Tuyết Thảo
-
Chương 2
Tô Mặc không khóc.
Người nam nhân luôn có dụng tâm này có bao nhiêu cứng rắn tàn nhẫn, Tuyết Thảo hiểu rõ ràng hơn ai hết. Môn chủ của Thanh Lạc Môn, con rể của minh chủ võ lâm, hắn và nhạc phụ kia của hắn cùng nhau không chế cả giang hồ. Hiện tại xem ra, thế giới bên ngoài đã đảo ngược hoàn toàn.
Cũng mặc kệ Tô Mặc trở nên chật vật cỡ nào, Tuyết Thảo cũng không thể thiếu cảnh giác hắn, đợi vết thương trên người hắn tốt hơn hai ba phần, Tuyết Thảo liền lấy ra một viên thuốc màu đen, kiên quyết nhét vào miệng của Tô Mặc. Người như Tô Mặc, mặc dù có người trực tiếp đổ thức ăn vào dạ dày của hắn, hắn cũng có biện pháp ói ra, nhưng lần này, hắn ngoan ngoãn nuốt thuốc, cười nói: “Mùi vị không ngon.”
Tuyết Thảo lạnh lùng mỉa mai: “Thuốc phế đi võ công ngươi muốn ngon như thế nào?”
Nghe xong lời này của Tuyết Thảo, Tô Mặc cũng không có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ bình tĩnh của nhìn nàng giống như lúc trước, giống như chỉ cần hơi chuyển ánh mắt, Tuyết Thảo sẽ biến mất. Chưa đầy một lát, đột nhiên mặt Tô Mặc nổi gân xanh, hô hấp của hắn có chút nặng nề hẳn lên, phảng giống như chịu đựng một nỗi đau đớn dữ dội, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Đôi mắt của Tuyết Thảo lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, tay nắm chặt thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, vẫn có nghe rõ hô hấp nặng nề của người ấy ở bên trong, mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi, mắt nhìn bàn tay tái nhợt của mình, hạ mi mắt trầm mặc.
Không có võ công, Tô Mặc không thể tự điều chỉnh nội tức, miệng vết thương khép lại rất chậm. Nhưng Tuyết Thảo giống như cũng chẳng thèm để ý tới sức khỏe của hắn, lên núi hái thuốc thì bắt Tô Mặc giúp nàng cõng gùi trúc, nhặt củi, đốn củi, đến việc đơn giản như rửa bát, tất cả đều ném cho Tô Mặc, qua một ngày, vết thương trên người Tô Mặc đều phải nứt ra vài lần.
Tuyết Thảo đang tra tấn hắn, nàng dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra để tra tấn hắn, thế nhưng Tô Mặc cũng không tức giận. Trong ấn tượng của Tuyết Thảo, Tô Mặc vẫn dùng vẻ ngoài ôn nhu để che giấu nội tâm thô bạo tàn nhẫn, hắn cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác nắm trong tay, nhưng bây giờ......
Nhìn thấy Tô Mặc mới vừa bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, gương mặt lắm lem ngồi đối diện trên bàn ăn, sắc mặt Tuyết Thảo trầm xuống. Tô Mặc hạnh phúc nâng bát lên, ngay cả thức ăn cũng không gắp mà trực tiếp bới hai phần cơm to, có lẽ là rất đói bụng.
Tuyết Thảo không biết trong lòng tức giận chỗ nào, đẩy rớt đôi đũa trong tay Tô Mặc, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi rất thích ứng với những ngày bị tra tấn này.”
Tô Mặc giật mình, giống như nhìn thấu nội tâm của Tuyết Thảo, sau khi hắn im lặng một lúc lâu, mỉm cười nói: “Tuyết Thảo vẫn tính trẻ con như vậy. Nếu cuộc sống như thế gọi là tra tấn, Tuyết Thảo không ngại thì cứ tiếp tục tra tấn ta đi.” Tô Mặc dừng một chút, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Thảo cười híp mắt, “Ngược lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta tựa như một đôi vợ chồng bình thường......”
Tuyết Thảo lập tức đánh gảy lời của hắn: “Tô công tử cất nhắc Tuyết Thảo như thế. Tiện tì như ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của minh chủ.”
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát, trầm giọng nói: “Có thể so sánh.”
Một khi đã như vậy, ba năm trước đây vì sao ngươi...... Tuyết Thảo nhẫn nhịn, không nói lời này ra miệng, nếu hỏi ra thì giống như nàng còn để ý đến những chuyện đó, giống như nàng chịu thua......” vợ chồng bình thường?” Tuyết Thảo thay đổi câu chuyện, châm chọc nói, “Ngươi có thấy thê tử nhà ai đối đãi với trượng phu của mình như vậy?”
Tô Mặc thở dài một tiếng, xoay người nhặt đôi đũa bị Tuyết Thảo làm rớt lên, mang theo một chút đáng thương nói: “Chưa từng thấy, cho nên, Tuyết Thảo, về sau nàng phải đối đãi tốt hơn một chút.”
“A.” Tuyết Thảo cười lạnh, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể nói được như vậy, thực sự không biết xấu hổ.”
“Ta cần nàng là được rồi.”
Giọng nói lọt vào tai, Tuyết Thảo đứng dậy, nét mặt khó đoán: “Lời này, sao nghe vào giống như một lời châm chọc thế nào ấy.”
Người nam nhân luôn có dụng tâm này có bao nhiêu cứng rắn tàn nhẫn, Tuyết Thảo hiểu rõ ràng hơn ai hết. Môn chủ của Thanh Lạc Môn, con rể của minh chủ võ lâm, hắn và nhạc phụ kia của hắn cùng nhau không chế cả giang hồ. Hiện tại xem ra, thế giới bên ngoài đã đảo ngược hoàn toàn.
Cũng mặc kệ Tô Mặc trở nên chật vật cỡ nào, Tuyết Thảo cũng không thể thiếu cảnh giác hắn, đợi vết thương trên người hắn tốt hơn hai ba phần, Tuyết Thảo liền lấy ra một viên thuốc màu đen, kiên quyết nhét vào miệng của Tô Mặc. Người như Tô Mặc, mặc dù có người trực tiếp đổ thức ăn vào dạ dày của hắn, hắn cũng có biện pháp ói ra, nhưng lần này, hắn ngoan ngoãn nuốt thuốc, cười nói: “Mùi vị không ngon.”
Tuyết Thảo lạnh lùng mỉa mai: “Thuốc phế đi võ công ngươi muốn ngon như thế nào?”
Nghe xong lời này của Tuyết Thảo, Tô Mặc cũng không có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ bình tĩnh của nhìn nàng giống như lúc trước, giống như chỉ cần hơi chuyển ánh mắt, Tuyết Thảo sẽ biến mất. Chưa đầy một lát, đột nhiên mặt Tô Mặc nổi gân xanh, hô hấp của hắn có chút nặng nề hẳn lên, phảng giống như chịu đựng một nỗi đau đớn dữ dội, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Đôi mắt của Tuyết Thảo lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, tay nắm chặt thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, vẫn có nghe rõ hô hấp nặng nề của người ấy ở bên trong, mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi, mắt nhìn bàn tay tái nhợt của mình, hạ mi mắt trầm mặc.
Không có võ công, Tô Mặc không thể tự điều chỉnh nội tức, miệng vết thương khép lại rất chậm. Nhưng Tuyết Thảo giống như cũng chẳng thèm để ý tới sức khỏe của hắn, lên núi hái thuốc thì bắt Tô Mặc giúp nàng cõng gùi trúc, nhặt củi, đốn củi, đến việc đơn giản như rửa bát, tất cả đều ném cho Tô Mặc, qua một ngày, vết thương trên người Tô Mặc đều phải nứt ra vài lần.
Tuyết Thảo đang tra tấn hắn, nàng dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra để tra tấn hắn, thế nhưng Tô Mặc cũng không tức giận. Trong ấn tượng của Tuyết Thảo, Tô Mặc vẫn dùng vẻ ngoài ôn nhu để che giấu nội tâm thô bạo tàn nhẫn, hắn cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác nắm trong tay, nhưng bây giờ......
Nhìn thấy Tô Mặc mới vừa bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, gương mặt lắm lem ngồi đối diện trên bàn ăn, sắc mặt Tuyết Thảo trầm xuống. Tô Mặc hạnh phúc nâng bát lên, ngay cả thức ăn cũng không gắp mà trực tiếp bới hai phần cơm to, có lẽ là rất đói bụng.
Tuyết Thảo không biết trong lòng tức giận chỗ nào, đẩy rớt đôi đũa trong tay Tô Mặc, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi rất thích ứng với những ngày bị tra tấn này.”
Tô Mặc giật mình, giống như nhìn thấu nội tâm của Tuyết Thảo, sau khi hắn im lặng một lúc lâu, mỉm cười nói: “Tuyết Thảo vẫn tính trẻ con như vậy. Nếu cuộc sống như thế gọi là tra tấn, Tuyết Thảo không ngại thì cứ tiếp tục tra tấn ta đi.” Tô Mặc dừng một chút, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Thảo cười híp mắt, “Ngược lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta tựa như một đôi vợ chồng bình thường......”
Tuyết Thảo lập tức đánh gảy lời của hắn: “Tô công tử cất nhắc Tuyết Thảo như thế. Tiện tì như ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của minh chủ.”
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát, trầm giọng nói: “Có thể so sánh.”
Một khi đã như vậy, ba năm trước đây vì sao ngươi...... Tuyết Thảo nhẫn nhịn, không nói lời này ra miệng, nếu hỏi ra thì giống như nàng còn để ý đến những chuyện đó, giống như nàng chịu thua......” vợ chồng bình thường?” Tuyết Thảo thay đổi câu chuyện, châm chọc nói, “Ngươi có thấy thê tử nhà ai đối đãi với trượng phu của mình như vậy?”
Tô Mặc thở dài một tiếng, xoay người nhặt đôi đũa bị Tuyết Thảo làm rớt lên, mang theo một chút đáng thương nói: “Chưa từng thấy, cho nên, Tuyết Thảo, về sau nàng phải đối đãi tốt hơn một chút.”
“A.” Tuyết Thảo cười lạnh, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể nói được như vậy, thực sự không biết xấu hổ.”
“Ta cần nàng là được rồi.”
Giọng nói lọt vào tai, Tuyết Thảo đứng dậy, nét mặt khó đoán: “Lời này, sao nghe vào giống như một lời châm chọc thế nào ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook