Tuyệt Thế Bá Sủng
-
Chương 1: Bé thỏ mắt đỏ đi vào cõi thần tiên
Máy điều hòa trong phòng họp được mở hết, không khí lạnh lẽo làm cho Tần Hiểu Hiểu đang đứng sau lưng giám đốc Vương khép chặt hai chân thon dài, may mắn, thịt anh ta nhiều có thể chắn gió thay cô, cầu cho cuộc họp nhanh chóng kết thúc….. Tần Hiểu Hiểu âm thầm cầu nguyện: “Hắt xì——!”
Một cái hắt xì không chịu thua kém phát ra, cô xấu hổ xoa mũi, lại ôm chặt túi văn kiện trước người để chắn gió. Mắt Tần Hiểu Hiểu có một cái bệnh, đó là khi cảm lạnh thì sẽ đỏ bừng, giống như con thỏ nhỏ làm người ta yêu thương. Thôi xong, bây giờ bệnh cũ của con mắt lại tái phát, bản thân cô hồn nhiên không biết. Bởi vì suy nghĩ của cô đã trôi dạt khỏi phòng họp mấy cây số, nhưng người đàn ông đối diện lại thu hết các thần thái biểu cảm của cô vào mắt, trong đôi mắt thoáng xẹt qua một chút nghiền ngẫm.
“Nhậm tổng, lần hợp tác này chúng tôi sẽ cố gắng làm tốt 100%, xin ngài hãy yên tâm.” Đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi nhưng giám đốc Vương rất cung kính, còn kém quỳ xuống đất ba quỳ chín lạy thôi.
“Tần Hiểu Hiểu, lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Trong nháy mắt, thái độ của giám đốc Vương thay đổi 180°, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm. Tần Hiểu Hiểu đang đi vào cõi thần tiên nào nghe thấy phân phó của giám đốc Vương, cả người giống như hóa đá đứng thẳng, suy nghĩ muốn nhanh ra khỏi phòng họp. Không có tiếng đáp lại làm cho bầu không khí trở nên quỷ dị, giám đốc Vương có chút lúng túng cười khan với người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, sau đó hắn hét lớn một tiếng: “Tần Hiểu Hiểu!”
Tần Hiểu Hiểu tựa như nghe được tiếng gọi từ bầu trời xa xôi, đánh thức trái tim nhỏ đang bay bổng phương xa của cô: “Hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ!” Cô thuần thục nói câu kết thúc của cuộc họp, sau đó cầm một chồng văn kiện trên bàn đi về hướng cửa. “Tần Hiểu Hiểu! Cô làm cái gì vậy!”
“Vương tổng, không phải cuộc họp đã kết thúc rồi sao?”
Ánh mắt phẫn hận của giám đốc Vương như hận không thể trừng ra vài cái lỗ trên người Tần Hiểu Hiểu, hắn cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Ai nói với cô là cuộc họp kết thúc!”
Tần Hiểu Hiểu thu cái chân đã bước ra cửa, vô số quạ đen bay qua đầu, cô xoay người lại, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười tiêu chuẩn: “Giám đốc Vương, không khí trong phòng họp không lưu thông, tôi chỉ muốn mở cửa cho thoáng khí, hì, thoáng khí thôi.” Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng trở về chỗ, đứng sau lưng giám đốc Vương, người đàn ông ngồi đối diện nhìn động tác của Tần Hiểu Hiểu trong mắt lóe lên một chút hứng thú, như đang mong đợi động tác kế tiếp của Tần Hiểu Hiểu.
“Mau lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Lần này giám đốc Vương trực tiếp bỏ qua cụm ‘Tần Hiểu Hiểu’, hắn vội vàng muốn ký được hợp đồng này, hợp đồng này có ảnh hưởng lớn đến việc thăng chức của hắn. Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tìm bản hợp đồng, lần này cô lấy ra rất nhanh, thở phào đặt hợp đồng lên bàn, không ngờ lại nghe thấy tiếng hét như bị thiến của giám đốc Vương, “Tần Hiểu Hiểu! Cô nhìn thử xem, cô nhìn thử xem đây là cái gì”
“Hợp đồng áo len sợi với Pháp!” Tần Hiểu Hiểu bật thốt lên, ngay lập tức 囧, nhanh chóng cầm bản hợp đồng ‘Áo lên sợi với Pháp’ lên, cái này nhất định là lúc trưa khi photocopy cô đã lấy nhầm, “Tôi——” Tần Hiểu Hiểu có cảm giác muốn đấm ngực dậm chân, lần thử việc này của cô chắc chắn là tan tành rồi. “Giám đốc Vương, hợp đồng đó—— có thể là——- còn để ở——- còn để ở——–.”
“Để ở đâu!” Tần Hiểu Hiểu nhìn giám đốc Vương tức đến mặt xanh tím, cô thận trọng nói: “Còn——- để ở trên bàn làm việc của tôi.”
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án, giám đốc Vương cắn chặt môi, mồ hôi rơi xuống như mưa, vừa muốn nói chuyện, lại nghe người đàn ông đối diện lên tiếng: “Tắt máy điều hòa không khí đi.” Nói xong câu đó đồng thời người đàn ông còn có thâm ý khác nhìn Tần Hiểu Hiểu một cái: “Tối nay mang hợp đồng đến.”
Người đàn ông nói câu này, làm cho hai người đối diện như được đặc xá, tiễn người đàn ông đi, giám đốc Vương dữ tợn cảnh cáo Tần Hiểu Hiểu tối nay phải biểu hiện cho tốt. Tần Hiểu Hiểu mãnh liệt gật đầu rồi như một làn khói chạy khỏi phòng họp, rất giống Lưu Tương – một người có sức khỏe cường tráng. Tất nhiên giám đốc Vương có thư ký riêng, nhưng không may là lần này thư ký của hắn lại về quê chịu tang, bình thường thấy Tần Hiểu Hiểu này rất thông minh nhanh nhẹn, hơn nữa vóc dáng cũng là hạc trong bầy gà, cho nên mới cho cô cơ hội lần này, tương lai còn có thể trở thành người của mình, nhưng không ngờ cô lại thất trách như vậy, lại dám thất thần trong cuộc họp quan trọng bậc này, còn lấy nhầm hợp đồng, đây thật sự là muốn nửa cái mạng của hắn, may mắn người kia không so đo, nếu không lần này chén cơm của hắn sẽ lung lay. Giám đốc Vương suy nghĩ, sau khi kết thúc hợp đồng này, sẽ tiễn Tần Hiểu Hiểu đi, tuyệt không giữ lại, dĩ nhiên hắn không biết trong tương lai có một ngày hắn tuyệt đối phải giữ Tần Hiểu Hiểu lại.
Đứng trước cửa cao ốc, Tần Hiểu Hiểu thở dài một hơi, chuẩn bị đón xe về công ty lấy hợp đồng, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên: “A lô——” Tần Hiểu Hiểu vừa nghe điện thoại lòng vừa nóng như lửa đốt đi về phía trước: “Binh——-“
“Ui da——!” Giày cao gót bảy phân của Tần Hiểu Hiểu bất hạnh hôn vào lỗ thủng của nắp cống thoát nước, còn hôn khá sâu, người là gió tôi là cát, dây dưa triền miên không dứt, cùng nhau lượn quanh chân trời. Tôi rút ra, tôi rút ra, tôi dùng sức rút ra, người bên kia điện thoại vẫn còn nói gì đó, nhưng Tần Hiểu Hiểu đã không nghe lọt tai, cúp điện thoại, suy nghĩ duy nhất của cô bây giờ chính là thoát khỏi cái nắp cống này.
Lúc này Tần Hiểu Hiểu đang giãy dụa, định rút gót giày ra, không chú ý tới trong chiếc xe đằng xa có một đôi mắt kín đáo đang nghiền ngẫm nhìn từng động tác của cô.
Một cái hắt xì không chịu thua kém phát ra, cô xấu hổ xoa mũi, lại ôm chặt túi văn kiện trước người để chắn gió. Mắt Tần Hiểu Hiểu có một cái bệnh, đó là khi cảm lạnh thì sẽ đỏ bừng, giống như con thỏ nhỏ làm người ta yêu thương. Thôi xong, bây giờ bệnh cũ của con mắt lại tái phát, bản thân cô hồn nhiên không biết. Bởi vì suy nghĩ của cô đã trôi dạt khỏi phòng họp mấy cây số, nhưng người đàn ông đối diện lại thu hết các thần thái biểu cảm của cô vào mắt, trong đôi mắt thoáng xẹt qua một chút nghiền ngẫm.
“Nhậm tổng, lần hợp tác này chúng tôi sẽ cố gắng làm tốt 100%, xin ngài hãy yên tâm.” Đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi nhưng giám đốc Vương rất cung kính, còn kém quỳ xuống đất ba quỳ chín lạy thôi.
“Tần Hiểu Hiểu, lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Trong nháy mắt, thái độ của giám đốc Vương thay đổi 180°, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm. Tần Hiểu Hiểu đang đi vào cõi thần tiên nào nghe thấy phân phó của giám đốc Vương, cả người giống như hóa đá đứng thẳng, suy nghĩ muốn nhanh ra khỏi phòng họp. Không có tiếng đáp lại làm cho bầu không khí trở nên quỷ dị, giám đốc Vương có chút lúng túng cười khan với người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, sau đó hắn hét lớn một tiếng: “Tần Hiểu Hiểu!”
Tần Hiểu Hiểu tựa như nghe được tiếng gọi từ bầu trời xa xôi, đánh thức trái tim nhỏ đang bay bổng phương xa của cô: “Hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ!” Cô thuần thục nói câu kết thúc của cuộc họp, sau đó cầm một chồng văn kiện trên bàn đi về hướng cửa. “Tần Hiểu Hiểu! Cô làm cái gì vậy!”
“Vương tổng, không phải cuộc họp đã kết thúc rồi sao?”
Ánh mắt phẫn hận của giám đốc Vương như hận không thể trừng ra vài cái lỗ trên người Tần Hiểu Hiểu, hắn cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Ai nói với cô là cuộc họp kết thúc!”
Tần Hiểu Hiểu thu cái chân đã bước ra cửa, vô số quạ đen bay qua đầu, cô xoay người lại, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười tiêu chuẩn: “Giám đốc Vương, không khí trong phòng họp không lưu thông, tôi chỉ muốn mở cửa cho thoáng khí, hì, thoáng khí thôi.” Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng trở về chỗ, đứng sau lưng giám đốc Vương, người đàn ông ngồi đối diện nhìn động tác của Tần Hiểu Hiểu trong mắt lóe lên một chút hứng thú, như đang mong đợi động tác kế tiếp của Tần Hiểu Hiểu.
“Mau lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Lần này giám đốc Vương trực tiếp bỏ qua cụm ‘Tần Hiểu Hiểu’, hắn vội vàng muốn ký được hợp đồng này, hợp đồng này có ảnh hưởng lớn đến việc thăng chức của hắn. Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tìm bản hợp đồng, lần này cô lấy ra rất nhanh, thở phào đặt hợp đồng lên bàn, không ngờ lại nghe thấy tiếng hét như bị thiến của giám đốc Vương, “Tần Hiểu Hiểu! Cô nhìn thử xem, cô nhìn thử xem đây là cái gì”
“Hợp đồng áo len sợi với Pháp!” Tần Hiểu Hiểu bật thốt lên, ngay lập tức 囧, nhanh chóng cầm bản hợp đồng ‘Áo lên sợi với Pháp’ lên, cái này nhất định là lúc trưa khi photocopy cô đã lấy nhầm, “Tôi——” Tần Hiểu Hiểu có cảm giác muốn đấm ngực dậm chân, lần thử việc này của cô chắc chắn là tan tành rồi. “Giám đốc Vương, hợp đồng đó—— có thể là——- còn để ở——- còn để ở——–.”
“Để ở đâu!” Tần Hiểu Hiểu nhìn giám đốc Vương tức đến mặt xanh tím, cô thận trọng nói: “Còn——- để ở trên bàn làm việc của tôi.”
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án, giám đốc Vương cắn chặt môi, mồ hôi rơi xuống như mưa, vừa muốn nói chuyện, lại nghe người đàn ông đối diện lên tiếng: “Tắt máy điều hòa không khí đi.” Nói xong câu đó đồng thời người đàn ông còn có thâm ý khác nhìn Tần Hiểu Hiểu một cái: “Tối nay mang hợp đồng đến.”
Người đàn ông nói câu này, làm cho hai người đối diện như được đặc xá, tiễn người đàn ông đi, giám đốc Vương dữ tợn cảnh cáo Tần Hiểu Hiểu tối nay phải biểu hiện cho tốt. Tần Hiểu Hiểu mãnh liệt gật đầu rồi như một làn khói chạy khỏi phòng họp, rất giống Lưu Tương – một người có sức khỏe cường tráng. Tất nhiên giám đốc Vương có thư ký riêng, nhưng không may là lần này thư ký của hắn lại về quê chịu tang, bình thường thấy Tần Hiểu Hiểu này rất thông minh nhanh nhẹn, hơn nữa vóc dáng cũng là hạc trong bầy gà, cho nên mới cho cô cơ hội lần này, tương lai còn có thể trở thành người của mình, nhưng không ngờ cô lại thất trách như vậy, lại dám thất thần trong cuộc họp quan trọng bậc này, còn lấy nhầm hợp đồng, đây thật sự là muốn nửa cái mạng của hắn, may mắn người kia không so đo, nếu không lần này chén cơm của hắn sẽ lung lay. Giám đốc Vương suy nghĩ, sau khi kết thúc hợp đồng này, sẽ tiễn Tần Hiểu Hiểu đi, tuyệt không giữ lại, dĩ nhiên hắn không biết trong tương lai có một ngày hắn tuyệt đối phải giữ Tần Hiểu Hiểu lại.
Đứng trước cửa cao ốc, Tần Hiểu Hiểu thở dài một hơi, chuẩn bị đón xe về công ty lấy hợp đồng, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên: “A lô——” Tần Hiểu Hiểu vừa nghe điện thoại lòng vừa nóng như lửa đốt đi về phía trước: “Binh——-“
“Ui da——!” Giày cao gót bảy phân của Tần Hiểu Hiểu bất hạnh hôn vào lỗ thủng của nắp cống thoát nước, còn hôn khá sâu, người là gió tôi là cát, dây dưa triền miên không dứt, cùng nhau lượn quanh chân trời. Tôi rút ra, tôi rút ra, tôi dùng sức rút ra, người bên kia điện thoại vẫn còn nói gì đó, nhưng Tần Hiểu Hiểu đã không nghe lọt tai, cúp điện thoại, suy nghĩ duy nhất của cô bây giờ chính là thoát khỏi cái nắp cống này.
Lúc này Tần Hiểu Hiểu đang giãy dụa, định rút gót giày ra, không chú ý tới trong chiếc xe đằng xa có một đôi mắt kín đáo đang nghiền ngẫm nhìn từng động tác của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook