“Ok là gì?”
Dạ Kình ngơ ngẩn.

Đôi khi nàng nói nhiều từ ngữ rất khó hiểu.
“Đại khái là giống “được”, “tốt” đấy.”
“Ngươi đúng là rất kì lạ.”
“Ha ha ha.”
Lúc này cách đó vài trăm mét, một nữ nhân chùm áo khoác che đi giương mặt đang lén lút đi tìm kiếm xung quanh.
Nàng chính là công chúa tôn quý nhất của Nam Nguyệt Quốc - Dạ Noãn công chúa.
Nàng đang đi tìm Dạ Kình - hoàng huynh của nàng, một tháng nay Dạ Kình rất kì lạ, công việc trên triều xử lý nhanh đến bất ngờ, dành nhiều thời gian ở trong phủ riêng ít ra ngoài, hơn nữa tâm tình còn tốt lên rất đáng nghi.
Biểu hiện này… rất giống đang lén lút vụng trộm!
Sáng nay nàng âm thầm đi theo Dạ Kình rời khỏi phủ nhưng lại để mất dấu vết, nàng đã tìm khắp hoàng cung cùng những nơi hoàng huynh hay đi đến nhưng đều không tra hỏi được gì, cuối cùng nàng chỉ còn biết đi tìm ở Diêu La Thành rộng lớn này.
Khi đi qua một con hẻm Dạ Noãn bất ngờ bị ai đó bịt miệng rồi kéo vào bên trong, nàng vội vàng đẩy đối phương ra thì phát hiện là ba tên lẳng lơ nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn.
“Không ngờ nữ nhân này không chỉ dùng đồ đắt tiền mà còn rất xinh đẹp nữa.”
Một tên cười lớn.

“Mau mau trấn lột lấy đồ quý giá trên người cô ta! Sẵn tiện tặng cô ta một đêm xuân đáng nhớ nữa!”
Nghe những lời này Dạ Noãn liền nổi giận, nàng là công chúa tôn quý nhất đất nước mà lại có người dám nói những lời này trước mặt nàng sao? Đáng chết.
Bọn cướp dần tiến đến, Dạ Noãn liền cười lạnh.
“Ta sẽ chọc mù hai con mắt ngu xuẩn của các ngươi.”
Nàng triệu hồi ra roi da, nhưng còn chưa ra tay thì một giọng nói bất ngờ truyền đến.
“Ôh, ở đây náo nhiệt thật đấy.”
Một nam nhân với bộ dạng loạng choạng bước đến, cả người tỏa ra mùi rượu nồng.
Dạ Noãn cau mày, tên nào phiền phức tìm chết vậy?
“Hừ, chỉ là một gã say rượu thần trí không tỉnh táo, làm ta còn tưởng… mà khoan, hình như bộ đồ hắn mặc cũng không rẻ, chúng ta cướp được.”
Một tên cướp cười gian tà, hả hê vì sắp có một số tiền lớn.
“Ợ… thì ra là bọn cướp.”
Nam nhân say rượu cả người lắc lư liên hồi, nhưng một giây sau đã đứng trước mặt Dạ Noãn khiến đám người giật mình.
“Nữ nhân nàng chỉ cần….

Đứng một bên phụ trách việc xinh đẹp là được…ợ, ta sẽ xử lý chúng.”
Dạ Noãn không tin lời nam nhân này nói vì dáng người hắn khá nhỏ, lại còn đang say rượu không tỉnh táo nữa.
Tuy nhiên miệng lười rất độc đáo.
Sai lầm của Dạ Noãn là đánh giá thấp nam nhân say rượu này.
Chỉ thấy hắn giơ chân và một trận gió làm tóc Dạ Noãn khẽ bay, bỗng chốc ba tên cướp liền bị đá văng sang một bên.
Tốc độ thật nhanh, nàng không nhìn ra được cả động tác! Là cao thủ!
Dạ Noãn bất ngờ đến nỗi hai mắt trợn tròn.

“Một chiêu cũng không đánh lại được… cũng học đòi làm cướp.”
Nhìn đám cướp sợ hãi bỏ chạy, nam nhân say rượu chán ghét đánh giá.

Nhìn sang Dạ Noãn đứng một bên, hắn liền nở nụ cười tươi.

“Mĩ nhân muội muội, làm cô hoảng sợ rồi.”
“Không sợ.

Nếu người không đến ta cũng xử lý được bọn chúng.”
Dạ Noãn kiêu ngạo hừ lạnh.
Hắn khẽ nhếch mép rồi bất thình lình tiến đến khiến Dạ Noãn giật mình lùi ra sau chạm cả lưng vào tường.

“Ngươi muốn làm gì? Có biết ta là ai không?”
Nam nhân chống một tay vào tường, cúi sát xuống gần gương mặt Dạ Noãn, hành động rất mờ ám.
“Ta cứu cô… theo lý cô nên lấy thân báo đáp ta chứ, đúng không mĩ nhân muội muội?”
Tay Dạ Noãn đã thành một nắm đấm, chuẩn bị tặng cho gã này “một quả cà tím thân thương” trên mặt thì…
“Vô Ưu!”
Giọng nói to khiêm à cả hai đều giật mình, nhìn sang người mới gọi, Dạ Noãn liền vui vẻ.
“Hoàng Huynh!”
“Noãn Noãn? Sao muội lại ở đây?”
Dạ Kình nhìn thấy hoàng muội thì vô cùng bất ngờ, bất ngờ hơn nữa thì chính là tư thế rất dễ gây hiểu nhầm của hai người này.
“Huynh đến thật đúng lúc, tên này… khoan đã, huynh vừa nữ nhân nào?”
Dạ Noãn nhìn xung quanh, trừ ba người bọn họ thì không còn ai khác cả.


Hơn nữa Vô Ưu là tên nữ nhân, mà ở đây chỉ có nàng là nữ nhân và cái tên đang say bí tỉ nàng không biết tên này.
Từ từ đã, chẳng lẽ…
Vươn tay chạm vào người “nam nhân” trước mặt, Dạ Noãn hoảng hốt.
“Ngươi… ngươi vậy mà là nữ nhân?”
“Không, ta là quân tử thực thụ.”
Vẫn còn già mồm cố chấp.
Dạ Kình thật sự không nhìn nổi nữa, đi lại vươn hai tay bế Vô Ưu đang làm càn lên.
“Ngươi say lắm rồi, ngủ đi.”
Vô Ưu khẽ ngửi ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền ngoan ngoãn gật đầu, rúc đầu vào lòng hắn một hồi rồi lăn ra ngủ.
Dạ Noãn bị cảnh tượng này làm cho sợ rồi.
“Hoàng huynh, đây…đây là hoàng tẩu của muội à?”
Từ “hoàng tẩu” được nhấn lên cao.
“Im lặng, về ta giải thích với muội sau.”
Dạ Kình nhanh chóng bước ra khỏi con hẻm, Dạ Noãn hớn hở bám theo sau, âm thầm chấm điểm đánh giá vị hoàng tẩu tương lai này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương