Giấc mơ này khác giấc mơ lần trước, nàng thấy một cây anh đào nở rộ hoa.

Dưới gốc cây là hai vò rượu đã đổ xuống đất, mùi rượu thoang thoảng lan ra không khí, một trận gió thổi qua cuốn theo một màn “mưa hoa” rơi xuống.

Không biết vì sao cảm giác bi thương lại tràn ngập trong lòng.

Vô Ưu giơ tay nắm lấy một cánh hoa rơi xuống, từ sau vang lên tiếng bước chân rất khẽ, nàng quay đầu lại nhìn, là một nam nhân đang bước đến, gương mặt của hắn bị che bởi trận hoa rơi.

Nàng bước lại muốn xem gương mặt của hắn, nhưng khoảng khắc nàng vươn tay đến thì nàng đột nhiên tỉnh dậy.

Giấc mơ kì lạ kế thúc như vậy.

Vô Ưu xoa xoa đầu đang đau nhức, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đang nằm trong… phòng Dạ Kình?
Bên chỗ bàn làm việc, Dạ Kình đã gục xuống ngủ.

Nàng rón rén đi lại, nhìn gương mặt có chút tiều tụy của hắn liền cảm thấy đau lòng.

Chưa kịp đắp chăn cho hắn, Dạ Kình đã choàng tỉnh dậy.

“Dạ Kình, mệt không?”
Nàng mỉm cười xoa xoa đầu hắn, ngay tức khắc liền bị hắn kéo lại ôm vào lòng.

“Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh, Vô Ưu, ngươi tỉnh rồi.



Nhìn cũng thấy cơ thể hắn đang khẽ run lên, rõ ràng là đang xúc động nhưng vẫn ôm nàng rất cẩn thận, không đụng vào vết thương của nàng.

“Xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.


Nàng đặt một nụ hôn lên trán hắn, nhỏ nhẹ dỗ dành.

“Vô Ưu, vì sao lại bị thương nặng vậy? Là tên cẩu tử Thời Thiên Triệt đả thương sao? Ta mà bắt được hắn thì ta nhất định sẽ băm hắn ra làm trăm mảnh!”
Bấy giờ nàng mới nhớ lại, sau đó liền ngớ người.

“Thời Thiên Triệt đâu? Là ngươi cứu ta về?”
Dạ Kình cũng để lộ ra bộ mặt khó hiểu.

“Ngày hôm đó sau khi ngươi rời đi bảo giải quyết Thời Thiên Triệt, ta vừa xử lý việc trong cung xong liền chạy đi tìm ngươi nhưng cả ngươi và Thời Thiên Triệt đều không thấy tung tích đâu.

Sau một ngày tìm kiếm, khi ta trở về phòng thì thấy ngươi đã nằm đây, trên người nhiều vết thương được quấn băng trắng.


“Lúc đó khi bị Thời Thiên Triệt chế ngự, ta đã mất ý thức và… Ta không nhớ được gì nữa.


Rốt cuộc sau đó xảy ra chuyện gì?
‘Bồng Linh, ngươi sao rồi?’
‘Chủ nhân, ta không sao.


Bồng Linh Thánh Điểu rất nhanh phản ứng lại sau tiếng gọi của nàng, nàng cảm nhận được nó đang tĩnh dưỡng.

‘Sao ta lại ở đây?’
‘Là một vị cao nhân cứu.

Sau khi người mất ý thức, ta đã đánh với Thời Thiên Triệt thì người Thần giới đến bắt hắn đi.


Người thần giới?
‘Sao họ lại xuất hiện ở đây?’
‘Là do tên kia làm kinh động đi?’
Nói rồi Bồng Linh Thánh Điểu liền im lặng, những lời nói dối này của nó Vô Ưu hoàn toàn không phát giác ra.

Hỏi thêm vài câu nữa Vô Ưu liền để cho Bồng Linh Thánh Điểu nghỉ ngơi, còn mình thì kể hết mọi chuyện cho Dạ Kình.

Nghe xong Dạ Kình liền đen mặt lại, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm chặt.


“Ta nhất định phải giết hắn.


Không ngờ Vô Ưu lại bị hắn đánh trọng thương nhiều như vậy, mà trong thời gian đó hắn đang ở đâu chứ?
Lại một lần nữa hắn không bảo vệ được nàng.

“Xin lỗi, Vô Ưu, thực xin lỗi…”
Hắn nắm lấy hai tay của nàng hôn lên, tràn ngập cảm giác áy náy cùng tự trách.

“Không phải tại ngươi, là do ta chưa đủ mạnh.


Qua chuyện này nàng mới nhận thức rõ, thế giới cường giả vi tôn là như thế nào.

Kẻ mạnh luôn là vô số, nàng cần phải nâng cao thực lực hơn nữa!
“Vô Ưu, đây là lần cuối.


Dạ Kình bế nàng lên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

“Từ nay về sau, ta sẽ luôn đứng trước bảo vệ ngươi, sẽ không để ngươi phải bị thương một lần nào nữa.


Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng.

“Ta hứa.


Vô Ưu mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ hắn tiếp nhận nụ hôn.

Nàng biết hắn nói được làm được.


Rất lâu sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa thì Dạ Kình vẫn luôn giữ lời hứa ngày hôm nay.

Đến nỗi, Vô Ưu phải hối hận.

! ----------------!
Dạ Kình muốn lấy đám sát thủ kia để chứng minh Thời Thiên Triệt có âm mưu xấu nhưng kì lạ rằng bất kể người sống hay người chết đều bị hoá thành cát bụi.

Ngay cả việc hắn là ma tộc cũng không có chứng cứ để chứng minh.

Nhưng sự việc bắt cóc lần này, cả Nam Nguyệt Quốc và Bắc Hà Quốc đều chĩa mũi nhọn vào Tây Mặc Quốc, công khai đối đầu.

Đại lục Thiên Quang đứng trước nguy cơ đại loạn thật rồi!
Hoàng thượng Nam Nguyệt quyết không để yên chuyện này, ra lệnh ngăn cấm tất cả chuyện giao thương làm ăn giữa hai nước, đồng thời bắt đầu đánh chiếm địa bàn lân cận của Tây Mặc Quốc.

Mà lúc này, sự biến mất của Thời Thiên Triệt đã khiến hoàng cung Tây Mặc lục đục nội bộ, thù trong giặc ngoài, từng đợt tạo phản dấy lên, vua của nước đó tuy đã già yếu nhưng vẫn cố gắng cầm cự quốc gia.

Nam Nguyệt Quốc đã bắt tay với Bắc Hà Quốc, chờ ngày mở ra đợt tấn công.

Vô Ưu ngồi trên mái nhà thở dài, không thể bình yên như nàng ao ước được rồi.

Ma tộc xuất hiện, chiến tranh nổ ra, thiện hạ thật sự sắp đại loạn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương