Tuyệt Thế Hảo Yêu
Chương 65: Nỗi máu anh hùng cứu mỹ nhân

Vì sao lại nói với ta những thứ này?

Lý vân thấy khó hiểu nên hỏi hắn.

- Ta cho rằng huyết mạch sau khi thức tỉnh, hắn sẽ buông tha cho những thứ tình cảm lưu luyến không thuộc về hắn. Nhưng là ta không nghĩ tới hắn vẫn cố chấp như vậy…

Lữ Tuấn nói tiếp:

- Hắn là loại người toàn cơ bắp, vẫn không hiểu rằng sự tình cho tới bây giờ cần phải quay đầu lại.

- Ta là muốn nói cho ngươi biết, hắn sẽ không buông tha như vậy, hắn trước sau như một muốn tìm ngươi quyết đấu. Trừ khi hắn chết đi.

Lữ Tuấn ngồi thẳng dậy và nói:

- Tiếp theo hắn có thể sẽ thi triển Huyết Kiếm quyết. Đó là một môn kiếm quyết rất tà môn, lấy máu huyết của chính mình thành động lực thôi phát kiếm ý với mức độ lớn nhất. Ngươi phải cẩn thận.

Lý Vân sững sờ một chút:

- Tại sao phải giúp ta?

Lữ Tuấn khẽ cười một tiếng, nói rằng:

- Ta giúp không phải ngươi, mà là kiếm tiên. Ngươi có thể không biết rõ, ta cùng kiếm tiên là huynh đệ. Ta thật hy vọng hắn có thể quên thù hận, có cuộc sống của một người bình thường. Bởi vì yêu, trong lòng của hắn sản sinh thù hận. Hôm nay thù hận này đã khiến hắn có thể làm tất cả.. Nếu như hắn dùng Huyết Kiếm quyết giết ngươi. Ta tin tưởng sau khi giết được ngươi, đến lúc đó hắn sẽ tự sát. Bởi vì động lực sinh tồn của hắn đã không còn.

Lý Vân sững sờ một chút, thấp giọng nói:

- Không thể nào? Động lực của hắn hẳn là Hải Quỳnh tiên tử... Ta chết, Hải Quỳnh tiên tử chính là của hắn. Chẳng phải đúng như ý nguyện của hắn sao.

- Ngươi sai rồi, ngươi căn bản không hiểu được thái độ làm người của kiếm tiên.

Lữ Tuấn chậm rãi nói:

- Vì yêu hắn đã trở nên điên cuồng, càng nhiều hơn là thù hận. Có thể ngay cả chính hắn cũng không ý thức được điểm này.

- Ngươi vì sao lại hiểu hắn như vậy?

Lý Vân tò mò hỏi:

- Các ngươi không phải là huynh đệ ruột thịt chứ?

- Nguyên nhân vì cùng chung chí hướng!

Lữ Tuấn nhấn mạnh 1 câu.

“ Cảm giác ruột thịt cũng không sai biệt lắm...!”

Trong thâm tâm Lý Vân nói thầm.

Lữ Tuấn chỉ cười mà không giải thích thêm gì cả.

- Những việc cần nói ta đều nói hết rồi, ta còn có việc đi trước. Đúng, ngươi không chỉ có một tình địch. Kiếm tiên cũng không phải phiền toái lớn nhất đâu.

Lữ Tuấn đứng dậy, khóe miệng tươi cười nhưng không thiếu một tia ý vị thâm trường:

- Muốn chính thức có được Hải Quỳnh tiên tử, ngươi phải có bản lĩnh mạnh mẽ mới được, cố gắng đi... Ta rất chờ mong khi ngươi tu thành chính quả sẽ có hình dạng gì.

Trong thâm tâm Lý Vân cũng âm thầm cảm thấy phiền muộn, tiên nữ quả nhiên là một đại phiền phức.

Thực sự không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa…

Nhưng nghĩ lại, tình địch nhiều chứng tỏ Hải Quỳnh tiên tử xác thực rất ưu tú.

- Tuấn ca... Vẫn có chuyện ta muốn hỏi.... Ngươi rốt cuộc có thân phận gì?

Lý Vân thu liễm tâm thần, ngẩng đầu nói, vốn định hỏi lại vài câu, lại phát hiện thân ảnh Lữ Tuấn sớm đã biến mất không còn thấy đâu.

Vung ống tay áo, trong không khí không còn lại một điểm khí tức.

- Cho thêm một ly bia đi...!

Lý Vân lại kêu bồi bàn thêm một ly bia, một hơi uống cạn. Thực sự rất thống khoái. Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn. Lý Vân lắc lắc đầu dự định rời khỏi.



Mới vừa quay người lại, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào trong mắt hắn. Nhâm Hiểu Nguyệt một thân quần áo màu hồng đang đứng cùng một đám trẻ tuổi gần bục chữ T, cùng một đám người khác giằng co. Xem ra đang gặp một chút phiền toái.

Lý Vân dừng bước nhìn lại.

Đúng lúc này, bên phía Nhâm Hiểu Nguyệt có hai người thanh niên bị một người bên đối phương đánh cho nằm trên mặt đất ôm bụng co quắp, xem ra người kia hạ thủ có phần ngoan độc. Vừa nhìn cũng biết là loại người tàn nhẫn. Lý Vân suy đoán, bên phía Nhâm Hiểu Nguyệt chắc hẳn đều là bạn học của nàng, đang cùng bọn họ giằng co rất có khả năng là một đám lưu manh.

Nhâm Hiểu Nguyệt mắt thấy hai bạn học bị đánh, nhất thời tiến lên muốn vì bạn học mà đấu lý. Xem khuôn mặt như muốn phát hỏa. Lý Vân ngầm cười khổ, lớp trưởng cũng thực sự quá không hiểu chuyện đi, ngươi làm như nơi này là trường học vậy. Người ta là lưu manh chẳng lẽ lại muốn cùng ngươi giảng đạo lý, nếu nghe thì đã không phải là lưu manh rồi.

Lý Vân vốn chẳng muốn đi chọc thêm phiền phức. Chỉ là không muốn nhìn thấy Nhâm Hiểu Nguyệt bị sỉ nhục khi dễ. Đám lưu manh này vừa nhìn cũng biết hung ác mười phần. Thoáng do dự một chút, hắn đi về phía trước.

Lúc này Nhâm Hiểu Nguyệt hai tay chống nạnh muốn cùng đám lưu manh phân rõ phải trái, mấy người bạn học bên cạnh nàng thấy tình thế không ổn đã len lén trốn đi.

Đối phương dẫn đầu là một thanh niên đầu trọc tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hắn mặc một chiếc áo lông đen phanh khóa kéo lộ ra bộ ngực, mặt trên là một hình xăm đầu rắn dữ tợn. Đối mặt với Nhâm Hiểu Nguyệt đang tranh cãi, hắn tựa hồ không tức giận một chút nào. Bày ra vẻ mặt đầy tiếu ý nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, lè lưỡi ra liếm môi vài cái, bộ dáng tươi cười trong đôi mắt dần dần biến mất, lộ ra dục vọng trần trụi không có chút nào che giấu.

- Tiểu muội muội, em theo anh đi, nếu như em theo anh, từ hôm nay trở đi, ca ca sẽ bảo kê cho em, đám bằng hữu của em sau này cũng sẽ không còn có người nào dám bắt nạt.

Tên đầu trọc mở miệng cười nói:

- Cùng anh rời đi, ca ca cho em thoải mái. Đúng rồi, các em cũng là sinh viên hả? A Thanh anh thích nhất là kết giao bằng hữu với những nữ học viên thanh thuần như các em đó.

Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy nhất thời liền hiểu ý đồ của đối phương, tức giận nói:

- Lưu manh...

- Ha ha, em nói đúng lắm, anh chính là lưu manh...!

Đầu trọc A Thanh mập mờ cười cười:

- Không phải nói đàn ông không lưu manh thì phụ nữ không yêu sao? Ca ca chính là nổi danh bại hoại và lưu manh, em nhất định là yêu chết anh đúng không. Các huynh đệ, mang cô ta lên trên, nguyên tắc của ta là có tiền cùng nhau kiếm, có gái cùng nhau chơi. Ngày hôm nay chúng ta tập thể làm tân lang...

Nghe tên đầu trọc A Thanh nói như vậy, những người bạn học bên cạnh Nhâm Hiểu Nguyệt tựa hồ sợ vỡ mật. Chẳng qua đại bộ phận bạn học coi như có nghĩa khí, cũng không trốn chạy.

Chỉ là bọn hắn lúc này cũng là lực bất tòng tâm.

Đứng trước mặt là một đám lưu manh, mấy tên học sinh này có thể làm cái gì?

- Lớp trưởng, có rắc rối gì sao?

Trong lúc Nhâm Hiểu Nguyệt đang bất lực, Lý Vân đột nhiên xuất hiện. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Nhâm Hiểu Nguyệt, cùng nàng sóng vai đứng chung một chỗ, chẳng qua biểu tình có điểm lạnh nhạt.

- Cậu định bảo vệ cho tớ sao?

Nhâm Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, hỏi.

- Ha ha, nghe cậu nói kìa, tất cả mọi người đều là bạn học, thấy bạn bè gặp nạn, tớ có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Lý Vân khẽ cười một tiếng, đối với gã đầu trọc A Thanh nói:

- Chúng mày cút mau, tao không muốn gây chuyện.

Câu nói đầu tiên của Lý Vân đã chọc giận gã đầu trọc A Thanh:

- Tao chửi mẹ mày, ca ca tao nói chuyện với gái mà mày cũng dám xen mõm vào. Lập tức cút ngay, bằng không đừng trách tao không khách khí.

Gã đầu trọc gầm lên giận dữ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh. Rất nhiều người đều đứng xem cuộc vui. Cũng có một ít nhát gan sợ phiền phức đã tính tiền dời đi.

- Đám lưu manh các ngươi, lẽ nào các ngươi không sợ phạm pháp?

Có Lý Vân bên người, Nhâm Hiểu Nguyệt có dũng khí hơn rất nhiều. Nàng lớn tiếng quát:

- Ác giả ác báo, các ngươi sớm muộn sẽ gặp báo ứng, sớm muộn sẽ phải chịu pháp luật trừng phạt nghiêm khắc.

- Cô bé à, nói chuyện nên chú ý một chút, bọn anh mặc dù là lưu manh, nhưng bọn anh không làm gì phạm pháp a.

A Thanh càn rỡ cười nói:

- Là người của các em trêu chọc huynh đệ của bọn anh trước, bọn anh chỉ qua đây để đòi công đạo. Nếu như em…

- Đệt, mày muốn chết...!

Lý Vân không định cho tên đầu trọc A Thanh nói hết câu, lập tức nói:

- Đừng nói nhảm, bọn mày đều là một lũ đại phôi đản ti tiện, không đem bọn mày đánh cho tàn phế, bọn mày còn không biết thế nào là tốt xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương