Tuyệt Thế Hảo Yêu
Chương 4: Người không phải chiến đấu một mình

- Các ngươi định làm như thế nào?

Quen biết Trí Hoằng đại sư lâu như vậy, Lý Vân cũng là lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều lời như thế. Tuy rằng nghe những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút phóng đại. Bất quá, hắn nhận rõ chính mình là yêu tộc, những lời này với hắn mà nói cũng không phải là chỉ là thần thoại.

- Chúng ta không hy vọng chuyện bi ai của một vạn trước lại tái diễn lần thứ hai.

Trí Hoằng đại sư thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói.

- Các ngươi? Ngươi chiến đấu một mình hả?

Lý Vân hỏi.

Trí Hoằng đại sư không có trả lời Lý Vân. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân nói:

- Trải qua một vạn năm truyền thừa, bất kể là Thần Ma hay là Tiên Yêu, lực lượng của bọn họ cũng đã không thể so trước đây. Chúng ta hoàn toàn có năng lực ước thúc bọn họ.

- Ta đây nên làm như thế nào?

Lý Vân trong giọng nói tựa hồ có chút hưng phấn. Ngẫm lại mình là... Yêu, cuộc sống cô độc lâu như vậy, bây giờ nghe nói có đồng loại, trong lòng của hắn sao có thể không vui, hưng phấn cho được.

Lão hòa thượng tự nhiên có thể nghe ra giọng nói Lý Vân có chút hưng phấn, hắn nghiêm túc nói:

- Ngươi là một tên yêu tốt, một con yêu có tiền đồ, ta biết ngươi rất muốn nhìn thấy đồng loại, thế nhưng ngươi phải hiểu, bọn họ không giống với ngươi. Ngươi tu 9 kiếp làm thiện công đức giờ đã sắp hoàn thành, chỉ cần ngươi kiên trì một chút, tiền đồ sau này là không có giới hạn.





Lão hòa thượng đã đi, nhưng tâm Lý Vân vẫn không có yên tĩnh. Thật vất vả mới biết tin tức của đồng loại, lão hòa thượng lại bảo mình không nên đi gặp bọn họ. Đây không phải khi dễ người …Yêu sao?

Nói thật, đối với lời nói của lão hòa thượng, Lý Vân vẫn là bán tín bán nghi. Nhất là 10 kiếp thiện nhân tu hành.. Hắn cảm thấy yêu quái mà có lòng tốt như vậy sao?

Nghi ngờ yêu quái, thì chính là nghi ngờ bản thân mình.

Cho nên trong lòng Lý Vân rất loạn.

Thời gian nhoáng cái lại qua vài ngày, Lý Vân vẫn mong mình có thể gặp được đồng loại, có thể không như mong muốn, hắn ngay cả yêu nhân còn không gặp được, chớ nói chi là yêu quái thật.

Dựa theo ước định, Lý Vân đêm nay hẳn phải đến

Minh Châu tập đoàn của Nhâm Cường, đem năm vạn kia nhanh lấy trở về.

Đối với một tên quỷ đói như hắn mà nói, việc quan trọng nhất chính là phải kiếm tiền. Về phần lão hòa thượng nói cái gì công đức, hắn cho tới bây giờ đều không để ý. Hắn chưa thấy qua tiên nhân, bất quá nhưng nhớ rất kỹ một câu nói, chỉ nguyện làm uyên ương, không nguyện làm tiên, bởi vậy có thể thấy được, làm thần tiên cũng không có cái gì hay.

Cho nên, đối với chuyện tu thành chính quả, đứng trong hàng tiên nhân, trong lòng của hắn không có nhiều chờ mong lắm.

Những bóng đèn rực rỡ được bật lên, chỗ sân trước cho thuê trước sau như một vẫn ồn ào náo nhiệt. Xào rau, giặt quần áo, nói chuyện phiếm, cãi nhau, nếu như tỉ mỉ đi mà nghe, vẫn có thể nghe được cả tiếng nam nữ hoan ái. Cái sân này rất nhỏ, chỉ để ý muốn nghe, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ có chuyện hay để nghe.

Lý Vân đối với mấy chuyện này hứng thú không lớn, sở dĩ ở chỗ này, là vì cách trường học không xa, hơn nữa hắn cảm giác, những người ở đây sống rất chân thực. Bọn họ hầu như đều là những người thuộc tầng đáy của xã hội, hơn nữa trong hoàn cảnh này, bọn họ luôn luôn thể hiện bộ dạng chân thật nhất của mình.

So với những người quần áo sang trọng, nhưng mặt người dạ thú, thì hắn thích ở cùng một chỗ với những người này hơn

Sau khi trả lời điện thoại, Lý Vân cùng Nhâm Cường hẹn thời gian một tiếng, nửa giờ sau hắn đã đến Minh Châu tập đoàn. Nhâm Cường vốn có ý định muốn đích thân qua đây tiếp Lý Vân, lại bị Lý Vân cự tuyệt. Bên cạnh đó Lý Vân biết mình ở cũng không lâu, nên cũng không cần hắn xuống nghênh tiếp.

Đối nhân xử thế, vẫn là nên hạ thấp mình xuống một chút.

Ra khởi cửa, tại lầu hai một người con gái mặc váy ngủ đánh cho Lý Vân một cái mị nhãn. Lý Vân toàn thân không khỏi nổi da gà, nữ nhân kia làm nghề này hơn hai năm rồi, mỗi ngày sinh ý không tệ, tựa hồ cũng không biết mệt mỏi là gì, làm cả ngày. Nàng đã không chỉ một lần biểu thị muốn phục vụ miễn phí Lý Vân, bởi vì nàng nghĩ cùng một sinh viên làm chuyện này cùng dân công có cái gì bất đồng. Thế nhưng Lý Vân đối với nàng hầu như không có chút thú vị nào.

Lý Vân tuy rằng tướng mạo xấu xí, vóc người thậm chí có một chút béo, thế cho nên tại đại học đến bạn gái cũng không có. Nhưng hắn dầu gì cũng là yêu tộc, hơn nữa còn sắp thành tiên yêu. Hắn không có khả năng đọa lạc đến cùng một cô gái đứng đường làm trò này.

Cho dù là miễn phí...

Trên đường, Lý Vân bắt một chiếc taxi, nói cho tài xế đến Minh Châu tập đoàn. Bình thường Lý Vân cũng không đi taxi, thường đi bộ xem như vận động. Dù sao cũng là yêu tộc mà. Bất quá ngày hôm nay có chút đặc thù phải có thái độ làm việc chuyên nghiệp một chút chứ.

Minh Châu tập đoàn là một công ty thị trường, cho nên tại tỉnh thành lớn như này, đứng hàng số một. Tập đoàn nằm trong một phố thương nghiệp của tỉnh, nên trên đường có chút kẹt xe, tài xế chạy gần 40" mới tới.

Vừa xuống xe, Lý Vân vốn định bảo tài xế đi đòi tiền của Minh Châu tập đoàn, bất quá ngẫm lại hay là thôi, hai mươi lăm đồng hắn vẫn có thể trả được.

Nghĩ lại nếu Nhâm Cường không trả. Tội gì đi làm khó người ta như vậy. Đầu năm nay ra đường kiếm miếng cơm, thật sự là không dễ.

Nhìn bản chỉ dẫn trước mặt, Lý Vân rất nhanh tìm được phòng làm việc của Nhâm Cường.

Phòng làm việc của Nhâm Cường khác xa so với tưởng tượng của hắn, chỉnh thể phong cách cũng không xa hoa cũng không xa xỉ, ngược lại có vẻ rất bình thường. Phóng mắt nhìn đi, thiết bị lắp đặt trong phòng làm việc dường như không tương xứng với giá trị con người hắn, bất quá tỉ mỉ nhìn lại, kỳ thực không phải, thiết bị lắp đặt như vậy đã nói lên hắn là một người biết thưởng thức.

Nhâm Cường xem ra là một người thiết thực đây.

- Mời ngồi...!

Nhâm Cường đứng dậy nhiệt tình bắt chuyện cùng Lý Vân, đồng thời tự mình vì hắn dâng trà. Lý Vân hai tay tiếp nhận nước trà, nói:

- Ông xác định đồ vật bẩn thỉu đó gặp phải ở phòng làm việc này hả?

Nhâm Cường vô lực cười cười:

- Nói thật ra, ta cũng khó có thể nói rõ ràng, có lẽ đó là thật, cũng có lẽ là ảo giác, bất quá Trí Hoằng đại sư nói, ngươi có thể giúp ta giải quyết mấy chuyện này.

- Ông rất tín nhiệm lão hòa thượng kia nhỉ?

Lý Vân bưng chén lên khẽ nhấp một cái, nước trà không tệ, vào miệng ngọt, mùi thơm ngát tận mũi.

- Ta cùng Trí Hoằng đại sư thực sự là quen biết nhau tại hội nghị hiệp thương chính trị, hơn nữa ta biết, hắn là một cao tăng có tên tuổi trên cả nước, lời hắn nói đương nhiên sẽ không sai. Hơn nữa, hắn cũng đã giúp ta rất nhiều.

Nhâm Cường nói.

Lý Vân không nói gì, lại là một người bị lão hòa thượng tẩy não. Hắn vừa cười vừa nói:

- Xem ra, ông bị hắn lừa gạt không ít tiền?

Nhâm Cường cười cười không nói gì. Dừng một lát, hắn tiếp tục nói:

- Ta hiện tại mới biết, cậu và con gái Hiểu Nguyệt của ta là bạn học cùng lớp, cho nên, cậu vô luận như thế nào cũng phải giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lý Vân nhất thời cảnh giác, sẽ không muốn nhân cơ hội ép giá chứ? Bạn học thì bạn học, sinh ý thì sinh ý, việc này cũng không thể nhập làm một được.

- Cậu yên tâm, phương diện tiền bạc không ít đi được. Sinh ý cùng tình cảm là hai chuyện khác nhau.

Tâm tư của Lý Vân bị Nhâm Cường xem thấu. Là một người làm ăn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sức quan sát của Nhâm Cường rất tinh tế.

Lý Vân sắc mặt nhất thời ngượng ngùng, âm thầm suy nghĩ, mình làm yêu quái có chút thất bại, cả tâm tư nhỏ như vậy mà cũng bị người khác phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương