Tuyệt Thế Bá Sủng
-
Chương 23: Cô bé Tiểu Đậu Đỏ
Trên giường lớn, cô mở đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt say ngủ của người đàn ông bên cạnh, môi anh rất đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy mê hoặc lòng người, mày kiếm anh khí bức người, tất cả đều hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức làm cho cô nhìn đến xuất thần, có lẽ nhìn như vậy cả đời cũng không tồi, nhưng đáng tiếc, có rất nhiều chuyện không ai đoán trước được …
Sáng hôm nay thời tiết vô cùng tốt, Mân Mân mặc đồ thể thao đi vào một căn phòng trẻ con, cô kéo một cục đang gồ lên trên giường: “Này —-, dậy đi!”
“Mẹ —–.”
Một tiếng gọi bi bô lại hơi làm nũng vang lên, sau đó cô bé ôm chặt đùi của Mân Mân: “Để con ngủ thêm chút nữa được không.”
“Không được- -.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ, mẹ xinh đẹp —–.”
Cô bé tiếp tục ôm đùi Mân Mân mè nheo, rất giống con mèo nhỏ làm nũng.
“Tiểu Đậu Đỏ, mẹ đếm đến ba con phải lập tức đứng lên, nếu không —-.”
Cô bé lập tức đứng thẳng, nhón chân lên dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm che miệng Mân Mân lại: “Dậy mà, mẹ, có thể đừng lúc nào cũng dùng chiêu này không?”
“Con nói đi?”
Người phụ nữ lấy ra bàn tay nhỏ bé kia ra, nhíu mày hỏi ngược lại.
“Được rồi.” Bé con cúi đầu bày tỏ đã hiểu.
“Hai phút mặc quần áo, mẹ ngồi ở phòng khách chờ con.”
Mân Mân quẳng xuống những lời này rồi đi ra: “Cạch—-” cửa bị đóng lại.
“Bịch, soạt, soạt.”
Tiếng mặc quần áo gấp gáp vang lên: “Soạt —-.”
Tiếng quần được kéo vào chân, “Tệch.”
Đôi giày nhỏ bé được mang vào.
“Một phút 39 giây, rất tốt, có tiến bộ, mau tới ăn điểm tâm đi.”
“Dạ.”
Cô bé âm thầm thở dài một hơi, ông trời ơi, ông mau ban cho con một thần khí có thể cứu vớt mẹ đi, kể từ khi Tiểu Đậu Đỏ bắt đầu có ý thức, mẹ đã luôn có dáng vẻ này, nghiêm túc, mạnh mẽ, gian xảo, lạnh lùng, nghĩ tới đây Tiểu Đậu Đỏ lại rùng mình một cái, nhưng nghe nói khi làm việc mẹ rất dịu dàng, rất động lòng người, tại sao khi ở nhà lại như vậy —–.
“Nghĩ gì thế, còn không mau tới dùng ăn sáng.”
Mân Mân thúc giục Tiểu Đậu Đỏ đang ngây người, có vẻ bực mình.
“Dạ, mẹ.”
Tiểu Đậu Đinh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình cầm lấy ly sữa uống một hớp lớn, sau đó lại cắn một miếng sandwich: “Hi —–, bữa sáng mẹ làm là ngon nhất!”
Vẻ mặt Mân Mân nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Đỏ, không nói gì, giúp bé lau hết mảnh vụn trên khóe môi.
Đứa bé này là ngoài ý muốn, lúc trước là cô kiên trì muốn sinh, cô gạt cha mẹ nói vào thành phố đi làm, nói với bọn họ mình đã tìm được công việc ổn định trong một công ty nước ngoài lớn, tiền lương rất hậu hĩnh, nếu bỏ qua sẽ rất đáng tiếc, cứ như vậy cô một mình lẻ loi tới thành phố xa lạ này, từ đi làm thuê cho người khác đến tự mình mở tiệm, từng bước cải thiện cuộc sống.
Theo thời gian trôi qua, Tiểu Đậu Đỏ dần dần lớn lên, cảm xúc của cô đối với bé rất phức tạp, có đôi khi rất muốn thương bé ôm lấy bé, nói với bé rằng mẹ rất yêu con, nhưng mà đôi lúc khi nhìn thấy gương mặt xa lạ này, xa lạ đến vừa nhìn thấy thì cô sẽ bắt đầu nhớ lại lần ngoài ý muốn kia, chuyện cho cả đời cô không thể nào quên, cô lại không dám yêu thương bé, cô biết rõ không phải lỗi của bé, nhưng thanh xuân chết non của cô thì ai sẽ trả lại đây?
Mân Mân lắc đầu, khẽ thở dài, có lẽ, có lẽ đây là số mạng, Tiểu Đậu Đỏ thông minh đáng yêu làm người ta yêu thích, những thứ này hẳn là ông trời đền bù cho cô.
“Mẹ, sao mẹ không ăn?”
Tiểu Đậu Đỏ tinh tế phát giác được tâm trạng mẹ mình thay đổi, bé tri kỷ gắp một miếng thịt chiên cho mẹ: “Mẹ ăn cái này mới mau lớn.”
Đôi mắt to tròn sáng rỡ làm người ta yêu thích.
Mân Mân hồi thần, nhìn bé con lắc lư trước mặtt, khóe môi cô cong lên một giây, nhưng biến mất rất nhanh: “Mẹ ăn rồi, con ăn đi.”
“Dạ.”
Tiểu Đậu Đỏ nhìn thịt chiên nằm trong dĩa, lại nhìn sữa chỉ được uống một chút, mẹ đang nói dối, mẹ rõ ràng chỉ ăn một chút, nhìn mẹ mang giày đi ra khỏi nhà, Tiểu Đậu Đỏ rơi vào trầm tư, xem ra đã tới lúc mình tự thân xuất mã! …
__
Sáng hôm nay thời tiết vô cùng tốt, Mân Mân mặc đồ thể thao đi vào một căn phòng trẻ con, cô kéo một cục đang gồ lên trên giường: “Này —-, dậy đi!”
“Mẹ —–.”
Một tiếng gọi bi bô lại hơi làm nũng vang lên, sau đó cô bé ôm chặt đùi của Mân Mân: “Để con ngủ thêm chút nữa được không.”
“Không được- -.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ, mẹ xinh đẹp —–.”
Cô bé tiếp tục ôm đùi Mân Mân mè nheo, rất giống con mèo nhỏ làm nũng.
“Tiểu Đậu Đỏ, mẹ đếm đến ba con phải lập tức đứng lên, nếu không —-.”
Cô bé lập tức đứng thẳng, nhón chân lên dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm che miệng Mân Mân lại: “Dậy mà, mẹ, có thể đừng lúc nào cũng dùng chiêu này không?”
“Con nói đi?”
Người phụ nữ lấy ra bàn tay nhỏ bé kia ra, nhíu mày hỏi ngược lại.
“Được rồi.” Bé con cúi đầu bày tỏ đã hiểu.
“Hai phút mặc quần áo, mẹ ngồi ở phòng khách chờ con.”
Mân Mân quẳng xuống những lời này rồi đi ra: “Cạch—-” cửa bị đóng lại.
“Bịch, soạt, soạt.”
Tiếng mặc quần áo gấp gáp vang lên: “Soạt —-.”
Tiếng quần được kéo vào chân, “Tệch.”
Đôi giày nhỏ bé được mang vào.
“Một phút 39 giây, rất tốt, có tiến bộ, mau tới ăn điểm tâm đi.”
“Dạ.”
Cô bé âm thầm thở dài một hơi, ông trời ơi, ông mau ban cho con một thần khí có thể cứu vớt mẹ đi, kể từ khi Tiểu Đậu Đỏ bắt đầu có ý thức, mẹ đã luôn có dáng vẻ này, nghiêm túc, mạnh mẽ, gian xảo, lạnh lùng, nghĩ tới đây Tiểu Đậu Đỏ lại rùng mình một cái, nhưng nghe nói khi làm việc mẹ rất dịu dàng, rất động lòng người, tại sao khi ở nhà lại như vậy —–.
“Nghĩ gì thế, còn không mau tới dùng ăn sáng.”
Mân Mân thúc giục Tiểu Đậu Đỏ đang ngây người, có vẻ bực mình.
“Dạ, mẹ.”
Tiểu Đậu Đinh nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình cầm lấy ly sữa uống một hớp lớn, sau đó lại cắn một miếng sandwich: “Hi —–, bữa sáng mẹ làm là ngon nhất!”
Vẻ mặt Mân Mân nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Đỏ, không nói gì, giúp bé lau hết mảnh vụn trên khóe môi.
Đứa bé này là ngoài ý muốn, lúc trước là cô kiên trì muốn sinh, cô gạt cha mẹ nói vào thành phố đi làm, nói với bọn họ mình đã tìm được công việc ổn định trong một công ty nước ngoài lớn, tiền lương rất hậu hĩnh, nếu bỏ qua sẽ rất đáng tiếc, cứ như vậy cô một mình lẻ loi tới thành phố xa lạ này, từ đi làm thuê cho người khác đến tự mình mở tiệm, từng bước cải thiện cuộc sống.
Theo thời gian trôi qua, Tiểu Đậu Đỏ dần dần lớn lên, cảm xúc của cô đối với bé rất phức tạp, có đôi khi rất muốn thương bé ôm lấy bé, nói với bé rằng mẹ rất yêu con, nhưng mà đôi lúc khi nhìn thấy gương mặt xa lạ này, xa lạ đến vừa nhìn thấy thì cô sẽ bắt đầu nhớ lại lần ngoài ý muốn kia, chuyện cho cả đời cô không thể nào quên, cô lại không dám yêu thương bé, cô biết rõ không phải lỗi của bé, nhưng thanh xuân chết non của cô thì ai sẽ trả lại đây?
Mân Mân lắc đầu, khẽ thở dài, có lẽ, có lẽ đây là số mạng, Tiểu Đậu Đỏ thông minh đáng yêu làm người ta yêu thích, những thứ này hẳn là ông trời đền bù cho cô.
“Mẹ, sao mẹ không ăn?”
Tiểu Đậu Đỏ tinh tế phát giác được tâm trạng mẹ mình thay đổi, bé tri kỷ gắp một miếng thịt chiên cho mẹ: “Mẹ ăn cái này mới mau lớn.”
Đôi mắt to tròn sáng rỡ làm người ta yêu thích.
Mân Mân hồi thần, nhìn bé con lắc lư trước mặtt, khóe môi cô cong lên một giây, nhưng biến mất rất nhanh: “Mẹ ăn rồi, con ăn đi.”
“Dạ.”
Tiểu Đậu Đỏ nhìn thịt chiên nằm trong dĩa, lại nhìn sữa chỉ được uống một chút, mẹ đang nói dối, mẹ rõ ràng chỉ ăn một chút, nhìn mẹ mang giày đi ra khỏi nhà, Tiểu Đậu Đỏ rơi vào trầm tư, xem ra đã tới lúc mình tự thân xuất mã! …
__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook