Tuyệt Thế Kiếm Thần
-
Chương 173: Xuất phát... thiên lĩnh trấn
Hoa Vô Phong là thiếu chủ của Tội Ác Chi Thành, là người nối dõi Thành chủ Tội Ác Chi Thành, lúc nàyhắn bỏ mình ở bên trong di tích Chân Bảo Môn, Thành chủ Tội Ác Chi Thành không nổi giận mới là lạ.
Lâm Thần hiểu rõ điều này nên mới tận lực rời xa di tích Chân Bảo Môn.
Một đường lao nhanh không dám dừng lại.
Phong Lập trấn.
Nơi này vẫn là phạm vi của Tội Ác Chi Thành nhưng lại cách di tích Chân Bảo Môn mấy ngày đi đường. Trong trấn có không ít võ giả, phần lớn là tu vi Thiên Cương cảnh, trên thân thể sát khí nồng nặc, trên mặt, trên taykhông ít võ giả đầy vết thương, hiển nhiên ở tại nơi này đều là một đám côn đồ hung hãn.
Lâm Thần trực tiếp đi vào trong Phong Lập trấn, hắn không có nhìn đông nhìn tây mà đi thẳng tới khách điếm lúc trước hắn ở.
Lúc Lâm Thần rời Phong Lập trấn đi tới thạch trận Thái Dương từng ở lại khách sạn này, đêm hôm khuya khoắc gặp phải võ giả tập kích, may mắn là Lâm Thần phản ứng nhạy bén, giết ngược lại người tập kích. Nhưng Phong Lôi báo lại bị trộm đi trong lúc đó, Phong Lôi báo là Lâm Thần đi thay ngựa, nếu không có Phong Lôi báo, hắn muốn dùng Thanh Vân bộ đi từ đây về Thiên Lĩnh trấn e là sẽ phải hao phí hơn một tháng.
Vì vậy, Lâm Thần muốn trở lại khách điếm này lấy lại Phong Lôi báo. Chưỡng quỹ của khách điếm đã đáp ứng hắn, cho dù có tìm được Phong Lôi báo hay không đều sẽ trả lại một con ngựa không kém Phong Lôi báo cho Lâm Thần.
Ở cửa khách điếm,một võ giả mang dáng vẻ của tiểu nhị đang buồn bực ngán ngẩm nhìn đoàn người qua lại, bỗng dưng hai mắt hắn sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang hướng khách điếm mà đi tới.
Trên người thanh niên này mặc áo vải thô, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, xem ra cũng giống như các võ giả khác, nhưng thanh niên này hướng về khách sạn mà đi tới, đơn giản chính là muốn dùng bữa hoặc là ở trọ, mà tiểu nhị tiếp đón sẽ có được một ít phần trăm hoa hồng.
Thanh niên đó chính là Lâm Thần.
Tiểu nhị bước nhanh tới trước mặt Lâm Thần, cười tủm tỉm nói:
- Thiếu hiệp đến ở trọ ạ?
Lâm Thần nhìn tiểu nhị một lát, nói:
- Không cần, ta tới tìm chưởng quỹ của các người.
Lâm Thần vừa ở trong di tích Chân Bảo Môn chém giết Hoa Vô Phong, mặc dù nói Lâm Thần từ trong di tích Chân Bảo Môn đi ra không có gây ra sự chú ý, nhưng cũng khó đảm bảo là Thành chủ Tội Ác Chi Thành ở bên trong Chân Bảo Môn không phát hiện được sát thủ chân chính, do đó sẽ phong tỏa tới đây.
Huống chi hiện tại cách đại hội nội môn Thiên Cực tông chỉ còn có mấy tháng, thời gian cấp bách, Lâm Thần cần trở về Thiên Lĩnh trấn mời Vương gia trưởng lão Vương Thiên Minh rèn đúc một thanh bán chân khí, vì lẽ đó, Lâm Thần không dự định ở lại đây lâu, hắn lựa chọn lập tức trở về Thiên Lĩnh trấn.
Nghe Lâm Thần nói xong, trong mắt tiểu nhị lóe lên một tia nghi ngờ, tìm chưởng quỹ khách điếm.
Người trước mặt bất quá chỉ là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, võ giả tu vi thấp như vậy chẳng lẽ còn có thể quen biết chưởng quỹ.
Phải biết chưởng quỹ khách điếm này có thể ở tạiPhong Lập trấn hỗn tạp nàymở khách điếm làm ăn, cũng nhất định là có quan hệ cùng thực lực, võ giả bình thường căn bản không có khả năng để chưởng quỹ nhớ tới.
Có điều, tiểu nhị bỗng nhớ tới hơn nữa tháng trước, một thanh niên tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ ở trọ tại đây bị mất một con Lôi Phong báo...
Nghĩ tới đây, trong mắt tiểu nhị chợt bừng tỉnh, vẻ mặt sợ hãi, Lâm Thần mặc dù là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, nhưng ngày đó võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ đánh lén Lâm Thần trái lại bị Lâm Thần chém giết, có thể tưởng tượng được thực lực của hắn mạnh đến chừng nào.
- Thiếu hiệp, xin mời vào, ta lập tức đi gọi chưởng quỹ.
Tiểu nhị cung kính vội vã nói một câu với Lâm Thần, không đợi Lâm Thần đồng ý, hắn lập tức đi vào trong khách điếm mời chưởng quỹ tới.
Lâm Thần không có tiến vào trong khách điếm mà là ở cửa khách sạn chờ.
Đợi không bao lâu thì một ông lão mặc trang phục tươi sáng bước ra, khi nhìn thấy Lâm Thần đang lẳng lặng đứng thảng vẻ mặt không có cảm xúc, trong mắt hắn lóe ra một tia kinh ngạc.
Trước khi Lâm Thần rời Phong Lập trấn có nói muốn đi ra ngoài một khoảng thời gian, mặc dù không nói cụ thể là đi chỗ nào nhưng ông vẫn có thể suy đoán ra, Lâm Thần là muốn đi Tội Ác Chi Thành.
Mà phải biết, Tội Ác Chi Thành là nơi vô cùng nguy hiểm, đừng nói là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, mặc dù là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ cũng có thể sẽ chết.
Lâm Thần đi hơn nửa tháng, ông ta còn cho rằng Lâm Thần đã chết, sẽ không trở về, nhưng không nghĩ tới lâu như vậy Lâm Thần lại bình yên vô sự xuất hiện ở đây.
Quan trọng hơn là, giờ khắc này Lâm Thần chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng trên người lại tỏa ra một luồng sát khí làm cho người ta có một cảm giác kinh hãi, khí tức trên người hắn so với nửa tháng trước đây cũng cường đại hơn rấtnhiều, tu vi lại có dấu hiệu đột phá.
Biến hóa quá lớn.
Trước khi Lâm Thần tiến vào di tích Chân Bảo Môn, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ của Lâm Thần cũng đã vững chắc, mà ở trong di tích Chân Bảo Môn Lâm Thần không ngừng thả ra chân khí, sau đó lại bổ sung, lâu dần số lượng chân khí trong đan điền ngày càng nhiều, chỉ thiếu ít nữa là Lâm Thần có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh trung kỳ.
- Thiếu hiệp, mời đi bên này, Phong Lôi báo của ngài chúng tôi đã tìm thấy, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể lấy đi.
Chưởng quỹ cười nói.
Nghe vậy, Lâm Thần khẽ gật đầu, người lão giả có thể ở trong Phong Lập trấn hỗn tạp này mở khách điếm, nhất định thực lực không nhỏ.
Thấy vậy, ông lão cười ha ha nói:
- Xem ra thiếu hiệp hẳn là từ bên ngoài trở về, không bằng nghỉ ngơi ở trong khách điếm này một đêm, bản điếm miễn phí cho công tử.
Lâm Thần lắc đầu một cái nói:
- Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, tại hạ còn có việc gấp cần xử lý, sẽ không tính toán chuyện cũ nữa.
Hiện tại ở đây nhiều hơn một ngày là thêm một phần nguy hiểm, Lâm Thần nhất định phải mau chóng rời khỏi đây.
Không tán gẫu cùng chưởng quỹ nữa, Lâm Thần được dẫn tới nơi đặt Phong Lôi báo.
Một con yêu thúcao ba thước, dài năm mét, lôngtrên người lấm tấm đỏ giống nhưtiểu báo xuất hiện trước mặt Lâm Thần, trải qua nửa tháng điều dưỡng, hiện tại con Phong Lôi báo này sinh khí dồi dào, khí tức hung hãn.
Nó nhìn Lâm Thần, trong mắt lộ ra một vẻ thân thiết, nhoài tới trước mặt Lâm Thần, trong mũi hừ hừ, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Chưởng quỹ nhìn thấy dáng vẻ con Phong Lôi báo hiện tại không khỏi lắc đầu một cái cười nói:
- Công tử quả nhiên lợi hại, thuần phục được Phong Lôi báo này vô cùng ngoan ngoãn. Trước đó vài ngyaf, lúc ta tìm được Phong Lôi báo, nó còn đả thương ta cũng vài thủ hạ, thật vất vả lắm mới bắt được nó.
- Làm phiền chưỡng quỹ rồi.
Lâm Thần cười cười, có một vài thời điểm, giữa người và người vẫn không tin tưởng nhau bằng giữa người và thú.
Trong lòng có cảm nhận, Lâm Thần chợt nghĩ tới tiểu Bạo Hùng, tiểu Bạo Hùng đi vào nơi thí luyện, không biết hiện tại tiểu Bạo Hùng thế nào rồi.
Sau khi cáo từ chưởng quỹ, Lâm Thần sải bước lên Lôi Phong báo, xác định phương hướng thẳng đến Thiên Lĩnh trấn mà đi.
Cất bước trên đường phố Phong Lập trấn, võ giả trên đường vẫn rất nhiều, bọn họ lần thứ hai nhìn thấy Lâm Thần, trên mặt từng người không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơn nửa tháng trôi qua, Lâm Thần vẫn sống sót xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phải biết rằng tu vi của hắn chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ.
Phong Lôi báo lao nhanh hóa thành một luồng ánh sáng đỏ rực.
Cảnh tượng bốn phía một mảnh hoang vu không một bóng người, nhìn khắp nơi chỉ thấy toàn bộ là đại địa màu vàng sẫm.
Mấy ngày sau, Lâm Thần dần thấy được một mảnh núi cao, xanh tươi mơn mởn xuất hiện trước mặt hắn, trong đó mơ hồ có bóng người lay động, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng yêu thú rống giận.
Nơi này là cực bắc dãy Mặc Liên sơncủa Nhạn Nam vực, chỉ cần Lâm Thần đi về phía nam hơn mười ngày nữa là có thể tiến vào khu vực Thiên Cực tông, cuối cùng tới Thiên Lĩnh trấn.
Một đường đi không dừng lại, hơn mười ngày sau.
Thiên Lĩnh trấn.
Nơi này tọa lạc sát biên giới của Mặc Liên sơn, bởi vậy cái trấn này tuy không lớn nhưng vẫn là vô cùng náo nhiệt, đương nhiên, cũngdo một phần nguyên nhân là Vương gia tọa lạc ở nơi này.
Vương gia là gia tộc rèn đúc vũ khí, bọn họ rèn đúc vũ khí, áo giáp bán ra cho võ giả ở khắp nơi, thậm chí có một số tông môn cũng sử dụng vũ khí của họ.
Ngày hôm đó, xuất hiện một con Phong Lôi báo trên đường phố Thiên Lĩnh trấn.
Võ giả trên đường phố tò mò đánh giá con Phong Lôi báo này, một số võ giả hít vào một ngụm khí lạnh, ước áo nhìn Lâm Thần ngồi trên lưng con Phong Lôi báo này.
Phong Lôi báo là vật cưỡi cao cấp cực kỳ hiếm thấy, võ giả có thể có được một con Phong Lôi báo là võ giả có thân phận và thực lực cực cao.
Hao phí hơn mười ngày, Lâm Thần cuối cùng cũng từ Tội Ác Chi Thành nằm ở cực bắc của Nhạn Nam vực chạy tới Thiên Lĩnh trấn.
Mà tất cả sự việc phát sinh bên trong di tích Chân Bảo Môn giống như mới vừa trải qua ngày hôm qua vậy, ký ức của Lâm Thần vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Lần này, đi vào bên trong di tích Chân Bảo Môn tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh phát sinh quá nhiều chuyện, đăch biệt là suýt chút nữa bị Hắc Giáp Vệ phát hiện, khiến cho Lâm Thần nghĩ tới vẫn còn thấy sợ.
Phải biết rằng một khi Lâm Thần bị Thành chủ Tội Ác Chi Thành phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đương nhiên quan trọng nhất không phải là cái này...
Lần này ở trong di tích Chân Bảo Môn phát hiện được Thiết Phiến của cổ kiếm là một bất ngờ.
Lâm Thần đi tới di tích Chân Bảo Môn là vì tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh, hắn cũng không biết bên trong di tích Chân Bảo Môn có Thiết Phiến của cổ kiếm.
Có điều bên trong di tích Chân Bảo Môn đã có Thiết Phiến của cổ kiếm, ngoài ra chắc sẽ có các mảnh vỡ của cổ kiếm.
Chẳng qua lúc đó tình huống quá khẩn cấp, Lâm Thần cũng không thể ở lại bên trong di tích Chân Bảo Môn, sau này nếu có cơ hội sẽ đi tới di tích Chân Bảo Môn cẩn thận tìm kiếm một lần nữa.
Lâm Thần không suy nghĩ nhiều, khóe miệng của hắng cong lên lộ ra một nụ cười. Kiếm kính của ta đã đạt đến một nửa kiếm ý, tin tức này nếu như lan ra ngoài không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người chấn động đây?
Kiếm ý lúc ẩn lúc hiện, không ai có thể định nghĩa được hình thái cụ thể của nó, nhưng uy lực của nó là mạnh vô cùng, nếu võ giả nắm giữ được nó thì thực lực sẽ tăng lên vô cùng.
Nhưng muốn lĩnh ngộ kiếm ý thì không hề đơn giản. Mấy trăm năm qua ở Nhạn Nam vực cũng chưa chắc có võ giả nào lĩnh ngộ được kiếm ý hay đao ý.
Chỉ có thiên tài trong thiên tài mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Lâm Thần cười một tiếng, vỗ nhẹ con Phong Lôi báo đi thẳng tới đại viện của Vương gia.
Dường như Vương gia nhận được tin tức có Phong Lôi báo xuất hiện ở trong trấn, lúc Lâm Thần cưỡi Phong Lôi báo xuất hiện trước cửa đại viện Vương gia thì trưỡng lão của Vương gia cũng với mười mấy chấp sự đã đứng ở cửa đại viện Vương gia tủm tỉm cười nhìn Lâm Thần.
- Lâm Thần, hoan nghênh trở về.
Hai mắt đại trưởng lão Vương gia Vương Thiên Minh híp lại nhìn Lâm Thần, trên mặt tràn đầy ý cười.
Lâm Thần cười lớn một tiếng, có thể bình yên vô sự trở về Thiên Lĩnh trấn nên Lâm Thần rất cao hứng, hơi gật đầu một cái nói:
- Nhờ phúc của trưởng lão, lần này tiểu bối mới có thể tìm được Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh.
Lâm Thần hiểu rõ điều này nên mới tận lực rời xa di tích Chân Bảo Môn.
Một đường lao nhanh không dám dừng lại.
Phong Lập trấn.
Nơi này vẫn là phạm vi của Tội Ác Chi Thành nhưng lại cách di tích Chân Bảo Môn mấy ngày đi đường. Trong trấn có không ít võ giả, phần lớn là tu vi Thiên Cương cảnh, trên thân thể sát khí nồng nặc, trên mặt, trên taykhông ít võ giả đầy vết thương, hiển nhiên ở tại nơi này đều là một đám côn đồ hung hãn.
Lâm Thần trực tiếp đi vào trong Phong Lập trấn, hắn không có nhìn đông nhìn tây mà đi thẳng tới khách điếm lúc trước hắn ở.
Lúc Lâm Thần rời Phong Lập trấn đi tới thạch trận Thái Dương từng ở lại khách sạn này, đêm hôm khuya khoắc gặp phải võ giả tập kích, may mắn là Lâm Thần phản ứng nhạy bén, giết ngược lại người tập kích. Nhưng Phong Lôi báo lại bị trộm đi trong lúc đó, Phong Lôi báo là Lâm Thần đi thay ngựa, nếu không có Phong Lôi báo, hắn muốn dùng Thanh Vân bộ đi từ đây về Thiên Lĩnh trấn e là sẽ phải hao phí hơn một tháng.
Vì vậy, Lâm Thần muốn trở lại khách điếm này lấy lại Phong Lôi báo. Chưỡng quỹ của khách điếm đã đáp ứng hắn, cho dù có tìm được Phong Lôi báo hay không đều sẽ trả lại một con ngựa không kém Phong Lôi báo cho Lâm Thần.
Ở cửa khách điếm,một võ giả mang dáng vẻ của tiểu nhị đang buồn bực ngán ngẩm nhìn đoàn người qua lại, bỗng dưng hai mắt hắn sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang hướng khách điếm mà đi tới.
Trên người thanh niên này mặc áo vải thô, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, xem ra cũng giống như các võ giả khác, nhưng thanh niên này hướng về khách sạn mà đi tới, đơn giản chính là muốn dùng bữa hoặc là ở trọ, mà tiểu nhị tiếp đón sẽ có được một ít phần trăm hoa hồng.
Thanh niên đó chính là Lâm Thần.
Tiểu nhị bước nhanh tới trước mặt Lâm Thần, cười tủm tỉm nói:
- Thiếu hiệp đến ở trọ ạ?
Lâm Thần nhìn tiểu nhị một lát, nói:
- Không cần, ta tới tìm chưởng quỹ của các người.
Lâm Thần vừa ở trong di tích Chân Bảo Môn chém giết Hoa Vô Phong, mặc dù nói Lâm Thần từ trong di tích Chân Bảo Môn đi ra không có gây ra sự chú ý, nhưng cũng khó đảm bảo là Thành chủ Tội Ác Chi Thành ở bên trong Chân Bảo Môn không phát hiện được sát thủ chân chính, do đó sẽ phong tỏa tới đây.
Huống chi hiện tại cách đại hội nội môn Thiên Cực tông chỉ còn có mấy tháng, thời gian cấp bách, Lâm Thần cần trở về Thiên Lĩnh trấn mời Vương gia trưởng lão Vương Thiên Minh rèn đúc một thanh bán chân khí, vì lẽ đó, Lâm Thần không dự định ở lại đây lâu, hắn lựa chọn lập tức trở về Thiên Lĩnh trấn.
Nghe Lâm Thần nói xong, trong mắt tiểu nhị lóe lên một tia nghi ngờ, tìm chưởng quỹ khách điếm.
Người trước mặt bất quá chỉ là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, võ giả tu vi thấp như vậy chẳng lẽ còn có thể quen biết chưởng quỹ.
Phải biết chưởng quỹ khách điếm này có thể ở tạiPhong Lập trấn hỗn tạp nàymở khách điếm làm ăn, cũng nhất định là có quan hệ cùng thực lực, võ giả bình thường căn bản không có khả năng để chưởng quỹ nhớ tới.
Có điều, tiểu nhị bỗng nhớ tới hơn nữa tháng trước, một thanh niên tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ ở trọ tại đây bị mất một con Lôi Phong báo...
Nghĩ tới đây, trong mắt tiểu nhị chợt bừng tỉnh, vẻ mặt sợ hãi, Lâm Thần mặc dù là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, nhưng ngày đó võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ đánh lén Lâm Thần trái lại bị Lâm Thần chém giết, có thể tưởng tượng được thực lực của hắn mạnh đến chừng nào.
- Thiếu hiệp, xin mời vào, ta lập tức đi gọi chưởng quỹ.
Tiểu nhị cung kính vội vã nói một câu với Lâm Thần, không đợi Lâm Thần đồng ý, hắn lập tức đi vào trong khách điếm mời chưởng quỹ tới.
Lâm Thần không có tiến vào trong khách điếm mà là ở cửa khách sạn chờ.
Đợi không bao lâu thì một ông lão mặc trang phục tươi sáng bước ra, khi nhìn thấy Lâm Thần đang lẳng lặng đứng thảng vẻ mặt không có cảm xúc, trong mắt hắn lóe ra một tia kinh ngạc.
Trước khi Lâm Thần rời Phong Lập trấn có nói muốn đi ra ngoài một khoảng thời gian, mặc dù không nói cụ thể là đi chỗ nào nhưng ông vẫn có thể suy đoán ra, Lâm Thần là muốn đi Tội Ác Chi Thành.
Mà phải biết, Tội Ác Chi Thành là nơi vô cùng nguy hiểm, đừng nói là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, mặc dù là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ cũng có thể sẽ chết.
Lâm Thần đi hơn nửa tháng, ông ta còn cho rằng Lâm Thần đã chết, sẽ không trở về, nhưng không nghĩ tới lâu như vậy Lâm Thần lại bình yên vô sự xuất hiện ở đây.
Quan trọng hơn là, giờ khắc này Lâm Thần chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng trên người lại tỏa ra một luồng sát khí làm cho người ta có một cảm giác kinh hãi, khí tức trên người hắn so với nửa tháng trước đây cũng cường đại hơn rấtnhiều, tu vi lại có dấu hiệu đột phá.
Biến hóa quá lớn.
Trước khi Lâm Thần tiến vào di tích Chân Bảo Môn, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ của Lâm Thần cũng đã vững chắc, mà ở trong di tích Chân Bảo Môn Lâm Thần không ngừng thả ra chân khí, sau đó lại bổ sung, lâu dần số lượng chân khí trong đan điền ngày càng nhiều, chỉ thiếu ít nữa là Lâm Thần có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh trung kỳ.
- Thiếu hiệp, mời đi bên này, Phong Lôi báo của ngài chúng tôi đã tìm thấy, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể lấy đi.
Chưởng quỹ cười nói.
Nghe vậy, Lâm Thần khẽ gật đầu, người lão giả có thể ở trong Phong Lập trấn hỗn tạp này mở khách điếm, nhất định thực lực không nhỏ.
Thấy vậy, ông lão cười ha ha nói:
- Xem ra thiếu hiệp hẳn là từ bên ngoài trở về, không bằng nghỉ ngơi ở trong khách điếm này một đêm, bản điếm miễn phí cho công tử.
Lâm Thần lắc đầu một cái nói:
- Đa tạ ý tốt của chưởng quỹ, tại hạ còn có việc gấp cần xử lý, sẽ không tính toán chuyện cũ nữa.
Hiện tại ở đây nhiều hơn một ngày là thêm một phần nguy hiểm, Lâm Thần nhất định phải mau chóng rời khỏi đây.
Không tán gẫu cùng chưởng quỹ nữa, Lâm Thần được dẫn tới nơi đặt Phong Lôi báo.
Một con yêu thúcao ba thước, dài năm mét, lôngtrên người lấm tấm đỏ giống nhưtiểu báo xuất hiện trước mặt Lâm Thần, trải qua nửa tháng điều dưỡng, hiện tại con Phong Lôi báo này sinh khí dồi dào, khí tức hung hãn.
Nó nhìn Lâm Thần, trong mắt lộ ra một vẻ thân thiết, nhoài tới trước mặt Lâm Thần, trong mũi hừ hừ, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Chưởng quỹ nhìn thấy dáng vẻ con Phong Lôi báo hiện tại không khỏi lắc đầu một cái cười nói:
- Công tử quả nhiên lợi hại, thuần phục được Phong Lôi báo này vô cùng ngoan ngoãn. Trước đó vài ngyaf, lúc ta tìm được Phong Lôi báo, nó còn đả thương ta cũng vài thủ hạ, thật vất vả lắm mới bắt được nó.
- Làm phiền chưỡng quỹ rồi.
Lâm Thần cười cười, có một vài thời điểm, giữa người và người vẫn không tin tưởng nhau bằng giữa người và thú.
Trong lòng có cảm nhận, Lâm Thần chợt nghĩ tới tiểu Bạo Hùng, tiểu Bạo Hùng đi vào nơi thí luyện, không biết hiện tại tiểu Bạo Hùng thế nào rồi.
Sau khi cáo từ chưởng quỹ, Lâm Thần sải bước lên Lôi Phong báo, xác định phương hướng thẳng đến Thiên Lĩnh trấn mà đi.
Cất bước trên đường phố Phong Lập trấn, võ giả trên đường vẫn rất nhiều, bọn họ lần thứ hai nhìn thấy Lâm Thần, trên mặt từng người không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơn nửa tháng trôi qua, Lâm Thần vẫn sống sót xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phải biết rằng tu vi của hắn chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ.
Phong Lôi báo lao nhanh hóa thành một luồng ánh sáng đỏ rực.
Cảnh tượng bốn phía một mảnh hoang vu không một bóng người, nhìn khắp nơi chỉ thấy toàn bộ là đại địa màu vàng sẫm.
Mấy ngày sau, Lâm Thần dần thấy được một mảnh núi cao, xanh tươi mơn mởn xuất hiện trước mặt hắn, trong đó mơ hồ có bóng người lay động, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng yêu thú rống giận.
Nơi này là cực bắc dãy Mặc Liên sơncủa Nhạn Nam vực, chỉ cần Lâm Thần đi về phía nam hơn mười ngày nữa là có thể tiến vào khu vực Thiên Cực tông, cuối cùng tới Thiên Lĩnh trấn.
Một đường đi không dừng lại, hơn mười ngày sau.
Thiên Lĩnh trấn.
Nơi này tọa lạc sát biên giới của Mặc Liên sơn, bởi vậy cái trấn này tuy không lớn nhưng vẫn là vô cùng náo nhiệt, đương nhiên, cũngdo một phần nguyên nhân là Vương gia tọa lạc ở nơi này.
Vương gia là gia tộc rèn đúc vũ khí, bọn họ rèn đúc vũ khí, áo giáp bán ra cho võ giả ở khắp nơi, thậm chí có một số tông môn cũng sử dụng vũ khí của họ.
Ngày hôm đó, xuất hiện một con Phong Lôi báo trên đường phố Thiên Lĩnh trấn.
Võ giả trên đường phố tò mò đánh giá con Phong Lôi báo này, một số võ giả hít vào một ngụm khí lạnh, ước áo nhìn Lâm Thần ngồi trên lưng con Phong Lôi báo này.
Phong Lôi báo là vật cưỡi cao cấp cực kỳ hiếm thấy, võ giả có thể có được một con Phong Lôi báo là võ giả có thân phận và thực lực cực cao.
Hao phí hơn mười ngày, Lâm Thần cuối cùng cũng từ Tội Ác Chi Thành nằm ở cực bắc của Nhạn Nam vực chạy tới Thiên Lĩnh trấn.
Mà tất cả sự việc phát sinh bên trong di tích Chân Bảo Môn giống như mới vừa trải qua ngày hôm qua vậy, ký ức của Lâm Thần vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Lần này, đi vào bên trong di tích Chân Bảo Môn tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh phát sinh quá nhiều chuyện, đăch biệt là suýt chút nữa bị Hắc Giáp Vệ phát hiện, khiến cho Lâm Thần nghĩ tới vẫn còn thấy sợ.
Phải biết rằng một khi Lâm Thần bị Thành chủ Tội Ác Chi Thành phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đương nhiên quan trọng nhất không phải là cái này...
Lần này ở trong di tích Chân Bảo Môn phát hiện được Thiết Phiến của cổ kiếm là một bất ngờ.
Lâm Thần đi tới di tích Chân Bảo Môn là vì tìm kiếm Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh, hắn cũng không biết bên trong di tích Chân Bảo Môn có Thiết Phiến của cổ kiếm.
Có điều bên trong di tích Chân Bảo Môn đã có Thiết Phiến của cổ kiếm, ngoài ra chắc sẽ có các mảnh vỡ của cổ kiếm.
Chẳng qua lúc đó tình huống quá khẩn cấp, Lâm Thần cũng không thể ở lại bên trong di tích Chân Bảo Môn, sau này nếu có cơ hội sẽ đi tới di tích Chân Bảo Môn cẩn thận tìm kiếm một lần nữa.
Lâm Thần không suy nghĩ nhiều, khóe miệng của hắng cong lên lộ ra một nụ cười. Kiếm kính của ta đã đạt đến một nửa kiếm ý, tin tức này nếu như lan ra ngoài không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người chấn động đây?
Kiếm ý lúc ẩn lúc hiện, không ai có thể định nghĩa được hình thái cụ thể của nó, nhưng uy lực của nó là mạnh vô cùng, nếu võ giả nắm giữ được nó thì thực lực sẽ tăng lên vô cùng.
Nhưng muốn lĩnh ngộ kiếm ý thì không hề đơn giản. Mấy trăm năm qua ở Nhạn Nam vực cũng chưa chắc có võ giả nào lĩnh ngộ được kiếm ý hay đao ý.
Chỉ có thiên tài trong thiên tài mới có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Lâm Thần cười một tiếng, vỗ nhẹ con Phong Lôi báo đi thẳng tới đại viện của Vương gia.
Dường như Vương gia nhận được tin tức có Phong Lôi báo xuất hiện ở trong trấn, lúc Lâm Thần cưỡi Phong Lôi báo xuất hiện trước cửa đại viện Vương gia thì trưỡng lão của Vương gia cũng với mười mấy chấp sự đã đứng ở cửa đại viện Vương gia tủm tỉm cười nhìn Lâm Thần.
- Lâm Thần, hoan nghênh trở về.
Hai mắt đại trưởng lão Vương gia Vương Thiên Minh híp lại nhìn Lâm Thần, trên mặt tràn đầy ý cười.
Lâm Thần cười lớn một tiếng, có thể bình yên vô sự trở về Thiên Lĩnh trấn nên Lâm Thần rất cao hứng, hơi gật đầu một cái nói:
- Nhờ phúc của trưởng lão, lần này tiểu bối mới có thể tìm được Lưu Ly Linh Nham cùng Thiên Tàn Minh Tinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook