Tuyệt Thế Long Thần
Chương 56: C56: Vậy gọi là gì

Đường Ngữ Yên cười, khỉnh bỉ nhìn Dương Phàm: “Tôi không cần. Trên đời không có đồ miễn phí, anh đừng dẫn tôi xuống cống.”

Dương Phàm:

Với thân phận bây giờ của tôi, không biết có bao nhiêu người đẹp muốn kéo tôi vào trong cống của bọn họ đây. Tôi có cần chủ động không?

Dương Phàm cười nói: “Hôm nay không nói chuyện cống rãnh, tôi là muốn dẫn dắt cô

đầu tư, dẫn dắt cô quản lý tài sản, dẫn dắt cô lên sân thượng.”

Đường Ngữ Yên phì cười: “Muốn nhảy lầu thì anh tự đi, tôi không đỉ”

Dương Phàm hơi cau mày, hỏi: “Lên sân thượng chính là nhảy Lâu sao? Không thể làm chút chuyện cấm trẻ em à?”

Dáng vẻ Đường Ngữ yên có hơi tức giận: “Anh còn như vậy là tôi mặc kệ anh đấy”

Dương Phàm lắc đầu cười: “Qua đây, xem giá cổ phiếu này khi nào có thể tăng trở lại.”

Đường Ngữ Yên đi đến bên cạnh Dương Phàm: “Anh, tôi cảm thấy anh hơi nóng vội rồi.”

Dương Phàm nhìn cô: “Bây giờ cổ phiếu này đã là của chúng ta, còn kêu anh (cắt) à, rất không may mắn.”

*Chơỉ chữ (anh) và ỆJ (cắt) đồng âm

Đường Ngữ Yên không hiểu, hỏi lại: ‘Vậy gọi là gì?”


Dương Phàm giơ tay nói: “Gọi anh cả (tăng mạnh)”

**Chơỉ chữ ÍE-Ié (anh cả) và XÌ5K (táng mạnh) đồng âm

Đường Ngữ Yên cười hỏi: “Tại sao anh

muốn ra tay đối phó với tập đoàn Từ Thị?”

Dương Phàm trả lời: “Là bọn họ ra tay với tôi trước, tôi có thể chịu thiệt sao?”

Dương Phàm đã từng cho người điều tra, Kim Cương Chính của La Hán Đường bắt cóc Tô Mộng Dao lúc trước chính là do Từ Khôn mời tới với giá cao.

Tất nhiên Dương Phàm sẽ không tha cho hắn ta, hắn muốn khiến cho hắn ta nhà tan cửa nát.

Tưởng rằng có người cha phú thương thì giỏi lắm à? Cha thật sự lợi hại là giảm thị trường cổ phiếu, chỉ giảm không tăng, mà còn là cha nuôi.

***Chơỉ chữ ¥ (cha) và (giảm) đồng âm.

Đường Ngữ Yên nói với Dương Phàm: “Anh là người có thể chịu thiệt sao? Sau này tôi cũng phải chú ý, không thể đắc tội với anh, đúng không anh, ờ… Không đúng, là anh cả.”

Vừa dứt lời, trên màn hình máy tính, đường gấp khúc kia đã bắt đầu tăng lên, không bao lâu đã đến giới hạn trên.

Dương Phàm tò mò nhìn Đường Ngữ Yên: “Miệng này của cô từng khai quang à?”

“Cuối cùng cũng bắt đầu tăng rồi, tôi nên cảm ơn cô thế nào đây?”

Đường Ngữ Yên cũng ngẩn người, nháy mắt cười nói: “Anh là ông chủ, không cần nói lời cảm ơn. Anh tăng chút lương, phát chút tiền thưởng cho tôi là được”

Dương Phàm cười gian, hỏi: “Hay là cho cô tất cả những gì tôi tích lũy hơn hai mươi năm nhé?”

Một lúc lâu sau, Đường Ngữ Yên mới hiểu ra, gương mặt xỉnh đẹp đỏ bừng, ngay cả cổ cũng trở nên đỏ ửng.

‘Vừa nhắc đến tăng lương là anh lại giở trò lưu manh. Hừ, tôi đi làm việc đây, nếu không lát nữa sẽ bị anh trừ lươnq mất.”

Sau khỉ Đường Ngữ Yên rời đi, Dương Phàm lấy điện thoại di động ra chơi game.

Chỉ trong vài ngày giá cổ phiếu của tập đoàn Thành Phong đã hoàn toàn phục hồi, cao hơn 5% so với giá cổ phiếu trước đó của tập đoàn Từ thị.

Dương Phàm kiếm được rất nhiều tiền từ hoạt động này

Với số tiền bỏ ra chưa đầy 3 tỷ bỏ túi được tập đoàn Thành Phong trị giá hơn 8 tỷ


Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự kiến ban đầu, vay 10 tỷ có hơi nhiều.

Một buổi chiều nọ, trong lúc rảnh rỗi, Dương Phàm trực tiếp đến tập đoàn Thành Phong để xem kết quả chiến thắng của mình.

Dương Phàm đến tập đoàn Thành Phong, đi thẳng lên văn phòng trên tầng cao nhất.

Vừa ra khỏi thang máy, hắn đã nhìn thấy một cô gái có vẻ trầm lặng đang đứng đó.

Cô gái thấy có người đến, vội vàng đứng dậy và hỏi: “Xỉn chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Cô gái trông rất xinh đẹp, làn da cực kỳ

mịn màng, sáng bóng như ngọc, khiến người ta muốn chạm vào.

Cô ấy mặc trang phục chuyên nghiệp, đôi tất đen quấn quanh đôi chân thon thả dưới chiếc váy ngắn, chân mang một đôi giày cao gót, khiến dáng người cô ấy trông rất cao ráo.

Sâu bên trong tỏa ra một sức cuốn hút quyến rũ.

Dương Phàm liếc cô ấy một cái, cười hỏi: “Người đẹp tên là gì?”

Cô gái khẽ cau mày: “Tôi là trợ lý của tổng giám đốc, xin hỏi ngài tìm ai?”

Thấy cô gái không trả lời câu hỏi của mình, Dương Phàm mỉm cười nói: “Tôi đang tìm Đới Kiếm Phong.”

Vừa nói vừa đi thẳng về phía trước.

Cô gái dang tay ra chặn trước mặt hắn.

Dương Phàm không ngờ cô ấy lại trực tiếp chặn mình lại, không thể dừng lại kịp nên đâm trực tiếp vào cô ây.


Dương Phàm chỉ cảm thấy mình đụng phải một đống ấm áp mềm mại, vô cùng chấn động.

Mà cô gái đối diện loạng choạng, không đứng vững nên ngã về phía sau.

Trong lúc nguy cấp, Dương Phàm bước nhanh về phía trước và ôm lấy cô ây.

Thật trùng hợp, tay còn lại của Dương Phàm tình cờ đặt lên phần phía trên của cô gái.

“Anh đang làm gì vậy…”

“Cô đang làm gì vậy…”

Hai người đồng thanh hỏi nhau.

Cùng lúc đó, Dương Phàm nhận thấy tay mình đặt sai chỗ.

Cô gái có vẻ ngượng ngùng, có chút tức giận nói: “Sao anh lại thế này?”

Cô ấy nhanh chóng đẩy Dương Phàm ra, lùi lại hai bước.

Dương Phàm nhẹ nhàng hỏi: “Tôi tìm Đới Kiếm Phong, cò ngăn cản tôi làm gì?”

Cô gái vẻ mặt không vui nói: “Sao cái người này lại xông vào, đã có sự đồng ý của người khác chưa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương