Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 199: Tức giận ra khỏi rừng, Vân Hách bị cấm túc
Editor: luyen tran
Môi Sở Vân Ly dần dần tiến gần trong gang tấc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hắn đang muốn làm gì. Cảm giác phẫn nộ của Đoàn Cẩm Sơ xông thẳng lên não, tức giận gắt gao trừng lớn đôi mắt, mạch máu trên mặt như muốn nổ tung ra!
Vạn phần mong mỏi có người đột nhiên xuất hiện cứu nàng, mong mỏi có thể lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy mà dừng lại, nhưng mà . . . .
Đôi môi kia dán chính xác lên môi nàng. Môi Sở Vân Ly thật lạnh, áp trên cánh môi mềm mại của nàng cọ sát lẫn nhau. Nàng không phản kháng được, chỉ có thể cắn chặt hàm răng. Mà hắn cũng không gấp, một tay nâng gáy nàng lên hôn rất dụng tâm, triền miên nhấm nháp, lưỡi trơn trợt liếm từng tấc cánh môi nàng, thưởng thức mùi của nàng. Cuối cùng cảm thấy chỉ hôn nàng cạn như vậy chưa đủ, nhẹ nhàng bóp lấy cằm nàng một cái, nàng liền bị cưỡng áp há miệng ra, lưỡi của hắn nhân cơ hội mà vào . . . .
"Nhị ca!"
Đột nhiên, ven rừng vang lên tiếng hỏi nghi hoặc, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ chấn động, mừng như điên lập tức đảo tròng mắt, là Sở Vân Lan!
Đầu lưỡi Sở Vân Ly đang xâm nhập vào miệng Đoàn Cẩm Sơ bị khựng lại, không tiếp tục hành động. Bởi vì, sau tiếng gọi kia của Sở Vân Lan, tiếng bước chân của hắn cũng đã truyền đến, chính là đi về phía bọn họ!
Vừa không cam lòng vừa tức giận, Sở Vân Ly dùng sức hôn sâu Đoàn Cẩm Sơ một cái, mới luyến tiếc nhấc môi của hắn ra, sau đó buông nàng ra ngồi thẳng lên, thì thầm cảnh cáo: "Không được nói nhiều! Không được nói càn! Biết chưa?"
Hàm răng Đoàn Cẩm Sơ cắn muốn bật máu, giận không thể nuốt trôi đồng thời: "Nghe lời" trừng mắt nhìn, bày tỏ đồng ý, Sở Vân Ly chậm rãi cười cười, giải huyệt câm cho nàng.
Mà bóng của Sở Vân Lan lúc này cũng thoáng hiện đi vào, nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức ngẩn ra tại chỗ: "Nhị ca! Huynh. . . . sao huynh lại ở cùng Tiểu Sơ Tử?"
"Ta hỏi hắn mấy câu chuyện ngày đó! Muốn biết hắn có kẻ thù gì có thể gan lớn đến mức lẻn vào Tĩnh Vương phủ giết hắn!" Sở Vân Ly thản nhiên đáp, đồng thời nghiêng người qua chắn trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, giọng hờ hững nói: "Tam đệ! Sao đệ ra đây?"
Sở Vân Lan ngó nghiêng nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ đang ở sau lưng Sở Vân Ly, lòng không yên đáp: "A! . . . Cái đó. . . ! Đệ đi ngang qua đây! Nhìn thấy góc áo của huynh lộ ra liền đoán là huynh, cho nên mới. . . .!"
"An Bình vương gia!"
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên lên tiếng, lúc hai người đàn ông này còn đang sửng sốt, vụt chạy ra, níu thật chặt ống tay áo Sở Vân Lan lại, ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này! Có được không?"
"Tiểu Sơ Tử! Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Lan nghi ngờ không dứt, ánh mắt ngước nhìn qua mặt Sở Vân Ly dừng lại hai giây, lại dời trở lại, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên môi của nàng, không khỏi nhíu chặt hai tròng mắt, hôm nay màu sắc môi của nàng dường như khác với ngày thường, kiều diễm ướt át. . . .
"Thôi! Ta đi! Các ngươi ai cũng đừng đi theo ta! Nếu không, nếu không ta sẽ giết người đấy!" Đoàn Cẩm Sơ phiền não không chịu nổi dậm chân một cái, hung hăng gắt. Vừa dứt câu liền xoay người chạy ra khỏi rừng.
Sở Vân Lan nhìn chằm chằm bóng lưng Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt lạnh lẽo: "Nhị ca! Tiểu Sơ Tử sao thế? Huynh làm gì hắn. . . .!"
"Ta có thể làm gì hắn chứ? Chỉ hỏi mấy câu mà thôi! Hắn là thái giám! Ngươi cho rằng ta cũng giống như lão Bát hay sao?" Sở Vân Ly lãnh nghễ, sau khi trách cứ một phen, quay người đi về hướng đường lớn.
"Không phải vậy! Nhị ca! Ý của ta là. . . .!" Sở Vân Lan quýnh lên, vội vừa nói vừa vội vàng đi theo.
Chạy ra ngoài, lại chẳng có mục đích. Giờ khắc này, đầu Đoàn Cẩm Sơ chỉ nghĩ tới một người, chính là Sở Vân Hách, tưởng niệm ngực của hắn, tưởng niệm hắn hôn, tưởng niệm hắn cưng chìu. . . . Nhưng mà, hắn đang nơi đó?
Trong đầu lại hò hét loạn, loại tư vị bị khinh bạc này, làm nàng vừa xấu hổ lại phẫn nộ, nàng nào còn có mặt đi tìm Sở Vân Hách? Mặc dù tỉnh táo biết rằng, hắn vẫn còn ở Triều Dương điện, nhưng nàng lại bước không được một bước. Cảm giác. . . . Nàng đã phản bội hắn, không còn sạch sẽ nữa, không còn chỉ thuộc về một mình hắn. . . .
Đột nhiên nâng tay áo lên, dùng sức lau lên cánh môi, giống như là chà đạp da thịt. Trong mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là xóa đi dấu vết Sở Vân Ly lưu lại. Một lúc sau, quên mất đau, cho đến khi đôi môi bị phá nát da, trên tay áo tràn đầy máu, mới chán nản dừng động tác lại, vô lực ngã ngồi ở trên mặt đất, con mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ, hoảng hốt mất hồn. . . .
"Tiểu Sơ Tử!"
Không đuổi kịp Sở Vân Ly, Sở Vân Lan vừa mới đi qua thành cung chuẩn bị xuất cung, đột nhiên nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở dưới khóm hoa. Kinh ngạc, vội mấy bước đi tới, đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt chợt trừng lớn: "Tiểu Sơ Tử! Miệng ngươi sao lại rách? Ngươi ngã vào khóm hoa sao?"
Nói xong, vội từ trong tay áo rút ra một cái khăn gấm, cố ý để nhẹ động tác, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên môi Đoàn Cẩm Sơ Song, tuấn mi cau thật sâu: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy? Trên người còn có nơi nào bị thương không?"
"Không có! Không có!" Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ lắc đầu.
Sở Vân Lan nâng cánh tay của nàng lên: "Đi! Ta dẫn ngươi đi Thái Y Viện bôi chút thuốc lên!"
"Không! Không cần! Ta không đi!" Đoàn Cẩm Sơ lại lắc đầu, vẻ mặt vẫn chết lặng như cũ.
"Đứng lên!" Sở Vân Lan không khỏi tức giận, kéo mạnh Đoàn Cẩm Sơ một cái, vừa lôi vừa kéo đi về hướng Thái Y Viện, cũng vừa đi vừa an ủi: "Tên thích khách kia thất bại lần thứ nhất! Khẳng định ngay thời gian ngắn này không dám có lần thứ hai! Ngươi đừng quá lo lắng!"
Lúc từ Triều Dương điện ra ngoài, sắc trời đã gần đến chiều, ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt có một giọt nước mắt bi thương lăn ra, hai mắt Sở Vân Hách nhắm nghiền thật sâu.
Bước liêu xiêu, mới di chuyển một bước, liền có Ngự Lâm quân xông tới, Ngạn Hi cúi đầu chắp tay, giọng nói chân thật đáng tin: "Bát Vương gia! Hoàng thượng có lệnh! Xin Bát Vương gia lập tức xuất cung! Không được đi bất kỳ nơi nào khác!"
"Ngạn đại nhân, Bổn vương đi Nam Uyển một chút, gặp Cửu công chúa một lần cũng không được sao?" Sở Vân Hách lạnh lùng hỏi, lãnh ý trong mắt như xuyên thẳng vào tứ chi bách hài.
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Hoàng thượng không đồng ý! Xin Bát Vương gia đừng làm cho thuộc hạ khó xử!" Ngạn Hi nâng khẽ mí mắt một cái, đáp.
Sở Vân Hách không nói thêm gì nữa, đi tới cạnh xe ngựa bên ngoài điện, thong dong ngồi vào xe ngựa, dưới ánh mắt kinh nghi của Nhiếp Phong Nhiếp Huyền, lạnh lùng nói: "Xuất cung trở về phủ!"
Ngạn Hi dẫn một đội Ngự Lâm quân hộ tống, trên danh nghĩa là hộ tống, nhưng cũng là áp tải, đợi chủ tớ Sở Vân Hách bước vào đại môn Bát Vương Phủ, lệnh kỳ vung lên, trăm tên Ngự Lâm quân liền bao vây toàn bộ Bát Vương Phủ, năm bước một đội gác, giam lỏng mọi người bên trong Bát Vương Phủ!
Ánh chiều nhiễm đỏ phía chân trời, nắng chiều vẩy vào cả vùng đất, nhuộm vườn hoa oải hương thành màu quất.
Một bóng dáng cao to đứng kia, qua hai canh giờ, chưa từng mở miệng nói câu nào, chưa từng di động qua một bước.
Từ Thái Y Viện ra ngoài, Đoàn Cẩm Sơ cảm kích hướng Sở Vân Lan nhếch miệng: "Cám ơn ngươi! An Bình vương gia!"
"Cám ơn cái gì? Đừng cười, miệng cũng sưng lên, cười lên quá khó nhìn!" Sở Vân Lan tức giận liếc nàng một cái, nhìn trời sắc, nói: "Đi Ngự Thiện Phòng đi! Ta gọi ngự trù đặc biệt làm điểm tâm mềm cho ngươi!"
Môi Sở Vân Ly dần dần tiến gần trong gang tấc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hắn đang muốn làm gì. Cảm giác phẫn nộ của Đoàn Cẩm Sơ xông thẳng lên não, tức giận gắt gao trừng lớn đôi mắt, mạch máu trên mặt như muốn nổ tung ra!
Vạn phần mong mỏi có người đột nhiên xuất hiện cứu nàng, mong mỏi có thể lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy mà dừng lại, nhưng mà . . . .
Đôi môi kia dán chính xác lên môi nàng. Môi Sở Vân Ly thật lạnh, áp trên cánh môi mềm mại của nàng cọ sát lẫn nhau. Nàng không phản kháng được, chỉ có thể cắn chặt hàm răng. Mà hắn cũng không gấp, một tay nâng gáy nàng lên hôn rất dụng tâm, triền miên nhấm nháp, lưỡi trơn trợt liếm từng tấc cánh môi nàng, thưởng thức mùi của nàng. Cuối cùng cảm thấy chỉ hôn nàng cạn như vậy chưa đủ, nhẹ nhàng bóp lấy cằm nàng một cái, nàng liền bị cưỡng áp há miệng ra, lưỡi của hắn nhân cơ hội mà vào . . . .
"Nhị ca!"
Đột nhiên, ven rừng vang lên tiếng hỏi nghi hoặc, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ chấn động, mừng như điên lập tức đảo tròng mắt, là Sở Vân Lan!
Đầu lưỡi Sở Vân Ly đang xâm nhập vào miệng Đoàn Cẩm Sơ bị khựng lại, không tiếp tục hành động. Bởi vì, sau tiếng gọi kia của Sở Vân Lan, tiếng bước chân của hắn cũng đã truyền đến, chính là đi về phía bọn họ!
Vừa không cam lòng vừa tức giận, Sở Vân Ly dùng sức hôn sâu Đoàn Cẩm Sơ một cái, mới luyến tiếc nhấc môi của hắn ra, sau đó buông nàng ra ngồi thẳng lên, thì thầm cảnh cáo: "Không được nói nhiều! Không được nói càn! Biết chưa?"
Hàm răng Đoàn Cẩm Sơ cắn muốn bật máu, giận không thể nuốt trôi đồng thời: "Nghe lời" trừng mắt nhìn, bày tỏ đồng ý, Sở Vân Ly chậm rãi cười cười, giải huyệt câm cho nàng.
Mà bóng của Sở Vân Lan lúc này cũng thoáng hiện đi vào, nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức ngẩn ra tại chỗ: "Nhị ca! Huynh. . . . sao huynh lại ở cùng Tiểu Sơ Tử?"
"Ta hỏi hắn mấy câu chuyện ngày đó! Muốn biết hắn có kẻ thù gì có thể gan lớn đến mức lẻn vào Tĩnh Vương phủ giết hắn!" Sở Vân Ly thản nhiên đáp, đồng thời nghiêng người qua chắn trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, giọng hờ hững nói: "Tam đệ! Sao đệ ra đây?"
Sở Vân Lan ngó nghiêng nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ đang ở sau lưng Sở Vân Ly, lòng không yên đáp: "A! . . . Cái đó. . . ! Đệ đi ngang qua đây! Nhìn thấy góc áo của huynh lộ ra liền đoán là huynh, cho nên mới. . . .!"
"An Bình vương gia!"
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên lên tiếng, lúc hai người đàn ông này còn đang sửng sốt, vụt chạy ra, níu thật chặt ống tay áo Sở Vân Lan lại, ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này! Có được không?"
"Tiểu Sơ Tử! Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Lan nghi ngờ không dứt, ánh mắt ngước nhìn qua mặt Sở Vân Ly dừng lại hai giây, lại dời trở lại, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên môi của nàng, không khỏi nhíu chặt hai tròng mắt, hôm nay màu sắc môi của nàng dường như khác với ngày thường, kiều diễm ướt át. . . .
"Thôi! Ta đi! Các ngươi ai cũng đừng đi theo ta! Nếu không, nếu không ta sẽ giết người đấy!" Đoàn Cẩm Sơ phiền não không chịu nổi dậm chân một cái, hung hăng gắt. Vừa dứt câu liền xoay người chạy ra khỏi rừng.
Sở Vân Lan nhìn chằm chằm bóng lưng Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt lạnh lẽo: "Nhị ca! Tiểu Sơ Tử sao thế? Huynh làm gì hắn. . . .!"
"Ta có thể làm gì hắn chứ? Chỉ hỏi mấy câu mà thôi! Hắn là thái giám! Ngươi cho rằng ta cũng giống như lão Bát hay sao?" Sở Vân Ly lãnh nghễ, sau khi trách cứ một phen, quay người đi về hướng đường lớn.
"Không phải vậy! Nhị ca! Ý của ta là. . . .!" Sở Vân Lan quýnh lên, vội vừa nói vừa vội vàng đi theo.
Chạy ra ngoài, lại chẳng có mục đích. Giờ khắc này, đầu Đoàn Cẩm Sơ chỉ nghĩ tới một người, chính là Sở Vân Hách, tưởng niệm ngực của hắn, tưởng niệm hắn hôn, tưởng niệm hắn cưng chìu. . . . Nhưng mà, hắn đang nơi đó?
Trong đầu lại hò hét loạn, loại tư vị bị khinh bạc này, làm nàng vừa xấu hổ lại phẫn nộ, nàng nào còn có mặt đi tìm Sở Vân Hách? Mặc dù tỉnh táo biết rằng, hắn vẫn còn ở Triều Dương điện, nhưng nàng lại bước không được một bước. Cảm giác. . . . Nàng đã phản bội hắn, không còn sạch sẽ nữa, không còn chỉ thuộc về một mình hắn. . . .
Đột nhiên nâng tay áo lên, dùng sức lau lên cánh môi, giống như là chà đạp da thịt. Trong mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là xóa đi dấu vết Sở Vân Ly lưu lại. Một lúc sau, quên mất đau, cho đến khi đôi môi bị phá nát da, trên tay áo tràn đầy máu, mới chán nản dừng động tác lại, vô lực ngã ngồi ở trên mặt đất, con mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ, hoảng hốt mất hồn. . . .
"Tiểu Sơ Tử!"
Không đuổi kịp Sở Vân Ly, Sở Vân Lan vừa mới đi qua thành cung chuẩn bị xuất cung, đột nhiên nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở dưới khóm hoa. Kinh ngạc, vội mấy bước đi tới, đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt chợt trừng lớn: "Tiểu Sơ Tử! Miệng ngươi sao lại rách? Ngươi ngã vào khóm hoa sao?"
Nói xong, vội từ trong tay áo rút ra một cái khăn gấm, cố ý để nhẹ động tác, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên môi Đoàn Cẩm Sơ Song, tuấn mi cau thật sâu: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy? Trên người còn có nơi nào bị thương không?"
"Không có! Không có!" Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ lắc đầu.
Sở Vân Lan nâng cánh tay của nàng lên: "Đi! Ta dẫn ngươi đi Thái Y Viện bôi chút thuốc lên!"
"Không! Không cần! Ta không đi!" Đoàn Cẩm Sơ lại lắc đầu, vẻ mặt vẫn chết lặng như cũ.
"Đứng lên!" Sở Vân Lan không khỏi tức giận, kéo mạnh Đoàn Cẩm Sơ một cái, vừa lôi vừa kéo đi về hướng Thái Y Viện, cũng vừa đi vừa an ủi: "Tên thích khách kia thất bại lần thứ nhất! Khẳng định ngay thời gian ngắn này không dám có lần thứ hai! Ngươi đừng quá lo lắng!"
Lúc từ Triều Dương điện ra ngoài, sắc trời đã gần đến chiều, ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt có một giọt nước mắt bi thương lăn ra, hai mắt Sở Vân Hách nhắm nghiền thật sâu.
Bước liêu xiêu, mới di chuyển một bước, liền có Ngự Lâm quân xông tới, Ngạn Hi cúi đầu chắp tay, giọng nói chân thật đáng tin: "Bát Vương gia! Hoàng thượng có lệnh! Xin Bát Vương gia lập tức xuất cung! Không được đi bất kỳ nơi nào khác!"
"Ngạn đại nhân, Bổn vương đi Nam Uyển một chút, gặp Cửu công chúa một lần cũng không được sao?" Sở Vân Hách lạnh lùng hỏi, lãnh ý trong mắt như xuyên thẳng vào tứ chi bách hài.
"Hồi bẩm Bát Vương gia! Hoàng thượng không đồng ý! Xin Bát Vương gia đừng làm cho thuộc hạ khó xử!" Ngạn Hi nâng khẽ mí mắt một cái, đáp.
Sở Vân Hách không nói thêm gì nữa, đi tới cạnh xe ngựa bên ngoài điện, thong dong ngồi vào xe ngựa, dưới ánh mắt kinh nghi của Nhiếp Phong Nhiếp Huyền, lạnh lùng nói: "Xuất cung trở về phủ!"
Ngạn Hi dẫn một đội Ngự Lâm quân hộ tống, trên danh nghĩa là hộ tống, nhưng cũng là áp tải, đợi chủ tớ Sở Vân Hách bước vào đại môn Bát Vương Phủ, lệnh kỳ vung lên, trăm tên Ngự Lâm quân liền bao vây toàn bộ Bát Vương Phủ, năm bước một đội gác, giam lỏng mọi người bên trong Bát Vương Phủ!
Ánh chiều nhiễm đỏ phía chân trời, nắng chiều vẩy vào cả vùng đất, nhuộm vườn hoa oải hương thành màu quất.
Một bóng dáng cao to đứng kia, qua hai canh giờ, chưa từng mở miệng nói câu nào, chưa từng di động qua một bước.
Từ Thái Y Viện ra ngoài, Đoàn Cẩm Sơ cảm kích hướng Sở Vân Lan nhếch miệng: "Cám ơn ngươi! An Bình vương gia!"
"Cám ơn cái gì? Đừng cười, miệng cũng sưng lên, cười lên quá khó nhìn!" Sở Vân Lan tức giận liếc nàng một cái, nhìn trời sắc, nói: "Đi Ngự Thiện Phòng đi! Ta gọi ngự trù đặc biệt làm điểm tâm mềm cho ngươi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook