Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
-
Chương 24: Hoạn quan, cả đời bị người áp chế!
Hạ công công nhanh chóng lấy tay che miệng Phong Vân Ngạo, lại vội vàng lên tiếng hét nhỏ “Tiểu thư, người thật sự là không biết nặng nhẹ. Hoàng cung là địa phương nào, người không biết sao? Cẩn thận họa từ miệng mà ra.” Hạ công công quét mắt nhìn xugn quanh một cái, lạnh giọng nói.
Phong Vân Ngạo nhìn lão đầu trước mắt, xem như là một cái bất nam bất nữ, trái lại lời nói không sai, ánh mắt nàng chớp lóe, nói: “Bà ta không gặp ta, ta liền đi đến tìm hoàng thượng. Ta là một tiểu nha đầu, cái gì cũng không biết liền bị buộc thành thân, tuy ta biết ta rất đẹp, rất có tài, nhưng đây có phải là quá đáng quá rồi hay không?!” Hơi chút tự kỷ, Phong Vân Ngạo đá lông nheo với Hạ công công, kết quả làm Vân Linh thiếu chút nữa té quỳ rạp dưới đất. Dù người có vứt nhiều mị nhãn hơn nữa, đối với một công công có thể dùng hay sao?
"Khụ khụ. . . . . ." Lúc này vẻ mặt Hạ công công đầy hắc tuyến, ho khan một tiếng, tân lực xem nhẹ ánh mắt của Phong Vân Ngạo, cứng ngắc đi ở phía trước “Đi theo lão nô!”
Khóe miệng Phong Vân Ngạo vểnh lên, ánh mắt chớp động. Cặp mắt sắc bén cất chứa tia sáng ngây thơ vô tội, hai má thanh thuần tuyệt mỹ mang theo một chút mị hoặc, y phục mày xanh đen phất phới, tâm tình tiêu sái đi theo phía sau Hạ công công, mang theo một loại lười biếng, một loại khí tức của người cường giả, làm cho không người nào có thể xem nhẹ.
"Hoàng thượng, Phong tiểu thư ở ngoài điện cầu kiến hoàng thượng.” Hạ công công tiến vào Ngự Thư Phòng, nhìn người sau ghế rồng, nhỏ giọng bẩm báo.
"Người nào?" Lãnh Doanh cau mày hỏi. Phong tiểu thư? Người của Phong phủ?
"Là nhị vương phi cầu kiến hoàng thượng." Khóe miệng Hạ công công co rút giải thích.
"Cho nàng ta vào!" Lãnh Doanh dừng một chút rồi nói.
Lãnh Doanh ngồi trên ghết rồng, nhìn nữ tử mặc sam y xanh đen đi tới. Băng lãnh vô song, sát khí nồng đậm, khí chất cũng không phải nữ tử bình thường có được. Nhưng ở trên người Phong Vân Ngạo lại phân tán một loại khí chất lười biếng tùy ý, lại làm cho người khác không dám nhin thẳng.
"Lớn mật! Gặp trẫm còn không quỳ xuống?” Lãnh Doanh cau mày, trước mắt nổi lên sát khí, nhìn Phong Vân Ngạo phía dưới, quát lớn.
"Vì sao phải quỳ? Dựa vào bản thân ngươi là hoàng thượng mà hạ loạn thánh chỉ? Hay là dựa vào ngươi ngồi trên giang sơn vạn dặm, lại để cho một nữ nhân nắm giữ thiên hạ, để cho thiên hạ vốn thuộc về Lãnh gia lại đổi thành Tư Đồ gia? Hay là dựa vào ngươi là hoàng đế được thiên hạ kính ngưỡng lại không thể bảo hộ được nữ nhân của chính mình? Lãnh Doanh, ngươi có tư cách gì muốn ta quỳ xuống? Ngươi lại có tư cách gì để cho một tiểu cô nương 11 tuổi còn chưa cập kê như ta gả cho hoàng gia các ngươi?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng Lãnh Doanh. Nhất là một câu ‘không thể bảo hộ được nữ nhân của chính mình’ kia.
Trong mắt Lãnh Doanh tràn ngập bi thương, nhìn khí phách vương giả trên người Phong Vân Ngạo đột nhiên phát ra, thân thể chấn động, tràn đầy phẫn nộ “Lúc nào trẫm lại có thể bị ngươi giáo huấn? Người nào cho ngươi lá gan đó?”
"Ha ha....Lớn mật? Từ nhỏ ta liền có. Lãnh Doanh, Phong Vân Ngạo ta gả cho Lãnh Tứ Hàn, là ta tự nguyện, thánh chỉ của ngươi chỉ là cái rắm. Còn có ta quỳ thánh chỉ của ngươi mà không phải là ngươi. Một tên hoàng đế yếu đuối, cả người mình yêu cũng không bảo hộ được, ngược lại hại chết bao nhiêu người. Phong Vân Ngạo ta đang ở Sở Vân quốc, thân là con dân của ngươi mà cảm thấy thẹn.” Nếu như Lãnh Doanh là minh quân, gia gia sẽ không phải chết tại nơi thâm sơn cùng cốc kia, ngay cả nhà cũng không thể về. Nếu như không phải vì yếu đuối của Lãnh Doanh, thiên hạ này cũng sẽ không bị Tư Đồ gia cầm quyền. Thiên hạ này, người bị giết hại tuyệt đối không chỉ có mình nàng.
Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy oán hận làm cho Lãnh Doanh ngẩn ra. Loại hận ý này lúc trước hắn đã gặp qua, ngay tại trên người nhi tử của hắn. Lúc trước, sau khi Nhu nhi chết, ngã vào trong lòng hắn, bên cạnh, trong mắt hài tử 3 tuổi Lãnh Tứ Hàn tràn đầy thị huyết cùng oán hận. Trong mắt đầy tơ máu, lưu lại một giọg huyết lệ, từ đó về sau trở nên ngu ngốc. Hôm nay hắn lại gặp lại loại hận ý thấu xương này.
"Ngươi!"
"Hôm nay ta tới chỉ là muốn nói với ngươi, giang sơn ngươi có thể không cần, nhưng nếu muốn tặng cho Tư Đồ gia, Phong Vân Ngạo ta là người đầu tiên không đồng ý. Hơn nữa, Tư Đồ gia, Phong Vân Ngạo ta nhất định sẽ diệt! Chỉ cần ta còn một hơi thở, bà ta sẽ phải chết!” Băng lãnh thị huyết, khí phách vương giả ngạo nghễ, Phong Vân Ngạo vô tình nói xong liền xoay người, không có nhìn xem biểu tình kinh ngạc của Lãnh Doanh cùng Hạ công công, không lưu lại chút dấu vết rời đi.
"Cút! Một tên thái giám như ngươi có thư cách gì ẫm ĩ trong Ngự Thư Phòng.” Phong Vân Ngạo nhìn Lưu công công đang tranh cãi ầm ĩ với Vân Linh, còn muốn đả thương Vân Linh, lạnh giọng quát.
"Ngươi! Thái hậu nương nương muốn gặp Phong tiểu thư!" Mặt Lưu công công liền biến sắc, trước mắt tràn ngập hận ý.
"Thái hậu? Bà ta tính là cái rắm. Nơi này là chỗ của hoàng thượng, tới phhiên một con chó của Tư Đồ gia như ngươi đến nói chuyện sao? Hay là bà ta đã sớm có lòng tạo phản, cho nên cho rằng thêin hạ này đã là thiên hạ của Tư Đồ gia?” Phong Vân Ngạo vốn đang có hỏa trogn người, nhìn Lưu công công, lại nhìn thủ hạ của mình lại bị một gã thái giám bắt nạt, lửa giận liền lập tức bạo phát.
Nếu hôm nay đã mờ mịt như vậy, cùng đừng trách nàng náo loạn xốc lên.
"Ngươi! Thật là lớn mật! Người đâu, bắt con nhóc hổn xược này lại cho ta!” Trong mắt Lưu công công tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, đối với mấy hộ vệ bên người quát.
"Mang theo hộ vệ tới Ngự Thư Phòng, xem ra dã tâm của ngươi không nhỏ. Hôm nay, Phong Vân Ngạo ta sẽ dạy cho ngươi biết người nào không nên đắc tội, việc gì không thể làm.” Nói xong, thân thể Phong Vân Ngạo thoáng cái trực tiếp công kích trên người Lưu công công. Thân thể Lưu công công nhẹ tránh thoát.
"Một tiểu thư tướng quân phủ cư nhiên dám công kích bản công công? Xem ra trời cũng giúp ta. Phong Vân Ngạo, đây chính là do ngươi tự tìm chết.” Sắc mặt Lưu công công trơử nên ác độc, trong mắt hiện lên tia vui sướng khi người gặp hoạ.
Chiêu thức của Lưu công công tàn nhẫn, chiêu chiêu đánh vào điểm mẫn cảm của nữ tử, trên mặt là nụ cười bỉ ổi, làm cho Phong Vân Ngạo nhìn chán ghét đến cực kỳ. Ánh mắt biến đổi, thân thể tản ra khí tức tử vong đen đặc, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, làm cho phía dưới Vân Linh vốn đang kiềm chế đám hộ vệ đột nhiên ngẩn ra, chủ tử tức giận! Không ổn.
Trong lòng Lưu công công hiện lên một tia sợ hãi, lại nháy mắt che giấu, một bàn tay chụp vào bộ ngực của Phong Vân Ngạo. Ý cười nơi hóe miệng Phong Vân Ngạo càng sâu, nghênh diện tấn công hắn. Ngay tại nháy mắt tiếp xúc, nụ cười trên mặt Lưu công công đông cứng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phong Vân Ngạo “Như thế nào? Làm sao có thể?!”
"Thế nào? Vì sao lại dừng tay?” Một bàn tay Phong Vân Ngạo cầm ngân châm đâm vào mạch máu của Lưu công công, làm cho hắn không thể động đậy. Bởi vì trên ngân châm có tẩm độc do nàng tự chế, nghĩ muốn động? Không có cửa đâu.
"Lưu công công!" Trưởng hộ vệ hô lên!
Vân Linh nhanh chóng nhanh chóng tiến đến bên người Phong Vân Ngạo, nhìn đám hộ vệ ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy lãnh ý, lạnh lùng sừng sững đứng bên cạnh Phong Vân Ngạo.
"Ngươi muốn làm gì? Nếu không buông ta ra, nương nương sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lưu công công kiềm chế kích động trong lòng, hung tợn cảnh cáo.
Phong Vân Ngạo cúi người, tiến đến gần bên tai Lưu công công, nhỏ giọng nói: “Ta liền muốn bà ta không buông tha cho ta.” Thân thể đột nhiên buông Lưu công công ra, thét lớn “Không cần, không nên!”
Ánh mắt liếc thấy một nữ nhân nào đó đang từ một gốc cây liễu đi tới, thét lớn, giọng nói tràn đầy kích động sợ hãi, nhìn về phía Lưu công công tràn đầy khiêu khích “Ngươi chỉ là một tên hoạn quan! Tên hoạn quan cả đời bị người áp chế!”
Phong Vân Ngạo nhìn lão đầu trước mắt, xem như là một cái bất nam bất nữ, trái lại lời nói không sai, ánh mắt nàng chớp lóe, nói: “Bà ta không gặp ta, ta liền đi đến tìm hoàng thượng. Ta là một tiểu nha đầu, cái gì cũng không biết liền bị buộc thành thân, tuy ta biết ta rất đẹp, rất có tài, nhưng đây có phải là quá đáng quá rồi hay không?!” Hơi chút tự kỷ, Phong Vân Ngạo đá lông nheo với Hạ công công, kết quả làm Vân Linh thiếu chút nữa té quỳ rạp dưới đất. Dù người có vứt nhiều mị nhãn hơn nữa, đối với một công công có thể dùng hay sao?
"Khụ khụ. . . . . ." Lúc này vẻ mặt Hạ công công đầy hắc tuyến, ho khan một tiếng, tân lực xem nhẹ ánh mắt của Phong Vân Ngạo, cứng ngắc đi ở phía trước “Đi theo lão nô!”
Khóe miệng Phong Vân Ngạo vểnh lên, ánh mắt chớp động. Cặp mắt sắc bén cất chứa tia sáng ngây thơ vô tội, hai má thanh thuần tuyệt mỹ mang theo một chút mị hoặc, y phục mày xanh đen phất phới, tâm tình tiêu sái đi theo phía sau Hạ công công, mang theo một loại lười biếng, một loại khí tức của người cường giả, làm cho không người nào có thể xem nhẹ.
"Hoàng thượng, Phong tiểu thư ở ngoài điện cầu kiến hoàng thượng.” Hạ công công tiến vào Ngự Thư Phòng, nhìn người sau ghế rồng, nhỏ giọng bẩm báo.
"Người nào?" Lãnh Doanh cau mày hỏi. Phong tiểu thư? Người của Phong phủ?
"Là nhị vương phi cầu kiến hoàng thượng." Khóe miệng Hạ công công co rút giải thích.
"Cho nàng ta vào!" Lãnh Doanh dừng một chút rồi nói.
Lãnh Doanh ngồi trên ghết rồng, nhìn nữ tử mặc sam y xanh đen đi tới. Băng lãnh vô song, sát khí nồng đậm, khí chất cũng không phải nữ tử bình thường có được. Nhưng ở trên người Phong Vân Ngạo lại phân tán một loại khí chất lười biếng tùy ý, lại làm cho người khác không dám nhin thẳng.
"Lớn mật! Gặp trẫm còn không quỳ xuống?” Lãnh Doanh cau mày, trước mắt nổi lên sát khí, nhìn Phong Vân Ngạo phía dưới, quát lớn.
"Vì sao phải quỳ? Dựa vào bản thân ngươi là hoàng thượng mà hạ loạn thánh chỉ? Hay là dựa vào ngươi ngồi trên giang sơn vạn dặm, lại để cho một nữ nhân nắm giữ thiên hạ, để cho thiên hạ vốn thuộc về Lãnh gia lại đổi thành Tư Đồ gia? Hay là dựa vào ngươi là hoàng đế được thiên hạ kính ngưỡng lại không thể bảo hộ được nữ nhân của chính mình? Lãnh Doanh, ngươi có tư cách gì muốn ta quỳ xuống? Ngươi lại có tư cách gì để cho một tiểu cô nương 11 tuổi còn chưa cập kê như ta gả cho hoàng gia các ngươi?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng Lãnh Doanh. Nhất là một câu ‘không thể bảo hộ được nữ nhân của chính mình’ kia.
Trong mắt Lãnh Doanh tràn ngập bi thương, nhìn khí phách vương giả trên người Phong Vân Ngạo đột nhiên phát ra, thân thể chấn động, tràn đầy phẫn nộ “Lúc nào trẫm lại có thể bị ngươi giáo huấn? Người nào cho ngươi lá gan đó?”
"Ha ha....Lớn mật? Từ nhỏ ta liền có. Lãnh Doanh, Phong Vân Ngạo ta gả cho Lãnh Tứ Hàn, là ta tự nguyện, thánh chỉ của ngươi chỉ là cái rắm. Còn có ta quỳ thánh chỉ của ngươi mà không phải là ngươi. Một tên hoàng đế yếu đuối, cả người mình yêu cũng không bảo hộ được, ngược lại hại chết bao nhiêu người. Phong Vân Ngạo ta đang ở Sở Vân quốc, thân là con dân của ngươi mà cảm thấy thẹn.” Nếu như Lãnh Doanh là minh quân, gia gia sẽ không phải chết tại nơi thâm sơn cùng cốc kia, ngay cả nhà cũng không thể về. Nếu như không phải vì yếu đuối của Lãnh Doanh, thiên hạ này cũng sẽ không bị Tư Đồ gia cầm quyền. Thiên hạ này, người bị giết hại tuyệt đối không chỉ có mình nàng.
Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy oán hận làm cho Lãnh Doanh ngẩn ra. Loại hận ý này lúc trước hắn đã gặp qua, ngay tại trên người nhi tử của hắn. Lúc trước, sau khi Nhu nhi chết, ngã vào trong lòng hắn, bên cạnh, trong mắt hài tử 3 tuổi Lãnh Tứ Hàn tràn đầy thị huyết cùng oán hận. Trong mắt đầy tơ máu, lưu lại một giọg huyết lệ, từ đó về sau trở nên ngu ngốc. Hôm nay hắn lại gặp lại loại hận ý thấu xương này.
"Ngươi!"
"Hôm nay ta tới chỉ là muốn nói với ngươi, giang sơn ngươi có thể không cần, nhưng nếu muốn tặng cho Tư Đồ gia, Phong Vân Ngạo ta là người đầu tiên không đồng ý. Hơn nữa, Tư Đồ gia, Phong Vân Ngạo ta nhất định sẽ diệt! Chỉ cần ta còn một hơi thở, bà ta sẽ phải chết!” Băng lãnh thị huyết, khí phách vương giả ngạo nghễ, Phong Vân Ngạo vô tình nói xong liền xoay người, không có nhìn xem biểu tình kinh ngạc của Lãnh Doanh cùng Hạ công công, không lưu lại chút dấu vết rời đi.
"Cút! Một tên thái giám như ngươi có thư cách gì ẫm ĩ trong Ngự Thư Phòng.” Phong Vân Ngạo nhìn Lưu công công đang tranh cãi ầm ĩ với Vân Linh, còn muốn đả thương Vân Linh, lạnh giọng quát.
"Ngươi! Thái hậu nương nương muốn gặp Phong tiểu thư!" Mặt Lưu công công liền biến sắc, trước mắt tràn ngập hận ý.
"Thái hậu? Bà ta tính là cái rắm. Nơi này là chỗ của hoàng thượng, tới phhiên một con chó của Tư Đồ gia như ngươi đến nói chuyện sao? Hay là bà ta đã sớm có lòng tạo phản, cho nên cho rằng thêin hạ này đã là thiên hạ của Tư Đồ gia?” Phong Vân Ngạo vốn đang có hỏa trogn người, nhìn Lưu công công, lại nhìn thủ hạ của mình lại bị một gã thái giám bắt nạt, lửa giận liền lập tức bạo phát.
Nếu hôm nay đã mờ mịt như vậy, cùng đừng trách nàng náo loạn xốc lên.
"Ngươi! Thật là lớn mật! Người đâu, bắt con nhóc hổn xược này lại cho ta!” Trong mắt Lưu công công tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, đối với mấy hộ vệ bên người quát.
"Mang theo hộ vệ tới Ngự Thư Phòng, xem ra dã tâm của ngươi không nhỏ. Hôm nay, Phong Vân Ngạo ta sẽ dạy cho ngươi biết người nào không nên đắc tội, việc gì không thể làm.” Nói xong, thân thể Phong Vân Ngạo thoáng cái trực tiếp công kích trên người Lưu công công. Thân thể Lưu công công nhẹ tránh thoát.
"Một tiểu thư tướng quân phủ cư nhiên dám công kích bản công công? Xem ra trời cũng giúp ta. Phong Vân Ngạo, đây chính là do ngươi tự tìm chết.” Sắc mặt Lưu công công trơử nên ác độc, trong mắt hiện lên tia vui sướng khi người gặp hoạ.
Chiêu thức của Lưu công công tàn nhẫn, chiêu chiêu đánh vào điểm mẫn cảm của nữ tử, trên mặt là nụ cười bỉ ổi, làm cho Phong Vân Ngạo nhìn chán ghét đến cực kỳ. Ánh mắt biến đổi, thân thể tản ra khí tức tử vong đen đặc, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, làm cho phía dưới Vân Linh vốn đang kiềm chế đám hộ vệ đột nhiên ngẩn ra, chủ tử tức giận! Không ổn.
Trong lòng Lưu công công hiện lên một tia sợ hãi, lại nháy mắt che giấu, một bàn tay chụp vào bộ ngực của Phong Vân Ngạo. Ý cười nơi hóe miệng Phong Vân Ngạo càng sâu, nghênh diện tấn công hắn. Ngay tại nháy mắt tiếp xúc, nụ cười trên mặt Lưu công công đông cứng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phong Vân Ngạo “Như thế nào? Làm sao có thể?!”
"Thế nào? Vì sao lại dừng tay?” Một bàn tay Phong Vân Ngạo cầm ngân châm đâm vào mạch máu của Lưu công công, làm cho hắn không thể động đậy. Bởi vì trên ngân châm có tẩm độc do nàng tự chế, nghĩ muốn động? Không có cửa đâu.
"Lưu công công!" Trưởng hộ vệ hô lên!
Vân Linh nhanh chóng nhanh chóng tiến đến bên người Phong Vân Ngạo, nhìn đám hộ vệ ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy lãnh ý, lạnh lùng sừng sững đứng bên cạnh Phong Vân Ngạo.
"Ngươi muốn làm gì? Nếu không buông ta ra, nương nương sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lưu công công kiềm chế kích động trong lòng, hung tợn cảnh cáo.
Phong Vân Ngạo cúi người, tiến đến gần bên tai Lưu công công, nhỏ giọng nói: “Ta liền muốn bà ta không buông tha cho ta.” Thân thể đột nhiên buông Lưu công công ra, thét lớn “Không cần, không nên!”
Ánh mắt liếc thấy một nữ nhân nào đó đang từ một gốc cây liễu đi tới, thét lớn, giọng nói tràn đầy kích động sợ hãi, nhìn về phía Lưu công công tràn đầy khiêu khích “Ngươi chỉ là một tên hoạn quan! Tên hoạn quan cả đời bị người áp chế!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook