Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 6: Anh che chở cô

“Nhậm thiếu, tôi đã tra được thông tin của chủ nhân chiếc xe hơi kia.”

“Nói.”

“Chủ xe tên Tư Mộc Thành, anh ta là bạn cùng lớn lên với cô Tần, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng năm 16 tuổi Tư Mộc Thành đột nhiên bị đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hai người cũng ít liên lạc, anh ta vừa về nước không lâu.”

“Thanh mai trúc mã?” Nhậm Thiên Dã chậm rãi phun ra mấy chữ này.

“Ặc – – dùng từ đang lưu hành mà nói là bạn thân khác phái.”

Nói xong câu đó Kim Thuẫn xoa mồ hôi lạnh trên trán, sợ một giây sau sẽ có tai họa bất ngờ.

Nhậm Thiên Dã lập tức giễu cợt: “Trúc mã? A, đi tìm người tra xem anh ta về nước vì cái gì, tra được nói cho tôi biết.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, một lát sau, Nhậm Thiên Dã phất tay: “Được rồi, đi xuống đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Gần đây xã giao rất nhiều, Nhậm Thiên Dã xoa xoa trán, trong đầu đều là hình đáng của cô gái nhỏ kia, không xóa đi được.

Cô gái này không giống với bất kỳ cô gái nào anh từng gặp, cô không có dáng vẻ kệch cỡm, mặt nạ làm cho người ta không nhìn thấu, việc này càng làm anh hứng thú với cô hơn.

Nhậm Thiên Dã đã ký xong hết tất cả hợp đồng, tối nay hẹn bạn đi đánh bài, xe hơi vững vàng dừng lại, anh sửa lại tây trang rồi bước vào trong club tư nhân.

“Nhậm thiếu mời vào trong.”

Tiếp viên tươi cười kiều mỵ hy vọng có thể được Nhậm Thiên Dã chú ý, đối với bọn họ mà nói, nếu có thể bám vào người này thì sẽ vô cùng may mắn!

Nhậm Thiên Dã đối với tiếp tân xinh đẹp, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho, anh và người mặc tây trang đắt tiền bên cạnh trực tiếp đi đến phòng bao, mở cửa phòng bao ra, bên trong đã tụ tập một đám con nhà giàu, bọn họ tốp năm tốp ba vừa uống rượu, vừa ôm ấp bạn gái trêu chọc, thấy Nhậm Thiên Dã đi vào, bọn họ đều ngừng tất cả động tác ngồi vào bàn bài.

“Anh Nhậm đến rồi!” Người đàn ông cầm đầu mang theo nụ cười du côn ngồi lên ghế, trên tay cầm bài.

“Chào Nhậm thiếu!” Mấy người khác phân biệt ngồi xung quanh bọn họ, Nhậm Thiên Dã chỉ định hai người gia nhập, bài chia làm đông, tây, nam, bắc, bốn nhà, tất cả mọi người tiến vào trạng thái đối chiến, có người nói đánh bài brit là chiến tranh không thuốc súng không tiếng động, nó lại phải dựa vào trí tuệ, vận may, cả tính toán tinh chuẩn và trí nhớ hoàn mĩ.

…..

Mười hai giờ mười phút tối, không ai chú ý tới lúc này hai tròng mắt dịu dàng của Tần Hiểu Hiểu đã từ ngọt ngào biến thành ngoan lệ, so với ban ngày như hai người khác nhau.

Tần Hiểu Hiểu nhìn nhìn tám cánh cổng trước mặt, trầm tư một lát, đi vào một cánh cửa trong đó, “Cạch – -” cửa được mở ra.

Bên trong gần như không có trang trí gì, càng không cần nói tới vật phẩm dùng để che, khó trách Tuyên thiếu kia lại nói như vậy, thì ra anh ta đã thiết kế xong từ trước, khó trách những cô gái khác nhất luôn bị anh ta tìm được, nhưng Tần Hiểu Hiểu cô sẽ không dễ dàng bị anh ta tìm được như vậy…

Cửa bị khóa lại, ngay sau đó vách tường mở ra một cửa sắt khác, trong phòng xuất hiện âm thanh vù vù chói tai, Tần Hiểu Hiểu bịt lỗ tai nhanh chóng đẩy cửa sắt kia ra.

Không ngờ căn phòng này là keo dính cực mạnh đầy đất, bởi vì nhiệt độ mặt đất không ngừng tăng lên, keo dán cũng không ngừng tan chảy. Giày cao gót của cô đã không thể mang nữa, cô nhanh chóng nhào lộn một cái, động tác gọn gàng, đứng trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, tuy nhiên mới vừa đứng vững, hai bên ghế đột nhiên toát ra hai thanh sắt có khóa, giữ một chân Tần Hiểu Hiểu lại.

“Cô Tần, còn chưa ra sao?”

Tuyên thiếu xoay người sang chỗ khác nheo mắt nhìn tám cánh cửa này, lúc ban đầu trò chơi này dùng để thuần phục những thủ hạ không nghe lời, giờ lấy ra giải trí thì càng thêm thú vị, không nói đến dáng vẻ những cô gái ngoan ngoãn chạy ra chịu phạt, riêng dạng vẻ bên trong đã có thể làm cho người ta máu nóng sôi sục.

Giống như Tần Hiểu Hiểu bây giờ, vóc người hoàn mỹ sau khi bị nước xối như ẩn như hiện, chân Hiểu Hiểu bị khóa trên ghế, kết quả cô mới vừa dùng sức rút ra, nóc nhà đã xuấ hiện mưa xối xả như trút nước, trong khi bị mưa xối cô lục lọi tìm kiếm đường ra, keo dán trên mặt đất sớm đã không còn tung tích.

Cô mò tới một vật giống như cơ quan, vừa muốn vặn, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa được mở ra: “Cô Tần, trò chơi kết thúc.”

……

Nhậm Thiên Dã cầm bài, động tác tùy ý đánh ra, sau mấy vòng trên mặt những người khác đều lộ vẻ kinh hoảng, đánh tới cuối cùng, Nhậm Thiên Dã thắng một cách dễ dàng.

Người đàn ông cười du côn lúc nãy bây giờ sắc mặt đã xanh mét, mặc dù biết Nhậm Thiên Dã lợi hại, nhưng không ngờ anh lại lợi hại như thế, dù là tuyển thủ bài brit quốc tế cũng không phải đối thủ của anh.

Thua cuộc, người đàn ông dùng sức ký một phần hợp đồng đưa đến trước mặt Nhậm Thiên Dã, Kim Thuẫn sau lưng Nhậm Thiên Dã bất động thanh sắc cất kỹ hợp đồng.

“Thất thiếu, hôm khác gặp lại.”

Kim Thuẫn thay mặt Nhậm Thiên Dã nói, chào tạm biệt người đàn ông du côn.

“Thắng rồi thì muốn chạy hả?!”

Ngược lại sau lưng có một cô gái không sợ chết kêu ầm lên, cô ta là tình nhân của Thất thiếu, thấy cảnh vừa rồi, thấy bất công vì người đàn ông của mình.

Thất thiếu xoay người bước đến bên cạnh cô gái, cô còn chưa kịp phản ứng: “Chát – -” một cái tát vang dội hung hăng đánh vào mặt cô gái xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức sưng đỏ, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn người đàn ông triền miên với mình một tiếng trước.

“Người phụ nữ của tôi không hiểu chuyện, để cho anh Nhậm chê cười rồi.”

Thất thiếu xoay người lại, dùng ánh mắt áy náy nhìn tuấn nhan lạnh lùng của Nhậm Thiên Dã, tuy nói là áy náy, nhưng ngoan lệ trong mắt hắn Nhậm Thiên Dã có thể nhìn ra được, hắn đang khiêu khích mình, tốt, rất tốt, Nhậm Thiên Dã bất động thanh sắc hừ lạnh trong lòng.

Kim Thuẫn bên cạnh đã hiểu ý của ông chủ, đã biết kế tiếp nên làm thế nào, không cần ông chủ nói thêm câu gì.

Từ lúc Thất thiếu hành động đến khi xoay người lại Nhậm Thiên Dã cũng không biết hiện chút cảm xúc gì, mặt không chút thay đổi lạnh giọng nói: “Thất thiếu, đâu cần phải làm vậy. Được rồi, Kim Thuẫn, chúng ta đi.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

“Anh Nhậm đi thong thả.”

Nhậm Thiên Dã vừa bước chân ra khỏi phòng bao, trong phòng truyền ra tiếng ly rượu vỡ, vừa nãy Thất thiếu còn có vẻ xấu hổ mà giờ khuôn mặt lại dữ tợn giống như ác ma địa ngục: “Nhậm Thiên Dã, có một ngày tao sẽ bắt mày hoàn lại gấp bội!” …

Ngay lúc cửa được mở ra, Tần Hiểu Hiểu nhanh nhẹn nhảy tới bên cạnh Tuyên thiếu, từ trong túi rút ra một cây kim đan len bén nhọn “Bụp – -” đặt trên yết hầu Tuyên thiếu, động tác nhanh đến mức làm cho người ta phản ứng không kịp, Tuyên thiếu quá sợ hãi, hai người đi theo phía sau cũng bị dọa lui về phía sau mấy bước.

Lúc này ánh mắt Tần Hiểu Hiểu vô cùng độc ác, phảng phất như ma quỷ đi ra từ địa ngục.

“Cô Tần, cô, cô mau buông Tuyên thiếu ra!”

Một tên sau lưng coi như còn tỉnh táo la ầm lên.

“Bớt nói nhảm, các người dẫn tôi ra khỏi đây club, tự nhiên tôi sẽ thả anh ta ra.”

Nói xong Tần Hiểu Hiểu lại dùng lực trên cổ họng Tuyên thiếu, máu tràn ra, trên cổ Tuyên thiếu đỏ hồng một mảnh.

“Mau, làm theo lời cô ta.”

Tuyên thiếu hít thở phập phồng nói, không còn tuấn mỹ như trước, anh ta nháy mắt với một tên trong đó, tên đó hiểu ý lui về sau.

Hiểu Hiểu kéo Tuyên thiếu đến trước thang máy dành cho khách VIP nhấn nút, chuông báo động đột nhiên vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, một đám vệ sĩ to lớn hung ác từ bên trong đi ra, tình huống nghịch chuyển trong nháy mắt, Tần Hiểu Hiểu tự biết vừa rồi mình đã tiêu hao quá nhiều thể lực, tình huống lúc này rất bất lợi cho cô, cô phải nhanh nghĩ biện pháp đi ra mới được.

“Cô Tần, người ta vẫn chưa nói cô có thể đi, cô muốn đi, thì rất không lễ phép.”

Một người đàn ông vóc người khô quắt đi ra từ trong đám người chậm rãi đi tới chỗ Tần Hiểu Hiểu, mỗi một bước đi đều nói ra những câu có khí phách vang vọng khắp hành lang.

Cuối cùng anh ta dừng cách Tần Hiểu Hiểu hai bước.

“Anh là ai?!”

“Tuyên – – thiếu.”

“Vậy anh là ai?!”

“A, cô đoán đi, người đâu, mang Cô Tần xuống tầng hầm ngầm.”

“Chậm đã!”

Nhậm Thiên Dã đánh bài xong đi đến từ bên kia hành lang, từ thật xa anh đã nghe được động tĩnh bên này, anh chưa bao giờ chõ mõm vào chuyện của người khác nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc kia thì bước nhanh tới đây: “Tuyên thiếu, đã lâu không gặp.”

“Nhậm tổng.”

“Bày trận lớn như vậy, là muốn…”

Ánh mắt Nhậm Thiên Dã xuyên qua đám người nhìn thấy cô gái nhỏ bị vây ở giữa, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tuyên thiếu, nói năng khí phách,

“Cô gái này tôi muốn mang đi.”

——–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương