Thân thể nam tử run lên, rõ ràng có vài phần sợ hãi.

Chỉ là hắn ta bị một tiểu cô nương yếu đuối uy hiếp trước mặt mọi người, thật sự quá mất mặt.
“Tiện nhân, lão tử là kinh thành tứ hổ, dám động một sợi lông của lão tử, lão tử nhất định sẽ bán ngươi vào lầu xanh!” Cái gì tứ hổ ngũ hổ, Mặc Linh Tê cảm thấy danh hiệu này quả thực buồn cười chết đi được.
Đầu gối Mặc Linh Tê hơi dùng sức lạnh lùng nói: “Xin lỗi, vậy thì...”
Nam tử cảm thấy đau đớn từ dưới thân truyền đến, trong nháy mắt mất đi vẻ kiêu ngạo: “Ah ...!Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích...! Cô nãi nãi ta sai rồi, ta sai rồi, ngàn vạn lần đừng dùng sức, tiểu nhân còn chưa thành thân!”
Mặc Linh Tê lạnh lùng nói: “Thật biết sai rồi sao?”

Nam tử bất chấp gật đầu, nhìn mặt như muốn khóc: “Sai sai, thực sự biết sai!”
Mặc Linh Tê lắc đầu vươn bàn tay nhàn rỗi ra: “Bồi thường, lấy năm trăm lượng ra đây!”
Nam tử hoảng sợ: “Sao ngươi không đi cướp đi!”
Mặc Linh Tê nhướng mày, đầu gối tiếp tục dùng sức: “Cô nãi nãi đang cướp đây, có đưa không!”
“Đưa! Đưa...! Cô nãi nãi thả ta đi...”
Nam tử đau đến run rẩy, đừng nói năm trăm lượng, năm ngàn lượng cũng phải bỏ ra để mua mệnh căn của mình.
Nam tử dùng ánh mắt ý nói tùy tùng trả bạc, tùy tùng đưa một tờ ngân phiếu năm trăm lượng cho Mặc Linh Tê, Mặc Linh Tê nhìn ngân phiếu, hài lòng thu lại.

Vừa mới chuẩn bị buông nam tử ra thì người kia đã rút một thanh chủy thủ từ bên hông ra, đánh về phía Mặc Linh Tê.
Nửa người trên của Mặc Linh Tê ngửa ra sau né tránh, mà bởi vì động tác này dẫn đến đầu gối càng thêm dùng sức, chỉ nghe thấy nam tử đầu mập kêu thảm thiết...! Phế rồi...!Chúng nam tử ở đây đều không tự giác mà nhao nhao che thân dưới, cảm giác thật đau.
Mặc Linh Tê không nghĩ tới sẽ như vậy, nàng cũng không có biện pháp, chuyện này gọi là tự tạo nghiệt nên không thể sống.
“Ngươi ...!Ngươi dám làm công tử nhà ta tổn thương! Ngươi...! ngươi đợi đấy! Công tử nhà ta là muội phu của Quách thái sư, ngươi chờ đấy, nhất định sẽ khiến ngươi sáng mắt!” Tên nô tài cũng mặc kệ công tử đầu mập trên mặt đất, hắn ta giậm chân chạy về phía cửa thành.


Giờ phút này cổng thành đã mở rộng.
Nếu Mặc Linh Tê ở tại chỗ này chờ mới là kẻ ngốc, nàng còn phải trở về chờ Thái tử hạ sính.

Tuy rằng nàng đối với vị trí Thái tử phi này cũng không chờ mong, nhưng có thể rời khỏi gia tộc hổ lang kia, nói không chừng cuộc sống sau này sẽ tốt hơn một chút.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mặc Linh Tê đi vào cửa thành.
“Vương gia, là nữ tử kia sao?” Giờ phút này Bạch Cửu Dạ đang ngồi trong xe ngựa không xa, mà Thập Tam và Thập Thất thì ngồi trước đánh xe, một màn đánh nhau vừa rồi không thoát khỏi tầm mắt.
Bạch Cửu Dạ nhíu mày gật gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới mình lại nhìn thấy nữ nhân này nhanh như vậy.
“Vương gia, thuộc hạ bắt nàng.


Cô nương này đánh nhau với nam nhân trên đường phố, ra chiêu lại độc ác như thế, tất nhiên không phải là người tốt!” Thập Tam xung phong.
Không nghĩ tới Bạch Cửu Dạ lại lắc đầu: “Không cần, đi theo là được! Đừng để bị phát hiện.”
Thuật châm cứu của nữ nhân này có thể áp chế độc trong cơ thể mình, nói không chừng còn có tác dụng.
Mặc Linh Tê không biết nàng đã bị người theo dõi, chỉ là dựa vào trí nhớ đi tới Mặc phủ, một thân chật vật vụng trộm chạy về phía cửa phụ rồi tiến vào, nhưng thật trùng hợp không khéo ở cách cửa chính không xa, bị nha hoàn Tử Lan của mình nhìn thấy.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tử Lan này là người duy nhất nguyện ý đến Linh Tê viện hầu hạ nàng, cho nên nguyên chủ vẫn coi Tử Lan là tỷ muội.
Mặc Linh Tê nhìn thấy Tử Lan cũng rất cao hứng, có một nha hoàn hỗ trợ mới có thể nhanh chóng xử lý tốt cho mình, nhưng không đợi Mặc Linh Tê mở miệng gọi, nàng đã nhìn thấy Tử Lan khóc trời khóc đất đang chạy tới...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương