Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương
Quyển 1 - Chương 3: Tìm trứng tuyết điêu

Vách núi cheo leo, may mà độ cao dưới chân giữa sườn núi không quá hai trượng, leo lên đối với nàng mà nói không phải việc khó.

Nơi đó ẩm ướt âm u, thích hợp cho thực vật sinh trưởng, Mộc Thất tin tưởng chỉ cần từ nơi này đi lên, theo triền núi cẩn thận tìm kiếm, nàng nhất định có thể tìm được cây thanh hao trị bệnh sốt rét.

Nếu tìm không thấy, nàng liền phóng tín hiệu triệu hồi Thập Lục lại đây hỗ trợ, tiểu tử kia từ khi xuyên qua tới đây đã không thấy tung tích, đem nàng bỏ rơi tại nơi hoang vu không nói, chính hắn không chừng đã tới chỗ khác ăn chơi!

Mộc Thất buộc một tảng đá vào đầu dây thừng, xoay vòng ném về phía trước.

Tảng đá buộc dây thừng vòng vài vòng trên thân cây giữa sườn núi, Mộc Thất dùng đầu dây thừng còn lại cột bên hông, cõng sọt đạp vách núi leo lên.

Ở hiện đại, Mộc Thất đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, từng cùng Thập Lục cùng nhau treo lên Tuyết Sơn có độ cao so với mặt biển mấy ngàn thước, nay leo trèo vách núi tất nhiên là nhẹ nhàng thoải mái.

Đột nhiên, Mộc Thất cảm thấy dây thừng trong tay lỏng ra, một trận kẽo kẹt kỳ lạ vang lên, chẳng lẽ dây thừng sắp đứt?

Nàng rất nhanh phản ứng lại, ba bước rồi hai bước bò lên sườn núi, ngay lúc nàng bước chân lên sườn núi một khắc kia, dây thừng không chịu nổi gánh nặng đã đứt đoạn!

Có thể thấy được nếu nàng chậm một bước, hậu quả không thể tưởng tượng được!

Một bóng trắng hiện ra trước mắt nàng, giống như là một con thú nhỏ kéo cái đuôi to, bất quá đó là chuyện trong chớp mắt, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

Mộc Thất lấy lưỡi hái từ trong sọt ra, cắt cỏ dại cao cỡ nửa người ở trước mặt, tạo ra một con đường nhỏ.

Nàng một đường tìm kiếm cây thanh hao, cẩn thận phân biệt mùi vị của thảo mộc, bỗng nhiên, nàng cảm giác được trên đùi đau xót, bắp chân co rút mạnh.

Mộc Thất bỏ lại lưỡi hái ngồi ở trên một tảng đá, kéo nhanh ống quần, nhưng lại phát hiện làn da bên phải bắp chân có miệng vết thương như rắn cắn!

Mộ Thất hít một hơi, xem ra tập kích nàng nhất định là độc xà, miệng vết thương bốn phía nổi lên xanh tím, nàng cũng bắt đầu đầu váng mắt hoa, rõ ràng là biểu hiện trúng độc!

Nàng hít sâu một hơi, dùng chủy thủ mang theo bên mình rạch miệng vết thương, dùng sức ép máu độc ra.

Mặc dù xử lý kịp thời, nhưng cũng còn một chút độc tố xâm nhập cơ thể, Mộc Thất trong đầu một trận choáng vàng, dùng lực của cánh tay ra sức chống đỡ thân thể, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc này, bóng dáng tuyết trắng kia trốn trong bụi cỏ chạy ra, đúng là một con tuyết điêu, có nhúm lông mao vàng óng ánh!

Ánh mắt đen trong suốt của tuyết điêu tràn đầy cảnh giác, nó đi vài bước lại ngửi ngửi, cái mũi nhỏ tiến đến đùi phải bị thương của Mộc Thất, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương của nàng.

Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không có ác ý, Mộc Thất miễn cưỡng ngồi dậy, trông thấy nó đang nằm trên đùi nàng, liếm độc huyết trên miệng vết thương của nàng.

Mộc Thất rất là nghi hoặc, tiểu gia hỏa này khẩu vị thật đúng là độc đáo, chẳng lẽ nó bị hương vị của độc huyết hấp dẫn tới?

Đang lúc nàng đang trầm tư, bỗng nhiên trên đùi truyền đến một trận đau nhức, tuyết điệu thế nhưng lại cắn một miếng trên miệng vết thương của nàng!

Mộc Thất nhấc chân muốn bỏ nó ra, nhưng nó tựa như khối da tính ở trên đùi nàng, quả thực là bỏ cũng không xong.

"Đi xuống!" Mộc Thất giận dữ hét.

Tuyết điêu trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất hừ vài tiếng, chậm rãi há miệng ra, ngồi xổm một bên dự tính móng vuốt vẫn còn chưa liếm hết.

Mộc Thất lại khỏi ngạc nhiên phát hiện, từ chi mình đã hoạt động lại được, mà ngay cả trên đùi miệng vết thương đã muốn khôi phục lại màu da bình thường, nguyên lai nước bọt tuyết điêu có công hiệu giải độc!

Mộc Thất kéo sọt xuống, dùng tiêu độc tán đã được chuẩn bị từ trước, xe miếng vải băng bó miệng vết thương, cầm lưỡi hái đứng dậy tiếp tục đi tìm kiếm cây thanh hao.

Tuyết điêu dùng hàm răng kéo kéo góc áo của nàng, ai ai kêu vài tiếng.

"Như thế nào, ngươi muốn đi cùng ta sao?" Mộc Thất quay đầu nình hai mắt ngấn lệ của tiểu bất điểm.

"Ngao....." Tuyết điêu gật gật đầu.

"Thân nhân của ngươi mất rồi sao?" Mộc Thất hỏi.

"Ngao....." Tuyết điêu liếm liếm đùi phải Mộc Thất.

Mộc Thất khóe miệng vừa kéo, tình cảm của gia hỏa này là nhằm vào máu huyết của nàng mà tới! Bất quá xem nó có công hiệu giải độc....."

Tốt, ta có thể mang ngươi đi, nhưng ngươi phải nghe theo lời của ta, còn nữa, không cho phép thừa dịp ta không chú ý mà cắn ta!" Mộc Thất nói.

Tuyết điêu mừng rỡ, xông vào sọt phía sau Mộc Thất, dùng cái đuôi to xù cọ vào sau gáy nàng.

"Vì ngươi đã cứu ta, ta cho ngươi một cái tên." Mộc Thất vừa đi vừa nói.

Nhìn thấy thân hình nhỏ tròn xinh xắn của nó với hoàng mao trên trán giống như trứng chim.

"Kêu là đản hoa đi." (không biết dịch sao để nguyên luôn). Mộc Thất mặt mày loan loan nói.

"Ngao....". Đản hoa ở trong sọt phát ra một trận âm thanh khe khẽ, như là âm thanh hồi đáp.

**

Đản hoa là một tuyết điêu có linh khí, sống ở trong sơn cốc đã lâu, theo chỉ dẫn của nó, Mộc Thất rất nhanh tìm được một dải lớn cây thanh hao.

Trước mắt việc cứu trị thôn dân ôn dịch cốc là cấp bách, nàng vội vàng cắt lấy thanh hao bỏ vào sọt, cùng đản hoa cùng nhau hướng về trong cốc.

Tiếp xúc toàn bộ bệnh nhận sốt rét bị nhốt trong cốc, vạn nhất bị quan binh tuần tra phát hiện nàng ở trong này sẽ gặp nhiều phiền toái!

"Thất tỷ!" Một tiếng kêu trong trẻo từ phía sau truyền đến.

"Thập Lục...." Mộc Thất quay đầu lại nhìn thát Thập Lục mà nàng nhắc đi nhắc lại đã lâu, người kia từ nhỏ cùng nàng cùng nhau lớn lên, cùng nàng xuyên qua đến Đại Lịch vương triều!

"Thất tỷ, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi! Công năng định vị của ta lại mất hiệu lực, suýt nữa không còn được gặp lại ngươi! Thời gian dài như vậy ngươi đi đâu vậy? Thập Lục nức nở nói.

Mộc Thất đưa tay chặn nước mắt nước mũi của nam hài, giận dữ nói:"Nói dài dòng, ngươi nhanh đi chuẩn bị y phục cách ly , đến đáy cốc tìm ta. Thôn dân ở đáy cốc đều bệnh sốt rét, trước mắt chuyện hàng đầu chúng ta phải làm là cứu sống những người này, luyện ra dược liệu trị bệnh sốt rét!"

"Thất tỷ, ngươi lúc nào thì trở nên nhân từ như vậy?" Thập Lục trưng ra bộ mặt tràn đầy nghi hoặc nói.

"Ngu ngốc, không cứu sống bọn họ, ngươi với ta còn muốn chạy ra khỏi ôn dịch cốc, cũng đừng tưởng một người bị cả kinh thành khinh bỉ là phế vật có thể trở mình!" Mộc Thất cầm dây thừng đang cột tại thân cây, theo hướng dây thừng thẳng xuống chân núi, bỏ lại một câu.

Thập Lục từ trong bao quần áo lấy ra quần áo giống như Mộc Thất mặc lên người, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới nghĩ thông suốt - Thất tỷ đây là tại kinh thành gặp tai vạ, nhàn rỗi chạy đến ôn dịch cốc thi thố tài năng sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lẩm bẩm:" Đúng vậy, lấy tư sắc của Thất tỷ, quý tộc đệ tử trong kinh thành nhất định sẽ đuổi theo nàng đầy đường!"

Mộc Thất mang theo cây thanh hao trở lại trong thôn, dựa theo bài thuốc chế dược liệu trị bệnh sốt rét.

Các thôn dân dành ra một gian phòng rộng, chuẩn bị một cái bát Mộc Thất đem dược thảo rửa sạch vài lần, ném vào trong bát chậm rãi nấu, kết hợp thêm vài loại dược liệu.

Bởi vậy bọn họ đều nhiễm bệnh sốt rét, Mộc Thất phân phó đóng cửa lại, chỉ để cho Thập Lục tiến vào hỗ trợ.

Mộc Thất lấy ra Không Động đỉnh trong không gian tùy nhân, Không Động đỉnh khi thu nhỏ lại thì giống như một cái ly rượu, khi hoàn nguyên hình thì cao hơn cái thùng chứa đồ lại tinh xảo, là thánh vật sư phụ giao cho nàng.

Dược liệu sau khi nấu tới tỏa ra mùi hương, Mộc Thất đem dược liệu để vào Không Động đỉnh, kế tiếp đó là tinh luyện ra đan dược.

Không Động đỉnh tuy có công dụng chế thuốc, nhưng trong thời gian đó nếu dược liệu kết hợp có chút sai lầm, liền có ảnh hưởng đến dược liệu cuối cùng.

Mộc Thất tập trung tinh thần cao độ, hoàn thành mỗi trình tự, còn tại dược liệu bỏ thêm một vị thuốc là nước bọt đản hoa.

Về phần nàng quá trình tìm được nước bọt đản hoa, Mộc Thất thầm thở dài ---- nàng không phải làm cho đản hoa cống hiến một chút nước bọt sao? Nó dùng ánh mắt vô tội như vậy ngồi xổm ở một góc nhìn nàng chằm chằm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương