thể đỡ nổi, vì thế cho nên hắn liền đưa ra ý kiến để chúng nhân góp sức. Bởi vì hắn quan sát thấy ở nơi này cao nhất cũng chỉ có cường giả Thiên Vương, không hề thấy bóng dáng Tôn Giả, cho nên hắn liền theo kế hoạch đã định trước mà tiến hành.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó cả đám người tách ra tránh né vô số ánh lửa, rồi lại tụ lại bay vút lên cao, từng kiện binh khí muôn hình vạn trạn xuất hiện tay của mỗi người, một lần phát động, tất cả cùng nhau đều công kích vào vị trí của Hỏa Vân thú. Tràn diện bắt đầu trở nên khốc liệt, hoả diễm bay múa đầy trời rơi xuống, đốt cháy mặt đất làm bốc lên từng làn khói xanh.

Mà ngay lúc này, ở tại một góc hẻm nhỏ trong thành, một bóng người mặc áo choàng đen bịt mặt cũng đang ngước nhìn lên trời cao. Người này chính là Tôn Dương, người mà hai ngày qua được người ta đồn đãi âm thầm đi đánh người chính là hắn, mối thù diệt thôn trang hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, tuy những kẻ mà hắn đánh đều không có liên quan gì? Nhưng tông môn của bọn hắn chính là đầu sỏ, thực lực của hắn hiện tại chưa đủ để đi tìm những tên đầu sỏ đó, cho nên hắn chỉ có thể đem hết những giận dữ trong lòng trút lên người đám đệ tử kia.

Đáng lẽ ra hắn muốn giết bọn họ, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại chưa phải là lúc, cho nên hắn cũng chỉ như mèo vờn chuột đem mấy tên kia đánh trước, đợi có cơ hội thì sẽ làm thịt hết bọn họ. Hắn ngước nhìn cảnh tượng người đông một mảnh trên bầu trời đang không ngừng công kích Hỏa Vân thú, trong lòng hắn cũng chỉ biết thở dài buông xuôi. Với loại tình huống này, chỉ sợ hắn cướp được một cọng lông của Hoả Vân thú thì chỉ sợ cũng không mang đi được.

Vì vậy hắn liền dứt khoát từ bỏ, hắn âm thầm rút lui vào trong hẻm rồi biến mất không còn bóng dáng, một lát sau tại Đông Doanh gia tộc đã lặng lẽ xuất hiện hai bóng người, chính là Tôn Dương và Hoạ Thiên, bọn hắn theo như kế hoạch, chỉ cần Dị Thú không cướp được thì sẽ đi trộm hỏa chủng.

Lúc này cả hai đang đứng trên đỉnh nóc một mái nhà cao, nhìn bao quát toàn diện Đông Doanh gia tộc rộng lớn. Tôn Dương mờ mịt phương hướng, bởi vì Đông Doanh gia tộc thật sự quá lớn, bọn hắn thì lại không biết hoả Chủng được giấu ở nơi nào? " Làm thế nào bây giờ? " Tôn Dương chời khổ hỏi.

" Để ta dùng thần niệm quét thử xem…" Hoạ Thiên đang định mở ra thần niệm thì lại bị Tôn Dương chặn lại nói. " Không được, bên trong khẳng định còn có người, nếu như ngươi quét thần niệm thì nhất định sẽ bị cảm ứng được…"

" Vậy phải làm thế nào? " Hoạ Thiên hỏi.

" Để ta.." Tôn Dương nói xong, hai mắt đột nhiên lóe lên màu tím, hắn sử dụng Yêu Huyễn Ma Đồng nhìn xuyên qua toàn bộ mọi nơi một lần, nhưng lại chẳng có kết quả gì?

Đang lúc hắn buồn bực muốn nhảy xuống dưới chạy loạn tìm kiếm thì đột nhiên, từ trong hư không vang lên một giọng nói già nua đầy tức giận… " Lão độc vật lão độc vật, ngươi mau lăn ra đây cho ta…"

Hai người Tôn Dương sớm đã chú ý nên trốn sang một bên, nhìn trên không trung là một lão già gầy trơ xương, hai hốc mắt thâm đen lõm sâu, toàn thân lão bốc lên yêu vụ dày đặc, lão liên tục hô to giận dữ như đang gọi tên ai đó. Một lúc sau, bọn hắn lại nghe từ sâu bên trong một tòa đài các nhìn giống như một cái tháp có giọng nói âm u truyền ra.

" Hừ lão côn trùng khốn kiếp, ngươi không ở Lăng gia luyện Ngãi, lại chạy đến đây ầm ĩ cái gì?"

" Lão độc vật kia, ngươi còn hỏi ta… Hừ ngươi vậy mà lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta, đem chú thuật trên người tiểu tử Viêm gia hoá giải… Hại ta bị Ngãi chú cắn ngược, ngươi nói xem có đáng hận không? " Lão già gầy trơ xương kia trừng mắt giận dữ nói.

" Cái đồ côn trùng chết tiệt nhà ngươi… Mà ngươi đang nói cái gì sao ta nghe không hiểu kìa…? " Hắc y kia ngữ khí âm u có chút mơ màng hỏi lại.

" Ngươi… Được được lắm, ta đã tìm tới cửa rồi mà vẫn còn giã ngu… Vậy thì đánh…" Vừa dứt lời lão già gầy nhom đột nhiên niệm chú ngữ, hai tay bắn ra vô số hắc vụ màu đen hướng về phía Hắc y kia mà công kích đến.

" Hừ lão côn trùng khốn kiếp, ngươi lăn đến đây gào rú nói nhảm đủ rồi, bây giờ lại muốn đánh… Ta sợ ngươi quá, đánh thì đánh…" Nhất thời cả hai người lao vào cùng một chỗ, bộc phát năng lượng ầm ầm chấn ra bốn phía.

Mà lúc này, tại cửa vào của tòa đài các, hai bóng người lướt đi nhanh nhẹn như U Linh chui tọt vào bên trong, vừa nãy khi hắc y kia từ bên trong này đi ra, Tôn Dương đã dùng Yêu Huyễn Ma Đồng dò xét qua, phát hiện được ở bên trong đài các này còn có một thông đạo dẫn xuống lòng đất. Cái này cũng coi như lão già gầy nhom kia đã giúp bọn hắn.

Cả hai lặng lẽ một trước một sau hướng theo thông đạo đi xuống, chỉ có điều lúc này vì thông đạo quá tối, Tôn Dương thì đi phía trước, cho nên hắn không có phát hiện vẻ mặt của Hoạ Thiên lại bắt đầu liên tục biến hoá, tuy nhiên Hoạ Thiên cũng không có lên tiếng báo cho Tôn Dương biết, hắn vẫn mang theo hiện trạng như vậy theo Tôn Dương đi xuống.

Một lát sau, cả hai người đã đi hết thông đạo, bước ra bên ngoài là một vùng không gian khác, nơi này vô cùng ẩm ướt, khắp nơi đều là một màu xanh lục đậm đặc gần giống với màu đen, trên cao còn có những khối thạch nhũ to lớn gồ ghề, có mũi nhọn hoắt chĩa ngược xuống đỉnh đầu, một giọt nước rơi xuống cũng có thể gây ra tiếng động vang vọng thanh thúy.

Đột nhiên Tôn Dương chú ý đến vùng trung tâm nơi địa đạo này, ở nơi đó có một đầm nước màu lục sắc kỳ dị, ngay chính giữa đầm nước đó có một bình đài nhỏ, bên trên bình đài, một ngọn cây đang cháy hừng hực hỏa diễm màu xanh lục đang nằm lặng lẽ ở đó, cây hoả diễm này cao chừng ba mươi phân, trên cây có ba ngọn lá, nếu nhìn kỹ thì cũng không phải là cái cây đang cháy, mà đó hoàn toàn là một cái cây do lửa hình thành. Đó còn chưa hết, lại nhìn lên phía trên đỉnh cách ngọn cây chừng năm mươi phân, bên trên trôi nổi một vật đen tròn hình bầu dục, tựa như quả trứng, vật này lớn bằng thân hình của một đứa trẻ ba bốn tuổi, nó đang không ngừng hấp thu hỏa diễm màu lục do cây nhỏ phía dưới phun ra.

" Đó đó là hỏa Chủng… Còn có vật bên trên là cái gì..? " Tôn Dương vừa vui mừng vừa kinh ngạc kêu lên, hắn nhấc chân đang muốn chạy qua lấy hỏa Chủng thì đột nhiên, đầm nước dậy sóng, một cái đầu rắn dữ tợn nhô lên… Đồng thời từ phía sau lưng hắn, bờ vai hắn bị một bàn tay dữ lại, sau đó có âm thanh vang lên " Thí chủ cùng với đồ vật này không có duyên a…"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương