Ngày hôm sau hoàng cung cử người đưa thiệp mời cho Vô Ưu, mong nàng có thể đến dự bữa tiệc hoàng cung cuối năm.
Đơn nhiên là Vô Ưu đồng ý rồi.
May mà Dạ Kình nói với nàng, để nàng còn biết giả vờ đến công hội lính đánh thuê nhận thư.
Vào buổi tối diễn ra bữa tiệc, ai ai cũng trông chờ vào sự xuất hiện của chủ nhân Bồng Linh Thánh Điểu.
Khi khách mời quý tộc quan lại đến đầy đủ, thánh thượng cùng hoàng hậu cũng xuất hiện, đi theo sau là thái tử Dạ Kình, công chúa Dạ Noãn và các hoàng tử công chúa khác.
“Cung nghênh hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Cung nghênh hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.”
“Các khanh bình thân.”
Hoàng thượng tươi cười cùng hoàng hậu ngồi xuống, hai bên lập tức có thị nữ hầu hạ.
“Hoàng huynh, Vô Ưu tỷ sao lúc này còn chưa đến nữa?”
Dạ Noãn sốt ruột nói nhỏ với Dạ Kình.
“Sắp đến rồi, muội không phải lo.

Đấy, không phải ngay kia sao?”
“Vô Ưu các hạ đếnnnn!”
Sau giọng nói của thái giám vang lên, một nữ nhân mặc y phục đỏ nhạt tiến vào, dáng người mảnh mai nhưng khí chất bất phàm, mái tóc dài buộc cao trông rất tiêu sát tự tại.
Tất cả ánh nhìn đều dồn lên người nàng, rất nhiều công tử ao ước được tháo tấm mạn che mặt kia để nhìn thấy dung mạo được che dấu bên trong.

Hoàng thượng thấy nàng lập tức đứng lên đi lại chào hỏi.
“Vô Ưu các hạ giá lâm, thật sự là phúc hạnh lớn.”
Ngay cả hoàng đế cũng cúi người chào nàng, đủ thấy được sự thành ý cùng lòng chiêu mộ người tài của ông.
“Hoàng thượng quá lời rồi.

Ta thật sự cảm kích khi được mời tới đây.”
Nàng cũng cúi đầu.
“Hahaha, mau mau lại chỗ ngồi.”
Chỗ ngồi của nàng vừa vặn lại ngay cạnh Dạ Kình và Dạ Noãn, rất gần chỗ của hoàng thượng.
“Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
“Vô Ưu các hạ, kính mời.”
Ở nơi đông người thế này, dù không muốn nhưng họ phải coi nhau như là người xa lạ.
“Nếu các vị đến đầy đủ rồi thì khai tiệc!”
Lúc này Vô Ưu mới để ý đến vị thái tử của Tây Mặc Quốc - Thời Thiên Triệt đang kính rượu với hoàng thượng.

Là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, bộ dáng thoạt nhìn lãnh đạm nhưng thực chất là kẻ mưu mô xảo quyệt rất đáng đề phòng.
Nhận thấy ánh mắt của nàng hắn liền quay lại nhìn, đôi mắt hơi híp lại toe vẻ thăm dò.
Hừ, quả là rất đáng ghét.
Đại diện của Bắc Hà Quốc là quận chúa Lưu Oánh, vang danh khắp nơi với tài thổi sáo khiến người khác rơi và ảo cảnh và thậm chí là có thể giết người bằng tiếng sáo đó.
Đại diện Đông Chân Quốc là Dục Vương Tống Cơ Hoành, tính cách ôn nhu nho nhã, thế nên có vô số nữ nhân ngưỡng mộ.
Hai người này thoạt nhìn có vẻ vô hại hơn tên thái tử Tây Mặc đểu cáng kia.
Trong bữa tiệc Vô Ưu được hỏi thăm rất nhiều, quý tộc quan lại đều nhân cơ hội này mà trò chuyện lôi kéo quan hệ cùng nàng nhưng nàng đều khéo léo từ chối.
“Thật là tài không đợi tuổi, các hạ thật sự làm trẫm phải nhìn bằng một con mắt khác.”
Hoàng thượng nâng chén lên với nàng.
“Cảm ơn vì lời khen của người.”
Vô Ưu cũng nâng chén lên rồi khẳng khái uống cạn.

“Vô Ưu các hạ tửu lượng thật tốt.”
“Hạ thần mời các hạ một chén, mong các hạ nể mặt.”
“Ta cũng thế.”

…….
Sau khi đám quý tộc đi hết, Vô Ưu mới cầm chén quay sang người ngồi bên cạnh mình.
“Thái tử điện hạ tuổi trẻ tài cao, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, nay kính ngài một ly.”
Dạ Kình gật đầu cùng nàng cụng chén.
‘Vô Ưu, nãy giờ mấy chén rồi?’
Một giọng nói thâm trần vang lên trong đầu nàng.
Là Dạ Kình dùng thần thức nói chuyện với nàng.
‘Ta chưa say.’
‘Chuẩn bị say thôi nhỉ?’
‘Không, ngươi yên tâm.’
‘Làm sao để ta yên tâm được?’
‘Ta mà say thì về mặc cho ngươi xử lý nhé.’
‘Lúc đó ngươi say rồi làm loạn, hậu quả là ta xử lý?’
‘Thôi nào đại ca, đừng nghiêm như vậy.’
‘Không được uống nữa.’
‘Được.’
Hoàng thượng nhìn con mình cùng Vô Ưu đang giao tiếp rất hoà hợp thì bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ.
“Dạ Kình, mối quan hệ của hai con với Vô Ưu các hạ hình như không tồi.”
“Nhi thần cùng Vô Ưu các hạ chỉ là có duyên nói chuyện hợp nhau thôi.”
“Được được, rất tốt.”
Tâm tư của hoàng thượng, chẳng lẽ không ai nhận ra hay sao?
“Hoàng thượng, người tại sao phải làm như vậy?”

Hoàng hậu bên cạnh hỏi nhỏ.
“Vô Ưu các hạ dù thần bí nhưng không thể không công nhận nàng ta là một cường giả cường đại, còn là chủ nhân của siêu cấp thánh điểu trong truyền thuyết.

Không biết tuổi tác thế nào nhưng thoạt nhìn qua trông còn rất trẻ, mà vừa vặn Dạ Kình cũng đã đến tuổi kết duyên.”
Hoàng thượng nói.
“Bệ hạ, không thể vội vã được.

Chuyện hôn sự của Kình nhi là đại sự.”
Trong thâm tâm của hoàng hậu, bà vẫn muốn Dạ Kình cưới một nữ nhân thanh thoát dịu dàng, đoan trang nhã nhặn, cầm kì thi hoạ đều phải xuất sắc.
Thế mới xứng với đức mẫu nghi thiên hạ tương lai.
Còn vị Vô Ưu các hạ này….

Không hợp.
Lúc này một nam nhân bỗng đi lại trước mặt Vô Ưu.
“Vô Ưu các hạ, ta là trưởng tử của phủ An quốc công - Tô Viêm Thành, ngưỡng mộ danh tiếng của các hạ đã lâu, nay có vinh dự được gặp mặt các hạ thật là nằm mơ ta cũng không nghĩ tới.”
Vô Ưu chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương