Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 11. MỘT NGÀY TRỌN VẸN.

Ta không khỏi ngạc nhiên khi thấy đan dược chảy ra.

Ma Tinh Đan!

Ở Bổn Giáo, Ma Tinh Đan là thứ linh dược mười năm mới luyện được một viên, nếu các ma nhân có được nó thì công lực của bản thân có thể được tăng lên rất nhiều. Và lượng nội công có thể hấp thụ được cũng tùy thuộc vào thể trạng và tâm lý của người luyện nó.

Quả nhiên công dụng tuyệt vời của Ma Tinh Đan phải khiến người ta bất ngờ.

Nhưng phần thưởng này chỉ được trao cho những ai thực sự có khả năng sử dụng kiếm mà thôi.

Thứ ta đang thiếu hiện tại chính là nội công nên Ma Tinh Đan chẳng khác gì món quà trời ban.

“Rất vinh hạnh có được ngươi. Ma Tinh Đan. Đa tạ phụ thân!”

Ta không ngần ngại gì nữa mà ngồi xuống rồi uống nó ngay lập tức.

Ma Tinh Đan tỏa ra một mùi thơm cay nồng, lan tỏa khắp khoang miệng rồi dần dần lan ra toàn cơ thể.

Nguồn năng lượng ngập tràn lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể ta. Ta đắm mình trong thiền định và bắt đầu hấp thụ toàn bộ nguồn năng lượng.

Trước khi hồi quy, ta đã vài lần được uống linh dược nên việc hấp thụ nó không có gì khó khăn cả. Hơn nữa do đặc điểm thể chất của Thiên Võ Chi Thể nên ta còn có thể hấp thụ nhiều năng lượng hơn người thường.

Cứ như vậy ta rơi vào trạng thái xuất thần và bắt đầu vận khí điều tức. Sau hai lần như thế, ta mở đôi mắt mình ra.

Nguồn năng lượng của Ma Tinh Đan hấp thụ vào từng mạch máu của ta như thể một cơn mưa giông kéo đến sau hạn hán. Thông qua vận khí điều tức, năng lượng dần chuyển hóa thành nội công và được tích trữ trong đan điền.

Ta đứng lên và điều hòa lại chân khí.

Rẹtttttt! Soạt!

Lúc này âm thanh nắm đấm của ta đã khác đi. Âm thanh ấy như muốn xé toạc cả không khí, thật khiến ta vui sướng làm sao.

“Hahahaha.”

Tiếng cười sảng khoái của ta vang vọng khắp cả hang động.

“À, chẳng lẽ?”

Phụ thân muốn lợi dụng buổi đi săn để có thể dạy cho ta về Khí Phát Xuất chăng?

Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng lắm. Phụ thân dù có nhiều khả năng đặc biệt đến đâu cũng không thể đoán được rằng ta sẽ đến Tiểu Thiên Động vì Huyết Thiên Đao Ma.

Dù phụ thân trao cho ta Ma Tinh Đan để giữ thể diện với Huyết Thiên Đao Ma hay vì bất cứ lý do nào đi chăng nữa, thì cũng nhờ phụ thân ta mới có được một thứ tuyệt vời này.

‘Đa tạ phụ thân.’

Sau khi kiểm soát lại thể trạng và tâm lý ta đi đến bước tiếp theo.

Tam Quan Môn.

Thứ nhất, phân biệt sinh tử.

Thứ hai, nếu thất bại chỉ cần năm ngày sau sẽ lại có cơ hội đến.

Thứ ba, nếu sẵn sàng hãy bước vào vòng tròn màu đỏ.

Phân biệt sinh tử? Rốt cuộc đây là quan môn quỷ quái gì vậy chứ?

Mà lại còn có thời hạn là năm ngày nữa. Không hiểu sao ta có cảm giác hơi bất an.

Khi ta đứng trong vòng tròn màu đỏ, một chiếc bàn trà xuất hiện.

Và khi ta nhìn thấy thứ đó trên bàn, ta không thể giấu được nụ cười trên môi.

Nơi đó đó tầm khoảng mười loại thảo dược. Phải chăng thử thách ở quan môn này là phân biệt thảo dược và độc dược ư.

Người ta thường nói, ở Võ Lâm những thứ cần phải cẩn thận chính là người già, trẻ nhỏ, nữ nhân nhưng thực tế thứ cần để tâm nhất chính là độc mới phải. Không nên tùy tiện uống rượu hoặc ăn thức ăn từ người khác, trong trường hợp bất khả kháng cũng nên kiểm tra bằng kim bạc xem trong đó có chứa độc hay không.

Nhưng đâu phải ai cũng có sự hiểu biết nhất định về độc, số người tìm hiểu về nó rất ít. Nhưng những người đã tìm hiểu về độc dù sao cũng có lợi thế hơn trong một cuộc thách đấu nào đó.

Ta lại nằm ở vế thứ nhất. Nhưng trước khi hồi quy ta đã nói với Quỷ Linh Tử.

-Ta chính là cao thủ bơi lội, lặn, nghiên cứu thuốc nổ và cắm trại. Hơn nữa ta còn có thể nhắm mắt nhưng vẫn vẽ được bản đồ Trung Nguyên.

Vì chính ta đã lang thang không sót một ngóc ngách nào của Trung Nguyên để có thể tìm ra Vạn Niên Hỏa Lý. Nếu chỉ giỏi bơi lặn mà không phân biệt được thảo dược, độc dược thì làm sao ta có thể đứng đây được cơ chứ, thậm chí ta còn biết cả công dụng của bọn chúng nữa kìa. Chỉ cần nghe được tên của một loại thảo dược nào đó, ta sẽ ngay lập tức biết nó là thứ gì, có công dụng ra sao.

Vậy nên những dòng chữ phụ thân đã viết lúc này cũng không cần thiết lắm.

Ta tự tin rằng chỉ cần cầm lấy nó ta sẽ nhận biết được đâu là độc dược đâu là thảo dược.

Sau khi chiếc bàn đầu tiên được hạ xuống, lại có thêm một chiếc bàn khác với các loại thảo dược mới.

Mười loại thảo dược lần này có vẻ khác với mười loại khi nãy đã xuất hiện.

“A!”

Ta phải đoán được cả hai bàn thảo dược này mới có thể vượt qua được quan môn.

Trước tiên ta cần tưởng tượng ra bài kiểm tra này như thế nào đã.

Để xem nào.

Ta phải đúng cả hai lần, mỗi lần mười loại thảo dược. Cơ hội để có thể đoán chính xác hai lần liên tiếp là bao nhiêu nhỉ?

Trường hợp ta cố gắng đoán chúng dựa trên trực giác của bản thân, nếu không may ta có thể chọn nhầm.

“Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi.”

Nếu ta trả lời không đúng đi chăng nữa thì với lượng độc dược này cũng không tới mức phải mất mạng, chắc chỉ phải chịu đựng trong vài ngày mà thôi.

Đằng nào cũng phải thử. Nếu gặp may ta có thể thoát ra ngoài nhanh chóng còn nếu không may thì đành chịu mất chút thời gian vậy.

Trên chiếc bàn thảo mộc thứ hai, ta chọn ra một loại không có độc, ta tò mò không biết liệu có chiếc bàn thảo dược thứ ba nào xuất hiện không, nhưng cũng may là bài kiểm tra này không khó đến vậy.

Sau khi ta chọn đúng thảo dược trên chiếc bàn thứ hai, cánh cửa tiếp theo mở ra.

Không biết ngoài ta ra có ai có thể tìm ra ngay loại thảo dược không có độc không? Những ai thích mạo hiểm có lẽ sẽ tìm thấy ngay lập tức nhưng hầu hết mọi người sẽ phải dành rất nhiều thời gian để vật lộn ở đây.

Ta tò mò về dòng chữ mà phụ thân đã để lại nên đành tiến đến bức tường nơi người thách đấu đã để lại.

- Chết tiệt! Nếu ta cứ tiếp tục thế này, ta sẽ trở thành độc nhân mất.

- Tên ngu ngốc nào nghĩ ra bài kiểm tra quái quỷ này vậy chứ? Ta phải gặp hàng tá loại độc dược ở đây đến bao giờ?

- Chắc chắn phải có manh mối gì đó. Ta phải tìm hiểu thêm.

- Ta thậm chí còn không nhớ bản thân đã thất bại bao nhiêu lần nữa. Ta có nên ăn hết chỗ độc đó rồi chết đi không? Lúc này, ta có cảm giác Tích Cốc Đan cũng là một loại độc dược.

- Lẽ ra ta phải tính toán kỹ lưỡng ngay từ lần đầu chứ. Tin vào trực giác đúng là một quyết định ngu ngốc mà.

- Sau 99 lần thử cuối cùng ta đã thành công, không kìm được nước mắt.

- Vì ăn phải quá nhiều độc mà tóc ta đã rụng dần hết rồi.

Và cuối cùng chính là những dòng chữ mà phụ thân đã viết.

-       Đồ ngốc! Đừng tin vào may mắn.

Có thể nói, phụ thân đã thử từng loại độc dược ở đây ngay từ khi bắt đầu, vậy nên người mới nhận ra việc phó thác số phận cho may rủi chỉ là việc lãng phí thời gian.

Hình như phụ thân đã thoát khỏi đây sau hai tháng.

Mặc dù ta được khuyên rằng không nên tin vào chuyện may rủi, nhưng phụ thân ta có vẻ đã gặp may trong suốt chặng đường này thì phải. Hoặc vì phụ thân có kiến thức nhất định về độc dược nên người đã loại trừ đi được một ít.

“Cũng may người vẫn chưa rụng hết tóc.”

***

Tứ quan môn và cũng là quan môn cuối cùng. Trên bia đá khắc dòng chữ Quan Môn Cuối Cùng.

Thứ nhất, phải sống sót trong Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận.

Thứ hai, nếu chết trong trận pháp thì sẽ thật sự chết ở đời thật.

Thứ ba, nếu đã sẵn sàng thì hãy bước vào vòng tròn đỏ.

Điều khiến ta ngạc nhiên đó là có hẳn một quan môn đưa người ta đến cái chết nếu thất bại.

Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận.

Nếu ta chết trong trận pháp này nghĩa là ta cũng sẽ chết.

Lần này những dòng chữ được để lại của tổ tiên ta chắc chắn là chữ của người người đã sống sót rời khỏi đây.

-       Đó thật sự là một trận chiến khó khăn. Một ngày nào đó, nếu ta trở thành Thiên Ma, ta sẽ tìm ra người đã tạo ra Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận và giết chết kẻ đó.

-             Quá khó khăn và đáng sợ.

-             Là kẻ chết tiệt nào đã tạo ra trận pháp này vậy chứ?

-       Đời này, ta sẽ không bao giờ bước vào Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận nữa.

Và ở đây cũng có những lời mà phụ thân ta để lại. Đó không phải là một câu chửi mà đơn thuần chỉ là một lời khuyên thôi.

-       Đừng nghỉ ngơi.

Tất nhiên những lời được để lại trên quan môn này chính là manh mối gì đó có thể dẫn ta thoát khỏi nơi đây, nhưng ta lại có cảm giác đó là những lời khuyên dành cho cuộc đời của ta sau này. Hoặc cũng có lẽ vì đây chính là quan môn cuối cùng rồi.

‘Vâng, con sẽ tiếp tục tiến về phía trước mà không nghỉ ngơi.’

Sau khi bình tĩnh vận khí và điều hòa lại nội công, ta đi về phía vòng tròn màu đỏ.

Khi ta bước vào trong vòng tròn, Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận bắt đầu được kích hoạt, khung cảnh xung quanh ta dần thay đổi.

Một lúc sau ta đã đứng ở một vùng đất hoang vu.

Gió thổi những hạt cát nhỏ bé xuyên qua từng khe hở giữa các ngón tay, cây khô trụi lá và cả đám sâu bọ trên đá đều là thật. À không, nó khiến ta có cảm giác tất cả đều là thật.

“Quả nhiên là trận pháp mạnh nhất, tuyệt lắm!”

Ta cảm giác mọi thứ hiện tại còn kỳ diệu hơn là bí ẩn. Sao một con người có thể tạo ra một thế giới ảo ảnh nhưng lại chân thực thế đến vậy chứ? Ta thật sự cảm thấy trên thế gian này thực sự tồn tại thiên tài.

Chính lúc này.

Cùng với làn gió mang theo cát bụi, những võ giả lần lượt xuất hiện. Chúng đều là những người không có mắt, mũi, miệng, khuôn mặt cũng là ảo ảnh do trận pháp tạo ra.

Tất cả chắc khoảng ba mươi mười.

Ảo ảnh chỉ là ảo ảnh nhưng nó lại chân thật đến kì lạ. Giống như tảng đá ta vừa chạm phải, thanh kiếm của chúng chắc chắn không phải là ảo ảnh.

Những ảo ảnh đang bao vây xung quanh ta lan tỏa ra một luồng sát khí. Dù có thông thạo võ công đến mức thượng thừa nhưng nếu thiếu kinh nghiệm thực chiến thì cũng có thể trở nên lúng túng như lúc này. Nỗi lo lắng của chính bản thân có thể nguy hiểm hơn kẻ thù rất nhiều.

Tất nhiên, với kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều của ta thì không có gì phải run sợ trước đám người còn không phải là con người kia nữa.

Ta nhảy về phía trước và nhanh chóng đáp trước mặt chúng.

Phập! Phập!

Cuộc chiến bắt đầu bằng hàng loạt những nhát dao đâm vào ngực của đám ảo ảnh.

Thay vì thương xót, ta không ngừng đâm vào tay, bụng, bẻ tay rồi chém vào đầu chúng. Dù sao cũng chỉ là những ảo ảnh chứ không phải người thực nên ta cũng chẳng cần phải cảm thấy có lỗi làm gì.

Đôi khi ta né những đòn tấn công từ đối phương, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn đánh trả. Ta dùng nội lực tung ra từng chiêu thức tấn công đối phương và thỉnh thoảng cũng dùng tí nội công nữa. Vì đối thủ của ta không biết mệt nên ta cũng không ngại thực hiện vài bài kiểm tra với chúng.

Khi chết đi bọn chúng sẽ phát nổ kèm theo những âm thanh bốp – bốp và nó khiến ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau khi đánh bại tất cả ba mươi ảo ảnh đầu tiên, ta nhanh chóng vận khí điều tức và nhớ lại lời khuyên của phụ thân.

Đừng nghỉ ngơi.

“À, đúng rồi nhỉ.”

Lời khuyên của phụ thân là phải vừa chiến đấu vừa vận khí, dù có thời gian để vận khí đi chăng nữa cũng không được lãng phí nó. Lời khuyên này chính là hãy tận dụng tốt nội công của mình để chiến đấu như thể đây là trận chiến thực thụ.

Nếu đây là một trận chiến thực thụ, ta không không có thời gian để hồi sức như thế này. Đây chính là cơ hội ta chỉ có một lần trong đời để có thể kiểm soát được nội công của ta ở đời thực.

‘Dù thế nào đi chăng nữa, đây chính là Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận nơi chỉ có hai kết cục xảy ra, sống hoặc chết. Ta thực sự sẽ nghỉ ngơi ở đây sao? Lời khuyên của phụ thân quả nhiên không hề dư thừa.”

Như phụ thân mong đợi, ta không hề chờ đợi bản thân được hồi sức.

Sau khi hết thời gian, những ảo ảnh tiếp theo lại xuất hiện.

Lần này có hai mươi người, tuy số lượng có giảm bớt nhưng so với những người lúc nãy đám người này có vẻ mạnh hơn rất nhiều, động tác nhanh nhẹn và võ công chúng sử dụng cũng mạnh hơn hẳn. Hơn nữa, lần này chúng lại sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau, không chỉ có kiếm mà còn có cả cung tên và ám khí nữa.

Một cuộc chiến nguy hiểm mà ta phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, nhưng thành thật mà nói, thay vì lo sợ thì ta thật sự rất phấn khích. Vì đây chính là cuộc chiến thực thụ đầu tiên mà ta được trải nghiệm sau khi hồi quy.

‘Không thể chậm trễ! Xông lên thôi!’

Ta xông lên, giẫm lên vai từng tên rồi chém bay từng đợt ám khí phóng vào người mình trên không trung. Ta dùng đám ảo ảnh làm khiên chắn đồng thời không ngừng đánh bại chúng.

Ngay sau khi trận chiến thứ hai kết thúc, ta vẫn không vận khí. Ta không biết mình còn phải đối mặt với bao nhiêu trận chiến nữa nên chỉ sử dụng một nửa sức lực của mình.

Đợt ảo ảnh thứ ba xuất hiện.

Lần này chỉ có mười người.

Vậy nên ta chắc chắn đây sẽ là đợt cuối cùng. Xét về uy lực đối thủ thì đám người này đã đạt đến giới hạn mà ta có thể xử lý được.

Trước đây chắc hẳn đã có rất nhiều người đã phải bỏ mạng ở đây.

Quả nhiên, kẻ thù xuất hiện lần này mạnh và nhanh hơn hai lần trước rất nhiều.

Ngược lại ta cũng hơi thất vọng.

‘Kết thúc rồi.’

Ta còn muốn chiến đấu nhiều hơn nữa.

Ta bước đi giữa những ảo ảnh, tránh những đòn tấn công từ chúng.

Và đúng lúc ta nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc thì nó lại được kết thúc bằng một tiếng nổ lớn.

Vì đã chắc chắn đây là trận chiến cuối cùng nên ta không ngần ngại dồn hết công lực cho trận chiến này.

Kiếm của ta tạo ra một tia sáng chói lóa. Từ kinh nghiệm chiến đấu trong quá khứ, việc đánh giá Bí Thiên Kiếm Thuật sẽ tùy thuộc vào đối thủ của mình. Sau nhiều trận chiến, ta ngộ ra một điều rằng, năng lực của đối thủ càng thấp thì kiếm thuật của hắn sẽ càng hào nhoáng, còn kiếm thức của các cao thủ lại thiên về chiều sâu hơn là những kiếm pháp chỉ hào nhoáng bên ngoài.

Từng tuyệt kỹ của Bí Thiên Kiếm Thuật được thi triển, từng lượt ảo ảnh cũng xông về phía ta. Đây là những ảo ảnh mạnh nhất trong trận pháp này nhưng chúng lại bị ta tiêu diệt nhanh nhất. Cảnh tượng kẻ thù của ta lần lượt nổ tung bốp – bốp trông chẳng khác gì pháo hoa.

Khi ảo ảnh cuối cùng biến mất, Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận cũng bị phá vỡ.

Cảnh giới của ta cao hơn những gì phụ thân mong đợi. Nhưng trận chiến vừa rồi thực sự khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, ta cảm giác như cơn giận tích tụ trong lòng của bản thân đã phần nào được giải tỏa.

Đúng vậy, điều này rất có ý nghĩa với ta.

Khi Sinh Tử Huyễn Ảnh Trận biến mất, cánh cửa dẫn ra bên ngoài cũng được mở ra, ở nơi ấy có một bia đá.

Thứ nhất, hãy đẩy bia đá này sang một bên.

Thứ hai, chúc mừng ngươi đã vượt qua quan môn này một cách an toàn. Hi vọng ngươi có thể dùng sức mạnh của mình để có thể phát triển và hồi sinh Thiên Ma Thần Giáo.

Và đây cũng chính là lối ra của Tiểu Thiên Động.

Điều đáng ngạc nhiên là ta đã vượt qua các quan môn của Tiểu Thiên Động chỉ trong một ngày.

Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, ắt hẳn cả Ma Giáo sẽ trở nên náo loạn. Phụ thân ta còn mất cả hai tháng ấy vậy mà ta chỉ mất một ngày để thoát khỏi đây. Thay vì những lời khen ngợi tán dương, mọi người sẽ nghi ngờ nhiều hơn.

Cụ Bình Hạo – kẻ đã tỷ võ với ta chắc sẽ sùi bọt mép vì hắn nghĩ rằng chắc chắn ta đã dùng thủ đoạn nào đó để thoát khỏi đây. Phụ thân và các Bát Ma Tôn cũng sẽ cố gắng tìm hiểu lý do vì sao ta lại có thể thoát khỏi đây chỉ trong một ngày. Đầu ta sẽ nổ tung mất.

Cuối cùng ta quyết định không ra ngoài.

Được rồi, cứ ở đây luyện tập vậy.

Ta luyện tập ở đây để cứu lấy thể diện của phụ thân nữa, chắc phải sau 100 ngày nữa ta mới xuất hiện.

Cũng may là biệt cốc này cũng rất thích hợp cho ta luyện tập.

Luyện thôi nào! Đành gặm nhấm nỗi cô đơn ở biệt cốc này vậy.

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương