Tuyệt Thế Mị Phu Phân
Quyển 1 - Chương 14: Cái nhìn thoáng qua

Làm một người xuyên qua, không hiểu biết về cổ đại liệu có xứng với mình hay không? Vân Thanh Thanh tiểu thư say mê học hỏi, cho nên nàng quyết định đến thanh lâu tìm hiểu, đương nhiên, dùng cách này hay cách khác cũng phải kéo được Mộ Dung Thiên Lý cùng đi.

Sau khi Thanh Thanh nhìn thấy Mộ Dung Thiên Lý, nàng lập tức đi thẳng vào vấn đề:

“Mộ Dung đại ca, mang ta đến thanh lâu tham quan một chút.”

“Cái gì?”

Mộ Dung Thiên Lý thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Nữ nhân này thật là đáng sợ, nàng là một tiểu thư gia giáo, đi thanh lâu làm cái gì?

“Ta chưa từng nhìn thấy.”

Thanh Thanh hờn dỗi, lôi kéo quần áo của hắn, nước mắt lưng tròng, bày ra bộ dạng đáng thương. Chỉ cần là một nam nhân bình thường thì sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.

Mộ Dung Thiên Lý vốn định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng những giọt lệ như màn sương mờ che phủ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, hắn thật sự không đành lòng cự tuyệt:

“Ai, được rồi.” Dưới sự lừa gạt của nàng, hắn rốt cuộc đã rơi vào cạm bẫy!

Tên của thanh lâu ở cổ đại thực sự là dung tục, tất cả đều là hoa a hương a, nơi mà bọn họ đến thăm cũng không ngoại lệ, tên gọi Hàm Hương Lâu.

Thanh Thanh dẫn đầu phái đoàn, vừa đi vào cửa đã lớn tiếng:

“Mụ mụ, kêu hoa khôi ra đây.” Nàng không thích loại son phấn tầm thường, chỉ có hứng thú với hoa khôi nương tử. Nghe nói hoa khôi ở cổ đại người nào người nấy tài mạo song toàn, tao nhã xuất trần, không biết có phải là sự thật hay không.

Trên người Thanh Thanh và Mộ Dung Thiên Lý đều toả ra khí chất cao quý, vừa nhìn thấy đã biết là dê béo, hơn nữa khuôn mặt mê chết người không cần đền mạng, tuyệt đối là cực phẩm trong khách làng chơi a!

Tú bà còn chưa kịp nói chuyện thì một đống các cô nương xinh đẹp đã đi lên.

“Công tử, ngài rất tuấn tú a.”

Đầu năm nay, khách làng chơi có bề ngoài giống như Thanh Thanh không nhiều lắm, không chạy lên nắm bắt thì chính là đồ ngu!

“Công tử, để cho thiếp hầu hạ ngài được không? Thiếp cam đoan sẽ giúp cho công tử cảm thấy sảng khoái.”

Thanh Thanh cười ha ha, hai tay ôm lấy bốn cô nương, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng:

“Bốn vị mỹ nhân, thực sự muốn ta sao?”

Có muốn cũng chỉ là tiền của nàng thôi.

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Một cô nương khi nói chuyện còn cố ý chui vào lòng nàng.

“Để cho thiếp hầu hạ công tử đi. Công phu của thiếp không kém hơn hoa khôi tỷ tỷ đâu.”

Vị cô nương kia nói xong còn giả bộ cúi đầu thẹn thùng.

Thanh Thanh ngả ngớn nâng cằm của nàng lên:

“Tiểu mỹ nhân, bộ dáng xấu hổ của nàng đã đem hồn vía của ta dẫn đi mất rồi.”

Nàng cúi đầu xuống hít trộm hương thơm.

Bộ dáng cùng nụ cười dâm đãng của Thanh Thanh cho dù nam nhân chân chính cũng cảm thấy không bằng, vừa nhìn đã biết đây là điển hình của một tên sắc lang. Nhìn đức hạnh này của nàng, cho dù nói nàng là nữ nhân cũng không có ai tin tưởng.

Thanh Thanh hưởng hết diễm phúc trong khi Mộ Dung Thiên Lý không có may mắn như vậy.

“Công tử, rất anh tuấn nha.”

Thuận tiện đưa môi thơm một cái, trên mặt nhất thời có một dấu son môi.

“Công tử, thiếp rất yêu chàng a.”

“Công tử, chọn thiếp nha.”

Mộ Dung Thiên Lý bị một đám nữ nhân vây ở giữa, toàn thân không được tự nhiên.

Là một nam nhân 25 tuổi trưởng thành, hắn không phải chưa từng chạm đến nữ nhân, ngược lại hắn cũng từng đến thanh lâu để tìm cô nương. Nhưng người hắn chọn lúc nào cũng là hoa khôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị vây khốn thế này.

Nhìn Thanh Thanh giống như một tên háo sắc, khắp nơi trộm hương cướp ngọc, hắn tự nhiên dở khóc ở cười. Hàm Hương lâu này ít nhất cũng có 100 khách nhân, nhưng không có ai háo sắc như nàng!

Thanh Thanh trái ôm phải ấp, nụ cười dâm dãng khiến hắn thật sự không nhìn nổi, thoát khỏi sự vây khốn của đám nữ nhân, hắn vọt tới trước mặt Thanh Thanh, nắm lấy cổ tay nàng:

“Đi thôi.”

Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của hắn, làm sao hắn có thể nhìn nàng ở trước mặt hắn phóng đãng như vậy.

Thanh Thanh tinh nghịch nháy mắt mấy cái:

“Đại ca, ta chơi còn chưa đã mà.”

Mộ Dung thiên Lý thật sự rất hối hận khi đã mang nàng đến đây!

“Đi thôi!”

Hắn không nói nhiều mà lôi kéo nàng rời đi.

Tú bà thấy thế vội chạy đến hoà giải:

“Công tử, ngài tức giận sao? Hay là tại các cô nương hầu hạ không tốt? Hoa khôi Hương Ngưng cô nương hiện đang có khách, xin hai vị chờ một lúc.”

Bọn họ vừa vào cửa đã yêu cầu hoa khôi, tú bà tự nhiên nghĩ rằng đám con gái tầm thường này khiến cho hắn chướng mắt.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Mộ Dung Thiên Lý đưa cho tú bà một thỏi bạc, liếc mắt nhìn cô nương bên người Thanh Thanh:

“Bảo nàng tránh ra.”

“Cái này...”

“Ta không đi.”

Thanh Thanh giật tay ra khỏi bàn tay của Mộ Dung Thiên Lý, âm thầm nháy mắt với cô nương trong lòng.

Cô nương này có thừa kinh nghiệm, lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Buông cánh tay Thanh Thanh ra, nàng quay sang lôi kéo Mộ Dung Thiên Lý.

“Công tử, giỡn chơi thôi mà, chàng cần gì giận dữ, tức giận sẽ hại thân.”

Thừa lúc các cô nương quấn quýt Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh lặng lẽ đi đến trước mặt tú bà, nhỏ giọng nói thầm vài câu. Tú bà khẽ gật đầu, miệng cười tươi như hoa:

“Các con, mau lại hết đây.”

Tú bà nói một tiếng, các cô nương lập tức chạy ngay đến.

“Các con, mau đưa vị công tử này lên phòng, nhớ phải hầu hạ cho tốt, làm tốt có thưởng.”

Lời vừa nói ra, lập tức có hai mươi mấy vị cô nương vây quanh Mộ Dung Thiên Lý, lôi kéo hắn lên lầu.

Hai mươi mấy vị cô nương giống như bạch tuộc vây quanh hắn, đẩy cái này ra lại có cái khác bò lên. Cho dù hắn có võ công cũng không có chỗ để dùng, chỉ có thể bị động để “dòng người” đẩy lên lầu.

Thanh Thanh đứng ở trước lầu cười bỡn cợt:

“Đại ca, ngươi từ từ chơi đùa nha, ta uống một chén rượu chờ hoa khôi nương tử triệu kiến.”

Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy khó thở, cả giận nói:

“Ngươi làm loạn.”

Thay vị hôn phu của nàng tìm kỹ nữ, nàng thật sự rất hào phóng.

Nhìn Mộ Dung Thiên Lý bị các cô nương đẩy mạnh vào phòng, Thanh Thanh đưa tay lên ngoắc ngoắc tú bà:

“Công tử, ngài còn gì phân phó?”

“Ngươi có biết mấy vị cô nương hầu hạ đại ca của ta là ai không?”

“Đương nhiên biết, các cô nương của mình mà còn không biết sao!”

Thanh Thanh lấy ra một thỏi bạch bỏ vào trong tay nàng:

“Thay ta làm một chuyện.”

“Xin ngài cứ nói.”

Tú bà nhanh chóng đem thỏi bạc cất đi, giống như sợ nó sẽ mọc cánh bay mất.

“Phiền ngươi hỏi các cô nương đó một chút, hỏi xem đại ca của ta có làm gì các nàng không.”

Tú bà nghe xong lộ ra nụ cười bí hiểm:

“Ta hiểu được.”

Chẳng nhẽ vị công tử tuấn tú vừa rồi không làm được? Quên đi...không cần bận tâm hắn, có tiền là tốt rồi. (=)) )

“Còn nữa, cho ta một căn phòng, không cần cô nương, cho bình rượu là được rồi.”

“Vậy còn Hương Ngưng cô nương...”

“Không cần.”

Nàng là một nữ nhân, làm sao có thể chơi đùa với kỹ nữ.

“Công tử, mời lên lầu.”

Tú bà là người thông minh, lập tức đoán được ý của khách nhân.

“Dẫn đường.”

Tú bà vẫy tay một cái, lập tức có một tiểu nha hoàn dẫn đường cho nàng.

Đưa nàng đến một căn phòng thanh nhã, tiểu nha hoàn đẩy cửa ra, nói một cách cung kính:

“Mời công tử.”

“Cảm ơn.”

Bất luận đối phương là loại người gì, chỉ cần giúp nàng nàng đều nói cám ơn, đây chính là lễ phép.

Tiểu nha hoàn thình lình nghe được câu cảm ơn của Thanh Thanh, tự nhiên hoảng sợ, vội vã nói:

“Không dám, đây là việc nô tỳ nên làm.”

“Ngươi đã giúp ta, ta nên...”

“Ngươi, lại đây!”

Một giọng nữ sắc bén đã chặn họng Thanh Thanh.

Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ đang đứng ở cửa một căn phòng khác, bộ dạng vênh váo tự đắc. Đẹp thì có đẹp nhưng vẻ độc đoán kia đã làm mất đi khí chất của nàng.

“Vâng.”

Tiểu nha hoàn không để ý đến Thanh Thanh, vội vã chạy đến trước mặt nàng.

“Đi lấy hai bầu rượu lên đây, lấy loại ngon nhất.”

“Vâng vâng.”

Tiểu nha hoàn gật đầu liên tục, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.

Thanh Thanh lặng lẽ lắc đầu, cảm thấy nữ tử xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt. Cùng là người mệnh khổ, nàng ta dựa vào cái gì để khi dễ người khác? Chẳng nhẽ nàng ta bán mình còn nha hoàn kia thì không sao?

Thanh Thanh định đi vào thì nhìn thấy một nam tử tuấn tú đi ra, tay ôm lấy eo của Hương Ngưng, thân mật nói cái gì đó.

Hương Ngưng làm bộ ngượng ngùng, nhăn nhó ôm hắn đi vào trong phòng.

Nam tử cảm thấy có người đang nhìn bọn họ liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Thanh Thanh, môi hắn hơi nhếch lên, cười rất tà mị.

Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức vào phòng đóng cửa lại. Đại sắc lang, ngay cái loại nữ nhân đó cũng muốn. Nhìn bộ dạng đẹp trai của hắn, không nghĩ đến mắt nhìn người lại là số âm!

Đoạn Tiêu ôm Hương Ngưng, bí hiểm nhìn về đại phương Thanh Thanh vừa biến mất, trong đầu óc của hắn đều là dung nhan tuấn mỹ kia. Đáng tiếc “hắn” lại là nam nhân, nếu là nữ nhân, chắc chắn sẽ là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!

Thân hình hắn đẹp như khuôn đúc thế nên đối với cái loại nam nhân xinh đẹp cũng không lấy làm kỳ quái. Nhưng là...hắn đối với cái tên thiếu niên háo sắc non mềm kia, luôn luôn có cái cảm giác đó.

Nếu không phải vừa nhìn thấy bộ dạng háo sắc của “hắn”, Đoạn Tiêu thực sự có khả năng coi “hắn” là nữ nhân.

Đoạn Tiêu rùng mình một cái, hắn thật sự quá háo sắc, như thế nào lại nảy sinh hứng thú với “nam nhân”?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương