Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 82: Chia sẽ người đàn ông của mình, tôi không làm được

Phút chốc khuôn mặt tươi cười thanh thuần của một người xuất hiện trong đầu anh, Tiểu Ưu! Vào lúc này anh lại nhớ tới Tiểu Ưu, Lãnh Diệc Thần không khỏi kinh ngạc vì suy nghĩ của mình, nhưng anh điều chỉnh cảm xúc, làm như không có chuyện gì gõ cửa phòng 1608, cửa phòng bị anh gõ mấy cái cũng không thấy nhúc nhích, ngay khi anh nhục chí xoay người thì cửa lại mở ra.

Tiểu Ưu rất bận rộn, hôm nay là cuối tuần, tiệm đồ ngọt rất đông khách, hai nhân viên cô thuê cũng bận bù đầu, nhưng dù bận rộn, trong lòng vẫn cảm thấy bất an mơ hồ, cô khẽ thở dài một cái, rốt cuộc mình bị sao vậy? Chẳng lẽ Thần xảy ra chuyện gì sao?

Suy nghĩ này làm cô như đứt lìa, Tiểu Ưu bỏ công việc trong tay, cầm điện thoại di động bấm một dãy số quen thuộc, tút….tút…. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng lại không có người nghe, cho đến khi cuộc gọi bị ngắt, Tiểu Ưu không cam lòng bấm lần nữa, lần này vẫn là tiếng chuông điện thoại, Tiểu Ưu bắt đầu hoảng hốt, rốt cuộc anh sao rồi? (D: tình cũ, nối, yêu, cưới, vứt) Tại sao lại không nghe điện thoại? Trước kia đều là anh chủ động gọi điện thoại cho cô, hôm nay đã sắp tan việc mà không thấy cuộc gọi thậm chí là tin nhắn nào, điều này làm cô hoảng hốt, từ trước đến giờ anh chưa từng không nghe điện thoại.

Tiểu Ưu lo Lãnh Diệc Thần xảy ra chuyện, đồng thời cũng vì mình bất an mà ảo não, không phải cô nói phải vững tâm sao, hôm nay là sao đây? Cô không ngờ cuối cùng mình lại mất đi trái tim, đây không phải là kết quả cô muốn, không phải.

Trong lúc này ở nhà hàng Tây, âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang lên trong phòng ăn, ở vị trí gần cửa sổ, có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau, nam thân hình cao lớn, khí chất anh tuấn, nữ đáng yêu lại không mất đi khí thế thương nhân, hai người chỉ lặng lặng nhìn nhau, thời gian, tựa như dừng lại, tất cả đều trở lại mấy năm trước….

“Thần, mau tới giúp em một chút.” Cô gái cười yêu kiều, vung tay về hướng người đàn ông đối diện.

Người kia cưng chìu không biết làm sao lắc đầu, nhanh chóng cởi giày sau đó xoăn ống quần lên, làm xong anh bước nhanh về phía cô gái kia, nước sông tràn qua bắp chân anh, cô gái đối diện đúng thật là rất giống thiên sứ đang giang cánh tay nghênh đón.

Nước sông rất trong, có cá nhỏ, còn có rất nhiều đá xinh đẹp, bèo, cô gái muốn bắt mấy con cá nhỏ kia, cho nên mới kêu anh đến giúp.

Còn mấy bước nữa là đến gần, người đàn ông đột nhiên đưa tay kéo cô gái vào ngực, cô gái hốt hoảng té vào ngực anh, không cử động nữa, đầu của cô gái chôn sâu vào ngực anh, đó là sự ấm áp và kỷ niệm đẹp nhất của cô ta ở kiếp này, làm cô ta lưu luyến, thậm chí nhiều năm sau vẫn nhớ….

“Xin hỏi, hai vị có muốn gọi thức ăn chưa?” Phục vụ phòng ăn cắt đứt liên tưởng của hai người, kéo bọn họ về thực tại.

Lãnh Diệc Thần đưa tay tỏ ý để phụ nữ gọi trước, phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn cho người phụ nữ đối diện.

“Đi xuống trước đi.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói, sau đó chỉ cái bản bên cạnh, trong giọng nói tràn đầy cách cảm và hời hợt.

Phục vụ nghe ra sự không vui trong lời nói, thức thời đi ra, lúc này người đàn ông đối diện nói: “Sao vậy, không thích ư?”

Người phụ nữ lắc đầu một cái, trong mắt đều là quyến luyến thậm chí có cả khát vọng và mong đợi với người đàn ông đối diện: “Ăn cái gì cũng không cần, có thể ngồi cùng người mình chờ mong nhiều năm, điều này, đã làm em vô cùng thỏa mãn.” (D: Ghét)

Người phụ nữ vẫn cười nhạt như cũ, nhưng lời nói của cô ta lại giống như một quả bom rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, làm Lãnh Diệc Thần bề ngoài bình tĩnh bên trong quân lính tự tan rã, nước văng tung tóe!

Lãnh Diệc Thần bắt tay của người phụ nữ, kéo cô ta đi khỏi phòng ăn, xe chạy như bay trên quốc lộ, người phụ nữ chỉ yên lặng nhìn chăm chú về phía trước, cô ta không hỏi anh muốn dẫn cô ta đi đâu, chỉ đi theo anh, mười ngón tay của hai người quấn chặt vào nhau, giống như nếu buông ra thì sẽ xa nhau.

Nhanh chóng tới biệt thự của Lãnh Diệc Thần, anh không dừng lại một giây phút nào, kéo người phụ nữ chạy về biệt thự, khi người phụ nữ nhìn thấy biệt thự này thì hốc mắt đỏ lên, nơi này, rất quen thuộc nhưng lại làm cho người ta xa lạ, khi anh cách bách mở cửa một gian phòng thì nước mặt cô ta rơi xuống, thì ra anh vẫn còn giữ lại căn phòng này, hơn nữa còn được dọn dẹp thường xuyên, trong không khí tràn ngập mùi thảo dược, những thứ này, đều là nhứng thứ cô ta thích nhất.

“Ly Hoa, đừng rời xa anh.” Anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô ta từ phía sau, vùi cô ta vào ngực mình, anh ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô ta, nhắm mắt thật lâu, không muốn trở lại thực tế.

Qua hồi lâu, anh xoay người cô ta lại, hai đôi môi ấm áp hòa nhập vào nhau, dây dưa quấn quít: “Đừng rời xa anh, đừng rời xa anh, đừng rời xa anh…” Lãnh Diệc Thần lẩm bẩm bên tai Ly Hoa, bàn tay to vuốt ve thân thể cô ta, Ly Hoa bị anh làm cho ý loạn tình mê, theo nhịp bước của anh hai người song song rơi xuống giường lớn màu hồng.

Choang——–, âm thanh đổ vỡ làm hai người nằm trên giường tỉnh hồn lại từ tình dục, Lãnh Diệc Thần đứng dậy nhìn ra, xuyên qua khe cửa anh thấy một bóng dáng màu trắng đang hốt hoảng chạy đi, Tiểu Ưu, là Tiểu Ưu! Tại sao lại là cô! Trong nháy mắt lửa dục của Lãnh Diệc Thần bị dập tắt, anh hôn Ly Hoa một cái, sửa lại quần áo cho cô ta, đứng dậy lấy áo khoác bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc của cô ta.

Lãnh Diệc Thần không biết tại sao mình lại thấy chột dạ khi thấy Tiểu Ưu, thậm chí anh còn thấp thỏm bất an giống như một đứa bé làm sai chuyện, rõ ràng cô chỉ là, chỉ là, anh không biết dùng từ gì để hình dung về mối quan hệ của bọn họ, tình nhân sao? Bọn họ vẫn chưa làm bước cuối cùng, hơn nữa Tiểu Ưu rất độc lập, không lấy của anh bất cứ thứ gì, cho nên bọn họ không phải quan hệ này.

Bạn trai sao? Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không nghĩ tới, dường như anh không coi bọn họ là người yêu, ít nhất hiện tại anh không cho là vậy, bởi vì anh không làm được trách nhiệm của một người bạn trai.

Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, bọn họ thật sự có quan hệ gì với nhau đây? Trong lúc suy tư anh đã tìm được cô gái đang ngồi dưới tàng cây khóc thầm, cơ thể nhỏ bé vừa khóc vừa run, người nhìn vào đều cảm thấy rung động.

“Đừng khóc.” Lãnh Diệc Thần đau lòng, nhưng há miệng lại chỉ có thể nói ra câu này, những lời khác rốt cuộc vẫn không thể nói ra, anh ảo não nắm chặt quả đấm, hối hận nhắm chặt mắt, anh không biết xa xa đang có một đôi mắt đau lòng đang nhìn họ chăm chú, hơn nữa đôi mắt đó càng lúc càng u ám và sâu thẳm, cuối cùng ác độc nhìn người đang co ro dưới gốc cây rồi xoay người đi vào biệt thự.

Cô ta đã trở lại, tất cả ở đây đều là của cô ta, cho nên ai cũng đừng mơ tranh giành với cô ta, nếu không cho dù là ai, cô ta đều không bỏ qua! (D: Mịa, không ưa!)

Tiếng khóc của Tiểu Ưu dần dần biến thành sụt sùi, sau đó cô chậm rãi đứng lên, cô không nhìn anh, bởi vì cô sợ nhìn anh rồi, cô sẽ rơi vào vực sâu, không rút ra được. Cô muốn kết thúc hiệp ước với Lãnh phu nhân, bất luận phải trả giá lớn thế nào, cô cũng tình nguyện, chỉ cần có thể rời khỏi đây.

Lúc này cô đã hoàn toàn mất lý trí, thậm chí quên tất cả uy hiếp của Lãnh phu nhân, quên mất Lãnh phu nhân là một mụ đàn bà ác độc.

Khi Tiểu Ưu đứng dậy Lãnh Diệc Thần không chút do dự ôm chặt cô, hai cánh tay càng vòng chặt hơn, giống như muốn dung nhập cô vào xương tủy.

Tiểu Ưu gắng sức giãy giụa, nhưng sau đó cô cứ để anh ôm, có lẽ đây là cái ôm ấm áp đầu tiên cô có, như vậy xin hãy cho cô buông thả một lần thồi. Vùi trong ngực anh, cô lại muốn khóc lên, cô không biết cô khóc cho mình hay khóc vì buồn cười số phận, tóm lại, cuối cùng cô thoải mái khóc một lần, chỉ một lần thôi.

Lãnh Diệc Thần ôm chặt cô gái trong ngực, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, anh chỉ yên lặng nghe cô khóc, không nói thêm chữ nào, bởi vì anh biết anh chỉ cần ôm cô thế này, không cần nói gì cũng có thể an ủi cô.

Nhớ lại thời gian hai người ở chung, cô gái hiền lành đơn thuần này làm anh động lòng, thậm chí thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò, mặc dù cuối cùng hai người không làm gì, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, anh đã yêu cô, hơn nữa càng ngày càng sâu.

Tiếng khóc ngừng lại, Tiểu Ưu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi, thì thầm nói: “Được rồi, tôi ổn rồi, anh có thể buông tôi ra.” Mặc dù câu nói bằng giọng mũi, nhưng anh nghe được Tiểu Ưu đang từ chối anh.

Lãnh Diệc Thần không buông Tiểu Ưu ra, anh nâng cằm Tiểu Ưu không chút do dự hôn lên, Tiểu Ưu kinh ngạc trợn to hai mắt, cô lấy lại tinh thần bắt đầu giãy giụa, liều mạng lắc đầu: “Không muốn, không muốn, tôi không muốn!”

Cô hét to với người đàn ông trước mặt, không chút do dự tát anh một cái, tiếng tát tai vang vọng trong sân, anh khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt, anh không tin được rằng cô sẽ đánh anh, Tiểu Ưu dùng sức đẩy anh ra, xoay người bước đi trước đôi mắt không ngừng u ám của Lãnh Diệc Thần.

Khi đi vào biệt thự cô thấy một cô gái đang ngồi trong phòng khách, Tiểu Ưu sửng sốt một chút, cô cắn môi, chạy lên lầu. Không lâu sau Lãnh Diệc Thần đi vào, anh thấy Ly Hoa ngồi trong phòng khách ăn trái cây thì ngẩn ra, ngay sau đó anh dời mắt khỏi cô ta, bình tĩnh nói: “Cô ấy đâu.”

“Cô ấy lên lầu rồi.” Ly Hoa cô ấy trong miệng Lãnh Diệc Thần là ai, nhưng vẫn không đếm xỉa tới, bởi vì bây giờ đây là nhà của cô ta, cô ta là nữ chủ nhân ở đây, vậy nên cô ta không cần đố kỵ giống như một người phụ nữ bình thường, ngược lại cô ta muốn biểu hiện thái độ lạnh nhạt, như vậy mới có thể bắt được trái tim của đàn ông.

Còn về cô gái kia, lúc không có ai rồi giải quyết cũng không muộn, không cần hao tâm vì một người tầm thường, ít nhất bây giờ Ly Hoa nghĩ vậy.

Lãnh Diệc Thần chỉ thuận miệng hỏi, không quan tâm tới câu trả lời của Ly Hoa, nhưng nghe cô ta trả lời bằng thái độ lạnh nhạt như vậy, làm anh không biết đáp lại như thế nào, anh chỉ ừ một tiếng, xoay người lên lâu nhưng không khỏi ý vị sâu xa nhìn cô ta một cái, ‘cô ấy đã thay đổi rất nhiều’…..

Trên lầu.

Tiểu Ưu đang thu dọn hành lý, quần áo bị cô bừa bộn bỏ vào, nhưng cũng không có bao nhiêu, bởi vì cô không lấy quần áo Lãnh Diệc Thần tặng, những thứ đó cô không muốn mang đi dù chỉ là một món. Kéo cửa phòng ra thì đụng phải một bức tường thịt, anh đỡ khung cửa lạnh giọng nói: “Nhất định muốn đi?”

Tiểu Ưu cười châm chọc: “A——-, ở lại, để xem các người diễn cảnh ân ân ái ái sao? Hay anh muốn trái ôm phải ấp?” 

Đôi mắt anh tối xuống, im lặng không nói, Tiểu Ưu nói tiếp: “Cũng đúng, anh đường đường là tổng giám đốc Lãnh thị, có mấy tình nhân cũng không quá đáng, nhưng xin lỗi, tôi không thể chia sẻ người đàn ông của mình với người khác, tôi không làm được!”

“Em———-!” Lãnh Diệc Thần hét lớn một tiếng sau đó chán nản nói: “Tiểu Ưu, đừng đi, anh sẽ cho em một lời giải thích.”

“Giải thích? Giải thích cái gì, anh cảm thấy bây giờ lời giải thích còn cần thiết sao, anh không cảm thấy lời nói của mình bây giờ rất châm chọc buồn cười sao! Nếu không phải tôi bắt gặp, hai người, giờ hai người đã sớm làm xong chuyện tốt rồi!” Tiểu Ưu đẩy anh ra khỏi, không quay đầu lại chạy xuống lầu.

Chờ Lãnh Diệc Thần đuổi theo người đã đi xa, lời cô nói làm anh khiếp sợ, nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện, có lẽ mình đã sớm cùng Ly Hoa lên giường, nhưng đó chỉ là một loại dục vọng, không phải anh yêu cô ta bao nhiêu, đã qua nhiều năm như vậy, anh đối với Ly Hoa chỉ có nhớ nhung thôi, anh biết rõ người anh yêu lúc này là ai.

Ly Hoa đột nhiên xuất hiện phá vỡ cục diện hiện tại, điều này làm anh càng thêm hiểu rõ tâm ý của mình, càng muốn cùng Tiểu Ưu, bất luận gặp phải chuyện gì, lần này anh tuyệt đối sẽ không lùi nữa bước!

Tiểu Ưu lang thang trên đường, đây là khu biệt thự, rất khó đón xe, bản tin thời tiết nói tuần này sẽ có một trận mưa to gió lớn, lúc này tiếng sét nổi lên, nhưng Tiểu Ưu vẫn không nhúc nhích lê thê bước về phía trước, giờ phút này trái tim cô đã lạnh thấu, không còn chuyện gì có thể làm cô quan tâm nữa.

Trời nhanh chóng đổ mưa như thác, xem ra ông trời cũng đang khóc cho cô, biết trong lòng cô đau khổ, Tiểu Ưu chật vật kéo vali hành lý lạc mất phương hướng, ngay lúc này một chiếc xe đen dừng trước mặt cô, Tiểu Ưu cúi thấp đầu muốn đi vòng, nhưng cửa xe lại mở ra, một người đàn ông anh tuấn nho nhã mặc áo sơ mi trắng kéo tay cô, khi cô chưa kịp phản ứng đã một tay cầm hành lý của cô, một tay kéo cô vào xe.

Nghe được tiếng sấm, Lãnh Diệc Thần bất an bật dậy từ trên ghế salon, Ly Hoa nhìn động tác của Lãnh Diệc Thần dịu dàng nói: “Thần, muốn uống cà phê chua không?”

Nghe được giọng nói của Ly Hoa, Lãnh Diệc Thần hồi thần: “Được.” Anh chỉ đáp gọn một chữ, người phụ nữ bên cạnh đã chạy tới phòng bếp. (D: ta ghét con quỷ này, ghét kinh luôn!)

Lãnh Diệc Thần xoay người nhìn bóng lưng Ly Hoa, không nói gì, cầm chìa khóa xe trên bàn, đi ra ngoài, ngồi trong xe tìm kiếm bóng dáng thân quen kia thật lâu. Lúc này trời đang mưa to, trong anh càng lúc càng lo lắng, lúc nãy cô không mang dù, bây giờ mưa lại lớn như vậy, cô có thể trú mưa ở đâu đây? (D: Ông đi mà về với con hoa hẹ gì đó đi ông ơi)

Anh tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh cầm điện thoại lên bấm, mới phát hiện điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là của một người, nội dung tin nhắn là cô rất lo lắng cho anh, cho nên hôm nay sẽ về sớm, không cần anh tới đón, còn nói cô sẽ pha cà phê anh thích chờ anh về uống. Tiểu Ưu, tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Tiểu Ưu, đáng chết, tại sao mình lại hết lần này đến lần khác không nghe điện thoại, nếu mình nghe, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này, mình thật đáng chết! Lãnh Diệc Thần đấm lên tay lái một cái, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, nhưng thứ nghe được là tiếng của tổng đài, thuê bao quý khách vừa gọi……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương