Tuyệt Sắc Yêu Tiên
-
Quyển 2 - Chương 20: Thử thách nhập môn 8
Buổi tối nàng ngủ không yên giấc, ban ngày quên không hỏi đến giờ nào thì tập trung ở sân tập luyện, cũng không nghe ai nhắc tới. Mộc Bạch Ly ở trên giường lăn qua lăn lại, chỉ sợ nếu ngủ say thì mai sẽ dậy muộn, làm cho Viên Thịt cũng không ngủ được, đôi mắt đỏ lại càng đỏ thêm, uể oải kêu mấy tiếng “Chiêm chiếp, chiêm chiếp!”. Mễ Đa dưới giường ngược lại ngủ thật ngon, Viên Thịt đang suy nghĩ có nên ngủ dưới đất cùng Mễ Đa không.
Mộc Bạch Ly lăn qua lộn lại, một đêm nằm trên giường trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chờ mãi vẫn không ngủ được, xem chừng bên ngoài trời sắp sáng rồi, nàng liền bò dậy chuẩn bị ra ngoài luyện tập tâm pháp lại phát hiện trước cửa có bóng người lờ mờ làm nàng sợ hết hồn, nhìn kỹ hoá ra là Trương Mẫn Chi, đã ở cạnh cửa ngủ thiếp đi.
“Mẫn Chi ca ca, Mẫn Chi ca ca!” Mộc Bạch Ly cứ nhẹ nhàng đẩy như vậy, mắt thấy Trương Mẫn Chi sắp ngã xuống, vừa muốn đưa tay kéo, chỉ thấy đầu hắn thoáng một cái, thân thể giật mình, giống như là trong nháy mắt lấy lại tinh thần, tay phải đưa đến sau ót có vẻ hết sức khó xử sờ soạng đầu mấy cái, mặt hơi cúi thấp, “Muội đã dậy rồi! Sớm như vậy!”
“Vâng! Mẫn Chi ca ca, sao huynh lại ở đây?”
“A!” Trương Mẫn Chi lại xoa nhẹ đầu mấy cái, quay đầu lại hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, “Ha ha!”
“Ừ?” Mộc Bạch Ly càng không giải thích được.
“Huynh đang ngắm trăng!”
“......”
“Muội xem ánh trăng hôm nay thật đẹp!” Trương Mẫn Chi kích động chỉ chỉ trên trời.
“Thật không?” Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn một chút, “Cũng giống như trước kia a!” Không nhìn ra có cái gì đặc biệt, là mảnh trăng lưỡi liềm nho nhỏ, ngược lại có một tảng mây xám thật lớn.
Trương Mẫn Chi quẫn bách, “Tiểu nha đầu không thú vị, ngươi biết cái gì!” Nói xong sải bước đi ra ngoài, lưu lại Mộc Bạch Ly càng thêm mê muội không dứt, thấy hắn muốn đi ra lại chợt dừng lại quay đầu nói, “Dù sao huynh muốn đưa muội đi, bây giờ nên đi thôi, huynh đi lấy cho muội chút điểm tâm, ăn xong sẽ đưa muội đi tập luyện!”
“Không cần, muội không đói bụng!” Mộc Bạch Ly vội vàng khoát tay.
“Không ăn sáng sao được, nhìn người muội giống như gậy trúc, muội không cần ngại! Tại sao có thể không ăn!” Trương Mẫn Chi cũng không quay đầu lại, nói lải nhải liền đi ra ngoài.
“Tự mình luyện tập tâm pháp nha!” Cách thật xa, còn nghe được thanh âm của hắn, Mộc Bạch Ly ngồi xếp bằng ở đó, khóe miệng cong cong, trong lòng ấm áp thoải mái.
Ăn điểm tâm đơn giản một chút, Bạch Ly vốn là muốn tự mình đi nhưng Trương Mẫn Chi vẫn khăng khăng chở đi, nàng đành phải để cho hắn đưa đi. Đến sân luyện tập không thấy một bóng người, Mộc Bạch Ly khởi động đơn giản, nhìn Trương Mẫn Chi một chút, “Mẫn Chi ca ca trở về đi!”
“Ừ!” Trương Mẫn Chi thuận miệng đáp ứng, ánh mắt đánh giá chung quanh, thân thể lại không nhúc nhích.
“Mẫn Chi ca ca!”
“Được rồi được rồi, thúc giục cái gì, đi đây, đi bây giờ đây!” Trương Mẫn Chi thoạt nhìn có chút không nhịn được tế lên phi kiếm vèo một cái bay ra ngoài. Thấy hắn rời đi Mộc Bạch Ly mới lộ ra một nụ cười an tâm, nếu để cho Mẫn Chi ca ca thấy mình lần lượt bị roi quật không biết huynh ấy đau lòng thành hình dáng gì, khẳng định có khi còn nói cho Tần sư thúc, cũng không thể để cho bọn họ lo lắng!
Lẳng lặng đứng một lát, sau đó nàng chạy quanh sân, sáng sớm không khí rất là mát mẻ, còn kèm theo mùi thơm ngát của sương sớm. Chạy hết sức thoải mái, tóc cùng váy theo gió mà bay khiến cho tâm Mộc Bạch Ly buông lỏng theo, không chút nào phát hiện trên cây đại thụ dọc theo sân luyện tập, có một ánh mắt đang nhìn nàng, mặc dù cặp mắt kia rất là mệt mỏi, nháy mắt nháy mắt, mí mắt không ngừng cụp xuống.
Dự định chạy ba bốn vòng, liền thấy có người đến, Mộc Bạch Ly cũng không chạy nữa, đến dưới một thân cây tùy tiện ngồi, chờ Đoan Mộc sư tỷ đến.
Cũng không tới một nén nhang, các tiểu đội bắt đầu tập họp, theo như quy củ đứng ngay ngắn. Mộc Bạch Ly âm thầm động viên bản thân, một ngày mới, nhất định phải cố gắng lên!
Làm mấy động tác khởi động, Mộc Bạch Ly chợt phát hiện bên cạnh mình giống như đổi người, vốn là nàng đứng cuối hàng, vào lúc này không biết thế nào bên cạnh có thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, còn vị trí bên kia cũng đổi người, là thiếu nữ có khuôn mặt trái táo. Mộc Bạch Ly có chút buồn bực, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc trung bình tấn vẫn bị quất hai roi như cũ, cũng không có chuyện gì, yêu cầu nghiêm khắc cũng không nhưng lại có lời chỉ trích nặng nề. Mộc Bạch Ly cắn răng kiên trì đồng thời Trương Mẫn Chi trên tàng cây cũng là cắn răng chịu đựng, từ trong miệng lặp lại hai chữ này, “Hai roi, hai roi”, huấn luyện nghiêm khắc, từ xa xa hắn trừng mắt nhìn Đoan Mộc Bạch một cái, nhịn!
Lúc luyện kiếm, hai thiếu nữ bên cạnh không cẩn thận, một trái một phải cứ chốc lát lại đâm chọt bả vai của Mộc Bạch Ly, một lát lại đâm tới hông của nàng. Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lực đạo nặng cũng làm cho Bạch Ly đau đến hít thở không nổi, muốn đổi lại vị trí thì bị Đoan Mộc Bạch gọi lại, “Mộc Bạch Ly, lúc huấn luyện không nên chạy loạn!” Bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp tục ngây ngô.
“A!” Một kiếm này làm Bạch Ly bị thương, thiếu nữ mặt trái táo cuống quít nói xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi......” Mặt nàng ta cúi thật thấp, thanh âm thành khẩn nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Mặc dù biết các nàng cố ý, Mộc Bạch Ly vẫn không muốn sinh sự, “Không sao!” Nén giận tiếp tục luyện kiếm, chú ý tập trung cao độ, lúc các nàng giả vờ không cẩn thận nàng liền lập tức xoay người, cũng không bị kiếm đánh vào.
Nhìn thấy hết thẩy sự việc, Trương Mẫn Chi tay nắm cây khô, lông mày cũng nhíu thật chặt, hàm răng càng thêm chắn chặt, phải nhịn!
Lúc nghỉ ngơi mấy nữ đệ tử kia tụ tập chung một chỗ dưới tàng cây trao đổi.
“Hôm nay đâm nàng mấy kiếm!”
“Đáng tiếc nàng ta tránh được phía sau!”
“Vẫn là biện pháp của Đoan Mộc sư tỷ tốt nhất, từ phía trên kiếm té xuống.....”
“Nhưng là được hắn đỡ a, hắn......”
Nhớ tới người đó, trong mắt thiếu nữ ẩn tình, trên mặt thẹn thùng, đảo mắt nhìn về phía Mộc Bạch Ly, ánh mắt lại bén nhọn giống như đao.
“Cộp, cộp, cộp, cộp!” Bốn nữ đệ tử chỉ cảm thấy trên đầu đau xót, thân ảnh người trước mắt thoáng một cái, thật giống như một trận gió thổi qua, tiếp theo liền thấy một thân ảnh màu xanh đã vọt tới trước mặt Đoan Mộc sư tỷ, xảy ra chuyện gì?
“Đoan Mộc Bạch nữ nhân chết tiệt, hiện tại ta không thể nhịn được nữa!”
Bình chọn
Mộc Bạch Ly lăn qua lộn lại, một đêm nằm trên giường trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chờ mãi vẫn không ngủ được, xem chừng bên ngoài trời sắp sáng rồi, nàng liền bò dậy chuẩn bị ra ngoài luyện tập tâm pháp lại phát hiện trước cửa có bóng người lờ mờ làm nàng sợ hết hồn, nhìn kỹ hoá ra là Trương Mẫn Chi, đã ở cạnh cửa ngủ thiếp đi.
“Mẫn Chi ca ca, Mẫn Chi ca ca!” Mộc Bạch Ly cứ nhẹ nhàng đẩy như vậy, mắt thấy Trương Mẫn Chi sắp ngã xuống, vừa muốn đưa tay kéo, chỉ thấy đầu hắn thoáng một cái, thân thể giật mình, giống như là trong nháy mắt lấy lại tinh thần, tay phải đưa đến sau ót có vẻ hết sức khó xử sờ soạng đầu mấy cái, mặt hơi cúi thấp, “Muội đã dậy rồi! Sớm như vậy!”
“Vâng! Mẫn Chi ca ca, sao huynh lại ở đây?”
“A!” Trương Mẫn Chi lại xoa nhẹ đầu mấy cái, quay đầu lại hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, “Ha ha!”
“Ừ?” Mộc Bạch Ly càng không giải thích được.
“Huynh đang ngắm trăng!”
“......”
“Muội xem ánh trăng hôm nay thật đẹp!” Trương Mẫn Chi kích động chỉ chỉ trên trời.
“Thật không?” Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn một chút, “Cũng giống như trước kia a!” Không nhìn ra có cái gì đặc biệt, là mảnh trăng lưỡi liềm nho nhỏ, ngược lại có một tảng mây xám thật lớn.
Trương Mẫn Chi quẫn bách, “Tiểu nha đầu không thú vị, ngươi biết cái gì!” Nói xong sải bước đi ra ngoài, lưu lại Mộc Bạch Ly càng thêm mê muội không dứt, thấy hắn muốn đi ra lại chợt dừng lại quay đầu nói, “Dù sao huynh muốn đưa muội đi, bây giờ nên đi thôi, huynh đi lấy cho muội chút điểm tâm, ăn xong sẽ đưa muội đi tập luyện!”
“Không cần, muội không đói bụng!” Mộc Bạch Ly vội vàng khoát tay.
“Không ăn sáng sao được, nhìn người muội giống như gậy trúc, muội không cần ngại! Tại sao có thể không ăn!” Trương Mẫn Chi cũng không quay đầu lại, nói lải nhải liền đi ra ngoài.
“Tự mình luyện tập tâm pháp nha!” Cách thật xa, còn nghe được thanh âm của hắn, Mộc Bạch Ly ngồi xếp bằng ở đó, khóe miệng cong cong, trong lòng ấm áp thoải mái.
Ăn điểm tâm đơn giản một chút, Bạch Ly vốn là muốn tự mình đi nhưng Trương Mẫn Chi vẫn khăng khăng chở đi, nàng đành phải để cho hắn đưa đi. Đến sân luyện tập không thấy một bóng người, Mộc Bạch Ly khởi động đơn giản, nhìn Trương Mẫn Chi một chút, “Mẫn Chi ca ca trở về đi!”
“Ừ!” Trương Mẫn Chi thuận miệng đáp ứng, ánh mắt đánh giá chung quanh, thân thể lại không nhúc nhích.
“Mẫn Chi ca ca!”
“Được rồi được rồi, thúc giục cái gì, đi đây, đi bây giờ đây!” Trương Mẫn Chi thoạt nhìn có chút không nhịn được tế lên phi kiếm vèo một cái bay ra ngoài. Thấy hắn rời đi Mộc Bạch Ly mới lộ ra một nụ cười an tâm, nếu để cho Mẫn Chi ca ca thấy mình lần lượt bị roi quật không biết huynh ấy đau lòng thành hình dáng gì, khẳng định có khi còn nói cho Tần sư thúc, cũng không thể để cho bọn họ lo lắng!
Lẳng lặng đứng một lát, sau đó nàng chạy quanh sân, sáng sớm không khí rất là mát mẻ, còn kèm theo mùi thơm ngát của sương sớm. Chạy hết sức thoải mái, tóc cùng váy theo gió mà bay khiến cho tâm Mộc Bạch Ly buông lỏng theo, không chút nào phát hiện trên cây đại thụ dọc theo sân luyện tập, có một ánh mắt đang nhìn nàng, mặc dù cặp mắt kia rất là mệt mỏi, nháy mắt nháy mắt, mí mắt không ngừng cụp xuống.
Dự định chạy ba bốn vòng, liền thấy có người đến, Mộc Bạch Ly cũng không chạy nữa, đến dưới một thân cây tùy tiện ngồi, chờ Đoan Mộc sư tỷ đến.
Cũng không tới một nén nhang, các tiểu đội bắt đầu tập họp, theo như quy củ đứng ngay ngắn. Mộc Bạch Ly âm thầm động viên bản thân, một ngày mới, nhất định phải cố gắng lên!
Làm mấy động tác khởi động, Mộc Bạch Ly chợt phát hiện bên cạnh mình giống như đổi người, vốn là nàng đứng cuối hàng, vào lúc này không biết thế nào bên cạnh có thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, còn vị trí bên kia cũng đổi người, là thiếu nữ có khuôn mặt trái táo. Mộc Bạch Ly có chút buồn bực, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc trung bình tấn vẫn bị quất hai roi như cũ, cũng không có chuyện gì, yêu cầu nghiêm khắc cũng không nhưng lại có lời chỉ trích nặng nề. Mộc Bạch Ly cắn răng kiên trì đồng thời Trương Mẫn Chi trên tàng cây cũng là cắn răng chịu đựng, từ trong miệng lặp lại hai chữ này, “Hai roi, hai roi”, huấn luyện nghiêm khắc, từ xa xa hắn trừng mắt nhìn Đoan Mộc Bạch một cái, nhịn!
Lúc luyện kiếm, hai thiếu nữ bên cạnh không cẩn thận, một trái một phải cứ chốc lát lại đâm chọt bả vai của Mộc Bạch Ly, một lát lại đâm tới hông của nàng. Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lực đạo nặng cũng làm cho Bạch Ly đau đến hít thở không nổi, muốn đổi lại vị trí thì bị Đoan Mộc Bạch gọi lại, “Mộc Bạch Ly, lúc huấn luyện không nên chạy loạn!” Bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp tục ngây ngô.
“A!” Một kiếm này làm Bạch Ly bị thương, thiếu nữ mặt trái táo cuống quít nói xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi......” Mặt nàng ta cúi thật thấp, thanh âm thành khẩn nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Mặc dù biết các nàng cố ý, Mộc Bạch Ly vẫn không muốn sinh sự, “Không sao!” Nén giận tiếp tục luyện kiếm, chú ý tập trung cao độ, lúc các nàng giả vờ không cẩn thận nàng liền lập tức xoay người, cũng không bị kiếm đánh vào.
Nhìn thấy hết thẩy sự việc, Trương Mẫn Chi tay nắm cây khô, lông mày cũng nhíu thật chặt, hàm răng càng thêm chắn chặt, phải nhịn!
Lúc nghỉ ngơi mấy nữ đệ tử kia tụ tập chung một chỗ dưới tàng cây trao đổi.
“Hôm nay đâm nàng mấy kiếm!”
“Đáng tiếc nàng ta tránh được phía sau!”
“Vẫn là biện pháp của Đoan Mộc sư tỷ tốt nhất, từ phía trên kiếm té xuống.....”
“Nhưng là được hắn đỡ a, hắn......”
Nhớ tới người đó, trong mắt thiếu nữ ẩn tình, trên mặt thẹn thùng, đảo mắt nhìn về phía Mộc Bạch Ly, ánh mắt lại bén nhọn giống như đao.
“Cộp, cộp, cộp, cộp!” Bốn nữ đệ tử chỉ cảm thấy trên đầu đau xót, thân ảnh người trước mắt thoáng một cái, thật giống như một trận gió thổi qua, tiếp theo liền thấy một thân ảnh màu xanh đã vọt tới trước mặt Đoan Mộc sư tỷ, xảy ra chuyện gì?
“Đoan Mộc Bạch nữ nhân chết tiệt, hiện tại ta không thể nhịn được nữa!”
Bình chọn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook