Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 28: Nguy cơ

Xe hơi như con báo chạy nhanh như chớp trong bóng tối, qua lại nhiều con phố lớn ngõ nhỏ, Tần Hiểu Hiểu hơi nheo mắt lại, bởi vì cô phát hiện có một chiếc xe màu đen đang theo dõi bọn họ, chiếc xe đó theo sát phía sau, cô vòng mấy con phố cũng chỉ bỏ rơi được một khoảng, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cô đạp ga gia tăng tốc độ, một chiếc Land Rover lại bị cô chạy với tốc độ xe đua.

Nhà cửa hai bên đường tụt về phía ngược lại thật nhanh, qua một con phố nữa thì sẽ tới đường dẫn về biệt thự ở ngoại ô, trước mắt cô không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng bất luận đối phương có mục đích gì, cũng tuyệt không tốt đẹp, bởi vì vừa rồi có thêm hai chiếc xe gia nhập đội ngũ theo đuôi, tình thế lập tức nghịch chuyển, hai người Tần Hiểu Hiểu rơi vào thế bất lợi.

Bánh xe xoay thật nhanh, cọ với mặt đường tạo ra tia lửa, mấy chiếc xe phía sau bị thay đổi đội hình đột ngột, có hai chiếc xe va vào xe cần cẩu: “Ầm——.”

Chiếc xe nhỏ màu đen hung hăng đụng vào chiếc Land Rover, Tần Hiểu Hiểu nắm chặt tay lái, vòng cua ổn định thân xe, mà bên kia chiếc xe nhỏ vừa vặn đụng vào thân xe.

Bọn họ nhanh chóng chạy đến một con đường chật hẹp, chiếc xe hơi nhỏ màu đen nhanh chóng vượt qua chiếc Land Rover, Tần Hiều Hiểu thắng xe, khoảng cách vừa vặn là một centimet, cửa xe mở ra, cây gậy bạch kim xuất hiện, sau đó một đôi giầy da màu đen lộ ra: “Cô Tần, sao lại đi nhanh vậy chứ?”

Tên đàn ông gầy gò gương mặt nứt nẻ lại xuất hiện, Tần Hiểu Hiểu híp mắt, thoáng qua chút nguy hiểm, cô chậm rãi cởi dây an toàn ra, không chút biểu cảm điểm huyệt ngủ của người đàn ông bên cạnh.

Tần Hiểu Hiểu đạp giày cao gót xuống nền đường, ra khỏi xe, sau khi xuống xe trên mặt cô luôn là nụ cười ngọt ngào, làm cho người đàn ông phía trước rạo rực cả người: “Ha ha ha, cô Tần quả nhiên là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng gặp.”

“Các người lái xe chặn đường tôi chỉ vì nói những câu này sao?”

Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng cười ra tiếng, dùng ngón tay quấn lọn tóc mai.

“Dĩ nhiên không phải, nhưng cô không tò mò tôi là ai sao?”

Người đàn ông chống gậy nặng nè gõ hai cái trên mặt đất, giống như đang tuyên cáo thân phận bất phàm của hắn.

“Tò mò? Ha ha, từ này không thể dùng trên người tôi, huống chi nếu anh đã cố ý không nói, thì tôi cần gì phải hỏi?”

“À—-? Câu này thật mới lạ.”

Tách—- Người đàn ông chạch tay một cái, Tuyên Lạc tay quấn băng được đỡ ra, mặc dù cổ tay đã được băng bó, nhưng rõ ràng sắc mặt tái nhợt của hắn không thể nào che dấu, Tần Hiểu Hiểu nhìn Tuyên Lạc vô cùng chật vật, cô không nhịn được cười to: “Ha ha ha, sao thế, muốn ăn hành nữa à!”

Tuyên Lạc trợn mắt nhìn người phụ nữ đang cười như điên trước mặt, cắn răng nói: “Anh, mau giết thằng đàn ông trong xe trả thù cho em!”

Sau đó giơ tay chỉ vào Tần Hiểu Hiểu: “Còn có người phụ nữ này, em muốn nó bị giam trong tầng hầm vĩnh viễn làm vù nhìn!”

“Được rồi, Tuyên Lạc, anh sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện, em đừng gấp.”

Người đàn ông quơ tay, vệ sĩ đở Tuyên Lạc xuống: “Sao hả, cô Tần, bây giờ cô đã biết quan hệ của chúng tôi, không sai, Tuyên Lạc là em trai sinh đôi của tôi, mà tôi là anh trai của nó Tuyên Khải.”

Sinh đôi? Nhưng dáng dấp của bọn họ? Có điểm nào giống nhau? Đôi mắt đẹp của Tần Hiểu Hiểu trợn tròn cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, bất luận là thân hình hay khuôn mặt, hai người này tuyệt đối không có chỗ nào giống nhau, cái này, thực sự là đang khảo nghiệm mắt của cô!

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Tần Hiểu Hiểu vẫn lạnh nhạt nói: “Xưa nay chỉ nghe nhà họ Tuyên có một vị thiếu gia, không ngờ lại là hai vị, đúng là làm người ta có chút bất ngờ.”

Dường như Tuyên Khải nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn chằm chằm cô, đôi môi khô nứt đóng mở: “Đúng vậy, hai anh em chúng tôi không có chỗ nào giống nhau, nguyên nhân là do lần thí nghiệm của mấy năm trước, nếu như không có lần đó, nhà họ Tuyên cũng sẽ không chỉ có một vị thiếu gia, một vị khác thì phải sống dưới lòng đất u ám.”

Bốp, bốp, bốp, Tần Hiểu Hiểu vỗ tay: “Chuyện của nhà họ Tuyên quả nhiên xuất sắc, nhưng chuyện cũng đã nghe xong rồi, xin hỏi tôi có thể đi chưa.”

Một câu cuối cùng là khẳng định chứ không phải câu hỏi, bởi vì Tần Hiểu Hiểu đã xoay người mở cửa xe.

“Chờ một chút—— xem ra cô Tần không hiểu tình cảnh của mình bây giờ, người đâu! Giết tên trong xe, bắt người phụ nữ này.”

———-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương