Tuyệt Thế Long Thần
-
Chương 45: C45: Tôi không nghiên cứu
Vẻ mặt Dương Phàm buồn bực: Không phải năng lực càng lớn thì chân trên vai sẽ càng nhiều à? Nếu biết sớm phải chịu trách nhiệm nhiều thế này thì đánh chết mình cũng không xuống núi.
Dù sao cũng là sư đỉệt của hắn, hơn nữa người ta đã nói đến mức này fôi, nếu không đồng ý thì không hay lắm.
Lúc này Vương Lạc Phong mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Có người ở đây, vậy con yên tâm hơn rồi.”
Hai người hẹn thời gian với nhau, sau đó tìm hiểu sơ qua tình hình mọi chuyện rồi mớỉ cúp điện thoại.
Lúc này Đường Ngữ Yên đã nấu cơm xong, sau khi ăn xong, Dương Phàm nói với Đường Ngữ Yên: “Tôi phải ra ngoài mấy ngày, công ty và chuyện trong nhà giao cho các cô nhé.”
Đường Ngữ Yên không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Bây giờ có công việc, có chỗ ở, tất cả đêu là Dương Phàm ban cho, cô đương nhiên rất thoả mãn. Vì vậy chuyện Dương Phàm giao cho thì cô phải hoàn thành thật tốt.
Lúc sáng sớm, máy bay chuyên dụng của đội Vũ trang đã đón Dương Phàm đỉ đến Kỉnh Thành.
Lúc đến Kinh Thành, trời đã hửng sáng.
Người được sắp xếp từ trước đã đến đón Dương Phàm đến bệnh viện quân đội.
Trong một phòng bệnh, một người hơn sáu mươi tuổi nằm trên giường bệnh.
Tay chân người này đã không còn, lục phủ ngũ tạng đã lệch khỏi vị trí.
Sơ đồ điện tim đã có xu hướng biến thành đường thẳng, bên cạnh có mấy bác sĩ và một đứa trẻ.
Hai tay đứa trẻ cầm điện thoại di động, tiến lên nói: “ông ơỉ, ông còn có thể chịu đựng thêm năm phút không, cháu rút máy thở của ông ra để sạc pin điện một lát nha, cháu đang đánh bảng xếp hạng game.”
Dương Phàm cau mày khi không thấy ai ngăn cản chuyện này.
Tài xế kia nói với Dương Phàm: “Đã tiêm thuốc an thần rồi”
Trong mắt Dương Phàm nổi lên sát ý, con
mẹ nó, đánh đến nông nỗi này đúng là không có tính người mà, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta vô cùng tức giận.
Dương Phàm bước tới bên cạnh người bệnh, sư đỉệt nằm trên giường bệnh mỉm cười, sau đó tim ngừng đập.
Hắn biết, cho dù cứu sống được cũng không có ý nghĩa gì, đây có lẽ là sự quật cường cuối cùng của một quân nhân.
Lúc người này vừa chết đi, ý thức cũng chưa hề tiêu tan.
Dương Phàm nói với sư điệt: “Tôi thề, nhất định tôi sẽ trả thù cho ông, Vương Lạc Phong không ở đây, nhưng ông ta bảo tôi chuyển lời rằng ông ta cũng thề sẽ trả thù cho ông.”
Hắn lạnh lùng nhìn đứa trẻ còn đang chơi game ở bên cạnh, giơ tay giúp sư đỉệt nhắm mắt: “Yên nghỉ đi, mong là trên thiên đường không có game.”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi bệnh viện, Dương Phàm lạnh lùng nói với tài xế: “Đưa tôi đến nhóm hành động đặc biệt.”
Đến phòng làm việc của nhóm hành động đặc biệt ở quân đội, bên trong có mấy thành
viên đang họp.
Tài xế giới thiệu từng người một lượt rồi trực tiếp rời đỉ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không quá tin tưởng thiếu niên trước mắt này.
Người ngồi ở đây đêu là quân hàm Thiếu tướng, trong đó còn có một người quen biết Dương Phàm, chính là Lý Thi Thi – người đã lên núi từ hôn hắn.
Thấy Dương Phàm, trong mắt Lý Thi Thỉ tràn đầy kinh ngạc, mới nhìn thoáng qua đã toàn vẻ chán ghét và khỉnh thường.
“Người này là ai, là người của chiến khu số 8 chúng ta sao?”
“Chưa từng gặp, kêu một thằng nhóc con như vậy đến làm độu trưởng, có phải cấp trên đang đùa hơi quá không?”
“Hừ, cũng không biết là trẻ con nhà ai tới đây làm màu, muốn hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta”
Mọi người thấy Dương Phàm là người trẻ tuổi, lập tức nhỏ giọng bàn tán.
Dù sao thiên chi kiều nữ có thực tài thực học như Lý Thi Thi có thể nói là của quý hiếm có.
Còn người trẻ tuổi này, bọn họ còn chưa từng nghe nhắc đến tên, tất nhiên trong lòng bọn họ không phục.
Đội phó là một người đàn ông đeo kính khoảng bốn mươi tuổi, tên là Hách Kiến Quốc, ông ta nói với mọi người: “Tiếp theo, mời đội trưởng phát biểu.”
Dứt lời, ông ta dẫn đầu vỗ tay.
Lúc này mọi người bên dưới mới không cam tâm tình nguyện vỗ tay theo.
Bọn họ đã xác định trong lòng, đội trưởng trẻ tuổi trước mắt này chỉ đến làm màu, hoàn toàn không giúp được gì, ngược lại còn là gánh nặng.
Dương Phàm nhìn mọi người, bọn họ đều là quân nhân tinh nhuệ được chọn lọc từ quân đội, quân phục đêu là màu xanh, vai có quân hàm một sao.
Chỉ có hắn mặc trang phục bình thường.
Đúng là đụng đồ không đáng sợ, ai không có thì người đấy mới xấu hổ.
Hắn đứng ở ghế danh dự, nói với Hách Kiến Quốc: “Tôi không nghiên cứu những thứ vô dụng này, phát biểu thì miễn đi, tôi là đến đề trả thù, nói ra hết tất cả thông tin các ông có được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook