Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 4: Phụ tử xa cách, bị bệnh nằm trên giường
Editor: Họa Đến Vô Tình
Vĩnh Lạc cung.
Trong tẩm cung, có xây một tòa Phật đường nho nhỏ, trước Phật đường sắp đặt một cái linh bài, thượng thư: Thiên Tố quốc Anh Tông Cảnh Phong đế đau lòng dâng linh vị ái phi Lê thị.
Đứng yên trước linh vị một vị lão nhân đã gần đất xa trời, khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên đã hiện hoa râm, mặc một bộ long bào màu vàng sáng, khẽ khom người, bình tĩnh nhìn linh vị kia, trong mắt hiện lên niềm thương nhớ vô hạn.
“Nhi thầm tham kiến phụ hoàng!”
Sở Vân Hách đi tới sau lưng, trên tay bưng khay nhẹ nhàng quỳ xuống, lạnh nhạt mở miệng.
“Tại sao là ngươi?” Sở Mộc Viễn không quay đầu lại, nhưng là trong lời mang theo chất vấn cùng không vui.
Nghe vậy, thân mình Sở Vân Hách không động, cúi đầu, khóe môi thoáng gợi lên một chút độ cong, tựa tiếu phi tiếu, tiếng nói vẫn lạnh nhạt như trước, không nóng không lạnh, “Nhi thần chỉ là trùng hợp đi ngang qua, hương giấy cống phẩm ở chỗ này, nhi thần không dám quấy rầy phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui!”
Dứt lời, tự đứng lên, đem khay giao cho thái giám tổng quản đang đứng một bên, sau đó quay người lại, đi ra ngoài điện.
“Vân Hách. . .Sở Vân Hách. . .Trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi. . .Vĩnh viễn sẽ không!”
Tiếng nói của Sở Viễn Mộc từ sau lưng vang lên, giọng điệu có chút trống rỗng, có chút nỉ non, lại có chút đè nén mang theo đau khổ…..cùng mâu thuẫn.
Sở Vân Hách bước hơi chậm lại, thân mình cứng ngắc, đôi mắt khép hờ, môi mỏng mấp máy vài cái, mở miệng, tiếng nói mát lạnh cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, “Phụ hoàng có thể tùy ý!”
Nhấc chân, bước ra cửa cung.
Bên ngoài, sắc trời vẫn mờ mờ, mưa cũng lớn hơn một chút, gió lớn vẫn tàn phá bừa bãi như vậy, một tay Sở Vân Hách vịn ở trên tường cung, nhìn màn trời, nhếch đôi môi.
Cửu trọng bên ngoài cung, say ảnh cười kinh hồng, cần gì tâm niệm. . . . . Quân lâm thiên hạ! (Tình: mình k biết phải edit sao a ._.)
Nhưng, phụ hoàng, người càng khinh thường con, càng hận con, càng không đem đế vị cho con, như vậy, con càng phải đoạt giang sơn thiên hạ của người!
Tiểu Xuyên tử cầm ô vội vàng bước tới, Sở Vân Hách đã ra khỏi hành lang, một mình đứng trong mưa to, giống như một pho tượng, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nước mưa không ngừng lưu lại ở sợi tóc, toàn thân đều đã ướt đẫm.
“Chủ tử! Ngài như thế nào lại mắc mưa?” Tiểu Xuyên tử kinh ngạc vạn phần, cuống quít đem cái ô giơ cao qua đỉnh đầu Sở Vân Hách, vẻ mặt vội vàng, “Chủ tử, đi đến Nam Uyển nơi Cửu công chúa ở đổi xiêm y đi, nô tài nhớ ngày trước Cửu công chúa đã tự tay may cho chủ tử một cái áo choàng. . . . .”
“Không cần, ra cung hồi phủ.” Sở Vân Hách lạnh giọng ngắt lời, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
“Chủ tử!”
Tiểu Xuyên tử kinh hô một tiếng, vội che ô đi theo, vô cùng lo lắng khuyên nhủ: “Toàn thân chủ tử ướt đẫm, chờ trở về vương phủ thay quần áo, sẽ sinh bệnh!”
“Sinh bệnh chẳng phải là tốt hơn?” Sở Vân Hách bước không nhanh không chậm, tiếng nói thường thường, một chút cũng không có độ ấm nào, mà càng bình thản như vậy, lai càng làm lòng người sinh hàn ý.
Tay Tiểu Xuyên tử cầm ô run lên mấy cái , vô lực khẽ gọi một tiếng: “Chủ tử. . .”
“Đừng nói nhảm!” Sở Vân Hách luôn luôn ít nói, nhàn nhạt nói xong, liền không nói nữa.
Một chiếc xe ngựa, ở trong màn cung, chậm rãi chạy ra cửa cung. . . . .
Trở về Bát vương phủ, quả nhiên, sau khi tắm rửa thay quần áo, Sở Vân Hách liền bị nhiễm phong hàn, bị bệnh nằm trên giường, đợi mưa tạnh liền truyền thái y, đã là hai canh giờ sau đó, thái y chẩn mạch kê đơn thuốc, sau đó vội vàng hồi cung phục mệnh.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Bát Vương gia nhiễm phong hàn nghiêm trọng, sốt cao không lùi, hàn khí đã tổn thương đến ngũ tạng!”
“Cái gì? Tại sao lại như thế?” Sở Mộc Viễn xiết chặt ly trà trong tay, sắc mặt dần dần trắng bệch, dừng lại một lúc, mới nặng nề khạc ra một câu, “Thái Y viện phải toàn lực trị liệu, nếu Bát Vương gia có sơ xuất gì, bọn ngươi xách đầu tới gặp trẫm!”
Vĩnh Lạc cung.
Trong tẩm cung, có xây một tòa Phật đường nho nhỏ, trước Phật đường sắp đặt một cái linh bài, thượng thư: Thiên Tố quốc Anh Tông Cảnh Phong đế đau lòng dâng linh vị ái phi Lê thị.
Đứng yên trước linh vị một vị lão nhân đã gần đất xa trời, khoảng sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên đã hiện hoa râm, mặc một bộ long bào màu vàng sáng, khẽ khom người, bình tĩnh nhìn linh vị kia, trong mắt hiện lên niềm thương nhớ vô hạn.
“Nhi thầm tham kiến phụ hoàng!”
Sở Vân Hách đi tới sau lưng, trên tay bưng khay nhẹ nhàng quỳ xuống, lạnh nhạt mở miệng.
“Tại sao là ngươi?” Sở Mộc Viễn không quay đầu lại, nhưng là trong lời mang theo chất vấn cùng không vui.
Nghe vậy, thân mình Sở Vân Hách không động, cúi đầu, khóe môi thoáng gợi lên một chút độ cong, tựa tiếu phi tiếu, tiếng nói vẫn lạnh nhạt như trước, không nóng không lạnh, “Nhi thần chỉ là trùng hợp đi ngang qua, hương giấy cống phẩm ở chỗ này, nhi thần không dám quấy rầy phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui!”
Dứt lời, tự đứng lên, đem khay giao cho thái giám tổng quản đang đứng một bên, sau đó quay người lại, đi ra ngoài điện.
“Vân Hách. . .Sở Vân Hách. . .Trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi. . .Vĩnh viễn sẽ không!”
Tiếng nói của Sở Viễn Mộc từ sau lưng vang lên, giọng điệu có chút trống rỗng, có chút nỉ non, lại có chút đè nén mang theo đau khổ…..cùng mâu thuẫn.
Sở Vân Hách bước hơi chậm lại, thân mình cứng ngắc, đôi mắt khép hờ, môi mỏng mấp máy vài cái, mở miệng, tiếng nói mát lạnh cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, “Phụ hoàng có thể tùy ý!”
Nhấc chân, bước ra cửa cung.
Bên ngoài, sắc trời vẫn mờ mờ, mưa cũng lớn hơn một chút, gió lớn vẫn tàn phá bừa bãi như vậy, một tay Sở Vân Hách vịn ở trên tường cung, nhìn màn trời, nhếch đôi môi.
Cửu trọng bên ngoài cung, say ảnh cười kinh hồng, cần gì tâm niệm. . . . . Quân lâm thiên hạ! (Tình: mình k biết phải edit sao a ._.)
Nhưng, phụ hoàng, người càng khinh thường con, càng hận con, càng không đem đế vị cho con, như vậy, con càng phải đoạt giang sơn thiên hạ của người!
Tiểu Xuyên tử cầm ô vội vàng bước tới, Sở Vân Hách đã ra khỏi hành lang, một mình đứng trong mưa to, giống như một pho tượng, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, nước mưa không ngừng lưu lại ở sợi tóc, toàn thân đều đã ướt đẫm.
“Chủ tử! Ngài như thế nào lại mắc mưa?” Tiểu Xuyên tử kinh ngạc vạn phần, cuống quít đem cái ô giơ cao qua đỉnh đầu Sở Vân Hách, vẻ mặt vội vàng, “Chủ tử, đi đến Nam Uyển nơi Cửu công chúa ở đổi xiêm y đi, nô tài nhớ ngày trước Cửu công chúa đã tự tay may cho chủ tử một cái áo choàng. . . . .”
“Không cần, ra cung hồi phủ.” Sở Vân Hách lạnh giọng ngắt lời, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
“Chủ tử!”
Tiểu Xuyên tử kinh hô một tiếng, vội che ô đi theo, vô cùng lo lắng khuyên nhủ: “Toàn thân chủ tử ướt đẫm, chờ trở về vương phủ thay quần áo, sẽ sinh bệnh!”
“Sinh bệnh chẳng phải là tốt hơn?” Sở Vân Hách bước không nhanh không chậm, tiếng nói thường thường, một chút cũng không có độ ấm nào, mà càng bình thản như vậy, lai càng làm lòng người sinh hàn ý.
Tay Tiểu Xuyên tử cầm ô run lên mấy cái , vô lực khẽ gọi một tiếng: “Chủ tử. . .”
“Đừng nói nhảm!” Sở Vân Hách luôn luôn ít nói, nhàn nhạt nói xong, liền không nói nữa.
Một chiếc xe ngựa, ở trong màn cung, chậm rãi chạy ra cửa cung. . . . .
Trở về Bát vương phủ, quả nhiên, sau khi tắm rửa thay quần áo, Sở Vân Hách liền bị nhiễm phong hàn, bị bệnh nằm trên giường, đợi mưa tạnh liền truyền thái y, đã là hai canh giờ sau đó, thái y chẩn mạch kê đơn thuốc, sau đó vội vàng hồi cung phục mệnh.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Bát Vương gia nhiễm phong hàn nghiêm trọng, sốt cao không lùi, hàn khí đã tổn thương đến ngũ tạng!”
“Cái gì? Tại sao lại như thế?” Sở Mộc Viễn xiết chặt ly trà trong tay, sắc mặt dần dần trắng bệch, dừng lại một lúc, mới nặng nề khạc ra một câu, “Thái Y viện phải toàn lực trị liệu, nếu Bát Vương gia có sơ xuất gì, bọn ngươi xách đầu tới gặp trẫm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook