Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 176: Mặc còn phải cởi, thật phiền toái
Nhìn người trong lòng khóc xong ngủ mất, mặt Sở Vân Hách uất ức, buồn buồn cầm khăn lông lau mình cho nàng, sau đó ôm lấy nàng trở về giường, thu xếp cho nàng ngủ ngon.
Một mình cô đơn tắm rửa, tâm tình càng lộ vẻ phiền não. Nán lại nửa giờ trong bồn tắm, Sở Vân Hách mới lau cơ thể trần trụi trở lại giường, đắp chăn ôm Đoàn Cẩm Sơ nặng nề ngủ.
Ngủ một giấc này thật thoải mái, hai người ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy. Một trước một sau mở mắt ra, Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng vốn định cười lên, lại chợt nhớ tới chuyện trước đó, không khỏi cau mày nói: "Chúng ta không phải là ở hồ tắm sao? Sao lại....!" Nhấc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng: "Sao lại không mặc y phục?"
"Mặc còn phải cởi! Thật phiền toái!" sắc mặt Sở Vân Hách bình tĩnh, không một chút xao động đáp.
"Ặc.... Đây là ý gì?" Đoàn Cẩm Sơ rối trí.
"Ý tứ rất rõ ràng! Nàng chọc giận ta! Thì phải bồi thường lại cho ta!" Sở Vân Hách thật bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ tới chuyện gian tà, bụng dưới liền không có tiền đồ nổi phản ứng theo.
"Hả? Bồi thường?"
Đoàn Cẩm Sơ còn đang mờ mịt, nhưng sau đó thấy trong mắt tên nam nhân kia chợt tóe lửa, đột nhiên sáng tỏ, má phấn lập tức nhiễm hồng ngượng ngùng kiều mị, vội vàng nhấc chăn lên muốn chạy trốn. Trên eo nhỏ lại bị một lực giữ chặt lại, Sở Vân Hách lật người qua, chồm lên người nàng, thầm thì tà mị: "Muốn chạy? Dễ lắm sao? Nàng để Bổn vương hầu hạ tắm rửa cho nô tài nàng vô điều kiện sao? Công bỏ ra cũng phải có hồi báo đúng không?"
"Ta.... Ta đâu có để chàng tắm cho ta!" Đoàn Cẩm Sơ không phục nói sẵng, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, vội kháng nghị nói: "Đừng á! Ta sợ mang thai mà! Hay là chàng lấy cho ta thuốc có thể ngừa thai để cho ta Uống.... uố...ng!"
"Giỏi cho nàng! Bổn vương chính là muốn dùng hài tử giữ chặt lấy nàng!" Sở Vân Hách trợn mắt, nhếch mày thật cao. Chỉ cần trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, chỉ cần nàng sinh hạ hài tử của hắn, như vậy mặc dù có ngày nàng khôi phục trí nhớ, mặc dù trong trí nhớ của nàng còn yêu một nam nhân khác, nhưng vì hài tử, hắn nghĩ, nàng sẽ không đành lòng rời khỏi hắn.
"Sở Vân Hách! Chàng gian trá.... Ưmh ưmh....!"
Tất cả lời kháng nghị của Đoàn Cẩm Sơ bị ngăn lại trong miệng, bốn cánh môi kề nhau, hắn hôn nàng mạnh mẽ, bá đạo để giờ khắc này trong lòng trong mắt trong ý thức nàng chỉ có hắn, bỏ rơi Tiêu Nhược Vân, bỏ rơi cái kẻ khiến hắn muốn băm thành tám mảnh "Tiểu Thuận Tử", để cho nàng cảm thụ rõ ràng sự hiện hữu của hắn, tất cả hỉ nộ ái ố chỉ vì hắn....
Trong màn lụa bồng bềnh, lưu luyến triền miên, nam nhân nặng nề thở gấp, nữ nhân nỉ non yêu kiều, đốt một phòng xuân ý....
....
Quấn lấy nhau trên giường không biết bao lâu, hai người đói thì ăn điểm tâm, khát thì uống trà, ăn uống no đủ lại làm vận động. Tóm lại, nam nhân tà ác Sở Vân Hách kia nhất định không cho phép Đoàn Cẩm Sơ xuống giường, cho đến lúc....
"Cốc cốc!"
"Chủ tử! Toàn Cơ tiên sinh tới chơi!"
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Cẩn Nhi bên ngoài vọng vào.
Đoàn Cẩm Sơ lập tức mừng rỡ, đẩy một cái vào tên nam nhân đang đè ở trên người nàng, miệng vừa định lên tiếng, lại bị Sở Vân Hách đưa tay bụm chặt, rồi sau đó lớn tiếng nói với ra ngoài: "Xin Toàn Cơ tiên sinh ở phòng khách chờ! Bổn vương sẽ tới sau!"
"Dạ! Chủ tử!"
Cẩn Nhi đã đi xa, Sở Vân Hách cũng buông lỏng tay, tiếp tục vận động còn dang dở, tiếng thở gấp của Đoàn Cẩm Sơ không tự chủ được vang lên lần nữa, vừa thở gấp vừa nói: "Khách đã tới rồi! Chàng còn muốn làm chuyện xấu sao!"
"Làm việc sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ?"
Sở Vân Hách tà mị nhếch môi, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ tăng nhanh động tác phía dưới, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lại không có tâm trí rảnh rỗi nghĩ đến chuyện gì khác, bị hắn dẫn dắt đưa đến tột đỉnh dục tình....
Trong phòng khách, lúc Gia Cát Toàn Cơ chờ đến mức buồn ngủ thì rốt cuộc nghe được tiếng chân từ xa bước đến, thở dài một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn đứng lên, nghênh đón người tới, ai ngờ....
"Tiểu Sơ Tử!"
Gia Cát Toàn Cơ bật thốt lên, không thể tin được, vừa sải bước đến gần, vừa nhìn Đoàn Cẩm Sơ như chuột bạch nghiên cứu, tấm tắc hồ nghi: "Như thế mà! Mà vẫn không chết ư!"
"Ta nhổ vào!" miệng Đoàn Cẩm Sơ phun ra, tức giận quát: "Ngươi mới chết! Loại nam nhân bệnh thần kinh như ngươi còn không chết, bản thái giám là cực phẩm nửa nam nhân như ta sao chết được? Tuổi thọ bản thái giám nhất định là gấp đôi ngươi! Bản thái giám sống trăm tuổi, ngươi chỉ có thể sống đến năm mươi!"
"Khụ khụ.... Khụ khụ....!"
"Ha ha ha...!"
Sư tử Hà Đông rống một trận thế này, khiến Gia Cát Toàn Cơ ho mãnh liệt không ngừng, Sở Vân Hách cười rung chân mày, cười nghiêng ngả, cả đám hạ nhân đứng hầu trong phòng khách đều không nhịn được cười ra tiếng, lại nhìn thấy chủ tử bọn họ hiếm khi cười được vui vẻ như vậy, mọi người càng vui mừng hơn!
Gương mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ đỏ lên, cây quạt trong tay phe phẩy thật mạnh theo tâm trạng lúc này: "Răng rắc" một tiếng, thân quạt đã gãy làm đôi, tức không thể tả, thở hổn hển từng hơi từng hơi, nói đứt quãng: "Ngươi.... ngươi không phải là trúng Mị Hương sao? Sao còn có thể sống được?"
"Stop! Lông chim tiên sinh! Cho dù ngươi không có văn hóa đi, ngươi cũng đừng làm mất mặt giới trí thức! Nói cho ngươi biết! Làm người phải biết khiêm tốn! Xử sự phải khiêm tốn! Hiểu không?"
Đoàn Cẩm Sơ liếc mắt khinh thường, tay khoanh trước ngực, cố ân cần dạy bảo, trong đôi mắt đẹp thấp thoáng tia giảo hoạt. Chợt đưa ngón tay qua Gia Cát Toàn Cơ ngoắc ngoắc, nhưng nhìn bộ dáng ngoài khét trong sống của hắn, không nhịn được kéo vai của hắn xuống, không cố kỵ gì kề lên lỗ tai của hắn, nói nhỏ: "Nói cho ngươi biết một bí mật! Thật ra thì ca là một truyền thuyết! Càng là một truyền kỳ chưa từng có! Ngươi đừng quá sùng bái ca nha! Ca....!"
"Khụ khụ!"
Một tràng tiếng tằng hắn cố ý, phát ra từ Sở Vân Hách đang bị gạt sang một bên. Nhưng, căn bản Đoàn Cẩm Sơ không chú ý nhìn bạn trai nàng lúc này mặt xanh mét, mà cũng không thèm quay đầu lại khoát khoát tay: "Đừng quấy rầy!" Sau đó tiếp tục thầm thì với Gia Cát Toàn Cơ....
"Khụ khụ!"
Thêm hai tiếng, còn ho mạnh hơn nữa!
Đoàn Cẩm Sơ quen tật lại khoát tay tiếp. Kết quả bỗng dưng trên lỗ tai nàng xuất hiện một bàn tay to, nhẹ nhàng kéo qua, lập tức làm nàng nhe răng há miệng kêu lên: "Đau! Đau quá!"
Vạn bất đắc dĩ quay đầu lại, Đoàn Cẩm Sơ còn chưa kịp nói một tiếng, Sở Vân Hách đã dời bàn tay đến cổ tay trắng ngần của nàng kéo một cái nữa, nàng hoa lệ lệ bị kéo đến... ít nhất... cách Gia Cát Toàn Cơ khoảng một thước rưỡi!
Ban đầu Gia Cát Toàn Cơ chỉ ngạc nhiên, bây giờ là trông phát ngốc, gương mặt tuấn tú co giật không còn hình dáng: "Bát.... Bát Vương gia! Ngươi ngươi ngươi.... Ngươi vẫn làm đoạn....!" Chữ "tụ" dừng lại không thốt ra miệng (đoạn tụ: gay, đồng tính luyến ái), ngay sau đó lại sụp đổ dùng cây quạt gãy gõ lên trán mình: "Bát Vương gia! Chẳng lẽ ngươi có sở thích mạnh như vậy sao? Thái giám này cho dù ngươi cho ta vạn kim, ta cũng không dám!"
Trước mắt đột nhiên xuất hiện đầy sao vàng....
Thân mình Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo, suýt nữa cắm đầu té xuống đất, đang muốn mở miệng mắng chửi người, lại nghe Sở Vân Hách cười nhạt nói: "Toàn Cơ! Ngươi không phải là ta! Sao biết sở thích của ta? Tiểu Sơ Nhi chính là bảo vật vô giá của ta! Không cho ngươi lại khi dễ nàng!"
Một mình cô đơn tắm rửa, tâm tình càng lộ vẻ phiền não. Nán lại nửa giờ trong bồn tắm, Sở Vân Hách mới lau cơ thể trần trụi trở lại giường, đắp chăn ôm Đoàn Cẩm Sơ nặng nề ngủ.
Ngủ một giấc này thật thoải mái, hai người ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy. Một trước một sau mở mắt ra, Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng vốn định cười lên, lại chợt nhớ tới chuyện trước đó, không khỏi cau mày nói: "Chúng ta không phải là ở hồ tắm sao? Sao lại....!" Nhấc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng: "Sao lại không mặc y phục?"
"Mặc còn phải cởi! Thật phiền toái!" sắc mặt Sở Vân Hách bình tĩnh, không một chút xao động đáp.
"Ặc.... Đây là ý gì?" Đoàn Cẩm Sơ rối trí.
"Ý tứ rất rõ ràng! Nàng chọc giận ta! Thì phải bồi thường lại cho ta!" Sở Vân Hách thật bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ tới chuyện gian tà, bụng dưới liền không có tiền đồ nổi phản ứng theo.
"Hả? Bồi thường?"
Đoàn Cẩm Sơ còn đang mờ mịt, nhưng sau đó thấy trong mắt tên nam nhân kia chợt tóe lửa, đột nhiên sáng tỏ, má phấn lập tức nhiễm hồng ngượng ngùng kiều mị, vội vàng nhấc chăn lên muốn chạy trốn. Trên eo nhỏ lại bị một lực giữ chặt lại, Sở Vân Hách lật người qua, chồm lên người nàng, thầm thì tà mị: "Muốn chạy? Dễ lắm sao? Nàng để Bổn vương hầu hạ tắm rửa cho nô tài nàng vô điều kiện sao? Công bỏ ra cũng phải có hồi báo đúng không?"
"Ta.... Ta đâu có để chàng tắm cho ta!" Đoàn Cẩm Sơ không phục nói sẵng, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, vội kháng nghị nói: "Đừng á! Ta sợ mang thai mà! Hay là chàng lấy cho ta thuốc có thể ngừa thai để cho ta Uống.... uố...ng!"
"Giỏi cho nàng! Bổn vương chính là muốn dùng hài tử giữ chặt lấy nàng!" Sở Vân Hách trợn mắt, nhếch mày thật cao. Chỉ cần trong bụng nàng có cốt nhục của hắn, chỉ cần nàng sinh hạ hài tử của hắn, như vậy mặc dù có ngày nàng khôi phục trí nhớ, mặc dù trong trí nhớ của nàng còn yêu một nam nhân khác, nhưng vì hài tử, hắn nghĩ, nàng sẽ không đành lòng rời khỏi hắn.
"Sở Vân Hách! Chàng gian trá.... Ưmh ưmh....!"
Tất cả lời kháng nghị của Đoàn Cẩm Sơ bị ngăn lại trong miệng, bốn cánh môi kề nhau, hắn hôn nàng mạnh mẽ, bá đạo để giờ khắc này trong lòng trong mắt trong ý thức nàng chỉ có hắn, bỏ rơi Tiêu Nhược Vân, bỏ rơi cái kẻ khiến hắn muốn băm thành tám mảnh "Tiểu Thuận Tử", để cho nàng cảm thụ rõ ràng sự hiện hữu của hắn, tất cả hỉ nộ ái ố chỉ vì hắn....
Trong màn lụa bồng bềnh, lưu luyến triền miên, nam nhân nặng nề thở gấp, nữ nhân nỉ non yêu kiều, đốt một phòng xuân ý....
....
Quấn lấy nhau trên giường không biết bao lâu, hai người đói thì ăn điểm tâm, khát thì uống trà, ăn uống no đủ lại làm vận động. Tóm lại, nam nhân tà ác Sở Vân Hách kia nhất định không cho phép Đoàn Cẩm Sơ xuống giường, cho đến lúc....
"Cốc cốc!"
"Chủ tử! Toàn Cơ tiên sinh tới chơi!"
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Cẩn Nhi bên ngoài vọng vào.
Đoàn Cẩm Sơ lập tức mừng rỡ, đẩy một cái vào tên nam nhân đang đè ở trên người nàng, miệng vừa định lên tiếng, lại bị Sở Vân Hách đưa tay bụm chặt, rồi sau đó lớn tiếng nói với ra ngoài: "Xin Toàn Cơ tiên sinh ở phòng khách chờ! Bổn vương sẽ tới sau!"
"Dạ! Chủ tử!"
Cẩn Nhi đã đi xa, Sở Vân Hách cũng buông lỏng tay, tiếp tục vận động còn dang dở, tiếng thở gấp của Đoàn Cẩm Sơ không tự chủ được vang lên lần nữa, vừa thở gấp vừa nói: "Khách đã tới rồi! Chàng còn muốn làm chuyện xấu sao!"
"Làm việc sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ?"
Sở Vân Hách tà mị nhếch môi, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ tăng nhanh động tác phía dưới, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lại không có tâm trí rảnh rỗi nghĩ đến chuyện gì khác, bị hắn dẫn dắt đưa đến tột đỉnh dục tình....
Trong phòng khách, lúc Gia Cát Toàn Cơ chờ đến mức buồn ngủ thì rốt cuộc nghe được tiếng chân từ xa bước đến, thở dài một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn đứng lên, nghênh đón người tới, ai ngờ....
"Tiểu Sơ Tử!"
Gia Cát Toàn Cơ bật thốt lên, không thể tin được, vừa sải bước đến gần, vừa nhìn Đoàn Cẩm Sơ như chuột bạch nghiên cứu, tấm tắc hồ nghi: "Như thế mà! Mà vẫn không chết ư!"
"Ta nhổ vào!" miệng Đoàn Cẩm Sơ phun ra, tức giận quát: "Ngươi mới chết! Loại nam nhân bệnh thần kinh như ngươi còn không chết, bản thái giám là cực phẩm nửa nam nhân như ta sao chết được? Tuổi thọ bản thái giám nhất định là gấp đôi ngươi! Bản thái giám sống trăm tuổi, ngươi chỉ có thể sống đến năm mươi!"
"Khụ khụ.... Khụ khụ....!"
"Ha ha ha...!"
Sư tử Hà Đông rống một trận thế này, khiến Gia Cát Toàn Cơ ho mãnh liệt không ngừng, Sở Vân Hách cười rung chân mày, cười nghiêng ngả, cả đám hạ nhân đứng hầu trong phòng khách đều không nhịn được cười ra tiếng, lại nhìn thấy chủ tử bọn họ hiếm khi cười được vui vẻ như vậy, mọi người càng vui mừng hơn!
Gương mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ đỏ lên, cây quạt trong tay phe phẩy thật mạnh theo tâm trạng lúc này: "Răng rắc" một tiếng, thân quạt đã gãy làm đôi, tức không thể tả, thở hổn hển từng hơi từng hơi, nói đứt quãng: "Ngươi.... ngươi không phải là trúng Mị Hương sao? Sao còn có thể sống được?"
"Stop! Lông chim tiên sinh! Cho dù ngươi không có văn hóa đi, ngươi cũng đừng làm mất mặt giới trí thức! Nói cho ngươi biết! Làm người phải biết khiêm tốn! Xử sự phải khiêm tốn! Hiểu không?"
Đoàn Cẩm Sơ liếc mắt khinh thường, tay khoanh trước ngực, cố ân cần dạy bảo, trong đôi mắt đẹp thấp thoáng tia giảo hoạt. Chợt đưa ngón tay qua Gia Cát Toàn Cơ ngoắc ngoắc, nhưng nhìn bộ dáng ngoài khét trong sống của hắn, không nhịn được kéo vai của hắn xuống, không cố kỵ gì kề lên lỗ tai của hắn, nói nhỏ: "Nói cho ngươi biết một bí mật! Thật ra thì ca là một truyền thuyết! Càng là một truyền kỳ chưa từng có! Ngươi đừng quá sùng bái ca nha! Ca....!"
"Khụ khụ!"
Một tràng tiếng tằng hắn cố ý, phát ra từ Sở Vân Hách đang bị gạt sang một bên. Nhưng, căn bản Đoàn Cẩm Sơ không chú ý nhìn bạn trai nàng lúc này mặt xanh mét, mà cũng không thèm quay đầu lại khoát khoát tay: "Đừng quấy rầy!" Sau đó tiếp tục thầm thì với Gia Cát Toàn Cơ....
"Khụ khụ!"
Thêm hai tiếng, còn ho mạnh hơn nữa!
Đoàn Cẩm Sơ quen tật lại khoát tay tiếp. Kết quả bỗng dưng trên lỗ tai nàng xuất hiện một bàn tay to, nhẹ nhàng kéo qua, lập tức làm nàng nhe răng há miệng kêu lên: "Đau! Đau quá!"
Vạn bất đắc dĩ quay đầu lại, Đoàn Cẩm Sơ còn chưa kịp nói một tiếng, Sở Vân Hách đã dời bàn tay đến cổ tay trắng ngần của nàng kéo một cái nữa, nàng hoa lệ lệ bị kéo đến... ít nhất... cách Gia Cát Toàn Cơ khoảng một thước rưỡi!
Ban đầu Gia Cát Toàn Cơ chỉ ngạc nhiên, bây giờ là trông phát ngốc, gương mặt tuấn tú co giật không còn hình dáng: "Bát.... Bát Vương gia! Ngươi ngươi ngươi.... Ngươi vẫn làm đoạn....!" Chữ "tụ" dừng lại không thốt ra miệng (đoạn tụ: gay, đồng tính luyến ái), ngay sau đó lại sụp đổ dùng cây quạt gãy gõ lên trán mình: "Bát Vương gia! Chẳng lẽ ngươi có sở thích mạnh như vậy sao? Thái giám này cho dù ngươi cho ta vạn kim, ta cũng không dám!"
Trước mắt đột nhiên xuất hiện đầy sao vàng....
Thân mình Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo, suýt nữa cắm đầu té xuống đất, đang muốn mở miệng mắng chửi người, lại nghe Sở Vân Hách cười nhạt nói: "Toàn Cơ! Ngươi không phải là ta! Sao biết sở thích của ta? Tiểu Sơ Nhi chính là bảo vật vô giá của ta! Không cho ngươi lại khi dễ nàng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook