Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
-
Chương 136: Ngồi cùng xe vào cung, chờ ta đón nàng
Nghe ngoài xe ngựa,
bánh xe nghiến lên mặt đường gồ ghề phát ra âm thanh "Lộc cộc", trên
đường tiếng vang ồn ào, Đoàn Cẩm Sơ tựa đầu trên vách xe, mờ mịt nhìn
chằm chằm một chỗ, trong đầu ông ông tác hưởng.
Đôi mắt nhìn chằm chằm tấu chương trong tay, nghiêm cẩn thẩm duyệt, xem xong chữ cuối cùng, đem tấu chương bỏ vào tay áo, ngước mắt, nhìn ánh mắt vô thần của Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách nghiêng người, ngồi xuống sau lưng nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, để cho nàng tựa vào vai hắn, miệng an ủi: "Sơ Nhi, đừng lo lắng, ta sẽ gặp phụ hoàng xin nàng về, chúng ta bây giờ cùng nhau vào cung, đến tối cùng rời cung."
"Vân Hách, chớ chọc hoàng thượng tức giận, hoàng thượng Kim Khẩu Ngọc Ngôn, đã hạ chỉ, há lại thu hồi?" Đoàn Cẩm Sơ giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Sơ Nhi, bản thân nàng cũng muốn lưu trong cung làm hạ nhân, phải không? Nàng không muốn ở cùng ta, cho nên mới nói như vậy?" Sở Vân Hách nói trúng tim đen, tiếp theo lại tự giễu nhếch môi, "Nàng biết rõ, ta căn bản không sợ chọc giận phụ hoàng, quan hệ của ta và phụ hoàng như vậy đã vài chục năm rồi, tốt xấu gì ta cũng mặc kệ, cho dù không nhận ta là con trai, ta cũng không quan tâm!"
"Không, Vân Hách, hoàng thượng thật ra là yêu chàng, người nói người đối với chàng vừa yêu vừa hận, giờ thấy chàng lại biết cười rồi, người thật kích động, cho nên, giữa hai người nhất định có hiểu lầm gì đó đúng không?" Đoàn Cẩm Sơ vội nói, nhớ lời Tiểu Thuận Tử tán gẫu với nàng, nói Lê Quý Phi là do Sở Vân Hách hại chết, đôi mi thanh tú không khỏi chau lại, muốn hỏi, bắt gặp cặp mắt hờ hững của hắn, lại có cảm giác hiện tại quan hệ giữa hắn và nàng phức tạp, không thích hợp nói tới đề tài quan trọng như vậy, liền nuốt xuống trong bụng.
"Không có hiểu lầm, bọn họ nghĩ sao thì cứ cho là như vậy, ta không cần phân giải." Sở Vân Hách nói một câu, vừa cười lạnh, vẻ mặt khôi phục thói quen lạnh lùng, mày tuấn rối rắm, bàn tay đang nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, không tự chủ xiết chặt.
"Vân Hách......" Lòng đau xót, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi giơ tay lên, nắm bàn tay lạnh như băng của Sở Vân Hách, nói nhỏ: "Ta tin tưởng chàng, Vân Hách."
"Sơ Nhi!" Sở Vân Hách đột nhiên vòng tay ôm lấy nàng, chui ở trên cổ nàng, thê đạo âm thanh: "Nàng tin sao? Thật tin tưởng ta sao? Cõi đời này, lại còn có một người nguyện ý tin tưởng ta, người này lại là nàng, là nữ nhân ta quan tâm nhất, ta vui lắm, thật vui......"
"Vân Hách, chàng đáp ứng ta, để cho ta ở trong cung một thời gian có được không? Trong lòng ta rất phiền, rất loạn, ta muốn yên lặng một chút, rời đi chàng, cũng không phải là trong lòng ta không có chàng, mà là ta muốn đổi cách khác yêu chàng, chàng sắp làm cha, cho dù chàng không thích mẹ của đứa bé, nhưng hài tử là vô tội, ta không muốn chen vào cuộc sống của chàng và họ, ta cảm thấy, là ta đang phá gia can nhà chàng, Vân Hách, chúng ta tạm thời cứ tách ra như vậy đi, chuyện sau này cứ để sau này hãy nói, ta cũng không muốn nghĩ đến lâu dài, có lẽ có một ngày, ta......"
Lời của Đoàn Cẩm Sơ ngừng lại, trong mắt ngân ngấn lệ, nàng không thể nói ra miệng, có lẽ có một ngày, nàng trở về hiện đại, vĩnh biệt hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn kết thúc đoạn tình yêu vượt qua ngàn năm thời không này......
"Sơ Nhi, nàng tuyệt tình như vậy sao? Tàn nhẫn như vậy sao? Ta đã nói rồi, ta sẽ xử lý tốt chuyện Lưu Ly bọn họ cùng đứa nhỏ, sẽ không để cho họ xuất hiện trước mặt nàng, để lòng nàng không phải ngột ngạt. Ta muốn để cho nàng dưỡng dục hài tử của ta, muốn hai chúng ta sống cùng hài tử, nàng......"
"Vân Hách!"
Đoàn Cẩm Sơ thất thanh cắt ngang, lại trở tay ôm Sở Vân Hách chặt hơn, khóc nức nở lẩm bẩm, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không muốn nghe, cái gì cũng nghe không lọt, van cầu chàng, cầu xin chàng thả ta ra, thả cho ta đi...... Họ đều vô tội, là do ta chen vào, làm cho các nàng lấy được đãi ngộ không công bằng như thế. Vân Hách, chúng ta hữu duyên vô phận, chỉ oán ông trời, tại sao không đưa ta tới sớm mấy năm, nếu chúng ta quen biết lúc chàng còn cô độc, thì tốt biết bao, thì tốt biết bao......"
"Nàng ngốc, làm sao có thể chứ? Ta mười bốn tuổi thì phụ hoàng đã cho hai cung nữ làm nha đầu thông phòng cho ta, ta lớn hơn nàng sáu tuổi, khi đó nếu quen biết, nàng mới tám tuổi, thế nào cũng không thể ở chung một chỗ, cho nên nàng đừng để gánh nặng trong lòng có được hay không? Ta có thể an bài họ tái giá, nàng muốn ở tại trong cung vậy thì ở đi, ta không miễn cưỡng, nàng, chờ ta an bài xong tất cả, ta lại tới đón nàng, tin tưởng ta, tin tưởng ta có thể cho nàng hạnh phúc, chúng ta sẽ tay trong tay trọn đời trọn kiếp!"
Sở Vân Hách cũng nghẹn ngào thanh âm, đau tận xương tủy truyền khắp thân thể tứ chi. Qua nhiều năm như vậy, hắn dốc lòng với âm mưu quyền thuật phát triển thế lực, ở thương giới Hô Phong Hoán Vũ, chưa bao giờ bị bại, trong lòng chưa bao giờ có một chữ "Sợ", mà khi đối mặt với nữ nhân yêu mến, hắn tựa như hài tử u mê, luống cuống bàng hoàng, lo lắng sợ hãi......
Xe ngựa tiến thẳng vào hoàng cung, dưới ánh mặt trời dừng lại ở chánh điện.
Một trước một sau, một chủ một bộc, bóng dáng cao to của Sở Vân Hách xuất hiện ở bên ngoài phòng sưởi, trên gương mặt tuấn mỹ đượm nồng lạnh lùng lạnh nhạt, trong mắt sắc lạnh, không thấy được một tia ấm áp, thái giám cung nữ trực thấp thỏm lo âu quỳ xuống đất làm lễ ra mắt, không dám ngẩng đầu nhìn một cái.
Đoàn Cẩm Sơ cúi thấp đầu, nước mắt đã sớm lau khô, tâm tình đã dần hòa hoãn, an tĩnh đứng một bên, làm ra dáng vẻ một nô tài nên có.
"Bát Vương gia, tiểu Sơ tử, hoàng thượng cho truyền!" Lộ Văn Minh đi ra, hướng Sở Vân Hách khom người, giọng nói công sự công bạn.
Tiến vào phòng sưởi, Sở Vân Hách quỳ xuống, Đoàn Cẩm Sơ quỳ gối phía sau hắn theo lễ nghĩa.
"Nhi thần ra mắt phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Nô tài tiểu Sơ tử ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân!" Sở Mộc Viễn từ bàn vuông nhỏ trước giường nghiêng đầu lại, mắt quét qua hai người, tảng âm thường thường mà nói.
"Tạ phụ hoàng!"
"Tạ hoàng thượng!"
Đứng lên, Sở Vân Hách ngước mắt, hờ hững ngước nhìn Sở Mộc Viễn, chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần đêm trước gọi tiểu Sơ tử trở về phủ hầu hạ, không biết phụ hoàng đột nhiên cho đòi gấp tiểu Sơ tử vì chuyện gì?"
"Vân Hách, cùng trẫm nói chuyện trước đã, hôm qua kinh thành hỗn loạn, trẫm đã nghe tấu lại, là ngươi hạ lệnh Cửu môn Đề đốc bắt người, đồng thời thị vệ của ngươi cũng bắt giam một số khâm phạm đúng không?" Sở Mộc Viễn đặt bút lông trên tay xuống, từ từ hỏi.
"Bẩm phụ hoàng, trong tình huống không kịp bẩm báo phụ hoàng, nhi thần đã tự mình làm chủ, truy bắt khâm phạm. Tình huống cặn kẽ nhi thần đã viết trong tấu chương, xin phụ hoàng xem qua!" Sở Vân Hách nói xong, từ trong tay áo rút ra tấu chương, đưa Lộ Văn Minh trình lên cho Sở Mộc Viễn.
Chăm chú đọc kỹ tấu chương, sắc mặt Sở Mộc Viễn nhất thời trở nên khó coi, "Vân Hách, kinh thành lại có loạn đảng ẩn núp từ lâu sao? Kinh Triệu Phủ đáng chết kia làm ăn thế nào? Ngay một chút tăm hơi cũng không biết?" Nói xong, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Sở Vân Hách hỏi: "Ngươi làm sao mà biết?"
Đôi mắt nhìn chằm chằm tấu chương trong tay, nghiêm cẩn thẩm duyệt, xem xong chữ cuối cùng, đem tấu chương bỏ vào tay áo, ngước mắt, nhìn ánh mắt vô thần của Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách nghiêng người, ngồi xuống sau lưng nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, để cho nàng tựa vào vai hắn, miệng an ủi: "Sơ Nhi, đừng lo lắng, ta sẽ gặp phụ hoàng xin nàng về, chúng ta bây giờ cùng nhau vào cung, đến tối cùng rời cung."
"Vân Hách, chớ chọc hoàng thượng tức giận, hoàng thượng Kim Khẩu Ngọc Ngôn, đã hạ chỉ, há lại thu hồi?" Đoàn Cẩm Sơ giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Sơ Nhi, bản thân nàng cũng muốn lưu trong cung làm hạ nhân, phải không? Nàng không muốn ở cùng ta, cho nên mới nói như vậy?" Sở Vân Hách nói trúng tim đen, tiếp theo lại tự giễu nhếch môi, "Nàng biết rõ, ta căn bản không sợ chọc giận phụ hoàng, quan hệ của ta và phụ hoàng như vậy đã vài chục năm rồi, tốt xấu gì ta cũng mặc kệ, cho dù không nhận ta là con trai, ta cũng không quan tâm!"
"Không, Vân Hách, hoàng thượng thật ra là yêu chàng, người nói người đối với chàng vừa yêu vừa hận, giờ thấy chàng lại biết cười rồi, người thật kích động, cho nên, giữa hai người nhất định có hiểu lầm gì đó đúng không?" Đoàn Cẩm Sơ vội nói, nhớ lời Tiểu Thuận Tử tán gẫu với nàng, nói Lê Quý Phi là do Sở Vân Hách hại chết, đôi mi thanh tú không khỏi chau lại, muốn hỏi, bắt gặp cặp mắt hờ hững của hắn, lại có cảm giác hiện tại quan hệ giữa hắn và nàng phức tạp, không thích hợp nói tới đề tài quan trọng như vậy, liền nuốt xuống trong bụng.
"Không có hiểu lầm, bọn họ nghĩ sao thì cứ cho là như vậy, ta không cần phân giải." Sở Vân Hách nói một câu, vừa cười lạnh, vẻ mặt khôi phục thói quen lạnh lùng, mày tuấn rối rắm, bàn tay đang nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, không tự chủ xiết chặt.
"Vân Hách......" Lòng đau xót, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi giơ tay lên, nắm bàn tay lạnh như băng của Sở Vân Hách, nói nhỏ: "Ta tin tưởng chàng, Vân Hách."
"Sơ Nhi!" Sở Vân Hách đột nhiên vòng tay ôm lấy nàng, chui ở trên cổ nàng, thê đạo âm thanh: "Nàng tin sao? Thật tin tưởng ta sao? Cõi đời này, lại còn có một người nguyện ý tin tưởng ta, người này lại là nàng, là nữ nhân ta quan tâm nhất, ta vui lắm, thật vui......"
"Vân Hách, chàng đáp ứng ta, để cho ta ở trong cung một thời gian có được không? Trong lòng ta rất phiền, rất loạn, ta muốn yên lặng một chút, rời đi chàng, cũng không phải là trong lòng ta không có chàng, mà là ta muốn đổi cách khác yêu chàng, chàng sắp làm cha, cho dù chàng không thích mẹ của đứa bé, nhưng hài tử là vô tội, ta không muốn chen vào cuộc sống của chàng và họ, ta cảm thấy, là ta đang phá gia can nhà chàng, Vân Hách, chúng ta tạm thời cứ tách ra như vậy đi, chuyện sau này cứ để sau này hãy nói, ta cũng không muốn nghĩ đến lâu dài, có lẽ có một ngày, ta......"
Lời của Đoàn Cẩm Sơ ngừng lại, trong mắt ngân ngấn lệ, nàng không thể nói ra miệng, có lẽ có một ngày, nàng trở về hiện đại, vĩnh biệt hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn kết thúc đoạn tình yêu vượt qua ngàn năm thời không này......
"Sơ Nhi, nàng tuyệt tình như vậy sao? Tàn nhẫn như vậy sao? Ta đã nói rồi, ta sẽ xử lý tốt chuyện Lưu Ly bọn họ cùng đứa nhỏ, sẽ không để cho họ xuất hiện trước mặt nàng, để lòng nàng không phải ngột ngạt. Ta muốn để cho nàng dưỡng dục hài tử của ta, muốn hai chúng ta sống cùng hài tử, nàng......"
"Vân Hách!"
Đoàn Cẩm Sơ thất thanh cắt ngang, lại trở tay ôm Sở Vân Hách chặt hơn, khóc nức nở lẩm bẩm, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không muốn nghe, cái gì cũng nghe không lọt, van cầu chàng, cầu xin chàng thả ta ra, thả cho ta đi...... Họ đều vô tội, là do ta chen vào, làm cho các nàng lấy được đãi ngộ không công bằng như thế. Vân Hách, chúng ta hữu duyên vô phận, chỉ oán ông trời, tại sao không đưa ta tới sớm mấy năm, nếu chúng ta quen biết lúc chàng còn cô độc, thì tốt biết bao, thì tốt biết bao......"
"Nàng ngốc, làm sao có thể chứ? Ta mười bốn tuổi thì phụ hoàng đã cho hai cung nữ làm nha đầu thông phòng cho ta, ta lớn hơn nàng sáu tuổi, khi đó nếu quen biết, nàng mới tám tuổi, thế nào cũng không thể ở chung một chỗ, cho nên nàng đừng để gánh nặng trong lòng có được hay không? Ta có thể an bài họ tái giá, nàng muốn ở tại trong cung vậy thì ở đi, ta không miễn cưỡng, nàng, chờ ta an bài xong tất cả, ta lại tới đón nàng, tin tưởng ta, tin tưởng ta có thể cho nàng hạnh phúc, chúng ta sẽ tay trong tay trọn đời trọn kiếp!"
Sở Vân Hách cũng nghẹn ngào thanh âm, đau tận xương tủy truyền khắp thân thể tứ chi. Qua nhiều năm như vậy, hắn dốc lòng với âm mưu quyền thuật phát triển thế lực, ở thương giới Hô Phong Hoán Vũ, chưa bao giờ bị bại, trong lòng chưa bao giờ có một chữ "Sợ", mà khi đối mặt với nữ nhân yêu mến, hắn tựa như hài tử u mê, luống cuống bàng hoàng, lo lắng sợ hãi......
Xe ngựa tiến thẳng vào hoàng cung, dưới ánh mặt trời dừng lại ở chánh điện.
Một trước một sau, một chủ một bộc, bóng dáng cao to của Sở Vân Hách xuất hiện ở bên ngoài phòng sưởi, trên gương mặt tuấn mỹ đượm nồng lạnh lùng lạnh nhạt, trong mắt sắc lạnh, không thấy được một tia ấm áp, thái giám cung nữ trực thấp thỏm lo âu quỳ xuống đất làm lễ ra mắt, không dám ngẩng đầu nhìn một cái.
Đoàn Cẩm Sơ cúi thấp đầu, nước mắt đã sớm lau khô, tâm tình đã dần hòa hoãn, an tĩnh đứng một bên, làm ra dáng vẻ một nô tài nên có.
"Bát Vương gia, tiểu Sơ tử, hoàng thượng cho truyền!" Lộ Văn Minh đi ra, hướng Sở Vân Hách khom người, giọng nói công sự công bạn.
Tiến vào phòng sưởi, Sở Vân Hách quỳ xuống, Đoàn Cẩm Sơ quỳ gối phía sau hắn theo lễ nghĩa.
"Nhi thần ra mắt phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Nô tài tiểu Sơ tử ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Bình thân!" Sở Mộc Viễn từ bàn vuông nhỏ trước giường nghiêng đầu lại, mắt quét qua hai người, tảng âm thường thường mà nói.
"Tạ phụ hoàng!"
"Tạ hoàng thượng!"
Đứng lên, Sở Vân Hách ngước mắt, hờ hững ngước nhìn Sở Mộc Viễn, chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần đêm trước gọi tiểu Sơ tử trở về phủ hầu hạ, không biết phụ hoàng đột nhiên cho đòi gấp tiểu Sơ tử vì chuyện gì?"
"Vân Hách, cùng trẫm nói chuyện trước đã, hôm qua kinh thành hỗn loạn, trẫm đã nghe tấu lại, là ngươi hạ lệnh Cửu môn Đề đốc bắt người, đồng thời thị vệ của ngươi cũng bắt giam một số khâm phạm đúng không?" Sở Mộc Viễn đặt bút lông trên tay xuống, từ từ hỏi.
"Bẩm phụ hoàng, trong tình huống không kịp bẩm báo phụ hoàng, nhi thần đã tự mình làm chủ, truy bắt khâm phạm. Tình huống cặn kẽ nhi thần đã viết trong tấu chương, xin phụ hoàng xem qua!" Sở Vân Hách nói xong, từ trong tay áo rút ra tấu chương, đưa Lộ Văn Minh trình lên cho Sở Mộc Viễn.
Chăm chú đọc kỹ tấu chương, sắc mặt Sở Mộc Viễn nhất thời trở nên khó coi, "Vân Hách, kinh thành lại có loạn đảng ẩn núp từ lâu sao? Kinh Triệu Phủ đáng chết kia làm ăn thế nào? Ngay một chút tăm hơi cũng không biết?" Nói xong, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Sở Vân Hách hỏi: "Ngươi làm sao mà biết?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook