Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 109: Một mũi tên kinh tâm

“Nguyệt Nhi, nàng rõ là… Ai ôi, cười chết ta!”

Xoa bụng của mình, Bạch Bằng Triển cười đến nước mắt cũng chảy ra.

“Đây là biện pháp nàng nói diệt sĩ khí bọn họ sao? Quả nhiên là đủ đặc biệt, rất hữu hiệu, hắc hắc…”

“Thật sự là tuyệt, Nguyệt Nhi, lần đầu tiên nhìn thấy mưu kế như vậy, rất thú vị, ha…”

Tư Đồ Viễn  phi thân nhảy xuống ôm lấy vòng eo Vân Hiểu Nguyệt, ghé vào trên vai nàng, cười to không thôi.

Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được hướng lên trời trợn trắng cả mắt, nói thật, nàng căn bản không muốn  làm cho Tần Ngạo bị xấu mặt ở trước mặt người khác như vậy, nàng vốn chỉ có kế hoạch làm cho kỵ binh của hắn té ngã mà thôi, làm cho mọi người, bao gồm nhóm binh lính chê cười Thanh Long khẩn trương thoát đi không khí chiến tranh, mục đích đạt tới nhiễu loạn chiến sự.

Không nghĩ tới, Tần Ngạo lại không tốt như vậy, thật sự là rất vô dụng!

Chỉ là vừa tới như vậy, Tần Ngạo có thể chịu được khẩu khí này sao? Có thể làm cho các tướng sĩ Thanh Long Quốc càng thêm tức giận điền ưng059 hay không, do đó dưới cơn nóng giận, thật sự tiến công thành nhỉ?

Nhăn nhíu mi, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt lo lắng càng sâu.

“Bằng Triển, đừng cười, truyền lệnh xuống, nghiêm gia đề phòng!”

Vân Hiểu Nguyệt dặn dò.

“Yên tâm đi, ta đã nói, Nguyệt Nhi là lo lắng Tần Ngạo tiến đến công thành sao? Đừng lo lắng, được không?”

Bạch Bằng Triển cười híp mắt trả lời.

“Bằng Triển, đi, mang ta đi xem các chàng bố trí, mau!”

Con ngươi đảo một vòng, Vân Hiểu Nguyệt nói.

“Được!”

Ba người vội vã đuổi tới phòng chỉ huy, chỗ kia vài vị tương lĩnh tụ tập, thấy Vân Hiểu Nguyệt tiến vào, cười đến vô cùng vui vẻ, ào ào ôm quyền thi lễ:

“Vân thần y mưu lược quả nhiên thắng người khác một bậc, lần này bên ta thắng, thật sự là sảng khoái nhân tâm nha!”

“Chư vị khen trật rồi, tại hạ chính là năng lực hơi chút non yếu thôi, chúng ta trước đến xem đi!”

Lắc đầu khiêm nhường một chút, Vân Hiểu Nguyệt chỉ chỉ bản đồ, lập tức, mọi người liền thảo luận.

“Bạch Uyên thành” hai bên trái phải toàn núi, vừa vặn lối đi duy nhất ở phía bắc ra vào Bạch Hổ Quốc, cho nên chỉ cần lấy được thành này, tương đương là hoàn toàn có thể dò xét Bắc cương Bạch Hổ Quốc.

Mà “Bạch Uyên thành” tuy nói là dễ thủ khó công, nhưng  dù sao vẫn có ba mặt cửa thành thuộc loại phạm vi công kích, Vân Hiểu Nguyệt nhìn kỹ bản đồ phân bố, đem binh lính nội thành cùng ngoại thành điều chỉnh thích hợp một ít, sau đó phân phó bọn Bạch Bằng Triển an bài xong xuôi, làm cho mọi người xây dựng chút bù nhìn, mặc chiến giáp vào, đặt ở trên tường thành dựng thẳng đứng lên, bởi vì nàng phát hiện, nơi này người dùng cung tiễn xác suất rất cao, vì không lãng phí tài nguyên, tự nhiên là sử dụng nho nhỏ đạo văn một chút, làm  “cung tên mượn Tường thành”,vạn nhất khởi binh thật, tài nguyên sung túc có rất nhiều, còn có thể bảo hộ nho nhỏ một chút binh lính của mình, có thể nói một lần hai hàng nữa nha!

Kỳ thực, ra cái chủ ý này chính là Vân Hiểu Nguyệt chuẩn bị bất cứ tình huống nào thôi,  trong tư tâm nàng thực sự không hi vọng đánh giặc, bởi vì chiến tranh ý nghĩa sẽ có người sẽ chết, vô luận tướng sĩ phe nào đều đổ máu hy sinh, nàng đều không muốn nguyện ý thấy.

Đương nhiên, đây cũng không phải nàng nhân từ nương tay, làm sát thủ, nếu đến giết người, nàng tuyệt đối là vừa nhanh vừa mạnh, nhưng mà những binh lính này cũng không có làm gì sai, bọn họ lại là người chịu tội thay thôi, đây cũng là lý do vì sao mà thời điểm đêm qua Vân Hiểu Nguyệt đi thăm doanh trại địch, không có trực tiếp ở trong thức ăn của họ mà hạ độc.

Kỳ thực  biện pháp tốt nhất muốn hoàn toàn giải quyết ba mươi vạn đại quân này, chính là hạ độc ở đồ ăn cùng dùng nước để uống của bọn họ, làm cho toàn bộ bọn họ trúng độc bỏ mình, nhất lao vĩnh dật060, nhưng mà nàng không đồng ý, cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, người nàng muốn trả thù đó là Tần Ngạo mà thôi, đối với người khác không quan hệ!

Ngồi ở trong phòng lại thương nghị thêm một canh giờ, nhìn cơ bản đều sắp xếp xong xuôi, Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn, Bạch Bằng Triển vừa định muốn hồi phủ Tướng quân xem bọn Bảo Bảo đang làm gì, đột nhiên, nghe tiếng giết rung trời, một tên lính quèn vội vàng xông vào:

“Tây Môn cùng Đông môn đột nhiên đồng thời lọt vào công kích của quân Thanh Long!”

“Cái gì?”

Đám người kinh hãi, vội vàng liền xông ra ngoài.

Quả nhiên, bên ngoài trống trận ù ù, Vân Hiểu Nguyệt vận công trực tiếp vọt tới Tây Môn thành, thấy mũi tên bay đầy trời,  tại những bù nhìn kia toàn bộ ghim lại, cho nên phần lớn bộ phận tên đều bắn vào trên người bù nhìn, mà các tướng sĩ lại trúng tên chỉ bị thương mà thôi, vẫn chưa có người nào tử vong.

Vân Hiểu Nguyệt giơ lên một khối tấm chắn vọt tới biên tường thành lại hướng nhìn xuống, chỉ thấy rất nhiều cung tiễn thủ gác lên cường nỏ, lại sắp xếp một loạt không ngừng thay phiên   hướng trên tường thành bắn tên, đem bản thân bộ binh che giấu dùng bù nhìn che nghiêm nghiêm thực thực, hướng cửa thành Tây Môn di động tới, còn có một đống người thật lớn, mang theo xe va chạm.

Xem ra, là chuẩn bị công đánh!

Vân Hiểu Nguyệt nhìn hồi lâu, cũng không có thấy thân ảnh Tần Ngạo, trong lòng đột nhiên tràn đầy nghi hoặc.

“Viễn, đi xem Đông môn có phải hay không phải cũng như vậy, đúng rồi, nhìn xem Tần Ngạo có bên kia hay không, nhanh đi!”

Vội vàng phân phó, Vân Hiểu Nguyệt vén tên lên, đứng ở tường thành cung tiễn chuyển hướng xuống chân của những nhóm binh lính kia mà bắn, bởi vì cái dạng này, có thể quấy rầy trận hình bọn họ.

Tiếng giết rung trời, tiếng kêu thảm thiết cao thấp nối tiếp, tuy rằng phương pháp của Vân Hiểu Nguyệt có hiệu quả, nhưng nhóm binh lính Thanh Long Quốc này hầu như là tẩu hỏa nhập ma, liều mạng cường công, từng lượng lớn tướng sĩ theo phía vùng núi đối diện Tây Môn chạy vội xuống dưới. Xem ra, nếu muốn đánh nhau thì phải từ trong núi qua nên không vội mà lặng lẽ ứng phó, không nghĩ tới các tướng sĩ “Bạch Uyên thành” sớm có phòng bị, cho nên thế nào cũng không có hiệu quả!

“Nguyệt Nhi, Đông môn cũng là như thế này, từ trong rừng đột nhiên xông tới rất nhiều binh lính và liền tiến công, hiện tại Bằng Triển ở bên kia đang vào, Tống Tướng quân cũng đi qua, không có thấy Tần Ngạo xuất hiện, Nguyệt Nhi, nơi này quá nguy hiểm, cẩn thận!”

Lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu xuống, tránh thoát mấy mũi tên, Tư Đồ Viễn lo lắng la lớn.

” Tướng thủ thành Bắc môn kia đâu? Làm cho hắn không nên tới,  thủ ở đàng kia cho ta.

Viễn, chàng đi xem, ta phỏng đoán, Tần Ngạo chuẩn bị muốn tiến công Bắc môn, hai bên này đều là ngụy trang mà thôi!”

Nhăn mày lại, Vân Hiểu Nguyệt thở hổn hển một hơi, phân phó.

“Nàng đi đi, Nguyệt Nhi, nơi này có ta cùng mấy vị Tướng quân khác, nàng chạy nhanh đi qua xem, được không?”

Tư Đồ Viễn ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt nhảy đến phía sau, lo lắng nói.

“Uhm, Viễn, chàng cẩn thận một chút cho ta, nếu dám bị thương, ta tuyệt đối không tha thứ cho chàng, biết không?”

Đang cầm mặt tuấn dật của hắn, Vân Hiểu Nguyệt đưa mệnh lệnh bá đạo.

“Vâng, ta nhớ kỹ, mọi sự cẩn thận!”

Hạnh phúc cười gật gật đầu, Tư Đồ Viễn chủ động hôn Vân Hiểu Nguyệt một chút, con ngươi đen tràn đầy nhu tình.

“Chàng yên tâm, cái tên đáng chết kia lại dám đánh lén, ta tuyệt không tha thứ, đi thôi!”

Dậm chân một cái, Vân Hiểu Nguyệt phi thân từ tây thành, phi về hướng thành Bắc mà đi, rất nhanh liền đã tới thành Bắc.

( Ụt: Em lạy anh chị >.< oánh nhau rần rần mà còn ráng hun mới chịu tách ra.)

Bắc Thành đối với Tây thành cùng Đông Thành an tĩnh rất nhiều, hét hò xa xa rung trời truyền đến này, các tướng sĩ thủ thành vô cùng lo lắng, nắm chặt trường kiếm trong tay, hận không thể tiến lên giúp các huynh đệ của mình một phen, nhưng Tướng quân ra lệnh cho bọn họ không được di chuyển, cho nên cứ việc vô cùng lo lắng không thôi, mọi người vẫn là thủ vững cương vị của mình, ai cũng không có nhúc nhích chút nào.

“Vân thần y, hiện tại chiến sự như thế nào?”

Vừa mới nhảy lên thành, tất cả mọi người đến hỏi thăm.

“Không có việc gì, chịu đựng được, mọi người cẩn thận canh chừng, ta phỏng chừng, nơi này mới là nơi công kích quan trọng nhất, điểm lại tinh thần nhanh!”

Vân Hiểu Nguyệt quát lớn.

“Vâng!”

Biểu tình mọi người buông lỏng, Vân Hiểu Nguyệt vừa muốn mở miệng nói cái khác, đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa gió táp mưa rào tiếng bước chân. Nháy mắt, đám người áo đen hướng về phía bên này cuốn tới.

“Chuẩn bị xong chưa, không được buông xuống!”

Vân Hiểu Nguyệt hét lớn một tiếng, một bên tay cầm lấy một cái cung tiễn giương cung lên, gác mũi tên vào, chỉa vào hướng con chiến mã chạy dẫn đầu phía trước, lập tức, rõ ràng người kia là Tần Ngạo!

Nhìn dần dần tới gần đại đội nhân mã, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt điểm khả nghi càng sâu, bởi vì trong mắt nàng thấy, là Tần Ngạo một mặt lo lắng, số chết bỏ rơi roi ngựa, mà phía sau hắn một đám tướng lạnh lùng, còn lại là gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, càng không ngừng hô to gọi nhỏ gì đó, bộ dáng này, thấy thế nào đều không giống như là muốn tấn công thành, cắn cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt hét lớn một tiếng:

“Tần Ngạo, đứng lại cho ta, bằng không ta liền không khách khí!”

Thanh âm ẩn chứa chân khí thật vang, truyền đi rất xa, cả người Tần Ngạo chấn động, lôi kéo dây cương, con ngựa lập tức ngừng lại, phía sau mọi người đi theo hắn nháy mắt cũng ngừng lại.

“Điệp Nhi, ta không có ra lệnh cho bọn họ tấn công thành, thật sự, là bọn hắn nuốt không trôi khẩu khí này, ta lập tức phái người ra lệnh cho bọn họ đình chỉ tiến công, còn không đi truyền chỉ!”

Tần Ngạo lo lắng hét lớn, hai lính liên lạc lập tức một trái một phải chạy ra ngoài, sau đó Tần Ngạo lôi kéo dây cương, con ngựa chạy chậm đi đến cửa thành,  một đám ám vệ bên người hốt hoảng vội đuổi theo, đem Tần Ngạo hộ ở bên trong.

“Phải không?”

Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, trên cao nhìn xuống nhìn hắn:

“Như vậy, những binh lính kia chẳng lẽ trước đó là ngươi an bày ở hai bên rừng rậm sao? Tần Ngạo, ngươi tưởng ta là hài đồng ba tuổi dễ lừa như vậy sao, ngươi dám nói ngươi không có một chút tâm tư muốn đoạt được ‘Bạch Uyên thành’ không?

Tần Ngạo, dã tâm của ngươi, nhân thế đều biết, cần gì phải miệng đầy nói dối, giả cái gì mà giải cứu Tần Vũ, dối trá vô cùng!”

“Ta thật sự chính là tới đón nàng cùng Vũ đệ mà thôi!”

Tần Ngạo yên lặng nhìn mặt Vân Hiểu Nguyệt,  mắt đầy bi thương, đau đớn trả lời:

“Đúng vậy, ta thừa nhận, trước kia ta thật là lòng tràn đầy muốn lợi dụng Vũ để thực hiện nguyện vọng của chính mình, nhưng chỉ trước đây mà thôi, hiện giờ ta sớm cũng chưa có  hùng tâm tráng chí061 này, ta mang theo nhiều đại quân như vậy chỉ là vì nghênh đón nàng, ta sợ nàng không chịu theo ta trở về, Điệp Nhi, tin tưởng ta, không được sao?”

“Tin tưởng ngươi?”

Vân Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng:

“Tần Ngạo, nếu ngươi có giá trị phải tin tưởng, heo mẹ cũng có thể leo cây nha, lập tức lui binh, nếu không, giết không tha!”

Dày đặc sát khí hiện ra, nắm chặt cung tiễn trong tay giương lên, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng ra lệnh.

“Điệp Nhi, rốt cuộc phải làm sao nàng mới có thể tin tưởng ta, hả?”

Tuyệt vọng thở dài, trong mắt phượng của Tần Ngạo tràn đầy đau đớn, đột nhiên la lớn:

“Điệp Nhi, ta thực sự yêu nàng, theo ta trở về đi, được không?”

Hắn đột nhiên lớn tiếng bày tỏ tình yêu, làm cho mọi người lập tức chợt ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hai người.

Ở trong mắt tất cả mọi người, Vân Hiểu Nguyệt là thân nam nhi, phát hiện đường đường vị là Hoàng Đế Thanh Long Quốc này, lại trước mặt nhiều người như vậy chính mồm bày tỏ tình yêu, thật sự là rất rung động:

‘ Hóa ra, vị Hoàng đế này là tên đoạn tụ à!’

Vì thế, mọi người đã nghĩ rằng như thế.

“Hoàng Thượng cẩn thận!”

Hai bên thị vệ sợ hãi, vội vàng phi thân về phía trước đem Tần Ngạo đẩy ra, nhìn mũi tên giống như sao băng phi tới, trên mặt Tần Ngạo đột nhiên dần hiện ra đau đớn, thần thái giống như kỳ quái giải thoát.

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, còn không kịp mở miệng, đã nhìn thấy Tần Ngạo mạnh đề khí, đột nhiên phi thân đón mũi tên đánh tới, chung quanh ám vệ quá sợ hãi, đồng loạt đem Tần Ngạo nhảy đến giữa không trung kéo xuống dưới, nhưng mà mũi tên tốc độ thật nhanh, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, mũi tên chui vào thật sâu vai trái của Tần Ngạo, đầu vai phiếm ngân quang từ phía sau lưng lộ ra, mang máu tươi phun trào ra, nếu  ám vệ tay mắt không lanh lẹ,  một mũi tên này, tuyệt đối sẽ chui vào tim của hắn.

Không khí, nhất thời đọng lại.

“Hoàng Thượng…”

Đột nhiên, hai bên bay ra đại đội nhân mã, đồng loạt bi thống chạy như điên mà đến.

Vân Hiểu Nguyệt nhìn Tần Ngạo suy yếu dựa vào trong lòng ám vệ ở bên cạnh, trong mắt phượng tràn đầy thâm tình cùng quyết tuyệt, yên lặng nhìn nàng. Tâm, đột nhiên có chút đập nhanh, theo bản năng nắm chặt cường cung trong tay, hàm răng cắn chặt cánh môi.

Nàng thật không ngờ, nam nhân này, lại đưa thân đi đón mũi tên, chẳng lẽ, hắn thực sự nghĩ sẽ không chết được?

“Các ngươi… Chưa cho phép, một mình xuất binh, sau khi trở về doanh trại, bản thân đi lĩnh phạt!”

Thở nhẹ ra, Tần Ngạo lẳng lặng nhìn hai viên mãnh tướng, nói.

“Hoàng Thượng, vi thần biết sai, nhưng hắn lại làm bị thương người, vi thần…”

Trong đó tên Tướng quân râu quai nón kia oán hận nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, mắt rưng rưng, phẫn nộ quát.

“Câm miệng! Nàng là Hoàng Hậu của các ngươi, không được bất kính, là Trẫm thực xin lỗi nàng, cái tên đó ta nên chịu.

Điệp… Vân Hiểu, mặc kệ nàng tên gì, nàng thủy chung là Hoàng Hậu của Trẫm, đường đường Hoàng Hậu Thanh Long Quốc, Trẫm tuyệt đối sẽ không nhận sai, chờ Vũ đệ tới, khiến cho chính hắn tới gặp ta đi, Trẫm cam đoan, sẽ không phát binh hướng ‘Bạch Uyên thành’ nữa, người trái lệnh, chém! Các ngươi đều có nghe thấy không?”

Sắc mặt càng tái nhợt, thân hình Tần Ngạo thẳng thắn, mặc cho máu tươi nhiễm đỏ trên chiến bào màu vàng, cắn chặt răng ra lệnh.

“Vâng, bọn thần tuân chỉ!”

Mọi người vội vàng cúi đầu trả lời.

“Được rồi, tốt lắm…”

Nỉ non ngước mắt nhìn thân ảnh trên tường thành làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu063, nữ tử kia mắt đầy sát khí. Tần Ngạo cười khổ một tiếng, há mồm muốn nói cái gì đó, lại không biết nói như thế nào, đôi mắt buồn bã, chân mềm nhũn, té xỉu trong lòng ám vệ ở phía sau.

“Hoàng Thượng…”

Mọi người kinh hô lên, vội vàng ôm hắn lên, phi thân lên ngựa, hướng quân doanh phía trước vội vả đi, tất cả các tướng sĩ vội vàng theo sát phía sau, trong nháy mắt như từng trận sấm mùa xuân, đại quân đội nhanh chóng lui về phía sau, dần dần, biến mất ở phương xa…

“Thật tốt quá, thật tốt quá…”

Cho tới giờ khắc này, các tướng sĩ trên thành phản ứng kịp, kích động cuồng hô lên, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, lại lạnh lùng nhìn phía xa dần dần biến mất chỉ còn lại màn sương, trong tay nỏ tiễn nắm thật chặt. Cho đến lúc bọn Tư Đồ Viễn nghe tin tới rồi, nàng vẫn là duy trì cái tư thế này, từ đầu đến cuối, chưa từng thay đổi!

059: căm tức chất đầy trong lòng

060: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng

061: quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường

062: việc làm cho người ta ngày đêm không yên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương