Tuyệt Thế Hảo Yêu
-
Chương 83: Tôi là người của cậu
Lý Vân lập tức mở hai mắt ra, từ trên mặt đất đứng lên. Phủi một ít bụi trên người, hắn tỉ mỉ quan sát cảnh vật chung quanh. Hắn phát hiện, bản thân đang ở dưới một tầng hầm ngầm được bịt kín. Xung quanh là tường được các tảng đá lớn tạo thành. Bên trong này âm u lờ mờ cũng do chỉ có một cây đèn chiếu sáng.
- Lẽ nào cậu nghĩ tôi ko đẹp bằng những tảng đá này?
Thanh âm Yến Tử lạnh như băng quanh quẩn tại không gian trong hầm. Tuy rằng rất lạnh, nhưng cũng không thiếu phần quyến rũ.
Lý Vân nghe vậy, hơi quay đầu. Vóc người Yến Tử vô cùng thon dài. Trên khuôn mặt giống như Thiên sứ có một đôi mắt to chớp động, một đôi mắt rất quyến rũ, mái tóc dài màu đen thả trước người, chỗ cổ áo lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Đùi đẹp thon dài hơi nhô lên, giày cao gót màu hồng tựa hồ càng tăng thêm vẻ gợi cảm cho người phụ nữ.
Không biết tại sao, mỗi khi Lý Vân nhìn Yến Tử, trong lòng hắn lại tràn ngập dục vọng vô tận. Hắn cảm giác mình một trận miệng đắng lưỡi khô.
Lý Vân nghĩ trên người Yến Tử có gì đó cổ quái, vội vàng nghiêng đầu đi, ánh mắt không nhìn thân thể nàng nữa.
- Cậu thế nào không nhìn tôi nữa? Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?
Yến Tử mỉm cười từ trên chỗ ngồi đứng lên. Nàng phất phất tay, bốn gã Hắc y nhân kia toàn bộ lui ra ngoài. Trước khi lui ra ngoài, người cầm đầu không khỏi nhìn về phía Lý Vân với ánh mắt thương hại.
Tại thời điểm Yến Tử ra lệnh lui xuống, Lý Vân tuy rằng đã cực lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu, người phụ nữ với dáng người ma quỷ đang ở ngay trước mặt hắn. Mặc dù toàn thân đều mặc quần áo, nhưng vẫn không giảm được mị lực của nàng.
- Lý tiên sinh, từ hôm nay trở đi, tôi là người của cậu. Hồng gia hi vọng cậu có thể đem hồ ly tinh cho ông ấy.
Nói đến đây, Yến Tử che miệng cười khẽ, ý khiêu khích càng thêm mãnh liệt:
- Yên tâm, tôi tuy rằng không phải hồ ly tinh, nhưng nói về công phu trên giường tôi vị tất đã thua cô ta. Cậu thử xem là biết à.
- Tiện nhân, im miệng...!
Lý Vân hét lớn một tiếng, cổ tay khẽ động, Bồ Đề nhận không có báo trước xuất hiện tại lòng bàn tay hắn. Nhưng Yến Tử lại không sợ hãi cùng kinh ngạc. Như trước cười nói tự nhiên nhìn hắn.
- Lẽ nào tại trong lòng cậu, tôi thật kém hơn so với hồ ly tinh?
Yến Tử biến sắc:
- Hừ, nếu như không phải vì căn bệnh trên người Hồng gia, cậu nghĩ rằng tôi sẽ hạ mình hoan ái với cậu? Thực sự là buồn cười.
Mặt Lý Vân hiện lên vẻ khinh miệt.
Thanh âm Yến Tử bỗng trở nên băng lãnh:
- Lý Vân, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nói cho cậu hay, mặc kệ cậu có tiếp nhận tôi hay không, hồ ly tinh đều sẽ thuộc về Hồng gia.
Đang lúc nói chuyện, toàn thân nàng tản ra khí tức lạnh lẽo, trong mắt lộ ra dục vọng Phệ Huyết.
Lý Vân nhìn chăm chú vào hai tròng mắt Yến Tử, nói:
- Cô gái, chẳng lẽ cô định cưỡng ép trao đổi?
Yến Tử nhíu mày:
- Không ai có thể cự tuyệt đề nghị của Hồng gia.
- Kỳ thực cô rất đẹp...!
Lý Vân nói:
- Nếu nói về dung mạo, cô không thua kém gì Trân tỷ.
Vẻ băng lãnh trên mặt Yến Tử biến mất sạch sẽ, nói:
- Cậu cuối cùng cũng nói ra được một câu thật lòng.
- Đáng tiếc cô lại đẹp về vẻ đẹp của một con dâm phụ...!
Lý Vân sắc mặt tiếc nuối, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang. Giống như sát khí hóa thành thực thể lập tức công kích về phía Yến Tử.
Toàn thân Yến Tử kịch liệt run lên, vô ý thức, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi. Rốt cục, nàng vô pháp thừa nhận sát khí cường đại kia, phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Lý Vân lãnh đạm nói:
- Nói cho tôi biết, các người rốt cuộc có thân phận gì?
Thân thể Yến Tử đang run rẩy bỗng đứng lên, nàng quật cường nói:
- Cậu giết tôi đi?
Vẻ mặt Yến Tử có vẻ rất kích động, hai tay nàng chắp trước bầu ngực đầy đặn kia, thì thào lẩm bẩm:
- Hắc Ám thần vĩ đại, tha thứ cho ta vô năng, ta dùng máu tươi của mình để cọ rửa tội ác thất bại...
Trong mắt Yến Tử toát ra sự thành kính từ nội tâm, nghe lời nàng nói, Lý Vân vội vàng âm thầm đề phòng.
Ánh mắt Yến Tử chuyển hướng Lý Vân, nói:
- Tôi thất bại rồi...
Lý Vân nhíu mày, nói:
- Cô muốn thế nào?
Tâm tình kích động của Yến Tử dần dần bình phục, hướng Lý Vân nói:
- Nhiệm vụ của tôi là câu dẫn cậu trên giường, hoàn thành nhiệm vụ đem hồ ly tinh tặng cho Hồng gia.
Lý Vân ho khan một tiếng, nói:
- Các người thật là vô sỉ...
Yến Tử đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó cười khúc khích, đem thân thể tràn ngập co dãn cùng mềm mại tiến lên, chất vấn mà hỏi:
- Người trẻ tuổi, cậu lạc hậu rồi. Lẽ nào cậu không biết, bây giờ đang thịnh hành việc trao đổi sao. Ngay cả những người bình thường cũng vui vẻ với chuyện này. Những người có huyết mạch cổ như chúng ta, phóng túng một ít thì có làm sao?
Lý Vân trầm giọng nói:
- Luận điệu vô sỉ, yêu thích việc trao đổi này chỉ là một số ít cặn bã trong xã hội.
Trong mắt Yến Tử toát ra một tia kinh ngạc, cũng ẩn chứa nhàn nhạt thất vọng, nàng yếu ớt nói:
- Cậu giết tôi đi...!
Trước đó nàng đã cầu khẩn với Thần Hắc Ám, cũng đồng nghĩa với việc bắt buộc phải chết. Lúc này, nàng không sợ chết.
- Mở cửa tầng hầm, sự tình ngày hôm nay coi như chưa có phát sinh qua.
Lý Vân khinh miệt nói:
- Cô không phải cố tỏ ra bất hạnh đâu? Tôi sẽ không làm khó cô.
Yến Tử có chút bất mãn nói:
- Lẽ nào tôi làm cho cậu một chút hứng thú cũng không có sao?
Lý Vân trong lòng rùng mình, nói:
- Tôi không thích Con Rối của người khác.
- Kỳ thực ta...
Yến Tử vốn định nói gì đó, lại bị Lý Vân cắt đứt:
- Nói một lần cuối cùng, mở cửa, bằng không tôi sẽ thay đổi chủ ý.
Yến Tử thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên mở cơ quan, thả cho Lý Vân rời đi.
…
Vội vã trở lại đại sảnh yến hội, Lý Vân thấy Vương Trân Trân an toàn vô sự, trong lòng liền buông lỏng một hơi. Mà ánh mắt Hồng gia thì như trước nhìn chằm chằm vào Vương Trân Trân.
Lý Vân cười lạnh một tiếng, xoay người đi qua. Đi tới trước mặt Hồng gia, hắn tức giận nói:
- Ông nghĩ tôi là động vật chỉ biết dựa vào nửa người dưới sao? Mỹ nhân kế đối với tôi vô dụng. Huống hồ tôi cũng không thích đồ chơi của người khác. Hồng gia, tôi mặc kệ ông rốt cuộc là ai, tôi hiện tại chính thức cảnh cáo ông, không nên đối với Trân tỷ có bất kỳ hy vọng xa vời nào, bằng không tôi sẽ làm cho ông phải hối hận.
- Cậu rất bá đạo...!
Khóe miệng Hồng gia nổi lên một tia cười nhạt:
- Người thanh niên, ta đã nói qua với cậu, ta cần Thần Nông xích để chữa bệnh. Vì sao cậu không thể nhường ta một bước?.
- Những điều nên nói ta đều đã nói rồi, ta không rảnh nói lời vô ích với ông.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói rằng:
- Ông là người của phương tây Ma tộc, muốn tại chỗ chúng ta sinh tồn được, phải biết điều mà tuân thủ những quy tắc ở đây.
Lưu lại những lời này, Lý Vân trực tiếp đi về phíaVương Trân Trân.
Hồ ly tinh cũng không biết chuyện phát sinh trên người Lý Vân, nàng ôn nhu nói:
- Tiểu tình nhân của cậu có vẻ tức giận, nàng sớm rời khỏi yến hội rồi. Cậu còn không mau đi xem nàng thế nào?
- Chị nói Nhâm Hiểu Nguyệt?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
- Mặc kệ cô ấy... Trân tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi.
- Được...!
Lý Vân đích thân hẹn hò, hồ ly tinh tự nhiên nhấc tay tán thành:
- Ta nghĩ cứ ở yến hội này lâu cũng sẽ cảm thấy buồn bực mất.
- Lẽ nào cậu nghĩ tôi ko đẹp bằng những tảng đá này?
Thanh âm Yến Tử lạnh như băng quanh quẩn tại không gian trong hầm. Tuy rằng rất lạnh, nhưng cũng không thiếu phần quyến rũ.
Lý Vân nghe vậy, hơi quay đầu. Vóc người Yến Tử vô cùng thon dài. Trên khuôn mặt giống như Thiên sứ có một đôi mắt to chớp động, một đôi mắt rất quyến rũ, mái tóc dài màu đen thả trước người, chỗ cổ áo lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Đùi đẹp thon dài hơi nhô lên, giày cao gót màu hồng tựa hồ càng tăng thêm vẻ gợi cảm cho người phụ nữ.
Không biết tại sao, mỗi khi Lý Vân nhìn Yến Tử, trong lòng hắn lại tràn ngập dục vọng vô tận. Hắn cảm giác mình một trận miệng đắng lưỡi khô.
Lý Vân nghĩ trên người Yến Tử có gì đó cổ quái, vội vàng nghiêng đầu đi, ánh mắt không nhìn thân thể nàng nữa.
- Cậu thế nào không nhìn tôi nữa? Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?
Yến Tử mỉm cười từ trên chỗ ngồi đứng lên. Nàng phất phất tay, bốn gã Hắc y nhân kia toàn bộ lui ra ngoài. Trước khi lui ra ngoài, người cầm đầu không khỏi nhìn về phía Lý Vân với ánh mắt thương hại.
Tại thời điểm Yến Tử ra lệnh lui xuống, Lý Vân tuy rằng đã cực lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu, người phụ nữ với dáng người ma quỷ đang ở ngay trước mặt hắn. Mặc dù toàn thân đều mặc quần áo, nhưng vẫn không giảm được mị lực của nàng.
- Lý tiên sinh, từ hôm nay trở đi, tôi là người của cậu. Hồng gia hi vọng cậu có thể đem hồ ly tinh cho ông ấy.
Nói đến đây, Yến Tử che miệng cười khẽ, ý khiêu khích càng thêm mãnh liệt:
- Yên tâm, tôi tuy rằng không phải hồ ly tinh, nhưng nói về công phu trên giường tôi vị tất đã thua cô ta. Cậu thử xem là biết à.
- Tiện nhân, im miệng...!
Lý Vân hét lớn một tiếng, cổ tay khẽ động, Bồ Đề nhận không có báo trước xuất hiện tại lòng bàn tay hắn. Nhưng Yến Tử lại không sợ hãi cùng kinh ngạc. Như trước cười nói tự nhiên nhìn hắn.
- Lẽ nào tại trong lòng cậu, tôi thật kém hơn so với hồ ly tinh?
Yến Tử biến sắc:
- Hừ, nếu như không phải vì căn bệnh trên người Hồng gia, cậu nghĩ rằng tôi sẽ hạ mình hoan ái với cậu? Thực sự là buồn cười.
Mặt Lý Vân hiện lên vẻ khinh miệt.
Thanh âm Yến Tử bỗng trở nên băng lãnh:
- Lý Vân, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nói cho cậu hay, mặc kệ cậu có tiếp nhận tôi hay không, hồ ly tinh đều sẽ thuộc về Hồng gia.
Đang lúc nói chuyện, toàn thân nàng tản ra khí tức lạnh lẽo, trong mắt lộ ra dục vọng Phệ Huyết.
Lý Vân nhìn chăm chú vào hai tròng mắt Yến Tử, nói:
- Cô gái, chẳng lẽ cô định cưỡng ép trao đổi?
Yến Tử nhíu mày:
- Không ai có thể cự tuyệt đề nghị của Hồng gia.
- Kỳ thực cô rất đẹp...!
Lý Vân nói:
- Nếu nói về dung mạo, cô không thua kém gì Trân tỷ.
Vẻ băng lãnh trên mặt Yến Tử biến mất sạch sẽ, nói:
- Cậu cuối cùng cũng nói ra được một câu thật lòng.
- Đáng tiếc cô lại đẹp về vẻ đẹp của một con dâm phụ...!
Lý Vân sắc mặt tiếc nuối, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang. Giống như sát khí hóa thành thực thể lập tức công kích về phía Yến Tử.
Toàn thân Yến Tử kịch liệt run lên, vô ý thức, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi. Rốt cục, nàng vô pháp thừa nhận sát khí cường đại kia, phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Lý Vân lãnh đạm nói:
- Nói cho tôi biết, các người rốt cuộc có thân phận gì?
Thân thể Yến Tử đang run rẩy bỗng đứng lên, nàng quật cường nói:
- Cậu giết tôi đi?
Vẻ mặt Yến Tử có vẻ rất kích động, hai tay nàng chắp trước bầu ngực đầy đặn kia, thì thào lẩm bẩm:
- Hắc Ám thần vĩ đại, tha thứ cho ta vô năng, ta dùng máu tươi của mình để cọ rửa tội ác thất bại...
Trong mắt Yến Tử toát ra sự thành kính từ nội tâm, nghe lời nàng nói, Lý Vân vội vàng âm thầm đề phòng.
Ánh mắt Yến Tử chuyển hướng Lý Vân, nói:
- Tôi thất bại rồi...
Lý Vân nhíu mày, nói:
- Cô muốn thế nào?
Tâm tình kích động của Yến Tử dần dần bình phục, hướng Lý Vân nói:
- Nhiệm vụ của tôi là câu dẫn cậu trên giường, hoàn thành nhiệm vụ đem hồ ly tinh tặng cho Hồng gia.
Lý Vân ho khan một tiếng, nói:
- Các người thật là vô sỉ...
Yến Tử đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó cười khúc khích, đem thân thể tràn ngập co dãn cùng mềm mại tiến lên, chất vấn mà hỏi:
- Người trẻ tuổi, cậu lạc hậu rồi. Lẽ nào cậu không biết, bây giờ đang thịnh hành việc trao đổi sao. Ngay cả những người bình thường cũng vui vẻ với chuyện này. Những người có huyết mạch cổ như chúng ta, phóng túng một ít thì có làm sao?
Lý Vân trầm giọng nói:
- Luận điệu vô sỉ, yêu thích việc trao đổi này chỉ là một số ít cặn bã trong xã hội.
Trong mắt Yến Tử toát ra một tia kinh ngạc, cũng ẩn chứa nhàn nhạt thất vọng, nàng yếu ớt nói:
- Cậu giết tôi đi...!
Trước đó nàng đã cầu khẩn với Thần Hắc Ám, cũng đồng nghĩa với việc bắt buộc phải chết. Lúc này, nàng không sợ chết.
- Mở cửa tầng hầm, sự tình ngày hôm nay coi như chưa có phát sinh qua.
Lý Vân khinh miệt nói:
- Cô không phải cố tỏ ra bất hạnh đâu? Tôi sẽ không làm khó cô.
Yến Tử có chút bất mãn nói:
- Lẽ nào tôi làm cho cậu một chút hứng thú cũng không có sao?
Lý Vân trong lòng rùng mình, nói:
- Tôi không thích Con Rối của người khác.
- Kỳ thực ta...
Yến Tử vốn định nói gì đó, lại bị Lý Vân cắt đứt:
- Nói một lần cuối cùng, mở cửa, bằng không tôi sẽ thay đổi chủ ý.
Yến Tử thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên mở cơ quan, thả cho Lý Vân rời đi.
…
Vội vã trở lại đại sảnh yến hội, Lý Vân thấy Vương Trân Trân an toàn vô sự, trong lòng liền buông lỏng một hơi. Mà ánh mắt Hồng gia thì như trước nhìn chằm chằm vào Vương Trân Trân.
Lý Vân cười lạnh một tiếng, xoay người đi qua. Đi tới trước mặt Hồng gia, hắn tức giận nói:
- Ông nghĩ tôi là động vật chỉ biết dựa vào nửa người dưới sao? Mỹ nhân kế đối với tôi vô dụng. Huống hồ tôi cũng không thích đồ chơi của người khác. Hồng gia, tôi mặc kệ ông rốt cuộc là ai, tôi hiện tại chính thức cảnh cáo ông, không nên đối với Trân tỷ có bất kỳ hy vọng xa vời nào, bằng không tôi sẽ làm cho ông phải hối hận.
- Cậu rất bá đạo...!
Khóe miệng Hồng gia nổi lên một tia cười nhạt:
- Người thanh niên, ta đã nói qua với cậu, ta cần Thần Nông xích để chữa bệnh. Vì sao cậu không thể nhường ta một bước?.
- Những điều nên nói ta đều đã nói rồi, ta không rảnh nói lời vô ích với ông.
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói rằng:
- Ông là người của phương tây Ma tộc, muốn tại chỗ chúng ta sinh tồn được, phải biết điều mà tuân thủ những quy tắc ở đây.
Lưu lại những lời này, Lý Vân trực tiếp đi về phíaVương Trân Trân.
Hồ ly tinh cũng không biết chuyện phát sinh trên người Lý Vân, nàng ôn nhu nói:
- Tiểu tình nhân của cậu có vẻ tức giận, nàng sớm rời khỏi yến hội rồi. Cậu còn không mau đi xem nàng thế nào?
- Chị nói Nhâm Hiểu Nguyệt?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, nói:
- Mặc kệ cô ấy... Trân tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi.
- Được...!
Lý Vân đích thân hẹn hò, hồ ly tinh tự nhiên nhấc tay tán thành:
- Ta nghĩ cứ ở yến hội này lâu cũng sẽ cảm thấy buồn bực mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook