Tuyệt Thế Phàm Nhân
-
Chương 103: Giải chú cho Viêm Khai
Đông Doanh gia tộc đại sảnh nghị sự.
Đông Doanh Vấn Thiên gia chủ của Đông Doanh gia ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ như đang điều tức kiềm chế đi giận dữ trong lòng. Sau một lúc hắn mở mắt ra, nhìn đệ đệ của mình và con trai mình đầy thương tích ở bên dưới, hắn trầm ngâm một lát sau đó lên tiếng nói.
" Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại… Chỉ có điều bây giờ chưa phải lúc, hiện tại Dị Thú đã sắp thành hình… Chúng ta phải bảo tồn thực lực để tranh đoạt Dị Thú… Các ngươi lui xuống chữa thương, những ngày tới không nên ra ngoài gây chuyện…"
" Dạ ( dạ) " hai người ấm ức đáp một tiếng sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Đông Doanh Vấn Thiên gõ gõ ngón tay trên tay ghế vang lên từng tiếng lóc cóc, rồi tự mình lên tiếng nói với khoảng không như đang nói chuyện một mình… " Ngươi nói xem chuyện này xử lý làm thế nào? "
" Muốn làm thế nào thì làm thế đó, người phạm ta thì ta giết…" Từ trong khoảng không, một âm thanh như mờ mịt xa xôi nhưng lại tựa như rất gần đáp lại Đông Doanh Vấn Thiên.
" Hiện tại Dị Thú đã muốn xuất thế… Chúng ta không thể hao tổn nguyên khí vào những chuyện này…" Đông Doanh Vấn Thiên trầm ngâm nói.
" Vậy thì tùy ngươi…" m thanh kia lại hư vô mờ mịt đáp lại.
" Còn vật kia tình hình như thế nào rồi? " Đông Doanh Chiến hỏi.
" Ngươi yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa là sẽ nở rồi… Chỉ có điều hơi rắc rối một chút, bởi vì ngọn hoả diễm kia thời gian gần đây có hơi mất cân bằng, có chút thất thường…"
" Ồ không lẽ nó cảm ứng được cái gì? Có khi nào là bị Dị Thú sắp xuất hiện kia ảnh hưởng…"
" Ta cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà cũng không có vấn đề gì? "
" Được rồi, vậy thì trông cả vào ngươi… Đợi vật kia nở ra thì sẽ là lúc Đông Doanh gia ta quật khởi…"
Hai ngày sau. Khí tức nóng bức bên trong Lăng Sương thành đã nóng đến cực điểm, sương mù cũng đã hoàn toàn bị hoà tan không còn một mảnh, cảnh tượng trên bầu trời Lăng Sương thành lúc này những đám mây đã hoàn toàn chuyển thành màu của lửa, từ bên dưới ngước nhìn lên trông chẳng khác nào một biển lửa đang thiêu đốt trên bầu trời, như muốn thiêu rụi thương khung.
Lúc này là đáng lẽ ra là ban đêm, nhưng bởi vì từ khi dị tượng trên bầu trời xuất hiện kéo dài, chiếu sáng một vòm trời, làm cho người ta dần không phân biệt được lúc nào là ban đêm lúc nào là ban ngày nữa.
Bên trong Viêm gia, lúc này ở trước cửa phòng Viêm Khai đã tụ tập hầu như đều là cao tầng của Viêm gia, nhìn vẻ mặt bọn họ lúc này đều đang mong chờ cùng căng thẳng, người người đi qua đi lại đứng ngồi không yên. Đột nhiên từ bên trong phòng vang lên một tiếng thét dài đau đớn của Viêm Khai, tiếng hét thê thảm như bị xẻ da cắt thịt, mọi người bên ngoài khi nghe tiếng hét này trong lòng đều run lên, một người cứng cỏi như Viêm Khai mà còn bị cơn đau hành hạ đến hét lên thê thảm như vậy? Đủ thấy sự đau đớn mà hắn phải chịu khi phá giải chú thuật là ở mức độ nào?
Tiếng hét thảm kêu gào của Viêm Khai kéo dài đến tận bốn giờ mới dừng lại, sau một lúc cửa phòng mở ra, Tôn Dương vẻ mặt tiều tụy trán đầy mồ hôi bước ra ngoài. Viêm Chính thấy hắn đi ra liền là người đầu tiên lên tiếng gấp gáp hỏi.
" Tôn huynh đệ ngươi không sao chứ?, Viêm Khai thế nào rồi? "
Tôn Dương thở hắt ra một ngụm khí, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi có phần tức giận nói " Con mẹ nó thật quá ác, vậy mà đem cổ trùng trớ chú vào bên trong, đem một thân Nguyên Lực của Viêm Khai hút không còn một mống… Bất hiện tại cũng không sao rồi, vài ngày tới mỗi ngày nhớ dùng một lượng lớn Nguyên Thạch bóp nát rồi truyền vào bên trong cho hắn, hắn cần bổ sung Nguyên khí để khôi phục…"
Nghe Tôn Dương nói xong, toàn bộ mọi người đều thở nhẹ một hơi, sau đó nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Viêm Khai người có tiềm lực bậc nhất Viêm gia cuối cùng cũng có thể một lần nữa đứng vững trở lại rồi.
Cùng lúc đó tại một mật thất bí mật của Lăng gia, một lão già gầy nhom hai hốc mắt lõm sâu, trông có phần đáng sợ. Lão đang ngồi khoanh chân, khắp người lão đều bốc lên khí vụ tà dị, bên trong khí vụ có vô số sinh vật nhỏ li ti đang bay tán loạn, trên mặt đất xung quanh lão cũng có không ít những loại cây kỳ quái, có cây thì đầu ngọn cắm xuống đất rễ mọc lên ngược lên trời, có cây thì tự động di chuyển chạy sàn sàn trên mặt đất, nói chung có rất nhiều, tất cả đều vô cùng kỳ lạ.
Lúc này đôi mắt thâm quầng sâu hoằm đó đột nhiên mở bừng ra, từ trong miệng lão phun ra một đoàn máu tươi, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng mảnh vỡ của nội tạng, lão hai mắt trừng lên oán độc lẩm nhẩm " Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể phá giải Trớ Chú của ta… Lão độc vật, chắc chắn là lão độc vật kia… Hừ Đông Doanh gia tộc và Viêm gia vốn có mâu thuẫn, tại sao hắn lại đi giúp Viêm gia… Không lẽ bọn chúng lại liên thông với nhau rồi… Không được ta nhất định phải tìm hắn tính sổ…" Nói rồi lão đột nhiên tan rã, toàn thân hóa thành một làn khói đen bay đi trong bóng tối rồi biến mất.
Viêm gia " Tôn huynh đệ, phần nhân tình này Viêm gia ta không biết nên báo đáp ngươi thế nào? Nếu Tôn huynh đệ có cần thứ gì thì cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta đáp ứng được thì nhất định sẽ làm cho ngươi…" Viêm Chính hoà ái đối đãi với Tôn Dương càng thêm khách khí hơn vài phần nói.
" n vậy ta cũng không khách khí đâu nha… Hiện tại ta đang muốn học Chú Linh thuật cho nên cần một loại hoả diễm tốt tốt một chút… Viêm gia ngài bao nhiêu năm chơi với lửa chắc hẳn một cái hoả chủng cũng nên có chứ nhĩ…? " Tôn Dương không cần khách khí, hắn đang lúc cần hoả diễm để học Chú Linh, sẵn tiện Viêm Chính đã mở miệng nói như vậy thì hắn cũng không cần giả vờ giả vịt mà từ chối nửa.
" Ngươi cần hỏa chủng… Chuyện này…" Viêm Chính nghe Tôn Dương nhắc tới hoả chủng y liền lộ ra vẻ mặt khó sử.
" Haiz dà thôi bỏ đi, ta cũng biết hỏa chủng rất trân quý, coi như ta chưa nói gì đi…" Tôn Dương nhìn vẻ mặt Viêm Chính lộ ra khó sử, hắn thở dài một tiếng có chút thất vọng nói.
Viêm Chính cười khổ vội vàng lên tiếng giải thích… " Tôn huynh đệ, không phải là ta tiếc hỏa chủng không cho ngươi… Mà là hiện tại Viêm gia ta không có hỏa chủng… "
" Ách có nhầm không vậy? Một gia tộc thiên tu hoả lực đã nghìn năm mà một cái hoả chủng cũng không có… Chuyện này cũng thật quá buồn cười đi…" Tôn Dương ngạc nhiên kêu lên.
Viên Trần đại trưởng lão từ đầu không lên tiếng, lúc này lão đột nhiên thở dài có chút sầu muộn nói " Hoả chủng thì chúng ta đương nhiên có, vả lại còn là hỏa chủng đặc dị nữa là đằng khác… Nhưng mà mười năm trước nó đã bị người mang đi rồi…"
" A lại có người dám vào tận Viêm gia lấy cắp hỏa chủng…"
" Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của lão phu… Năm đó con gái của ta là Viêm Nhi bị rơi vào lưới tình của Đông Doanh Phi Thiên, bị tình yêu che mờ lý chí, để cho Đông Doanh gia tộc nắm được sơ hở, lợi dụng nó để trở về gia tộc âm thầm lấy đi hỏa chủng… Từ đó về sau hỏa chủng đều nằm trong tay Đông Doanh gia tộc, cho dù chúng ta có trở mặt làm cách nào cũng không thể lấy lại được…"
" Ặc lại còn có sự tình như thế này… Nói như vậy, hiện tại hỏa chủng vẫn đang nằm trong tay Đông Doanh gia.? " Tôn Dương hai mắt tỏa sáng hỏi. Hắn thầm nghĩ " Chỉ sợ hỏa chủng sẽ nằm ở nơi khác không rõ tung tích, nhưng nếu vẫn còn ở Đông Doanh gia thì dễ làm rồi… Có thời gian nhất định phải âm thầm đến thăm gia tộc này một chuyến mới được a… Sẵn tiện mượn luôn hỏa chủng về dùng… Hắc hắc…"
" Nếu không có biến cố xảy ra thì hẳn là vậy?..." Đại trưởng lão nói.
Cuối cùng mọi người đều giải tán trở về nghỉ ngơi, chỉ có điều không ai chú ý đến Hoạ Thiên, hắn lúc này sắc mặt biến đổi liên tục, khi thì hiền từ khi thì tà dị, hắn cắn răng cố gắng trấn trụ lại nói thầm…" Tên hòa thượng chết tiệt, vậy mà đã tỉnh lại… Hắn lại muốn trở ra rồi, ta lại phải chịu cảnh bị hắn phong ấn giam cầm nữa sao? Linh hồn, ta cần phải mau chóng ngưng thực linh hồn… Chỉ có như vậy ta mới không bị Như Lai Tam Ấn Luân Hồi của hắn phong ấn... " Nói xong thân hình hắn khẽ động liền vô tung vô ảnh biến mất.
Tôn Dương thấy sự khác thường của Hoạ Thiên, hắn nhíu mày nhìn theo phương hướng Họa Thiên biến mất, nhìn nét mặt liên tục biến hoá thành hai trạng thái khác nhau của Hoạ Thiên, hắn phần nào đoán ra được nguyên nhân. Khẳng định là Linh Hồn của hòa thượng kia đã hồi phục, muốn quay lại thân thể, như vậy cũng đồng nghĩa là Hoạ Thiên sẽ lại bị phong ấn " Nếu hiện tại Linh Hồn lực của Hoạ Thiên có thể ngưng thực thì tốt rồi, hắn có thể mạnh mẽ tách ra tồn tại độc lập rồi đi tìm lại thân thể của bản thân…"
Đông Doanh Vấn Thiên gia chủ của Đông Doanh gia ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ như đang điều tức kiềm chế đi giận dữ trong lòng. Sau một lúc hắn mở mắt ra, nhìn đệ đệ của mình và con trai mình đầy thương tích ở bên dưới, hắn trầm ngâm một lát sau đó lên tiếng nói.
" Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại… Chỉ có điều bây giờ chưa phải lúc, hiện tại Dị Thú đã sắp thành hình… Chúng ta phải bảo tồn thực lực để tranh đoạt Dị Thú… Các ngươi lui xuống chữa thương, những ngày tới không nên ra ngoài gây chuyện…"
" Dạ ( dạ) " hai người ấm ức đáp một tiếng sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Đông Doanh Vấn Thiên gõ gõ ngón tay trên tay ghế vang lên từng tiếng lóc cóc, rồi tự mình lên tiếng nói với khoảng không như đang nói chuyện một mình… " Ngươi nói xem chuyện này xử lý làm thế nào? "
" Muốn làm thế nào thì làm thế đó, người phạm ta thì ta giết…" Từ trong khoảng không, một âm thanh như mờ mịt xa xôi nhưng lại tựa như rất gần đáp lại Đông Doanh Vấn Thiên.
" Hiện tại Dị Thú đã muốn xuất thế… Chúng ta không thể hao tổn nguyên khí vào những chuyện này…" Đông Doanh Vấn Thiên trầm ngâm nói.
" Vậy thì tùy ngươi…" m thanh kia lại hư vô mờ mịt đáp lại.
" Còn vật kia tình hình như thế nào rồi? " Đông Doanh Chiến hỏi.
" Ngươi yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa là sẽ nở rồi… Chỉ có điều hơi rắc rối một chút, bởi vì ngọn hoả diễm kia thời gian gần đây có hơi mất cân bằng, có chút thất thường…"
" Ồ không lẽ nó cảm ứng được cái gì? Có khi nào là bị Dị Thú sắp xuất hiện kia ảnh hưởng…"
" Ta cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà cũng không có vấn đề gì? "
" Được rồi, vậy thì trông cả vào ngươi… Đợi vật kia nở ra thì sẽ là lúc Đông Doanh gia ta quật khởi…"
Hai ngày sau. Khí tức nóng bức bên trong Lăng Sương thành đã nóng đến cực điểm, sương mù cũng đã hoàn toàn bị hoà tan không còn một mảnh, cảnh tượng trên bầu trời Lăng Sương thành lúc này những đám mây đã hoàn toàn chuyển thành màu của lửa, từ bên dưới ngước nhìn lên trông chẳng khác nào một biển lửa đang thiêu đốt trên bầu trời, như muốn thiêu rụi thương khung.
Lúc này là đáng lẽ ra là ban đêm, nhưng bởi vì từ khi dị tượng trên bầu trời xuất hiện kéo dài, chiếu sáng một vòm trời, làm cho người ta dần không phân biệt được lúc nào là ban đêm lúc nào là ban ngày nữa.
Bên trong Viêm gia, lúc này ở trước cửa phòng Viêm Khai đã tụ tập hầu như đều là cao tầng của Viêm gia, nhìn vẻ mặt bọn họ lúc này đều đang mong chờ cùng căng thẳng, người người đi qua đi lại đứng ngồi không yên. Đột nhiên từ bên trong phòng vang lên một tiếng thét dài đau đớn của Viêm Khai, tiếng hét thê thảm như bị xẻ da cắt thịt, mọi người bên ngoài khi nghe tiếng hét này trong lòng đều run lên, một người cứng cỏi như Viêm Khai mà còn bị cơn đau hành hạ đến hét lên thê thảm như vậy? Đủ thấy sự đau đớn mà hắn phải chịu khi phá giải chú thuật là ở mức độ nào?
Tiếng hét thảm kêu gào của Viêm Khai kéo dài đến tận bốn giờ mới dừng lại, sau một lúc cửa phòng mở ra, Tôn Dương vẻ mặt tiều tụy trán đầy mồ hôi bước ra ngoài. Viêm Chính thấy hắn đi ra liền là người đầu tiên lên tiếng gấp gáp hỏi.
" Tôn huynh đệ ngươi không sao chứ?, Viêm Khai thế nào rồi? "
Tôn Dương thở hắt ra một ngụm khí, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi có phần tức giận nói " Con mẹ nó thật quá ác, vậy mà đem cổ trùng trớ chú vào bên trong, đem một thân Nguyên Lực của Viêm Khai hút không còn một mống… Bất hiện tại cũng không sao rồi, vài ngày tới mỗi ngày nhớ dùng một lượng lớn Nguyên Thạch bóp nát rồi truyền vào bên trong cho hắn, hắn cần bổ sung Nguyên khí để khôi phục…"
Nghe Tôn Dương nói xong, toàn bộ mọi người đều thở nhẹ một hơi, sau đó nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Viêm Khai người có tiềm lực bậc nhất Viêm gia cuối cùng cũng có thể một lần nữa đứng vững trở lại rồi.
Cùng lúc đó tại một mật thất bí mật của Lăng gia, một lão già gầy nhom hai hốc mắt lõm sâu, trông có phần đáng sợ. Lão đang ngồi khoanh chân, khắp người lão đều bốc lên khí vụ tà dị, bên trong khí vụ có vô số sinh vật nhỏ li ti đang bay tán loạn, trên mặt đất xung quanh lão cũng có không ít những loại cây kỳ quái, có cây thì đầu ngọn cắm xuống đất rễ mọc lên ngược lên trời, có cây thì tự động di chuyển chạy sàn sàn trên mặt đất, nói chung có rất nhiều, tất cả đều vô cùng kỳ lạ.
Lúc này đôi mắt thâm quầng sâu hoằm đó đột nhiên mở bừng ra, từ trong miệng lão phun ra một đoàn máu tươi, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng mảnh vỡ của nội tạng, lão hai mắt trừng lên oán độc lẩm nhẩm " Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể phá giải Trớ Chú của ta… Lão độc vật, chắc chắn là lão độc vật kia… Hừ Đông Doanh gia tộc và Viêm gia vốn có mâu thuẫn, tại sao hắn lại đi giúp Viêm gia… Không lẽ bọn chúng lại liên thông với nhau rồi… Không được ta nhất định phải tìm hắn tính sổ…" Nói rồi lão đột nhiên tan rã, toàn thân hóa thành một làn khói đen bay đi trong bóng tối rồi biến mất.
Viêm gia " Tôn huynh đệ, phần nhân tình này Viêm gia ta không biết nên báo đáp ngươi thế nào? Nếu Tôn huynh đệ có cần thứ gì thì cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta đáp ứng được thì nhất định sẽ làm cho ngươi…" Viêm Chính hoà ái đối đãi với Tôn Dương càng thêm khách khí hơn vài phần nói.
" n vậy ta cũng không khách khí đâu nha… Hiện tại ta đang muốn học Chú Linh thuật cho nên cần một loại hoả diễm tốt tốt một chút… Viêm gia ngài bao nhiêu năm chơi với lửa chắc hẳn một cái hoả chủng cũng nên có chứ nhĩ…? " Tôn Dương không cần khách khí, hắn đang lúc cần hoả diễm để học Chú Linh, sẵn tiện Viêm Chính đã mở miệng nói như vậy thì hắn cũng không cần giả vờ giả vịt mà từ chối nửa.
" Ngươi cần hỏa chủng… Chuyện này…" Viêm Chính nghe Tôn Dương nhắc tới hoả chủng y liền lộ ra vẻ mặt khó sử.
" Haiz dà thôi bỏ đi, ta cũng biết hỏa chủng rất trân quý, coi như ta chưa nói gì đi…" Tôn Dương nhìn vẻ mặt Viêm Chính lộ ra khó sử, hắn thở dài một tiếng có chút thất vọng nói.
Viêm Chính cười khổ vội vàng lên tiếng giải thích… " Tôn huynh đệ, không phải là ta tiếc hỏa chủng không cho ngươi… Mà là hiện tại Viêm gia ta không có hỏa chủng… "
" Ách có nhầm không vậy? Một gia tộc thiên tu hoả lực đã nghìn năm mà một cái hoả chủng cũng không có… Chuyện này cũng thật quá buồn cười đi…" Tôn Dương ngạc nhiên kêu lên.
Viên Trần đại trưởng lão từ đầu không lên tiếng, lúc này lão đột nhiên thở dài có chút sầu muộn nói " Hoả chủng thì chúng ta đương nhiên có, vả lại còn là hỏa chủng đặc dị nữa là đằng khác… Nhưng mà mười năm trước nó đã bị người mang đi rồi…"
" A lại có người dám vào tận Viêm gia lấy cắp hỏa chủng…"
" Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của lão phu… Năm đó con gái của ta là Viêm Nhi bị rơi vào lưới tình của Đông Doanh Phi Thiên, bị tình yêu che mờ lý chí, để cho Đông Doanh gia tộc nắm được sơ hở, lợi dụng nó để trở về gia tộc âm thầm lấy đi hỏa chủng… Từ đó về sau hỏa chủng đều nằm trong tay Đông Doanh gia tộc, cho dù chúng ta có trở mặt làm cách nào cũng không thể lấy lại được…"
" Ặc lại còn có sự tình như thế này… Nói như vậy, hiện tại hỏa chủng vẫn đang nằm trong tay Đông Doanh gia.? " Tôn Dương hai mắt tỏa sáng hỏi. Hắn thầm nghĩ " Chỉ sợ hỏa chủng sẽ nằm ở nơi khác không rõ tung tích, nhưng nếu vẫn còn ở Đông Doanh gia thì dễ làm rồi… Có thời gian nhất định phải âm thầm đến thăm gia tộc này một chuyến mới được a… Sẵn tiện mượn luôn hỏa chủng về dùng… Hắc hắc…"
" Nếu không có biến cố xảy ra thì hẳn là vậy?..." Đại trưởng lão nói.
Cuối cùng mọi người đều giải tán trở về nghỉ ngơi, chỉ có điều không ai chú ý đến Hoạ Thiên, hắn lúc này sắc mặt biến đổi liên tục, khi thì hiền từ khi thì tà dị, hắn cắn răng cố gắng trấn trụ lại nói thầm…" Tên hòa thượng chết tiệt, vậy mà đã tỉnh lại… Hắn lại muốn trở ra rồi, ta lại phải chịu cảnh bị hắn phong ấn giam cầm nữa sao? Linh hồn, ta cần phải mau chóng ngưng thực linh hồn… Chỉ có như vậy ta mới không bị Như Lai Tam Ấn Luân Hồi của hắn phong ấn... " Nói xong thân hình hắn khẽ động liền vô tung vô ảnh biến mất.
Tôn Dương thấy sự khác thường của Hoạ Thiên, hắn nhíu mày nhìn theo phương hướng Họa Thiên biến mất, nhìn nét mặt liên tục biến hoá thành hai trạng thái khác nhau của Hoạ Thiên, hắn phần nào đoán ra được nguyên nhân. Khẳng định là Linh Hồn của hòa thượng kia đã hồi phục, muốn quay lại thân thể, như vậy cũng đồng nghĩa là Hoạ Thiên sẽ lại bị phong ấn " Nếu hiện tại Linh Hồn lực của Hoạ Thiên có thể ngưng thực thì tốt rồi, hắn có thể mạnh mẽ tách ra tồn tại độc lập rồi đi tìm lại thân thể của bản thân…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook