Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 155: Tin tức động trời, muốn gặp hắn ngay
Editor: luyen tran
Tiếng trống Canh Ba truyền đến, Đoàn Cẩm Sơ giật mình, đỡ Tiểu Thuận Tử xuống giường, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội mở tủ quần áo, lấy khoản tiền tiết kiệm duy nhất của nàng ra: "Tiểu Thuận Tử ca! Ta chỉ có bao nhiêu đây tiền, huynh cầm lấy, ra khỏi thành tìm cơ hội xem đại phu, ta......"
"Cẩm Sơ!" Tiểu Thuận Tử cúi đầu, nhìn mười mấy văn tiền trong tay Đoàn Cẩm Sơ, khẽ cười nói: "Ta là nam nhân, sao có thể nhận tiền của nữ nhân? Không cần đâu, nàng cất đi!"
"Huynh đâu phải nam nhân, huynh là thái giám!" Đoàn Cẩm Sơ gấp gáp, cho là hắn từ chối, vội lên tiếng bác bỏ, đồng thời cứng rắn nhét tiền vào tay hắn.
"Ta là nam nhân, nam nhân chân chân chính chính!" Tiểu Thuận Tử cười, nghiêng người nhẹ giọng nói bên lỗ tai Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ giật mình: "Cái gì? Huynh.... huynh là nam... nam nhân?"
Tiểu Thuận Tử mím môi cười, mắt đầy tà khí nhìn chằm chằm nàng, chế nhạo nói: "Đáng tiếc nàng không dám để Tiểu Xuyên Tử nghiệm thân ta, bằng không, chẳng phải nàng đã biết sao?"
"Khụ khụ! Đáng chết! Thế mà, thế mà lại là một thái giám giả. Ta... ta muốn đâm đầu chết!" Cả mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ ửng, vừa nghĩ tới khoản thời gian bọn họ cùng giường chung gối kia, thẹn thùng đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
"Ha ha! Chớ đâm chết! Giữ mạng lại sống thật tốt! Hãy nhớ, không thể ở lâu trong cung! Nếu nàng dựa vào đại thụ Bát Vương gia này, thì nhất định phải dựa thật tốt, ngàn vạn lần không được dễ dàng tiết lộ thân phận! Cho dù hắn đối đãi nàng tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được quan hệ đối địch của các ngươi! Nàng phải biết rằng điều này rất quan trọng!" Tiểu Thuận Tử thành khẩn nói.
"Ừ! Ta hiểu!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu.
Tiểu Thuận Tử đi tới tủ quần áo, mở vách ngăn ẩn dưới cùng ra, bên trong có một cái rương nhỏ có khóa, rồi mở khóa lấy ra một gói đồ nhỏ ôm vào lòng: "Cẩm Sơ! Ta dạy nàng cách dùng khinh công!"
Một khắc đồng hồ sau, Tiểu Thuận Tử nhảy từ cửa sổ phía sau ra, trước khi đi, nhìn một cái thật sâu: "Bảo trọng!"
"Ừ! Tiểu Thuận Tử ca! Huynh càng phải bảo trọng!" Đoàn Cẩm Sơ khóc thành tiếng, lại sợ có người nghe được, vội lấy tay đè chặt miệng.
Sau vài lần lên xuống, một bóng đen né tránh Ngự Lâm quân tuần tra nhảy ra khỏi tường thành thật cao, thừa lúc bóng đêm mà đi......
Nhìn vệt máu rơi dính trên giường, Đoàn Cẩm Sơ như ở trong mộng, liên tưởng đến cuộc sống chung một nơi trước kia cùng Tiểu Thuận Tử, lệ không khỏi rơi lã chã. Mặc kệ hắn là ai, hắn thật tâm chờ đợi nàng, ngày tương cứu trong lúc hoạn nạn, lúc đồng tâm hiệp lực, khi đồng cam cộng khổ, đều làm nàng hoài niệm hắn thật sâu, nhớ hắn thật sâu, cho dù không còn cơ hội gặp lại, có được những hồi ức này, cũng hạnh phúc cả đời.
Đổ bình nước nóng ra, ngồi xổm trên đất giặt khăn trải giường. Tiểu Xuyên Tử rên lên một tiếng, dường như huyệt đạo đến thời gian đã tự giải, nhưng chưa tỉnh đã ngủ lại.
Buổi sáng lúc còn đang mơ mơ màng màng ngủ, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Xuyên Tử bò dậy đi mở cửa. Chính là Tiểu Lý Tử ở sát vách thò đầu vào hỏi: "Tiểu Thuận Tử đâu? Có phải tối hôm qua sang phòng các ngươi ngủ không?"
Nghe nói vậy, Đoàn Cẩm Sơ vội đáp: "Hắn đã tới, nhưng không bao lâu lại đi rồi!"
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tiểu Xuyên Tử đóng cửa xong trở về, sắc mặt thật kém hỏi: "Sao người lại cho hắn tới nữa?"
"Tiểu Xuyên Tử! Ta phát hiện bây giờ ngươi như là chủ tử của ta, động chút là chất vấn ta! Chuyện của ta, không mượn ngươi xen vào! Trước khi chủ tử phái ngươi tới thì chúng ta đã ở cùng nhau rồi!" Đoàn Cẩm Sơ không khách khí nói gằn lại.
Tiểu Xuyên Tử cúi đầu, chán nản nói: "Dạ! Nô tài xin ghi nhớ!"
Tâm trạng rất khó chịu, Đoàn Cẩm Sơ mấp máy môi không nói nữa, ngồi trên giường một lát, xuống giường rửa mặt chải đầu, sau đó đi Triều Dương điện ứng hầu.
Sau khi lâm triều, Sở Mộc Viễn phá lệ không phê tấu chương ngay, mà nửa nằm nửa ngồi trên giường trong Sương phòng, dường như trong một đêm, lại già thêm mười tuổi, hốc mắt hơi lõm xuống, sắc mặt rất khó coi, không có khí thế uy nghiêm như trước mà tựa như lão nhân cô độc, có vẻ chán chường uể oải.
Nghĩ tới tối hôm qua gặp phải chuyện huyên náo, Đoàn Cẩm Sơ bưng khay đứng cạnh rèm một lát mới chậm rãi đến gần, châm trà trên bàn nhỏ. Lúc chuẩn bị lui ra, tiếng Sở Mộc Viễn vang lên: "Tiểu Sơ Tử!"
"Hoàng thượng! Có nô tài!" Đoàn Cẩm Sơ dừng chân, khom người nói.
"Ngươi nói xem! Hôm nay Vân Hách có vào cung thăm trẫm không?" Mắt Sở Mộc Viễn thẫn thờ cứ như vô hồn.
Nháy mắt Đoàn Cẩm Sơ khựng lại, đáp: "Hoàng thượng bị hoảng hốt, Bát Vương gia là con hiếu, chắc chắn sẽ tới thăm hoàng thượng!"
"Trẫm thấy không chắc! Hắn thường nói hắn là con bất hiếu, trước mắt hắn lại mất hai con, sao còn tâm trí đến thăm trẫm?" Sở Mộc Viễn thầm than thở, khóe mắt hơi ướt át: "Chẳng lẽ do trẫm không tốt, có lỗi với đứa con này, nên ngay cả một hoàng tôn trẫm cũng không ôm được sao?"
"Hoàng thượng!" Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, lặng người một lát, mới bật hỏi: "Sao lại là hai con? Nô tài nghe nói tiểu chủ Lưu Ly ở Bát Vương Phủ sảy thai, nhưng thai của tiểu chủ Ngọc Ngân vẫn còn mà!"
"Không có! Cũng bị mất! Lưu Ly đáng chết kia bản thân sảy thai, trẫm còn chưa giáng tội cho nàng, ngược lại còn độc ác, ghen ghét Ngọc Ngân có thai, lẻn vào phòng ăn đổi thuốc dưỡng thai của Ngọc Ngân thành thuốc phá thai, lượng thuốc quá nặng, mẫu tử Ngọc Ngân một xác hai mạng, chuyện thương thiên hại lí như thế cũng làm được! Trẫm! Trẫm.... Khụ khụ.....!"
Sở Mộc Viễn nói đến chỗ kích động, ho lên kịch liệt, Lộ Văn Minh vội vỗ lưng hắn, đưa nước trà lên, trấn an nói: "Hoàng thượng! Người phải bảo trọng Long thể! Bát Vương gia còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội sinh con nối dõi! Người đừng quá để tâm!"
"Đây là làm bậy mà!" Sở Mộc Viễn đấm tay lên giường, đau lòng cực độ.
Đoàn Cẩm Sơ không còn nghe được bọn họ nói gì nữa, trong đầu chỉ nhớ rõ một điều, đó chính là cả hai con của Sở Vân Hách đều mất, lại cùng sảy thai, chuyện này là thế nào? Dường như hôm qua, hôm qua tâm tình của hắn tệ nhất, nhưng nàng vẫn cự tuyệt hắn, đả thương lòng hắn, không trách được hắn ngước lên trời mà không nhìn nàng, hắn không yên lòng, thì ra là thế, là như thế đó!
Ngẩn ngơ cho tới trưa, mấy lần châm trà đều bị nước sôi đổ trúng tay, Lộ Văn Minh trừng nàng liên tiếp, cuối cùng cho người khác thay thế nàng, bảo nàng về Kính Sự phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Xuyên Tử đang dọn phòng, thấy Đoàn Cẩm Sơ trở về, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, vội đỡ nàng lại hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Người sao vậy? Bị hoàng thượng trách phạt sao?"
"Không có! Tiểu Xuyên Tử! Ta muốn xuất cung, muốn đi gặp Vân Hách! Phải làm sao? Hắn không tới đón ta... ta xuất cung bằng cách nào?" Đoàn Cẩm Sơ chợt ngẩng đầu, giọng vội vàng hỏi.
Tiểu Xuyên Tử ngẩn người: "Có phải người về Bát Vương phủ không? Chủ tử biết không?"
"Không biết! Hôm qua hắn tới đón ta, ta không đồng ý, chắc chắn rằng hắn tức giận! Tiểu Xuyên Tử! Ngươi dẫn ta xuất cung được không? Ta muốn gặp hắn, muốn gặp hắn thật nhanh!" Nước mắt Đoàn Cẩm Sơ rơi như mưa, thân mình trượt xuống ngồi xổm trên đất.
Tiếng trống Canh Ba truyền đến, Đoàn Cẩm Sơ giật mình, đỡ Tiểu Thuận Tử xuống giường, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội mở tủ quần áo, lấy khoản tiền tiết kiệm duy nhất của nàng ra: "Tiểu Thuận Tử ca! Ta chỉ có bao nhiêu đây tiền, huynh cầm lấy, ra khỏi thành tìm cơ hội xem đại phu, ta......"
"Cẩm Sơ!" Tiểu Thuận Tử cúi đầu, nhìn mười mấy văn tiền trong tay Đoàn Cẩm Sơ, khẽ cười nói: "Ta là nam nhân, sao có thể nhận tiền của nữ nhân? Không cần đâu, nàng cất đi!"
"Huynh đâu phải nam nhân, huynh là thái giám!" Đoàn Cẩm Sơ gấp gáp, cho là hắn từ chối, vội lên tiếng bác bỏ, đồng thời cứng rắn nhét tiền vào tay hắn.
"Ta là nam nhân, nam nhân chân chân chính chính!" Tiểu Thuận Tử cười, nghiêng người nhẹ giọng nói bên lỗ tai Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ giật mình: "Cái gì? Huynh.... huynh là nam... nam nhân?"
Tiểu Thuận Tử mím môi cười, mắt đầy tà khí nhìn chằm chằm nàng, chế nhạo nói: "Đáng tiếc nàng không dám để Tiểu Xuyên Tử nghiệm thân ta, bằng không, chẳng phải nàng đã biết sao?"
"Khụ khụ! Đáng chết! Thế mà, thế mà lại là một thái giám giả. Ta... ta muốn đâm đầu chết!" Cả mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ ửng, vừa nghĩ tới khoản thời gian bọn họ cùng giường chung gối kia, thẹn thùng đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
"Ha ha! Chớ đâm chết! Giữ mạng lại sống thật tốt! Hãy nhớ, không thể ở lâu trong cung! Nếu nàng dựa vào đại thụ Bát Vương gia này, thì nhất định phải dựa thật tốt, ngàn vạn lần không được dễ dàng tiết lộ thân phận! Cho dù hắn đối đãi nàng tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được quan hệ đối địch của các ngươi! Nàng phải biết rằng điều này rất quan trọng!" Tiểu Thuận Tử thành khẩn nói.
"Ừ! Ta hiểu!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu.
Tiểu Thuận Tử đi tới tủ quần áo, mở vách ngăn ẩn dưới cùng ra, bên trong có một cái rương nhỏ có khóa, rồi mở khóa lấy ra một gói đồ nhỏ ôm vào lòng: "Cẩm Sơ! Ta dạy nàng cách dùng khinh công!"
Một khắc đồng hồ sau, Tiểu Thuận Tử nhảy từ cửa sổ phía sau ra, trước khi đi, nhìn một cái thật sâu: "Bảo trọng!"
"Ừ! Tiểu Thuận Tử ca! Huynh càng phải bảo trọng!" Đoàn Cẩm Sơ khóc thành tiếng, lại sợ có người nghe được, vội lấy tay đè chặt miệng.
Sau vài lần lên xuống, một bóng đen né tránh Ngự Lâm quân tuần tra nhảy ra khỏi tường thành thật cao, thừa lúc bóng đêm mà đi......
Nhìn vệt máu rơi dính trên giường, Đoàn Cẩm Sơ như ở trong mộng, liên tưởng đến cuộc sống chung một nơi trước kia cùng Tiểu Thuận Tử, lệ không khỏi rơi lã chã. Mặc kệ hắn là ai, hắn thật tâm chờ đợi nàng, ngày tương cứu trong lúc hoạn nạn, lúc đồng tâm hiệp lực, khi đồng cam cộng khổ, đều làm nàng hoài niệm hắn thật sâu, nhớ hắn thật sâu, cho dù không còn cơ hội gặp lại, có được những hồi ức này, cũng hạnh phúc cả đời.
Đổ bình nước nóng ra, ngồi xổm trên đất giặt khăn trải giường. Tiểu Xuyên Tử rên lên một tiếng, dường như huyệt đạo đến thời gian đã tự giải, nhưng chưa tỉnh đã ngủ lại.
Buổi sáng lúc còn đang mơ mơ màng màng ngủ, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Xuyên Tử bò dậy đi mở cửa. Chính là Tiểu Lý Tử ở sát vách thò đầu vào hỏi: "Tiểu Thuận Tử đâu? Có phải tối hôm qua sang phòng các ngươi ngủ không?"
Nghe nói vậy, Đoàn Cẩm Sơ vội đáp: "Hắn đã tới, nhưng không bao lâu lại đi rồi!"
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tiểu Xuyên Tử đóng cửa xong trở về, sắc mặt thật kém hỏi: "Sao người lại cho hắn tới nữa?"
"Tiểu Xuyên Tử! Ta phát hiện bây giờ ngươi như là chủ tử của ta, động chút là chất vấn ta! Chuyện của ta, không mượn ngươi xen vào! Trước khi chủ tử phái ngươi tới thì chúng ta đã ở cùng nhau rồi!" Đoàn Cẩm Sơ không khách khí nói gằn lại.
Tiểu Xuyên Tử cúi đầu, chán nản nói: "Dạ! Nô tài xin ghi nhớ!"
Tâm trạng rất khó chịu, Đoàn Cẩm Sơ mấp máy môi không nói nữa, ngồi trên giường một lát, xuống giường rửa mặt chải đầu, sau đó đi Triều Dương điện ứng hầu.
Sau khi lâm triều, Sở Mộc Viễn phá lệ không phê tấu chương ngay, mà nửa nằm nửa ngồi trên giường trong Sương phòng, dường như trong một đêm, lại già thêm mười tuổi, hốc mắt hơi lõm xuống, sắc mặt rất khó coi, không có khí thế uy nghiêm như trước mà tựa như lão nhân cô độc, có vẻ chán chường uể oải.
Nghĩ tới tối hôm qua gặp phải chuyện huyên náo, Đoàn Cẩm Sơ bưng khay đứng cạnh rèm một lát mới chậm rãi đến gần, châm trà trên bàn nhỏ. Lúc chuẩn bị lui ra, tiếng Sở Mộc Viễn vang lên: "Tiểu Sơ Tử!"
"Hoàng thượng! Có nô tài!" Đoàn Cẩm Sơ dừng chân, khom người nói.
"Ngươi nói xem! Hôm nay Vân Hách có vào cung thăm trẫm không?" Mắt Sở Mộc Viễn thẫn thờ cứ như vô hồn.
Nháy mắt Đoàn Cẩm Sơ khựng lại, đáp: "Hoàng thượng bị hoảng hốt, Bát Vương gia là con hiếu, chắc chắn sẽ tới thăm hoàng thượng!"
"Trẫm thấy không chắc! Hắn thường nói hắn là con bất hiếu, trước mắt hắn lại mất hai con, sao còn tâm trí đến thăm trẫm?" Sở Mộc Viễn thầm than thở, khóe mắt hơi ướt át: "Chẳng lẽ do trẫm không tốt, có lỗi với đứa con này, nên ngay cả một hoàng tôn trẫm cũng không ôm được sao?"
"Hoàng thượng!" Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, lặng người một lát, mới bật hỏi: "Sao lại là hai con? Nô tài nghe nói tiểu chủ Lưu Ly ở Bát Vương Phủ sảy thai, nhưng thai của tiểu chủ Ngọc Ngân vẫn còn mà!"
"Không có! Cũng bị mất! Lưu Ly đáng chết kia bản thân sảy thai, trẫm còn chưa giáng tội cho nàng, ngược lại còn độc ác, ghen ghét Ngọc Ngân có thai, lẻn vào phòng ăn đổi thuốc dưỡng thai của Ngọc Ngân thành thuốc phá thai, lượng thuốc quá nặng, mẫu tử Ngọc Ngân một xác hai mạng, chuyện thương thiên hại lí như thế cũng làm được! Trẫm! Trẫm.... Khụ khụ.....!"
Sở Mộc Viễn nói đến chỗ kích động, ho lên kịch liệt, Lộ Văn Minh vội vỗ lưng hắn, đưa nước trà lên, trấn an nói: "Hoàng thượng! Người phải bảo trọng Long thể! Bát Vương gia còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội sinh con nối dõi! Người đừng quá để tâm!"
"Đây là làm bậy mà!" Sở Mộc Viễn đấm tay lên giường, đau lòng cực độ.
Đoàn Cẩm Sơ không còn nghe được bọn họ nói gì nữa, trong đầu chỉ nhớ rõ một điều, đó chính là cả hai con của Sở Vân Hách đều mất, lại cùng sảy thai, chuyện này là thế nào? Dường như hôm qua, hôm qua tâm tình của hắn tệ nhất, nhưng nàng vẫn cự tuyệt hắn, đả thương lòng hắn, không trách được hắn ngước lên trời mà không nhìn nàng, hắn không yên lòng, thì ra là thế, là như thế đó!
Ngẩn ngơ cho tới trưa, mấy lần châm trà đều bị nước sôi đổ trúng tay, Lộ Văn Minh trừng nàng liên tiếp, cuối cùng cho người khác thay thế nàng, bảo nàng về Kính Sự phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Xuyên Tử đang dọn phòng, thấy Đoàn Cẩm Sơ trở về, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, vội đỡ nàng lại hỏi: "Tiểu Sơ Tử! Người sao vậy? Bị hoàng thượng trách phạt sao?"
"Không có! Tiểu Xuyên Tử! Ta muốn xuất cung, muốn đi gặp Vân Hách! Phải làm sao? Hắn không tới đón ta... ta xuất cung bằng cách nào?" Đoàn Cẩm Sơ chợt ngẩng đầu, giọng vội vàng hỏi.
Tiểu Xuyên Tử ngẩn người: "Có phải người về Bát Vương phủ không? Chủ tử biết không?"
"Không biết! Hôm qua hắn tới đón ta, ta không đồng ý, chắc chắn rằng hắn tức giận! Tiểu Xuyên Tử! Ngươi dẫn ta xuất cung được không? Ta muốn gặp hắn, muốn gặp hắn thật nhanh!" Nước mắt Đoàn Cẩm Sơ rơi như mưa, thân mình trượt xuống ngồi xổm trên đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook