Tuyệt Thế Hảo Yêu
-
Chương 79: Hồng gia đưa điều kiện
Lý Vân cảm giác được đối phương đang cố quyến rũ mình, con ngươi hơi co lại, trong lòng rùng mình, tóm lại hắn cảm giác mình ngửi được trên người nàng phát ra hơi thở tức giận.
- Yến Tử, hôm nay cô đã gặp được tận mặt Lý Vân rồi?
Hồng gia vừa cười vừa nói.
Yến Tử không nói gì, trầm mặc đứng ở phía sau Hồng gia, tựa hồ đối với Lý Vân không có gì hứng thú. Hồng gia thanh âm có chút khàn giọng, nói tiếp:
- Hiện tại chúng ta nói chuyện chính đi, trước đó cậu hỏi ta hai vấn đề.
Hồng gia nhìn hai mắt Lý Vân, mỉm cười nói:
- Chuyện Nhâm Cường thật là một tay ta bày ra. Trong chuyện làm ăn mà, tất nhiên phải cạnh tranh rất khốc liệt. Về phần thân phận ta, ta có thể nói rõ cho cậu biết, ta không phải người. Thân phận trước đây cũng đã là quá khứ, ta cũng không muốn nhiều lời. Tương lai cậu nếu có hứng thú, sớm muộn sẽ biết.
- Cậu dự định giết ta sao?
Hồng gia rất tùy ý, đột nhiên nói một câu, cảm giác giống như không thèm để ý sống chết của bản thân một chút nào
Trong lòng Lý Vân cũng hồi hộp một trận, xem ra người ta cũng đã chuẩn bị trước rồi.
Hồng gia quay đầu lại nhíu mắt liếc hắn một cái, lắc đầu, thở dài. Lý Vân không biết hắn vì sao thở dài, khẽ cười nói:
- Ông cũng biết. Vậy ông định làm như thế nào?
Hồng gia hai mắt nhìn Lý Vân, nhưng không có lên tiếng.
- Ta hi vọng sự tình của Nhâm Cường có thể mau chóng kết thúc.
Lý Vân nhìn Hồng gia, lẳng lặng nói rằng:
- Một lần giải quyết triệt để, ta cũng không có ý định muốn biết ông cùng Nhâm Cường đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ là muốn giải quyết chuyện phiền toái này.
Hồng gia trầm mặc một lát sau đó, nói rằng:
- Cậu thật cho rằng, cậu có thể giết ta sao? Không nên quá mức tự tin như thế.
- Làm thử rồi mới biết.
Lý Vân thản nhiên trả lời.
Hồng gia cười rộ lên:
- Tốt. Mặc kệ là chuyện gì, cậu không thử thì vĩnh viễn sẽ không thành công.
Lý Vân mỉm cười nói:
- Đúng vậy nha, cho nên tôi dự định thử một chút.
Hồng gia mỉm cười nói:
- Ta và cậu ở một mặt nào đó thì chưa chắc đã là kẻ thù. Chùa Bạch Mã cũng chưa chắc đã là đồng minh tốt của cậu. Trên thế giới này, cho tới bây giờ cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Lý Vân không nói gì, Hồng gia hai tay nhẹ nhàng mà giao nhau tại trên đùi, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, chúng ta có thể hợp tác. Trên đời này cho tới bây giờ cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Lý Vân có chút hiểu ra, nhẹ nói:
- Ông muốn gây xích mích ly gián.
Hồng gia giơ lên một tay, dùng ngón tay già nua lắc lắc, nói rằng:
- Cậu sai rồi... Hồng gia ta suốt đời quang minh lỗi lạc, còn không đến mức bỉ ổi như vậy. Ta chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu, không nên đơn giản đi tin tưởng bất luận kẻ nào, bất kể là bằng hữu, vẫn còn là địch nhân.
Lý Vân cúi đầu, nhẹ nói nói:
- Vậy mà tôi nghe sao giống như là ông đang gây xích mích ly gián.
Hồng gia mỉm cười nói:
- Tùy cậu hiểu như thế nào cũng được, nói chung, ta đối với cậu cũng không có ác ý.
Lý Vân cười khẩy nói:
- Ông cảm thấy ông là người đáng tin hay sao?
Hồng gia chà xát hai tay, chậm rãi nói:
- Làm một cuộc giao dịch nhé...
Lý Vân vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn lão già không rõ thân phận này, nói:
- Nói đi.
Hồng gia bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Trên người của ta có một căn bệnh khó chữa, ta cần một danh y kĩ thuật siêu phàm chữa trị, ta hi vọng cậu giúp ta.
Lý Vân ngẩn ra, nghĩ thầm, hắn không phải là muốn đánh chủ ý gì lên hồ ly tinh đấy chứ?
Quả nhiên, Hồng gia mỉm cười nói:
- Đem hồ ly tinh cho ta, ta có thể buông tha cho việc phá phách Nhâm Cường.
Lý Vân mỉm cười đáp:
- Ý nghĩ này không phải ngày hôm nay ông bỗng nhiên nghĩ ra chứ?
Hồng gia không trả lời thẳng, chỉ là yếu ớt nói:
- Thần Nông xích có thể chữa bệnh trên người của ta, có điều hơi mất thời gian.
Lý Vân nhíu mày nói:
- Chuyện này tôi không quyết định được.
- Không phải chỉ là một nữ yêu sao?
Hồng gia giống như cười mà không phải cười nói:
- Nếu như cậu nguyện ý, ta có thể đem Yến Tử cho cậu, trao đổi không?
Yến Tử nghe vậy, sắc mặt càng phát ra âm trầm. Xem ra, nàng tựa hồ không tình nguyện. Đáng tiếc, số phận nàng cũng không do chính nàng nắm giữ.
Mệnh lệnh của Hồng gia, nàng sẽ vô điều kiện chấp hành.
Trong lòng Lý Vân càng lạnh lùng, lão già chết tiệt này, thật sự là bỉ ổi. Muốn trao đổi lại bày đặt diễn xuất như thế. Ụ moé, Trước đây có xem qua trên mạng, hắn cũng thấy có loại trao đổi giống như thế. Lại không nghĩ rằng, chuyện kì lạ bỉ ổi như thế lại có thể rơi xuống đầu hắn.
- Không có hứng thú...!
Lý Vân nói.
Hồng gia nhíu mày hơi giận nói:
- Chỉ một con hồ ly tinh mà thôi, cậu cũng đã biết Yến Tử của ta, so với hồ ly tinh một chút cũng không kém, cậu chơi thử một lần là biết.
Lý Vân cười khổ, con mẹ nó, lão tử cùng hồ ly tinh là quan hệ trong sáng. Ông thì cái mẹ gì cũng làm rồi, còn định để cho ta đổ vỏ sao.
Hồng gia mỉm cười, nói:
- Cậu không cần trực tiếp cự tuyệt ta như vậy, cậu có thể suy ngẫm lại, nghĩ kỹ, một lần nữa cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Lý Vân lông mi hơi rủ xuống, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Dừng một chút, hắn nói:
- Hồng gia, không cùng ý nghĩ sẽ không thể hợp tác. Tôi nghĩ chuyện này chắc phải giải quyết bằng cách khác.
- Vẫn muốn giết ta? Không sai, biệp pháp này rất trực tiếp. Thế nhưng cậu có nghĩ, cậu có thể giết chết được ta sao?
Hồng gia nhẹ giọng trả lời, tựa hồ muốn thuyết phục Lý Vân đồng ý đề nghị của hắn.
Lý Vân yên lặng nhìn hai mắt Hồng gia, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
- Mục đích của ông là Thần Nông xích phải không?
Hồng gia biểu tình vẫn không thay đổi, mỉm cười nói:
- Hồ ly tinh cùng Thần Nông xích là một. Có mỗi Thần Nông xích thì cũng không thể sử dụng.
Lý Vân mặt nhăn nhíu:
- Ông biết rõ sau lưng tôi có chùa Bạch Mã, ông vẫn còn dám uy hiếp tôi như thế, tôi không biết ông thần kinh không ổn định, hay là có âm mưu gì khác.
- Cái này cần chính cậu đi phán đoán...!
Hồng gia nhẹ giọng nói:
- Để biểu thị thành ý, kể từ hôm nay trở đi, ta liền buông tha mệnh lệnh săn giết Nhâm Cường.
- Tôi sẽ không mang ơn ông.
Hồng gia phất phất tay, nhíu mày nói:
- Trước hết đừng nói như thế, cậu phải học cách nhìn xa một chút, đừng bao giờ luôn nhìn chằm chằm một việc như vậy. Theo ta hợp tác, cậu sẽ được lợi ích mà cậu không thể tưởng tượng được đâu.
Lý Vân cười đáp:
- Vậy ông nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc là ai đi?
Hồng gia mỉm cười nói:
- Cái này không được.
Lý Vân cau mày nói:
- Xem ra ông cũng không giỏi gì hơn.
Dừng một chút, Lý Vân nghiêm túc nói:
- Tôi hi vọng ông có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nếu như từ hôm nay trở đi, còn có sát thủ nào đi quấy nhiễu Nhâm Cường, tôi sẽ làm cho ông chết rất khó coi. Về chuyện trao đổi, tôi không có hứng thú. Nếu có bản lĩnh, ông có thể tự mình theo đuổi Trân tỷ. Đương nhiên, tôi nghĩ Trân tỷ đối với người già như ông sẽ không cảm thấy hứng thú đâu.
Hắn nhìn Yến Tử nói:
- Giống như nữ yêu ngu vậy, trên thế giới không còn nhiều đâu, quý trọng người trước mắt đi?
Yến Tử nghe vậy, trừng to mắt nhìn Lý Vân, há miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời gì.
- Yến Tử, hôm nay cô đã gặp được tận mặt Lý Vân rồi?
Hồng gia vừa cười vừa nói.
Yến Tử không nói gì, trầm mặc đứng ở phía sau Hồng gia, tựa hồ đối với Lý Vân không có gì hứng thú. Hồng gia thanh âm có chút khàn giọng, nói tiếp:
- Hiện tại chúng ta nói chuyện chính đi, trước đó cậu hỏi ta hai vấn đề.
Hồng gia nhìn hai mắt Lý Vân, mỉm cười nói:
- Chuyện Nhâm Cường thật là một tay ta bày ra. Trong chuyện làm ăn mà, tất nhiên phải cạnh tranh rất khốc liệt. Về phần thân phận ta, ta có thể nói rõ cho cậu biết, ta không phải người. Thân phận trước đây cũng đã là quá khứ, ta cũng không muốn nhiều lời. Tương lai cậu nếu có hứng thú, sớm muộn sẽ biết.
- Cậu dự định giết ta sao?
Hồng gia rất tùy ý, đột nhiên nói một câu, cảm giác giống như không thèm để ý sống chết của bản thân một chút nào
Trong lòng Lý Vân cũng hồi hộp một trận, xem ra người ta cũng đã chuẩn bị trước rồi.
Hồng gia quay đầu lại nhíu mắt liếc hắn một cái, lắc đầu, thở dài. Lý Vân không biết hắn vì sao thở dài, khẽ cười nói:
- Ông cũng biết. Vậy ông định làm như thế nào?
Hồng gia hai mắt nhìn Lý Vân, nhưng không có lên tiếng.
- Ta hi vọng sự tình của Nhâm Cường có thể mau chóng kết thúc.
Lý Vân nhìn Hồng gia, lẳng lặng nói rằng:
- Một lần giải quyết triệt để, ta cũng không có ý định muốn biết ông cùng Nhâm Cường đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ là muốn giải quyết chuyện phiền toái này.
Hồng gia trầm mặc một lát sau đó, nói rằng:
- Cậu thật cho rằng, cậu có thể giết ta sao? Không nên quá mức tự tin như thế.
- Làm thử rồi mới biết.
Lý Vân thản nhiên trả lời.
Hồng gia cười rộ lên:
- Tốt. Mặc kệ là chuyện gì, cậu không thử thì vĩnh viễn sẽ không thành công.
Lý Vân mỉm cười nói:
- Đúng vậy nha, cho nên tôi dự định thử một chút.
Hồng gia mỉm cười nói:
- Ta và cậu ở một mặt nào đó thì chưa chắc đã là kẻ thù. Chùa Bạch Mã cũng chưa chắc đã là đồng minh tốt của cậu. Trên thế giới này, cho tới bây giờ cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Lý Vân không nói gì, Hồng gia hai tay nhẹ nhàng mà giao nhau tại trên đùi, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, chúng ta có thể hợp tác. Trên đời này cho tới bây giờ cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Lý Vân có chút hiểu ra, nhẹ nói:
- Ông muốn gây xích mích ly gián.
Hồng gia giơ lên một tay, dùng ngón tay già nua lắc lắc, nói rằng:
- Cậu sai rồi... Hồng gia ta suốt đời quang minh lỗi lạc, còn không đến mức bỉ ổi như vậy. Ta chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu, không nên đơn giản đi tin tưởng bất luận kẻ nào, bất kể là bằng hữu, vẫn còn là địch nhân.
Lý Vân cúi đầu, nhẹ nói nói:
- Vậy mà tôi nghe sao giống như là ông đang gây xích mích ly gián.
Hồng gia mỉm cười nói:
- Tùy cậu hiểu như thế nào cũng được, nói chung, ta đối với cậu cũng không có ác ý.
Lý Vân cười khẩy nói:
- Ông cảm thấy ông là người đáng tin hay sao?
Hồng gia chà xát hai tay, chậm rãi nói:
- Làm một cuộc giao dịch nhé...
Lý Vân vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn lão già không rõ thân phận này, nói:
- Nói đi.
Hồng gia bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Trên người của ta có một căn bệnh khó chữa, ta cần một danh y kĩ thuật siêu phàm chữa trị, ta hi vọng cậu giúp ta.
Lý Vân ngẩn ra, nghĩ thầm, hắn không phải là muốn đánh chủ ý gì lên hồ ly tinh đấy chứ?
Quả nhiên, Hồng gia mỉm cười nói:
- Đem hồ ly tinh cho ta, ta có thể buông tha cho việc phá phách Nhâm Cường.
Lý Vân mỉm cười đáp:
- Ý nghĩ này không phải ngày hôm nay ông bỗng nhiên nghĩ ra chứ?
Hồng gia không trả lời thẳng, chỉ là yếu ớt nói:
- Thần Nông xích có thể chữa bệnh trên người của ta, có điều hơi mất thời gian.
Lý Vân nhíu mày nói:
- Chuyện này tôi không quyết định được.
- Không phải chỉ là một nữ yêu sao?
Hồng gia giống như cười mà không phải cười nói:
- Nếu như cậu nguyện ý, ta có thể đem Yến Tử cho cậu, trao đổi không?
Yến Tử nghe vậy, sắc mặt càng phát ra âm trầm. Xem ra, nàng tựa hồ không tình nguyện. Đáng tiếc, số phận nàng cũng không do chính nàng nắm giữ.
Mệnh lệnh của Hồng gia, nàng sẽ vô điều kiện chấp hành.
Trong lòng Lý Vân càng lạnh lùng, lão già chết tiệt này, thật sự là bỉ ổi. Muốn trao đổi lại bày đặt diễn xuất như thế. Ụ moé, Trước đây có xem qua trên mạng, hắn cũng thấy có loại trao đổi giống như thế. Lại không nghĩ rằng, chuyện kì lạ bỉ ổi như thế lại có thể rơi xuống đầu hắn.
- Không có hứng thú...!
Lý Vân nói.
Hồng gia nhíu mày hơi giận nói:
- Chỉ một con hồ ly tinh mà thôi, cậu cũng đã biết Yến Tử của ta, so với hồ ly tinh một chút cũng không kém, cậu chơi thử một lần là biết.
Lý Vân cười khổ, con mẹ nó, lão tử cùng hồ ly tinh là quan hệ trong sáng. Ông thì cái mẹ gì cũng làm rồi, còn định để cho ta đổ vỏ sao.
Hồng gia mỉm cười, nói:
- Cậu không cần trực tiếp cự tuyệt ta như vậy, cậu có thể suy ngẫm lại, nghĩ kỹ, một lần nữa cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Lý Vân lông mi hơi rủ xuống, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Dừng một chút, hắn nói:
- Hồng gia, không cùng ý nghĩ sẽ không thể hợp tác. Tôi nghĩ chuyện này chắc phải giải quyết bằng cách khác.
- Vẫn muốn giết ta? Không sai, biệp pháp này rất trực tiếp. Thế nhưng cậu có nghĩ, cậu có thể giết chết được ta sao?
Hồng gia nhẹ giọng trả lời, tựa hồ muốn thuyết phục Lý Vân đồng ý đề nghị của hắn.
Lý Vân yên lặng nhìn hai mắt Hồng gia, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
- Mục đích của ông là Thần Nông xích phải không?
Hồng gia biểu tình vẫn không thay đổi, mỉm cười nói:
- Hồ ly tinh cùng Thần Nông xích là một. Có mỗi Thần Nông xích thì cũng không thể sử dụng.
Lý Vân mặt nhăn nhíu:
- Ông biết rõ sau lưng tôi có chùa Bạch Mã, ông vẫn còn dám uy hiếp tôi như thế, tôi không biết ông thần kinh không ổn định, hay là có âm mưu gì khác.
- Cái này cần chính cậu đi phán đoán...!
Hồng gia nhẹ giọng nói:
- Để biểu thị thành ý, kể từ hôm nay trở đi, ta liền buông tha mệnh lệnh săn giết Nhâm Cường.
- Tôi sẽ không mang ơn ông.
Hồng gia phất phất tay, nhíu mày nói:
- Trước hết đừng nói như thế, cậu phải học cách nhìn xa một chút, đừng bao giờ luôn nhìn chằm chằm một việc như vậy. Theo ta hợp tác, cậu sẽ được lợi ích mà cậu không thể tưởng tượng được đâu.
Lý Vân cười đáp:
- Vậy ông nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc là ai đi?
Hồng gia mỉm cười nói:
- Cái này không được.
Lý Vân cau mày nói:
- Xem ra ông cũng không giỏi gì hơn.
Dừng một chút, Lý Vân nghiêm túc nói:
- Tôi hi vọng ông có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nếu như từ hôm nay trở đi, còn có sát thủ nào đi quấy nhiễu Nhâm Cường, tôi sẽ làm cho ông chết rất khó coi. Về chuyện trao đổi, tôi không có hứng thú. Nếu có bản lĩnh, ông có thể tự mình theo đuổi Trân tỷ. Đương nhiên, tôi nghĩ Trân tỷ đối với người già như ông sẽ không cảm thấy hứng thú đâu.
Hắn nhìn Yến Tử nói:
- Giống như nữ yêu ngu vậy, trên thế giới không còn nhiều đâu, quý trọng người trước mắt đi?
Yến Tử nghe vậy, trừng to mắt nhìn Lý Vân, há miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook