Một thân ảnh gầy nhỏ đang ngồi xổm ngáp không chớp mắt ở một góc đường kín đáo. Người nọ híp nửa đôi mắt nhìn đội tuần tra qua lại trên đường cái, lấy quả táo từ trong lồng ngực ra gặm một cách nhàm chán.

Một thân quần áo khất cái, cũ nát dơ bẩn, trên mặt dơ bẩn còn dính không ít bùn đất, tóc được bọc trong một cái bao bố, thoạt nhìn chính là một tên tiểu khất cái nhỏ gầy. Cho dù là ai cũng không thể ngờ, người làm trưởng trấn tức giận, phát ra lệnh điều tra nữ tử trong thanh lâu kia sẽ là tiểu ăn mày ở góc đường này.

"Thật xui xẻo a! Làm thế nào để đi ra ngoài bây giờ? Ta có thể nhẫn nại chờ, có điều độc trong thân thể lại không chờ được a!" Phượng Cửu cắn quả táo một miếng rồi than nhẹ. Nếu nàng biết trước rằng tên nam tử ghê tởm bị nàng giết chết đêm qua cư nhiên là con trai độc nhất của trưởng trấn, thì kiểu gì nàng cũng sẽ lưu lại cho hắn một mạng, ít nhất hiện tại tên trưởng trấn cũng sẽ không phái hộ vệ và binh lính đi khắp trấn tìm nàng.

Bất quá, nam tử hắc y đêm qua lại là người nào? Sát thủ?

Nghĩ đến khi hắn động thủ thân thể kia tản ra một cỗ hơi thở, trong lòng nàng có chút bực bội. Nàng vốn tưởng rằng trọng sinh nhiều lắm chính là đến một vương triều cổ đại nào đó, nhưng ai biết thế giới này người cư nhiên là tu tiên. Tu tiên, ngoạn ý này cũng quá huyền huyễn. Bất quá, nghĩ đến nàng là một người đang sống ở thế kỷ 21 lại có thể trọng sinh vào nơi quỷ quái này, làm cho mọi thứ dường như cũng không có gì kì quái.

Tu tiên a! Một thân bản lĩnh trước kia của nàng cũng không có tác dụng gì với người tu tiên a!

Đem quả táo gặm xong tùy tay mém một cái, ngồi ở chỗ kia có chút uể oải ỉu xìu thở than, thẳng đến, một âm thanh thanh thuý vang lên trước mặt.

"Keng!"

Chiếc chén trước mặt đột nhiên có một khối bạc được ném vào và quay một vòng trước khi vững vàng đáp xuống giữa chén. Phượng Cửu ngẩn ra, nhìn bạc trong chén bể kia, cầm lấy nhìn nhìn, cuối cùng cảm giác như cục đá không có gì khác biệt, chỉ là bên ngoài có màu bạc.

Ngẩng đầu lên hướng người ném bạc vào bát kia nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng một gã ăn mặc áo đen. Hắn chậm rãi đi tới, nện bước nhẹ nhàng mà ổn định, cả người tản ra một cổ hơi thở lạnh băng làm người không dám tới gần.

Tròng mắt chuyển động, nàng không chút nghĩ ngợi liền nhào lên hướng đùi hắn mà ôm, trong miệng khóc kêu: "Ô...... Tỷ phu! Tỷ phu ta đã tìm được ngươi! Ân!" Người phía trước đột nhiên lắc mình tránh đi, nàng cũng chộp một cái vơ vào không khí nên thuận theo quán tính ngã về phía trước, cào hai tay trên đất, kêu rên một tiếng.

Nam tử áo đen hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén quét qua ăn mày trên mặt đất, sau khi liếc một cái, liền cất bước tiếp tục đi tới phía trước. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra ăn mày trên mặt đất chỉ là người thường không có tu vi.

Đương nhiên, Phượng Cửu hiện tại xác thật cũng chỉ là một phàm nhân bình thường, đời trước về điểm tu vi này đã bị Tô Nhược Vân cường bạo nhét dược vào miệng hoá giải đi, hiện tại nàng chính là một người phàm nhân không có tu vi.

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, những người tu tiên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra nàng chỉ là một phàm nhân không có tu vi, tất nhiên sẽ không chú ý nhiều hơn cũng như phòng bị với nàng.

"Tỷ phu! Tỷ phu ngươi không cần vứt bỏ ta, ô...... Ta thật vất vả mới tìm được tỷ phu, tỷ phu......" Nàng bò dậy rồi lại đi ôm người phía trước, liên tiếp bị lăn ngã vài lần, thẳng đến, nam tử áo đen trước mặt cuối cùng đành phải dừng bước chân.

"Tỷ phu!" Tận dụng thời cơ, Phượng Cửu sử dụng tay chân ôm lấy đùi nam tử, cuốn chặt lấy hắn, đôi mắt ngập nước nâng lên, mang theo vài phần nhút nhát nhìn hắn.

Mà khi nhìn đến dung nhan nam nhân này, khóe miệng nàng lại không tự do chủ động run rẩy một chút...... đùi này, có phải là nàng đã ôm sai rồi hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương