Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 41: Tả lập đình! Xuân dược?
Phong Vân Ngạo quét mắt nhìn bầu trời đêm không sao, ánh mắt chợt lóe, xem ra là đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không Vân Linh sẽ không không nói tiếng nào liền rời khỏi. Đẩy cửa ra, trong phòng như cũ là bàn ghế lạnh lẽo, trên mặt nàng không có biểu tình gì, đi đến giường, ngồi lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng giương lên nụ cười......
Lãnh Tứ Hàn vào cửa, nhìn một chút bóng dáng màu trắng mang theo nụ cười lạnh trên giường đang nhìn mình, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Dung mạo Lãnh Tứ Hàn tuyệt mỹ, mang theo lãnh ý tươi cười, tùy ý mà liều lĩnh, bất động như sơn quả thật làm cho Phong Vân Ngạo cảm thấy cái gì gọi là ‘tư thái vương giả’ làm cho người ta thần phục. Người như vậy quả nhiên rất đáng sợ!
"Lãnh Tứ Hàn?” Giọng điệu mang theo phần nào đó hàm xúc gọi, trong mắt Phong Vân Ngạo thoáng qua lãnh ý, chậm rãi đứng lên “Đẹp mà không yếu đuối, cuồng mà không ngạo, vô song mà không giả! Chậm rãi đến gần, ngón trỏ nâng cằm Lãnh Tứ Hàn, trong mắt thoáng qua một tia kinh diễm, ‘khụ khụ’ hai tiếng, nói.
"Vậy, không biết nương tử có vừa lòng hay không đây?” Lãnh Tứ Hàn giận quá hóa cười, vươn tay vòng lấy eo nhỏ của Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo không phản ứng kịp, bỗng chốc ngã vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, chớp mũi truyền đến hơi thở hùng hậu của nam tử, nháy mắt làm cho sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt mang theo một tia hoảng sợ cùng bài xích.
Không nghĩ quá nhiều, trực tiếp ra tay, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, buông lỏng Phong Vân Ngạo ra. Hai người đứng đối lập nhìn nhau, giống nhau thanh lãnh tuyệt thế, giống nhau đơn độc lãnh ngạo, giống nhau trong lòng chịu qua tổn thương, thế nên càng thêm giống nhau không biết như thế nào là tình, như thế nào là yêu.
"Nhẫn nhục chịu đựng, võ công tuyệt thế, nhẫn nại 10 năm, không biết tam tiểu thư đây muốn nói đến chuyện gì? Bổn vương có khả năng có thể hỗ trợ.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười cùng một chút quan tâm chợt lóe lên, trở thành một loại hắc ám xoáy tròn.
"Không nhọc Vương gia quan tâm, ta biết bản thân mình đang làm cái gì. Yên tâm, ngươi làm cái gì, ta tuyệt đối không can thiệp. Nhưng mà ta làm cái gì, cũng thỉnh Vương gia không cần lo lắng!” Chữ chữ đều tràn đầy lãnh ý, trong mắt tất cả đều là sắc bén, không một chút lưu tình.
"Ở trong phủ của ta, ngươi bảo ta sao có thể yên tâm?” Lãnh Tứ Hàn không trả lời, hỏi ngược lại, ánh mắt mang theo một chút hơi thở hắc ám.
Chỉ là Phong Vân Ngạo không có phát hiện mà thôi, trong lòng thầm mắng: Hừ, hồ ly, hồ ly, ngươi chỉ biết phóng rắm hồ ly thúi! Toàn là rắm thúi! Trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
"Phải như thế nào Vương gia mới có thể yên tâm?” Đôi mắt Phong Vân Ngạo nháy nháy, đá cầu về lại phía Lãnh Tứ Hàn, hai tay xoa vào nhau, xoay người ngồi trên giường.
"Ha ha. . . . . ." Lãnh Tứ Hàn không có trả lời, chỉ là nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng tràn ra ý cười.
Da đầu Phong Vân Ngạo thoáng tê dại, ngước mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Cửa ở bên kia, không phải bản thân còn muốn ta tiễn ngươi chứ?” Không nói liền biến, lão nương cũng không muốn biết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nháy mắt biến đen, cắn răng nói: “Đây là phòng của bổn vương.”
"Ta vào ở nơi này chính là của ta! Không đi, nghĩ thật sao?” Phong Vân Ngạo lấy một bao bột phấn trong ngực ra đưa đến gần ngọn nến “Vương gia có muốn biết đây là cái gì không?” Khóe miệng giương lên một nụ cười gian trá, nháy mắt tràn đầy vô tội, nhìn Lãnh Tứ Hàn, quơ quơ bộ phấn trong tay.
"Có nương tử cùng thế nào lại không tốt, nương tử nghĩ muốn gia tăng thêm một chút lạc thú cũng không phải không thể.” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn giương lên, từ từ tiến lại gần Phong Vân Ngạo.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn bột phấn trong tay, khóe miệng giương lên nụ cười tà ác, nhìn Lãnh Tứ Hàn tới gần, mang theo ý tà ác đói khát hàm xúc, làm cho Lãnh Tứ Hàn không dấu vết lạnh run một cái.
"Ưmh!" Khi Lãnh Tứ Hàn cảm thấy có mùi kỳ lạ thì đã chậm, thoáng cái nắm chặt cổ Phong Vân Ngạo “Đây là cái gì?”
Bàn tay nhỏ bé của Phong Vân Ngạo nắm lấy cánh tay vô lực của Lãnh Tứ Hàn, đôi tay nhỏ ôm lấy Lãnh Tứ Hàn mềm nhũng, nhẹ nhàng ôm đến trên giường “Aiz, ngươi nặng như vậy làm gì! Chỉ biết có ăn thôi!” Nói xong vẫn còn không quên khinh bỉ nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái.
Giữa ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy tia sáng lạnh, nhìn tiểu nữ nhân tỏ vẻ đầy ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nữ nhân, đắc tội bổn vương, hậu quả ngươi không thể thừa nhận!” Gằn từng chữ nói xong, đã thở hổn hển, không phải là mệt mà là......
Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ác ý thú vị, giống như không hề nghe thấy mấy lời uy hiếp kia, nhìn Lãnh Tứ Hàn nằm trên giường, giữa trán vẫn không hề mất đi anh khí, còn mang theo một vẻ kiều mỵ, mũi thẳng đứng, môi mỏng hơi mở ra, con ngươi tối đen như bầu trời đêm toát ra lửa giận cùng sát khí, nhìn kỹ lại, trên má mang theo một chút ửng hồng. Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá, trần trụi thưởng thức cảnh tượng mất hồn này.
"Ai ui, Vương gia, ngươi xem một tiểu nữ tử như ta làm thế nào lại đắc tội ngươi chứ? Thực là oan uổng nha, ngươi xem, ngươi đây là muốn được ôm ấp yêu thương, cơ ngực này, làn da này.....” Phong Vân Ngạo tiến đến gần, một tay xẹt qua xương quai xanh của Lãnh Tứ Hàn, chậm rãi cởi bỏ cổ áo, vuốt ve khuôn ngực của hắn, trong mắt tràn đầy trêu đùa.
Mà lúc này Lãnh Tứ Hàn đã hít một ngụm lãnh khí, dùng sức cắn răng, đáng chết! Đây là chuyện gì?
"Ngươi lại dám hạ xuân dược bổn vương?” Cảm nhận được lửa nóng trong cơ thể, Lãnh Tứ Hàn lập tức nghĩ đến một loại khả năng, trong mắt mang theo lửa giận, càng mang theo tia khinh bỉ. Nàng thế nhưng lại giống đám nữ tử kia, dựa vào thủ đoạn này được đến hắn? Quả thật là muốn chết!
"Xuân dược? Ngươi đó, dám hoài nghi y đức của ta?” Phong Vân Ngạo nhất thời không vừa ý, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn Lãnh Tứ Hàn đang nằm trên giường, bàn tay bé nhỏ nhanh chóng nắm lấy lỗ tai của Lãnh Tứ Hàn, nói tiếp: “Xuân dược? Chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy, ngươi cũng dám hoài nghi lão nương? Ngươi con mẹ nó muốn chết?!”
Lãnh Tứ Hàn cứng người, nhất thời mặt càng thêm đen, hít một ngụm khí “Nữ nhân, buông tay ra cho bổn vương!” Nàng thế mà lại nắm lỗ tai hắn, còn làm như là chuyện đương nhiên.
"Buông tay? Cái tên tiểu tử này, như vậy không nhớ lâu, không giáo huấn ngươi, ngươi lại dám vũ nhục y đức của ta?!” Phong Vân Ngạo đúng tình hợp lý nói.
Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn tràn đầy lửa giận, lại cố gắng nặn ra nụ cười, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tốt, tốt, nữ nhân, vậy ngươi đã hạ dược gì với ta?”
"Tả lập đình!” Phong Vân Ngạo hé môi đáp, đôi mắt to nhíu lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt nàng tràn đầy gian trá, làm cho Lãnh Tứ Hàn cứng họng “Tuyệt đối là đồ tốt nha!”
"Tả lập đình?” Lãnh Tứ Hàn ngơ ngác hỏi, thân thể đột nhiên cứng lại, hắn dám thề, đây tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
"Ừ, đúng vậy, đây là thứ ta vất vả nghiên cứu.” Nghĩ đến đây, trên mặt Phong Vân Ngạo mang theo vẻ hồi tưởng, nàng còn thành toàn cho một đôi tình nhân! Nếu không phải nàng, cả đời này hai người cũng không thể nào ở cùng nhau. Nàng vĩ đại cỡ nào chứ!
"Thuốc xổ?” Gương mặt Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc, thử hỏi.
Phong Vân Ngạo buông tay ra, trên mặt tràn đầy bất mãn, lạnh giọng nói: “Lãnh Tứ Hàn, dược của ta như thế nào thuộc loại cấp thấp như vậy chứ! Ta là người cực kỳ có y đức!”
Không đợi Lãnh Tứ Hàn phản ứng, Phong Vân Ngạo nói ra một câu khiến cho Lãnh Tứ Hàn phát cuồng, rất muốn giết chết nàng.
"Bạo cúc hoa! Tả lập đình! Cúc hoa ngứa, tả sẽ ngừng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Vân Ngạo như là một con sói đói có tên đam mỹ.
"Phốc! Phong Vân Ngạo!" Nếu bây giờ Lãnh Tứ Hàn còn nghe không hiểu hắn cũng có thể đi chết rồi. Đây không phải là xuân dược nhưng so với xuân dược còn ghê tởm hơn. Trách không được hắn lại cảm thấy mặt sau nóng lên!
"Không cần cảm tạ ta, ta đây là thành toàn cho ngươi cùng Tiểu Lãnh Dịch nhà ngươi nha!” Phong Vân Ngạo sờ mũi một cái, nháy nháy mắt, xoay người muốn rời khỏi.
"Ngươi dám đi ra ngoài thử một chút!" Lúc này Lãnh Tứ Hàn vạn bất đắc dĩ, nếu thật sự bị những người khác biết, hắn không bằng đập đầu chết.
"À, ta muốn đi ra ngoài!” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy trêu đùa, trên mặt mang theo ý cười cuồng ngạo, nháy mắt xoay người, mang theo ánh sáng đầy tự tin. Ta không tin ngươi không đáp ứng!
P/s: Mặc dù lượt chia sẻ không đạt như mong đợi, nhưng Kẹo biết trong thời gian ngắn không thể gấp được, chương truyện này là Kẹo tặng bà con đã ủng hộ và nhẫn nại đi cùng với Kẹo trong thời gian qua, cũng cám ơn các tềnh iu đã yêu thương Kẹo và Kẹo sẽ càng vui, càng có động lực edit hơn nếu càng tềnh iu giúp Kẹo chia sẻ truyện này.
Người đọc chỉ cần đọc truyện, một cái thank, một vài dòng cmt đã làm cho các editor như Kẹo thỏa mãn, moi hết tim hết ruột dốc hết mồ hôi ra vì người đọc rồi. Kẹo cũng mong nhận được càng nhiều sự yêu mến của mọi người.
Lãnh Tứ Hàn vào cửa, nhìn một chút bóng dáng màu trắng mang theo nụ cười lạnh trên giường đang nhìn mình, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Dung mạo Lãnh Tứ Hàn tuyệt mỹ, mang theo lãnh ý tươi cười, tùy ý mà liều lĩnh, bất động như sơn quả thật làm cho Phong Vân Ngạo cảm thấy cái gì gọi là ‘tư thái vương giả’ làm cho người ta thần phục. Người như vậy quả nhiên rất đáng sợ!
"Lãnh Tứ Hàn?” Giọng điệu mang theo phần nào đó hàm xúc gọi, trong mắt Phong Vân Ngạo thoáng qua lãnh ý, chậm rãi đứng lên “Đẹp mà không yếu đuối, cuồng mà không ngạo, vô song mà không giả! Chậm rãi đến gần, ngón trỏ nâng cằm Lãnh Tứ Hàn, trong mắt thoáng qua một tia kinh diễm, ‘khụ khụ’ hai tiếng, nói.
"Vậy, không biết nương tử có vừa lòng hay không đây?” Lãnh Tứ Hàn giận quá hóa cười, vươn tay vòng lấy eo nhỏ của Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo không phản ứng kịp, bỗng chốc ngã vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, chớp mũi truyền đến hơi thở hùng hậu của nam tử, nháy mắt làm cho sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt mang theo một tia hoảng sợ cùng bài xích.
Không nghĩ quá nhiều, trực tiếp ra tay, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, buông lỏng Phong Vân Ngạo ra. Hai người đứng đối lập nhìn nhau, giống nhau thanh lãnh tuyệt thế, giống nhau đơn độc lãnh ngạo, giống nhau trong lòng chịu qua tổn thương, thế nên càng thêm giống nhau không biết như thế nào là tình, như thế nào là yêu.
"Nhẫn nhục chịu đựng, võ công tuyệt thế, nhẫn nại 10 năm, không biết tam tiểu thư đây muốn nói đến chuyện gì? Bổn vương có khả năng có thể hỗ trợ.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười cùng một chút quan tâm chợt lóe lên, trở thành một loại hắc ám xoáy tròn.
"Không nhọc Vương gia quan tâm, ta biết bản thân mình đang làm cái gì. Yên tâm, ngươi làm cái gì, ta tuyệt đối không can thiệp. Nhưng mà ta làm cái gì, cũng thỉnh Vương gia không cần lo lắng!” Chữ chữ đều tràn đầy lãnh ý, trong mắt tất cả đều là sắc bén, không một chút lưu tình.
"Ở trong phủ của ta, ngươi bảo ta sao có thể yên tâm?” Lãnh Tứ Hàn không trả lời, hỏi ngược lại, ánh mắt mang theo một chút hơi thở hắc ám.
Chỉ là Phong Vân Ngạo không có phát hiện mà thôi, trong lòng thầm mắng: Hừ, hồ ly, hồ ly, ngươi chỉ biết phóng rắm hồ ly thúi! Toàn là rắm thúi! Trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
"Phải như thế nào Vương gia mới có thể yên tâm?” Đôi mắt Phong Vân Ngạo nháy nháy, đá cầu về lại phía Lãnh Tứ Hàn, hai tay xoa vào nhau, xoay người ngồi trên giường.
"Ha ha. . . . . ." Lãnh Tứ Hàn không có trả lời, chỉ là nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng tràn ra ý cười.
Da đầu Phong Vân Ngạo thoáng tê dại, ngước mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Cửa ở bên kia, không phải bản thân còn muốn ta tiễn ngươi chứ?” Không nói liền biến, lão nương cũng không muốn biết.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nháy mắt biến đen, cắn răng nói: “Đây là phòng của bổn vương.”
"Ta vào ở nơi này chính là của ta! Không đi, nghĩ thật sao?” Phong Vân Ngạo lấy một bao bột phấn trong ngực ra đưa đến gần ngọn nến “Vương gia có muốn biết đây là cái gì không?” Khóe miệng giương lên một nụ cười gian trá, nháy mắt tràn đầy vô tội, nhìn Lãnh Tứ Hàn, quơ quơ bộ phấn trong tay.
"Có nương tử cùng thế nào lại không tốt, nương tử nghĩ muốn gia tăng thêm một chút lạc thú cũng không phải không thể.” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn giương lên, từ từ tiến lại gần Phong Vân Ngạo.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn bột phấn trong tay, khóe miệng giương lên nụ cười tà ác, nhìn Lãnh Tứ Hàn tới gần, mang theo ý tà ác đói khát hàm xúc, làm cho Lãnh Tứ Hàn không dấu vết lạnh run một cái.
"Ưmh!" Khi Lãnh Tứ Hàn cảm thấy có mùi kỳ lạ thì đã chậm, thoáng cái nắm chặt cổ Phong Vân Ngạo “Đây là cái gì?”
Bàn tay nhỏ bé của Phong Vân Ngạo nắm lấy cánh tay vô lực của Lãnh Tứ Hàn, đôi tay nhỏ ôm lấy Lãnh Tứ Hàn mềm nhũng, nhẹ nhàng ôm đến trên giường “Aiz, ngươi nặng như vậy làm gì! Chỉ biết có ăn thôi!” Nói xong vẫn còn không quên khinh bỉ nhìn Lãnh Tứ Hàn một cái.
Giữa ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy tia sáng lạnh, nhìn tiểu nữ nhân tỏ vẻ đầy ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nữ nhân, đắc tội bổn vương, hậu quả ngươi không thể thừa nhận!” Gằn từng chữ nói xong, đã thở hổn hển, không phải là mệt mà là......
Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ác ý thú vị, giống như không hề nghe thấy mấy lời uy hiếp kia, nhìn Lãnh Tứ Hàn nằm trên giường, giữa trán vẫn không hề mất đi anh khí, còn mang theo một vẻ kiều mỵ, mũi thẳng đứng, môi mỏng hơi mở ra, con ngươi tối đen như bầu trời đêm toát ra lửa giận cùng sát khí, nhìn kỹ lại, trên má mang theo một chút ửng hồng. Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá, trần trụi thưởng thức cảnh tượng mất hồn này.
"Ai ui, Vương gia, ngươi xem một tiểu nữ tử như ta làm thế nào lại đắc tội ngươi chứ? Thực là oan uổng nha, ngươi xem, ngươi đây là muốn được ôm ấp yêu thương, cơ ngực này, làn da này.....” Phong Vân Ngạo tiến đến gần, một tay xẹt qua xương quai xanh của Lãnh Tứ Hàn, chậm rãi cởi bỏ cổ áo, vuốt ve khuôn ngực của hắn, trong mắt tràn đầy trêu đùa.
Mà lúc này Lãnh Tứ Hàn đã hít một ngụm lãnh khí, dùng sức cắn răng, đáng chết! Đây là chuyện gì?
"Ngươi lại dám hạ xuân dược bổn vương?” Cảm nhận được lửa nóng trong cơ thể, Lãnh Tứ Hàn lập tức nghĩ đến một loại khả năng, trong mắt mang theo lửa giận, càng mang theo tia khinh bỉ. Nàng thế nhưng lại giống đám nữ tử kia, dựa vào thủ đoạn này được đến hắn? Quả thật là muốn chết!
"Xuân dược? Ngươi đó, dám hoài nghi y đức của ta?” Phong Vân Ngạo nhất thời không vừa ý, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn Lãnh Tứ Hàn đang nằm trên giường, bàn tay bé nhỏ nhanh chóng nắm lấy lỗ tai của Lãnh Tứ Hàn, nói tiếp: “Xuân dược? Chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy, ngươi cũng dám hoài nghi lão nương? Ngươi con mẹ nó muốn chết?!”
Lãnh Tứ Hàn cứng người, nhất thời mặt càng thêm đen, hít một ngụm khí “Nữ nhân, buông tay ra cho bổn vương!” Nàng thế mà lại nắm lỗ tai hắn, còn làm như là chuyện đương nhiên.
"Buông tay? Cái tên tiểu tử này, như vậy không nhớ lâu, không giáo huấn ngươi, ngươi lại dám vũ nhục y đức của ta?!” Phong Vân Ngạo đúng tình hợp lý nói.
Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn tràn đầy lửa giận, lại cố gắng nặn ra nụ cười, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tốt, tốt, nữ nhân, vậy ngươi đã hạ dược gì với ta?”
"Tả lập đình!” Phong Vân Ngạo hé môi đáp, đôi mắt to nhíu lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt nàng tràn đầy gian trá, làm cho Lãnh Tứ Hàn cứng họng “Tuyệt đối là đồ tốt nha!”
"Tả lập đình?” Lãnh Tứ Hàn ngơ ngác hỏi, thân thể đột nhiên cứng lại, hắn dám thề, đây tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
"Ừ, đúng vậy, đây là thứ ta vất vả nghiên cứu.” Nghĩ đến đây, trên mặt Phong Vân Ngạo mang theo vẻ hồi tưởng, nàng còn thành toàn cho một đôi tình nhân! Nếu không phải nàng, cả đời này hai người cũng không thể nào ở cùng nhau. Nàng vĩ đại cỡ nào chứ!
"Thuốc xổ?” Gương mặt Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc, thử hỏi.
Phong Vân Ngạo buông tay ra, trên mặt tràn đầy bất mãn, lạnh giọng nói: “Lãnh Tứ Hàn, dược của ta như thế nào thuộc loại cấp thấp như vậy chứ! Ta là người cực kỳ có y đức!”
Không đợi Lãnh Tứ Hàn phản ứng, Phong Vân Ngạo nói ra một câu khiến cho Lãnh Tứ Hàn phát cuồng, rất muốn giết chết nàng.
"Bạo cúc hoa! Tả lập đình! Cúc hoa ngứa, tả sẽ ngừng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Vân Ngạo như là một con sói đói có tên đam mỹ.
"Phốc! Phong Vân Ngạo!" Nếu bây giờ Lãnh Tứ Hàn còn nghe không hiểu hắn cũng có thể đi chết rồi. Đây không phải là xuân dược nhưng so với xuân dược còn ghê tởm hơn. Trách không được hắn lại cảm thấy mặt sau nóng lên!
"Không cần cảm tạ ta, ta đây là thành toàn cho ngươi cùng Tiểu Lãnh Dịch nhà ngươi nha!” Phong Vân Ngạo sờ mũi một cái, nháy nháy mắt, xoay người muốn rời khỏi.
"Ngươi dám đi ra ngoài thử một chút!" Lúc này Lãnh Tứ Hàn vạn bất đắc dĩ, nếu thật sự bị những người khác biết, hắn không bằng đập đầu chết.
"À, ta muốn đi ra ngoài!” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy trêu đùa, trên mặt mang theo ý cười cuồng ngạo, nháy mắt xoay người, mang theo ánh sáng đầy tự tin. Ta không tin ngươi không đáp ứng!
P/s: Mặc dù lượt chia sẻ không đạt như mong đợi, nhưng Kẹo biết trong thời gian ngắn không thể gấp được, chương truyện này là Kẹo tặng bà con đã ủng hộ và nhẫn nại đi cùng với Kẹo trong thời gian qua, cũng cám ơn các tềnh iu đã yêu thương Kẹo và Kẹo sẽ càng vui, càng có động lực edit hơn nếu càng tềnh iu giúp Kẹo chia sẻ truyện này.
Người đọc chỉ cần đọc truyện, một cái thank, một vài dòng cmt đã làm cho các editor như Kẹo thỏa mãn, moi hết tim hết ruột dốc hết mồ hôi ra vì người đọc rồi. Kẹo cũng mong nhận được càng nhiều sự yêu mến của mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook