Tuyệt Sắc Khuynh Thành
Chương 14: Con giun xéo mãi cũng quằn, không thể nhịn nữa

Biết không? Nhịn cũng cần vốn. Loại mặc người ta ức hiếp, nhất cử nhất động tùy theo người khác cứu chúng ta, lên trời xuống đất vẫn chẳng phải dựa vào tâm trạng người ta, cậu dựa vào cái gì để nhịn?

Thành phố ven biển, không thể giữ nổi tuyết trên mặt đường. Khắp các đường phố đều là vết xe quay vòng trên tuyết, và những người xắn quần đi bộ.

Tấm biển bằng đèn Neon của “Tuyệt sắc khuynh thành” cũng đọng một lớp tuyết, Vị Hi dùng chiếc chổi nhỏ quét đi.

Gió đêm hơi lạnh, cô kéo cổ áo đồng phục, đưa ngón tay lạnh buốt ửng đỏ lên miệng thổi nhẹ. Dường như làm thế thì có thể ấm hơn một chút.

Sắp tới giờ làm việc, các cô gái ở chốn này lục tục kéo đến, nối đuôi nhau vào, ăn mặc xinh đẹp, như những đóa hoa khoe màu đua sắc.

Rất nhiều người nói, các cô gái của “Tuyệt sắc khuynh thành” đều lái BMW đi làm. Ban đầu Vị Hi cũng tưởng vậy, làm việc ở đây lâu mới biết lời đồn bên ngoài đã nói quá. Ngồi xe nổi tiếng rời đi không ít, nhưng tự mình lái xe tới chỉ vẻn vẹn vài người.

Các cô gái ở đây kiếm nhiều, tiêu cũng không kém. Có vài người trong số đó chuyên chỉ thích mua hàng hiệu, giống như bị quỷ ám vậy. Đồng hồ Cartier, túi LV, nước hoa Chanel, mĩ phẩm tốt nhất phải mua cả bộ của Lancome. Một bộ trang phục cũng phải lên tới hàng vạn, lấy đâu ra tiền dư để mà mua xe?

Vài người không thích mua những thứ xa xỉ đẹp đẽ nhưng vô dụng đó, có điều tốc độ tiêu tiền còn nhanh hơn nước chảy. Còn tiêu ở chỗ nào thì nhìn cơ thể các cô ấy càng ngày càng gầy, thần sắc càng ngày càng ủ rũ, không hỏi cũng biết.

Thực ra một khi bước vào con đường này, cho dù bạn đi thế nào, hầu như cũng đều đi theo một hướng, chính là không có đường về.

Đều nói kiếm tiền bằng nhan sắc thanh xuân là nghề tiết kiệm thời gian, sức lực nhất, lợi nhuận lớn nhất, phí tổn thấp nhất. Nhưng đủ mọi mùi vị trong đó, ngoài bản thân bọn họ, ai nói rõ được chứ?

Quét gần hết tuyết, Vị Hi cầm đồ đang định quay lại. Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce màu đen dùng trước cửa “Tuyệt sắc khuynh thành”.

Điều này chẳng có gi đáng kể, bãi đỗ xe của “Tuyệt sắc khuynh thành” xưa nay chính là triển lãm ô tô các nước. Nhưng nhìn thấy người bước xuống xe, Vị Hi thực sự giật mình.

“CoCo…” Vị Hi thất thanh kêu lên.

CoCo quay sang Nhìn Vị Hi một cái, không có biểu hiện gì, bàn tay như móng vuốt diều hâu của người đàn ông bên cạnh ôm lấy bờ vai cô ấy, hôn lên mặt cô ấy một cái mới buông cô ấy ra.

CoCo quay đầu vẫy tay với anh ta, cô ấy quay lưng lại với Vị Hi, Vị Hi không nhìn thấy gương mặt cô ấy.

Cô ấy quay người bước tới, Vị Hi muốn nói gì đó, nhưng cô ấy đường như không có ý muốn chào hỏi, đôi bốt da xinh đẹp phớt lờ, giẫm lên bùn, bùn bắn tung tóe.

Vài ngày trước cô ấy vẫn ổn, hôm nay sao vậy nhỉ?

Vị Hi thực sự rất kinh ngạc, khi tới quầy bar lấy rượu, không nén được hỏi cậu Phong: “CoCo sao vậy?”.

Phong ngẩng đầu, nhìn CoCo đang chỉnh đĩa trên bục, “Chẳng sao cả, chỉ là bài hát hôm nay hơi chán, đã bảo cô ấy từ lâu rồi, đổi bài nào mới chút, khẩu vị của khách bây giờ kén chọn, cô ấy không nghe”.

“Tôi không hỏi chuyện này, hôm nay tôi nhìn thấy Trần công tử đưa cô ấy đến. Xảy ra chuyện gì thế?”.

“À… Phong bĩu môi, “Điều này phải hỏi chính cô ấy, có điều tôi nghe nói, hình như sau hôm nay cô ấy không làm nữa”.

Vị Hi càng kinh ngạc.

Hôm nay tâm trạng Vị Hi rất tệ, vẻ mặt lạnh nhạt của CoCo luôn lởn vởn trước mắt cô, còn dáng vẻ coi thường của Phong khi nhắc tới chuyện này càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Kết quả khi đi vứt rác, gần như bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tồi tệ, đến bật lửa cũng chống lại cô, không sao bật lên được. Cô muốn quay lại tìm diêm, nhưng vừa quay người liền Nhìn thấy CoCo lặng lẽ đứng sau cửa, thất thần nhìn cô.

Họ ngồi trên giá bóng rổ bị đổ, nhìn sân bóng bỏ hoang trước mặt. Nơi đây cỏ dại mọc tràn lan, hoang vu suy tàn, Vị Hi không chỉ một lần cảm thấy kì lạ sao lại có nơi như vậy? Nó không thích hợp với thành phố đầy ham muốn vật chất này chút nào.

“Cậu không uống một chút à?”. CoCo lắc chai bia trong tay.

“Không, mình uống nước được rồi. Mấy hôm trước vừa nằm viện, bây giờ đến nước ngọt cũng không dám uống” .

CoCo quay đầu nhìn Vị Hi, mỉm cười, “Vị Hi, có lúc mình thực sự rất ngưỡng mộ cậu. Cậu dường như không ham muốn, không đòi hỏi, đối diện với những ngừời này, ở nơi này, sao cậu có thể làm được?”.

Vị Hi uống ngụm nước, “Là người thì đều có ham muốn, chẳng qua ham muốn của mình không giống các cậu thôi'’.

“Không giống ở điểm nào?”.

“Ham muốn của các cậu có thể đổi thành vật chất, còn ham muốn của mình, nhìn không thấy, sờ không ra, nó ẩn náu trong trái tim mình”.

CoCo cười ha ha, ngà ngà nói: “Vị Hi, có phải có gì muốn hỏi mình không?”.

Vị Hi nhìn gương mặt trẻ trung, xinh đẹp trước mặt, cô thực sự có rất nhiều nghi vấn, “CoCo, cậu nên biết người đàn ông đó là người thế nào, ở đây có bao nhiêu cô gái từng bị anh ta chà đạp? Lần trước nữ sinh trường nghệ thuật đó cuối cùng có kết cục thế nào, cậu biết không?”

“Mình biết... tên Trần công tử đó, ai không biết thủ đoạn của anh ta? Đầu tiên là hàng ngày nuôi cậu bằng trang phục đẹp đẽ, cuộc sống xa hoa. Đợi cậu hưởng thụ quen rồi, mãi mãi không thể quay đầu lại, anh ta cũng gần như chơi chán. Khi chia tay chẳng cho mang theo thứ gì, hơi bất mãn liền cho vệ sĩ đánh. Nữ sinh đó khi ấy cũng bị anh ta đánh gãy sống mũi. Mấy ngày trước, nghe nói có người thấy cô ấy ở quán massage con đường bên cạnh.”

Vị Hi hơi lo lắng, “Cậu biết rõ sao còn…” CoCo thu người lại, Vị Hi không nói tiếp nổi nữa.

“Cậu cho rằng mình bằng lòng ư?”. CoCo cúi mặt, lông mi dài che đi đôi mắt, “Ngụy Thành Báo đã buông lời, nếu mình không đồng ý, ông ta sẽ khiến mình cả đời không có mặt mũi gặp người khác. Vị Hi, mình không phải là cậu. Mình chưa từng học đại học, cũng không có thiên phú vẽ tranh, càng không có người bạn nương tựa vào nhau như Như Phi. Ngoài việc làm DJ, cái gì mình cũng đều không biết. Một người con gái như mình, không chỗ dựa, không người giúp đỡ, không bạn bè, mình còn có thể như thế nào?”.

Vị Hi sững sờ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Việc này, Mark nói thế nào?”.

“Ha… ” CoCo bật cười, “Anh ta? Ngụy Thành Báo dọa hai câu, anh ta liền lập tức đóng gói mình đá đi. Nghĩ lại trước kia, mình đã bớt ăn bớt tiêu để mua guitar điện cho anh ta, liền cảm thấy bản thân ngu ngốc. Bây giờ mình mới hiểu, đàn ông hóa ra chỉ khi phía dưới cứng, bên trên mới mềm. Cái gì mà thề non hẹn biển vẫn chẳng chống đỡ nổi lợi ích nửa cái bánh nướng”.

Vị Hi thở dài, “Chưa chắc tất cả đàn ông đều như vậy, chỉ là cậu chưa gặp đúng người thôi”.

CoCo khẽ cười, “Vị Hi, cậu còn nhớ không, trước đây Tiểu Văn từng nói với chúng ta, có một lần Ngụy Thành Báo kêu cô ấy tới khách sạn hầu hạ một người đàn ông rất có thế lực…”

Vị Hi gật đầu, “Mình nhớ, khi đó cô ấy vào phòng, phát hiện vợ và con người đàn ông ấy đang ngủ trên giường, ngủ rất say. Cô ấy muốn đi, nhưng người đàn ông đó lại kéo cô ấy vào nhà vệ sinh. Khi họ làm việc đó, vợ con người đàn ông đó vẫn ngủ bên ngoài. Cả quá trình, cô ấy không dám lên tiếng. Cô ấy nói, cảm giác giống như trải qua một thế kỉ, sao mà dài đến vậy”.

“Cậu có thể tưởng tượng không? Khi ấy mình nghe đến ngây ngốc. Một người đàn ông, vợ con ở ngoài, cách một bức tường, anh ta lại làm tình với gái điếm. Mọi người đều nói gái điếm đê tiện, rốt cuộc là ai đê tiện đây?”.

Vị Hi bị cô hỏi không nói lên lời. Tuyết lại rơi, từng bông tuyết lớn bị thổi bay, giống như tơ liễu cuối xuân.

Hai người nhất thời im lặng, CoCo không còn gì để nói, Vị Hi muốn nói nhưng không biết nên nói gì.

Không biết qua bao lâu, hai tay CoCo ôm lấy đầu gối, ngập ngừng như một đứa trẻ, “Vị Hi, cậu không cần buồn cho mình. Thực ra nghĩ kĩ một chút, hiện tại cũng chẳng có gì không tốt. Mình bây giờ sống trong biệt thự của anh ta, lớn từng này rồi mình chưa từng thấy căn phòng nào đẹp như vậy. Có một câu Ngụy Thành Báo nói đúng, phụ nữ sinh ra chẳng phải chính là để đàn ông chơi ư? Với Mark hay với đàn ông khác có gì quan trọng. Đàn ông đều như nhau mà. Mình nhịn một chút, nhịn một chút liền qua đi, chẳng có gì to tát hết…”

Cô ấy vừa nói vừa cắn ngón tay mình, như tự giày vò bản thân, cắn bật một vết máu đỏ tươi.

Vị Hi ngơ ngẩn nhìn cô ấy, dường như trở lại cái đêm đáng sợ đó, cô bơ vơ bất lực nằm trên chiếc giường của Nguyễn Thiệu Nam, rơi lệ, chảy máu cũng tự lừa dối bản thân như vậy.

Thời gian và không gian giao thoa trong phút chốc, cảnh tượng trước mắt giống như kí ức quá khứ chồng chéo, gương mặt khác nhau, giọng nói khác nhau, nhưng đều có cùng ánh mắt sợ sệt, nét mặt cam chịu số phận giống nhau.

“Vị Hi, con nhất định phải nghe lời. Nghe lời chúng ta mới có cơm ăn, mới có chỗ ở. Các anh, các chị tuy không tốt nhưng người ngoài chẳng phải còn xấu hơn ư? Đàn ông bên ngoài không những mắng con, đánh con còn có thể ức hiếp con. Vị Hi con phải nhớ, chúng ta là phụ nữ, phụ nữ không có bản lĩnh luôn bị đàn ông ức hiếp. Chỉ cần chúng ta nghe lời, không chống lại, chúng ta sẽ không bị đói, không bị đánh, sẽ có vài ngày sống yên ổn. Chỉ cần chúng ta nhịn một chút, nhịn một chút liền không sao...”.

Người đang nói trước mặt là ai? Người ôm cô nói những lời năm đó là ai?

Cô năm ấy thực sự rất nghe lời, mẹ bảo cô nhịn, cô liền nhịn. Bà muốn cô nhịn thế nào, cô liền nhịn thế ấy. Cuối cùng, cô nhịn được, nhưng người bảo cô nhịn lại không nhịn nổi. Ai cũng không ngờ, người phụ nữ yếu đuối ấy có thể nằm bên cạnh chồng, dùng một con dao gọt bút chì nho nhỏ mài đứt động mạch của mình.

Vị Hi Nhìn thấy vết thương đó, da toác ra, thịt cũng bị cọ nát. Con dao gọt bút chì đó rất cùn, phải cắt đi cắt lại nhiều lần cùng một vị trí mới thành công. Vị Hi không cách nào tưởng tượng nổi người mẹ trước nay vẫn nhát gan, trước mặt người nhà họ Lục luôn bảo sao nghe vậy suy nghĩ thế nào lại dùng cách thức gần như tụ giày vò mình để kết thúc sinh mệnh?

Phải chăng có người bức bà tới mức “con giun xéo mãi cũng quằn, không thể nhịn nữa”, bà mới làm vậy?

Đúng thế, người mẹ đáng thương của cô không cần nhịn nữa, bà đã được giải thoát. Chỉ còn lại mình cô, đối mặt với thế giới tưng bừng nhộn nhịp này.

Vị Hi ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn lờ mờ của hàng vạn ngôi nhà nơi xa xôi, nhìn thế giới phù hoa bên ngoài sự hoang vắng, hỏi người bên cạnh mà như đang tự hỏi chính mình, “Nhịn? Cậu muốn nhịn thế nào? Tính mệnh bản thân và gia đình đều bị người ta nắm trong tay, cậu lấy gì để nhịn? Biết không? Nhịn cũng cần vốn. Loại mặc người ta ức hiếp, nhất cử nhất động tùy theo người khác như chúng ta, lên trời xuống đất vẫn phải dựa vào tâm trạng người ta, cậu dựa vào cái gì để nhịn?”.

Lừa mình dối người mà thôi.

CoCo sững sờ trong thoáng chốc, dựa vào vai Vị Hi bật khóc nức nở. Nhưng không khóc to, cứ khóc như vậy rồi dừng lại một chút, giống như đứa trẻ khóc dữ dội đến mức nghẹn ngào.

“Vị Hi... nếu như có một ngày... mình chết, cậu có thể nhặt xác cho mình, giống như... giúp Tiểu Văn ấy? Mình... mình không muốn làm một cái xác vô danh, chết rồi... trở thành cô hồn…”

Vị Hi ôm lấy cô ấy, khẽ cười, “Nếu mình còn sống, mình nhất định sẽ giúp cậu. Nếu mình chết, Như Phi sẽ giúp cậu. Nếu chúng ta đều chết, mọi người đều trở thành cô hồn, cậu cũng không cần sợ nữa, cho dù xuống địa ngục cũng có bọn mình đi cùng cậu”.

CoCo khẽ run, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, “Vị Hi, cậu nói đi, thực sự có địa ngục không?”.

“Địa ngục?”. Vị Hi không ngừng lẩm bẩm, mắt nhìn ra xa, dường như muốn xuyên qua bóng tối mịt mù trước mặt, nhìn rõ mặt kia của thế giới.

“Mình không biết, đây là nơi nào? Địa ngục là nơi nào? Chúng ta ở nơi nào? Mình không phân biệt rõ…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương